Hai tay Trần Hồng Sinh ôm lấy bờ eo Tần Dao, cái mũi hung hăng hít hà ngửi lên mái tóc nàng, nói:
- Thơm quá, mỹ nữ, nếu như em thức thời thì hãy thành thật nghe lời anh. Anh không phải là người thích nói nhiều, từ nay chỉ cần em theo anh, anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi em, e muốn gì, anh mua cho em cái đó.
- Tôi không cần.
Tần Dao run rẩy nói. Từ miệng của Trần Hồng Sinh truyền đến mùi hôi thối, khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn. Tần Dao thà tình nguyện sống cả đời khó khăn còn hơn phải đối mặt với người đàn ông mà nàng vô cùng chán ghét này.
Trần Hồng Sinh cười rộ lên, hoàn toàn lộ ra bản tính thật của hắn.
- Mỹ nữ, nếu như em không đồng ý cũng không sao, chỉ cần bây giờ em chịu lên giường với anh, chuyện giữa hai ta coi như xí xóa. Nếu không, anh sẽ báo cảnh sát nói em ăn trộm điện thoại của anh nữa. Chắc chắn cảnh sát nhất định sẽ tin lời của anh, không chỉ có điện thoại mà còn những xấp báo chí kia. Xấp báo chí đó rõ ràng là còn dùng được vậy mà em lại cầm đi. À hình như anh còn mất một vài thứ nữa, một cái túi tiền, trong đó có năm nghìn tệ, một cuốn sổ tiết kiệm, trong đó ước chừng mười vạn tệ. Mỹ nữ, em không thừa nhận, liệu cảnh sát tin em hay tin anh? Một khi em bị bắt thì việc học chắc chắn sẽ bị kết thúc. Mỹ nữ, em hãy nghĩ cho kỹ, nếu không anh sẽ bắt buộc phải làm thế.
Tần Dao tuyệt vọng, dùng sức khẩn cầu:
- Trần tiên sinh, tôi van cầu ông. Hay là tôi để lại đống báo chí, chiếc điện thoại di động cũng trả lại cho ông, những thứ này tôi không muốn lấy nữa, ông hãy buông tha cho tôi đi.
- Điều kiện duy nhất để bỏ qua chính là hãy theo anh lên giường. Việc này hai người chúng ta sẽ định rõ. Sau khi xong việc, chúng ta hai người coi như không ai biết ai là ai, anh sẽ cam đoan không để lộ ra nửa lời.
Trần Hồng Sinh cười vô cùng hèn mọn bỉ ổi, hắn tưởng tượng đến cảnh mình thu phục được tiểu mỹ nữ này, tưởng tượng đến cảnh cùng Tần Dao lên trên giường.
- Aizzz, nói cho hai người biết rằng, chuyện này tôi cũng biết đấy.
Âm thanh của Diệp Lăng Phi truyền tới:
- Phiền các người nếu muốn làm chuyện này thì hãy đóng cửa phòng đã, đừng để cho tôi nghe được.
Diệp Lăng Phi mặc một bộ quần áo màu trắng ở nhà, chân đi giày thể thao, người toát ra một mùi sữa tắm. Hắn đi đến từ phía sau cửa, trên tay cầm một điếu thuốc, vô cùng tiêu sái.
Tần Dao nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì tựa như gặp cứu tinh, vội vàng giãy khỏi người của Trần Hồng Sinh mà tránh ở phía sau lưng của hắn. Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ bờ vai mềm mại của nàng, cười cười nói với Trần Hồng Sinh:
- Đàn ông thì phải có dáng vẻ của đàn ông, hù doạ một cô gái nhỏ như vậy thì có đáng làm đàn ông hay không?
- Liên quan gì đến anh?
Đôi mắt Trần Hồng Sinh đỏ lên, hắn thẹn quá hóa giận nói:
- Cô ấy ăn trộm đồ của tôi, tôi muốn báo cảnh sát.
- Là cái điện thoại cũ nát này ư?
Diệp Lăng Phi cầm chiếc điện thoại do Tần Dao đưa cho, nghĩ nghĩ nói:
- Hừ, chiếc điện thoại này đáng bao nhiêu? Chắc khoảng hai tệ là cùng, được cái này tôi mua.
Hắn lục lọi túi quần nửa ngày cuối cùng cũng không ra một đồng nào, đành xấu hổ nói:
- Thật không may, tôi không mang tiền. Hay là như vậy…
Nói xong, đôi mắt Diệp Lăng Phi nhìn chồng báo chí ở ngoài cửa:
- Lấy báo chí trả tiền vậy, dù sao thì báo chí cũng đáng giá hai tệ, coi như lấy thứ đó trả tiền cho ông.
- Đó là báo chí của tôi.
Trần Hồng Sinh thiếu chút nữa thì bị tức đến phát ngất. “Chiếc điện thoại này cho dù bán rẻ cũng được bốn năm trăm, đống báo chí đó cũng là của mình, đây là kiểu tư duy gì chứ?”
- Là của ông?
Diệp Lăng Phi cau mày nói: Tại sao tôi thấy giống như là rác rưởi vậy. Tôi thấy ông đã vứt ra ngoài cửa, lúc nó còn bên trong là của ông nhưng khi đã ra ngoài cửa thì không còn nữa. Đã như vậy, đống giấy báo này xem như là của cô gái này, theo giá thị trường cũng bán được hai tệ, mua được chiếc điện thoại di động của ông, tiền trao đầy đủ, ông có gì phải ủy khuất?
- Mày… là đồ vô lại, tao sẽ báo cảnh sát.
Trần Hồng Sinh bị chọc tức khiến cho cả khuôn mặt trở nên trắng bệch. Hắn xoay người đi đến phòng khách định nhấc điện thoại lên thì bàn tay Diệp Lăng Phi đã giống như một cái kìm sắt nắm chặt lấy cổ tay khiến cho Trần Hồng Sinh không thể động đậy được.
Tần Dao lúc này cũng tiến tới, cầm lấy vạt áo của Diệp Lăng Phi, giọng yếu ớt cầu xin:
- Diệp tiên sinh, tôi không cần những thứ đó, chúng ta đi thôi.
- Đi à? Tại sao lại phải đi?
Hàn quang trong mắt Diệp Lăng Phi lóe lên, đôi mắt trở nên sắc lạnh tựa như mắt của chim ưng, nhìn chằm chằm vào Trần Hồng Sinh. Bàn tay phải của hắn từ từ buông ra, cười lạnh nói:
- Nếu như ông dám gọi điện thoại thì tôi sẽ biến ông thành một thi thể.
Nói xong, Diệp Lăng Phi đặt mông ngồi xuống ghế sa lông, hai chân gác lên bàn trà, coi đây giống như là nhà của mình vậy.
Trần Hồng Sinh bị mục quang của Diệp Lăng Phi dọa cho khiếp sợ, chiếc điện thoại cầm trên tay cũng dần dần buông ra. Hắn buông máy điện thoại đứng yên tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua hai tách cà phê ở trên bàn, trong đó có một tách đã uống hơn một nửa, lông mày hắn cau lại, dịu dàng hỏi Tần Dao:
- Cô đã uống ly cà phê này à?
Tần Dao đứng ở bên người Diệp Lăng Phi. Hành động của Diệp Lăng Phi khiến cho nàng phải sợ hãi, nghe thấy hắn hỏi mình, nàng lắc đầu nói:
- Trần tiên sinh chuẩn bị cho tôi, nhưng tôi không uống.
Nghe vậy, khuôn mặt Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười, ngửi ngửi:
- Ừm, rất thơm, chỉ là có mùi lạ trong đó thì phải. Trần tên sinh, hay là ông uống thử một ngụm xem thế nào?
- Không!
Vừa nghe bị bắt uống ly cà phê, Trần Hồng Sinh liền cảm thấy lo lắng.
- Đây chính là cà phê do ông pha, sao lại sợ?
Nói tới đây, Diệp Lăng Phi nghiêng nghiêng đầu nhìn chiếc điện thoại:
- Hay là ông cứ báo cảnh sát đi, sau đó chúng ta cùng đi tới cục cảnh sát.
- Mày dám uy hiếp tao. Mày biết tao là ai không? Tiểu tử thối, anh quả là người không biết trời cao đất dày, nói cho mày biết, mày hiện đang trong nhà tao, nếu tao báo cảnh sát thì mày cũng sẽ không dễ chịu đâu.
Trần Hồng Sinh bị Diệp Lăng Phi ép tới mức không có đường lui, gã đành bất chấp tất cả mạnh miệng dọa nạt.
- Tôi phải sợ ư?
Diệp Lăng Phi không quên khiêu khích Trần Hồng Sinh. Hắn giả bộ tỏ ra sợ hãi khiến cho Trần Hồng Sinh tức đến run rẩy cả người. Diệp Lăng Phi vươn tay ra cười nói:
- Nhìn đi, căn phòng này là của ông, ly cà phê cũng do ông pha, hơn nữa cảnh lúc nãy thật là đặc sắc. Ông là chủ nhà mà có ý đồ xấu với một cô gái, người ta không mắc bẫy của ông, cuối cùng ông phải dùng thủ đoạn khác để được quan hệ. Nhưng rất không may, bị tôi vô tình phá vỡ không cho ông thực hiện được ý đồ. Những chuyện này tôi sẽ nói rõ với cảnh sát, tôi sẽ không ngần ngại mà làm nhân chứng. Trần tiên sinh, ông thấy còn cần phải bổ sung điều gì không?
- Anh… anh vu oan hãm hại, bịa đặt.
Trần Hồng Sinh giận dữ hét lên.
- Nhưng đây lại là sự thực, bây giờ ông chỉ có hai con đường, thứ nhất là chúng ta giải quyết riêng với nhau, ông bồi thường cho cô gái này một vạn tệ, từ nay đảm bảo sẽ không quấy rầy cô bé nữa là xong. Thứ hai, chúng ta sẽ đi tới gặp cảnh sát, tôi tin rằng cảnh sát chắc chắn sẽ làm việc dựa theo nhân chứng vật chứng. Đến lúc đó, ông cứ chờ mà ngồi tù đi. À, tiện thể nhắc nhở ông, phiền ông trước khi vào tù thì hãy nán lại uống thứ thuốc kia, những phạm nhân trong đó chắc chắn sẽ yêu mến ông.
(remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Khuôn mặt Diệp Lăng Phi thủy chung vẫn nở ra một nụ cuời, nhưng trong mắt của Trần Hồng Sinh giống như là gương mặt của ác quỷ vâỵ. Mặt mày gã tái nhợt, từng giọt mồ hôi lạnh như hạt đậu từ từ chảy xuống. Đối với người hiểu pháp luật như gã thì biết rằng chuyện như vậy cũng không phải là không thể, hắn biết rằng mình có thể bị phạt. Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hắn cuối cùng cũng đã bị mất, gã cúi đầu vô lực nói:
- Tôi đồng ý điều kiện thứ nhất.
- Ông quả là biết điều đó, được rồi, ngồi xuống, chúng ta tiếp tục hòa giải.
Diệp Lăng Phi lùi sang một bên, ý bảo Trần Hồng Sinh ngồi xuống, không biết rằng đây chính là nhà của gã. Trần Hồng Sinh ủ rũ ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, vô lực thốt ra:
- Chuyện này cứ như vậy đi, từ nay tôi không tìm cô ta gây phiền toái nữa.
- Đã như vậy thì đưa tiền đi, như vậy mọi người sẽ hòa giải với nhau.
Diệp Lăng Phi hướng về phía Trần Hồng Sinh nói.
- Tiền ư?
- Dĩ nhiên, chẳng lẽ ông không định bồi thường sao?
Diệp Lăng Phi trầm thấp nói:
- Tôi đã nói rồi, nếu như ông không bồi thường một vạn tệ thì hãy chờ ngồi tù đi.
- Đừng, đừng tôi bồi thường.
Trần Hồng Sinh lập tức đứng dậy, vào trong phòng ngủ lấy ra bốn ngàn tệ.
- Cứ như vậy đi, tôi không còn lại bao nhiêu tiền nữa. Anh biết không, gần đây cổ phiếu của tôi bị sụt giá, không thì tôi cũng không ở trong căn nhà này.
Diệp Lăng Phi không hề khách khí cầm bốn ngàn đồng vào trong tay. Hắn đếm đếm qua một chút thì xác định là đủ tiền, cười hì hì vỗ vai Trần Hồng Sinh nói:
- Được, tôi cũng không bức tử ông bốn ngàn thì bốn ngàn.
Trần Hồng Sinh nghe hắn nói thế thì lộ ra một vẻ vui mừng, nhưng sau đó Diệp Lăng Phi lại tiếp tục nói:
- Về phần sáu ngàn còn nợ, là thiếu nợ Tần Dao, từ nay về sau ông có tiền thì phải trả cho cô ấy. Dĩ nhiên, vì đề phòng ông chối bỏ, tôi sẽ làm một giấy ghi nợ, đến lúc đó, cho dù ông có chạy tới đâu tôi cũng tìm được ông.
Trần Hồng Sinh xem như bị thất bại triệt để. Tuy không tình nguyện nhưng gã vẫn phải viết giấy ghi nợ đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi rất hài lòng, cầm tờ giấy đó đưa cho Tần Dao cầm rồi nói:
- Nào, uống nước, giải khát, giải khát.
Tần Hồng Sinh đang buồn bã nên cũng không để ý, vô thức nhận chén nước do Diệp Lăng Phi đưa tới. Sau khi uống hết một ngụm, hắn liền cảm thấy hối hận, vội vàng chạy vào trong phòng vệ sinh nôn mửa liên tục. Tần Dao cuối cùng cũng biết trong tách cà phê đó có chứa thứ gì.