Trương Thập Tam vừa quay đầu lại. thì thấy Hạ Tầm sắc mặt tái nhợt, cắn chặt hàm răng, hai chân đã có chút phát run. nếu không phải hắn đang vịn vách tường, chỉ sợ đã ngã ngồi trên mặt đất. Thì ra hắn không phải không sợ. chỉ là đang khổ sỡ chống đỡ. không khỏi cười thầm mình đa nghi, lúc này mới thản nhiên nói: “Người chết vô tri vô thức, có cái gì phải sợ? Chuyện chân chính đáng sợ không phải chết, mà là sống không bằng chết.
Ngươi biết một bầu nước sôi giội lên trên thân người là tư vị gì không, hắn sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương như ác quỷ. cho dù qua ba ngày ba đêm. bên tai ngươi vẫn có thể không ngừng tiếng vọng thanh âm kinh khủng kia của hắn. mặc kệ ngươi là tỉnh hay ngủ. Nước sôi tưới lên trên người, lại dùng bàn chải thép đem từng tầng thịt nhão chải xuống cùng với máu. thẳng đến khi hắn lộ ra xương trắng, cảnh tượng tựa như địa ngục vậy.
Còn có câu tràng, đó là một loại hình phạt rất thú vị, ngươi cần đùng một cái móc sắt. còn cần hiểu được kỹ xảo rất cao minh, mới có thể đem ruột người từ hạ thể móc ra. phạm nhân bị trói ở đăng kia, Chỉ có thể trơ mắt nhìn một bộ phận thân thể của mình cách mình càng ngày càng xạ càng ngày càng xa, hắn sẽ cảm thấy trong bụng dần dần trổng không, bụng từng chút tóp lại...
Bất quá ta cũng không thích hình phạt phúc tạp như vậy. ta mười ba tuổi đã gia nhập Cẩm y vệ, cống hiến ở dưới trướng Chỉ Huy Sứ đại nhân, về sau... thật ra hình phạt càng đơn giản sử dụng mới càng sảng khoái, ta đối với phạm nhân dụng hình, chỉ cần một thanh thép, trước cắm vào trong lò lửa nung cho đò bừng, sau đó đem phạm nhân lột trần cột lên trên giường dụng hình, cũng không cần màu mè gì, cũng chỉ là đem thanh thép đã được nung đò. hướng lên trên da thịt trên người của phạm nhân đâm mạnh vào. thanh thép mà cắm vào. hắn không cách nào giãy dụạ nhưng mà trên người của hắn mỗi một khối thịt đều liều mạng giật lên. hắn sẽ dùng hết toàn lực. phát ra tiếng kêu thám thiết thể lương, khói xanh từ miệng vết thương bay lên, máu cùng mỡ từ trong vết thương ồ ồ chảy ra, hắc hắc...”
Trương Thập Tam như kẻ thần kinh cười hai tiếng nói: “Cẩm y vệ chúng ta phân nam trấn cùng bắc trấn, bắc trấn đối ngoại, nam trấn đối nội. đối với những kẻ phạm pháp, không nghe lòi với Cẩm y vệ chúng ta. nam trấn phủ tư hình phép đa dạng cùng bắc trấn phủ tư cũng đặc sắc... ngươi không cần sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe ta phân phó. thì cũng Chỉ có công, không có cơ hội hường thụ đại hình của Cẩm y vệ”.
Hạ Tầm khóe mắt đột nhiên run rẩy. nhưng mà lập tức khôi phục bình tĩnh.
Trương Thập Tam đem thi thể ôm ra, điềm nhiên như không nói: “Nữ nhân này gọi Thính Hương, là Dương Văn Hiên bỏ ra hai trăm xâu tiền từ Thái An châu Thúy Yên lâu mua về. Khi Dương Văn Hiên gặp chuyện, nàng ở bên cạnh, là người mắt thấy tất cả. cho nên ta đem nàng làm thịt. ‘Dương Văn Hiên’ đã bình yên vô sự. như vậy Thính Hương đã chết phải có lý do để nói ra bên ngoài, cho nên ta đem nàng tới đây...”
Thi thể bị hai người mang tới bờ sông cố Thủy sóng đào cuồn cuộn Trương Thập Tam liếc nhìn Hạ Tầm hỏi: “Vừa rồi dạy ngươi, đều nhớ kỹ chứ?”
Hạ Tầm gật đầu, Trương Thập Tam nỡ nụ cười: “Rất tốt. cơ linh một chút, y kế mà hành sự"’.
Hắn quay người đi ra hai bước, chợt nhớ tới cái gì. quay đầu hỏi: “Ngươi có biết thủy tính không?”.
Người Giang Nam ít có người không biết thủy tính, huống chi lần đầu gặp gỡ. Hạ Tầm trong tay còn mang theo một xâu cá tay không bắt được, cho nên đối với điểm này Hạ Tầm cũng không giấu diếm, thản nhiên đáp: “Biết ta thủy tính rất tốt, có thể tay không bắt cá”.
Trương Thập Tam khẽ lắc đầu nói: “Nhưng Dương Húc không hiểu thủy tính, hoàn toàn chính là một con vịt lên cạn, điểm này ngươi ngàn vạn phải nhớ kỹ, sau khi rơi xuống nước không cần phải lộ ra sơ hở gì. từ hôm nay trở đi. trước khi quen thuộc nhân diện Dương Văn
Hiên, ngươi đều phải chú ý, ngươi không hiểu thủy tính”.
“Dạ!”
Trương Thập Tam chợt nhớ tới một chuyện. lại hỏi: “Ngươi biết cưỡi ngựa không?”
Hạ Tầm lắc đầu, Trương Thập Tam cười khổ nói: “Dương Húc lại biết cưỡi ngựa, hơn nữa cưỡi ngựa phi thường tốt, xem ra sau khi đến mỏ đá, ngươi lại thêm một hạng mục cần phải học tập'’.
Hạ Tầm đưa mắt nhìn bong dáng Trương Thập Tam đi xa, thẳng đến khi hắn hoàn toàn biến mất ở trong rừng, mới ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể Thính Hương.
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Thính Hương dậy. cô gái cổ mềm, da thịt khắp nơi một mảng lạnh buốt, mặc dù đã trở thành một cỗ thi thể, dung nhan mỹ lệ của nàng cùng động lòng người, thân thể vẫn đối với nam nhân có lực hấp dẫn tương đổi lớn, có thể gặp nàng khi còn sống, thì đó là một vưu vật mê người.
Hạ Tầm khe khẽ thở đài: “Thính Hương cô nương, khi đầu thai thì phải xem cho rõ ràng... Kiếp sau tìm một nhà khá giả...”
Hắn nhẹ nhàng vuốt mí mắt cho Thính Hương cô nương, nhưng cặp mắt kia vẫn đang mỡ thật to. Hạ Tâm dừng ở cặp mắt làm cho người ta tim đập nhanh kia, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Cô nương mệnh khổ. ta cũng mệnh khổ. ta và cô có thể nói là đồng bệnh tương liên, ta biết cô nương chết không nhắm mắt, nếu như cô nếu như ở trên trời có linh thiêng mà nói. xin cô hãy phù hộ cho ta”.
Tay hắn lại lần nữa nhẹ nhàng vuốt xuống dưới, cũng không biết là da thịt cứng ngắc của Thính Hương cô nương đã bắt đâu hòa tan nới lỏng, hay linh hồn không cam lòng của nàng ở trong tối tăm thật nghe hiểu những lời này của Hạ Tầm. cặp mắt nhìn qua mà làm cho người ta tim đập nhanh kia, rốt cuộc khép lại.
Hạ Tầm nâng thi thể của nàng lên nhẹ nhàng thả vào trong sông, thấy nàng chìm chìm nổi nổi trôi về phía xa. Thẳng đến khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất. lúc này mới bỏ đi áo bào, chỉ độc một cái quần nhảy vào trong nước, hắn đem mình thấm tới toàn thân ướt đẫm. bôi một vết nước lên trên mặt. đột nhiên lên tiếng hô to lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!...”
Dọc theo sông xuống dưới hai dặm có một Lâm gia trang, bảo an địa phương của Lâm gia trang gọi là Lâm Ngũ Đấu.
Hạ Tầm ở trong nước phịch giãy dụa đã được đám người Trương Thập Tam chạy đến kéo lên, sau đó đoàn người nhanh chóng đuổi tới Lâm gia trang, tại đó dẫn đắt người tìm tới bảo an địa phương, hướng về phía hắn nói rõ mình mang theo nữ quyến trên đường đi qua nơi đây. ra bờ sông hóng mát, thị thiếp vô ý trượt chân rơi xuống nước, xin bào an địa phương hỗ trợ tìm kiếm ứng cứu, đồng thời đưa lên năm xâu tiền để làm tạ lễ.
Thấy Hạ Tầm ra tay xa xi như thế. Lâm lão hán mặt mày hớn hở. lập tức thu năm xâu tiền, khua chiêng gõ trống xuất động ra toàn thể già trẻ một thôn, dọc theo dòng sông tìm kiếm xuống phía. Qua hơn một canh giờ, dân chúng trong thôn tại nơi thế nước chảy chậm, nước sông hơi nông đã tìm được thi thể Thính Hương bị một khối đá lỡm chởm móc lấy góc áo.
Thính Hương là thị thiếp Hạ Tầm bỏ ra hai trăm xâu tiền từ thanh lâu mua về. sinh, tử vốn sẽ không khiến cho bao nhiêu người chú ý. hơn nữa có bảo an địa phương cùng phần đông thôn dân chứng minh nàng là ngâm nước mà chết, cho nên công sai trong huyện nha phái tới chi đơn giản làm một kỷ lục. Thính Hương chết đã thuận lý thành chương ghi thành một án trượt chân rơi xuống nước bình thường.