.
“Nói cái gì vậy? Cô có quen biết… mẹ ta à?”
Lôi Mị yên lặng cau mày liễu, không nói gì thêm nữa, sắc mặt có vẻ cổ quái lạ thường.
Nhất thời không nhận được đáp án rõ ràng, trong lòng Đường Tiểu Đông có cảm giác nghi vấn trùng trùng đè nặng tâm trí, tâm tình nhất thời khó chịu, bực dọc, hắn hung hăng quất chiếc roi da mấy cái.
Từ trong mấy câu không đầu không đuôi của Lôi Mị, hắn ẩn ước có cảm giác dường như Lôi Mị đã biết chắc chắn một sự tình nào đấy về danh nghĩa của mẹ hắn, mà bà ta tựa hồ cũng có tâm sự hay bí mật gì đấy giấu giếm hắn.
Sau đó hắn đã thông tỏ tư thưởng, chuyện này thực sự Đường A Ngưu biết, còn bản thân mình chỉ là chiếm cứ thân thể của A Ngưu, “tá thi hoàn hồn” mà thôi, đối với những sự tình bí mật của nhà họ Đường mà không biết mảy may tý nào cũng là điều bình thường.
Mặc kệ cái nhà họ Đường có phải là danh môn thế gia trước kia hay không, dù sao bây giờ đã suy tàn sa sút đến nỗi không còn đường xoay xở nữa, nói trắng ra thực sự đúng là rất nghèo khó! Cho nên vì thế hắn mới phải bôn ba đi kiếm tiền, chỉ mong có ngày cất mặt lên với đời và hưởng thụ cuộc sống sung sướng. Cái nghèo ư, hắn đã sợ lắm rồi!
Không hề để ý tới thần tình giận dỗi cau có của Lôi Mị, sau khi đả thông tư tưởng thì tâm tình Đường Tiểu Đông đã tốt lên rất nhiều, hắn cứ thế điều khiển cỗ xe chạy một mạch tới Lôi Châu phủ.
Một cỗ xe bò kéo bên trên chở hai đại mỹ nhân, dọc trên đường đi đã có biết bao ánh mắt dõi theo cùng những cuộc nghị luận sôi nổi, đến khi vào thành thị càng khiến cho chúng nhân chăm chú ngó nhìn. Kha Vân Tiên thì không cảm thấy gì, thế nhưng Lôi Mị thì cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, may là nàng có đội một chiếc mũ đan bằng tre rộng vành che đi, ngay cả mặt hoa cũng đeo một tấm mạng sa đen che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt chớp lóe tinh quang chấn nhiếp khiếp người.
Cứ theo sự chỉ dẫn của Kha Vân Tiên, Đường Tiểu Đông điều khiển cỗ xe đi vào cửa sau của Di Tình viện.
Vừa nhìn thấy Kha Vân Tiên, đám thủ hạ gia nhân đang dọn dẹp trong sân đầu tiên là sửng sốt đứng ngẩn hết cả ra, rồi lập tức ngạc nhiên vui mừng reo hò ầm ĩ.
"Kha Đại tỷ đã về rồi, Kha Đại tỷ đã về rồi......"
Kha Vân Tiên cười mắng: “Rú ầm ĩ cái gì thế, trong nhà có người mới chết à?”
"Kha Đại tỷ......"
Hơn mười nữ nhân trang phục xiêm y lộng lẫy và trang điểm rất đẹp từ bên trong ùa ra, ríu rít xúm xít xung quanh bên Kha Vân Tiên không ngừng cười nói.
“Đại tỷ à, tỷ đúng là quay trở lại thật rồi…”
“Trời ơi, đúng là làm tất cả chúng ta lo lắng muốn chết mà…!”
“Đúng a, bọn tiểu muội chia nhau ra tìm khắp nơi mà không tìm thấy Đại tỷ…”
"Đại tỷ, mấy ngày nay tỷ đi đâu vậy hả?"
“Đại tỷ….”
“Im miệng hết cho ta!”
Sau một tiếng quát lớn của Kha Vân Tiên, bầu không khí hỗn loạn tưng bừng lập tức trật tự không có một tiếng động.
Hắc, quả nhiên là khí thế của một vị Đại tỷ nha!
Kha Vân Tiên đảo mắt nhìn hết xung quanh: “Sao không thấy mặt mấy người Ngọc Nhân đâu nhỉ?”
“Ài, bỏ đi hết rồi, chỉ còn lại chúng ta đây thôi…”
Mặt Kha Vân Tiên biến thành một mảng trắng bệch, không còn tý máu huyết nào.
Mỗi một cơ ngơi, cơ sở kinh doanh đều mất rất nhiều công lao tạo dựng tên tuổi thương hiệu, kỹ viện cũng thế, đều đào tạo mấy nàng kỹ nữ mang danh hiệu “Hồng bài cô nương” để thu hút hấp dẫn khách nhân, bọn họ đã bỏ đi thế này thì bao nhiêu công phu bồi dưỡng chăm sóc bấy lâu nay để thương hiệu vang danh của Kha Vân Tiên toàn bộ đổ ra sông xuống biển hết rồi.
Đường Tiểu Đông quan sát từng người một bên cạnh Kha Vân Tiên không khỏi lắc đầu cười khổ. Bọn họ người có sắc đẹp thì tuổi đã lớn, người còn trẻ trung thì nhan sắc lại tầm thường xoàng xĩnh, xem ra nếu Di Tình viện muốn một lần nữa lấy lại danh tiếng hào quang trước kia thì chắc chắn sẽ là rất khó khăn rồi.
Kha Vân Tiên hoa dung thất sắc, đột nhiên hét lên một tiếng, thần sắc khẩn trương chạy ào vào trong phòng.