Trước một gian phòng nhỏ cũ kĩ, có một nam hài quần áo lam lũ khoảng 6 hoặc 7 tuổi đang ngồi ngay ngắn, chỉ là tiểu nam hài nọ hơi chau mày, hình như đang nghĩ đến vấn đề thâm ảo gì đó.
Tiểu nam hài tên gọi sao nhỏ, trong thôn các tiểu hài tử cùng tuổi hắn gọi hắn là "Tiểu tạp chủng", mặc dù sao nhỏ chính mình vạn phần không muốn nhưng chính mình thân đan lực bạc không thể thay đổi được chuyện này.
Sao nhỏ mới ra sanh không bao lâu cha mẹ cũng qua đời, chỉ để lại hắn một mình tự sinh tồn, ngày thường đều là người trong thôn gặp hắn thương cảm cho hắn chút đồ ăn nên hắn mới sống sót .
Sao nhỏ bây giờ đúng là đang nghĩ một việc, chuyện này nhiễu loạn hắn đã nhiều năm . Từ khi chính mình bắt đầu hiểu chuyện, thường xuyên tại trong mộng thấy một ít cảnh lạ : Trong mộng những người đó cũng có thể ngự kiếm phi hành, hơn nữa bọn họ còn có thể trong nháy mắt hủy diệt cả một thành trấn. Hắn vẫn thường xuyên mộng thấy một người bị mười mấy người vây công, nhưng lại cảm giác được chính mình chính là cái người bị vây công kia. Sao nhỏ bây giờ rất là nghi hoặc, chính mình tại sao luôn mộng thấy những kỳ quái đó? Những cảnh trong mộng không phải là thật sự tồn tại? Bất quá bây giờ sao nhỏ đã không có thời gian tự hỏi nữa.
"Tiểu tạp chủng, hôm nay bọn ta không gặp ngươi bên ngoài, thì ra... Nguyên lai là ngươi trốn nơi oái oăm này." Một nam hài khoảng mười một mười hai đang đi đến nói, phía sau hắn vẫn có bốn năm nam hài trạc tuổi sao nhỏ đi theo, nam hài nọ nói xong vẫn nhíu nhíu mày, xem ra hắn thập phần biết thói quen cifng nơi ở của sao nhỏ.
Sao nhỏ sớm thành thói quen gặp cảnh này, hắn trước kia thường xuyên bị bọn họ khi dễ, đánh đấm chửi mắng là rất bình thường.
Nam hài lớn tuổi nhất trong đám này là con thôn trưởng, tên là lôi hổ, hắn ỷ vào thân phận cha hắn nên thường xuyên khi dễ các đứa nhỏ khác trong thôn, nhưng cha mẹ những đứa nhỏ này, phản ánh với thôn trưởng một chút nên lôi hổ sau này cũng phải bớt quậy phá. Nhưng sao nhỏ chỉ là cô nhi, hắn không có một thân nhân nào khác, cho nên sao nhỏ trở thành đối tượng phát tiết tốt nhất của lôi hổ. Người trong thôn mặc dù cũng rất đồng tình sao nhỏ, nhưng không phải lúc nào tiểu hài tử cũng được bọn họ trông nom .
Sao nhỏ xem ra hôm nay biết chính mình lại phải chịu một ít đau khổ . Nhưng hắn cũng không có đối với "Ác thế lực" lôi hổ mà cúi đầu, sao nhỏ hắn cũng có tôn nghiêm chính mình, hắn càng muốn duy hộ chính mình tôn nghiêm! Sao nhỏ hung hăng nhìn chằm chằm lôi hổ hừ một tiếng.
"*** ngươi, lần nào ngươi cũng dều nhìn hổ gia như vậy, các huynh đệ giáo huấn hắn cho ta!" Lôi hổ bị ánh mắt sao nhỏ nhìn cảm thấy phi thường không thoải mái.
Chỉ thấy bốn năm tiểu hài tử xông lên phía trước ấu đả sao nhỏ, sao nhỏ cũng ra sức phản kháng. Thế nhưng hai đấm khó khăn địch lại bốn tay, à không, là bát tay, cuối cùng sao nhỏ bị mấy người đẩy ngã xuống đất, quyền đấm cước đá tơi bời, lúc này lôi hổ cũng gia nhập hàng ngũ đấm đá.
"Ngươi là thứ tiểu tạp chủng! Mỗi lần làm cho chúng ta phải xuất ra không ít khí lực, hại chúng ta mệt như vậy đối với ngươi!" Lôi hổ vừa đá sao nhỏ vừa hung hăng nói.
sao nhỏ đang bị nằm dưới đất bây giờ rất muốn vọt lên hung hăng đánh vào mặt lôi hổ một chút, hắn đã khi dễ chính mình không biết bao nhiêu lần, mỗi lần mình bị thương chủ mưu đều là từ lôi hổ, nhưng hết lần này tới lần khác đánh nhau hắn chỉ ở một bên nhìn, chính mình rất muốn đánh nhau với hắn cũng đánh không được. Sao nhỏ sớm đã đem lôi hổ hận thấu xương, rốt cuộc áp lực hôm nay cũng bạo phát!
Sao nhỏ chộp đúng cơ hội đột nhiên vọt đứng lên, mục tiêu—— lôi hổ!
Chỉ thấy sao nhỏ giống đầu ác lang nhằm phía lôi hổ, hung hăng một quyền đập vào mặt lôi hổ. Lập tức, lôi hổ hai tay bụm mặt phát ra tiếng rên rĩ thống khổ, thân thể có chút run rẩy, sao nhỏ bây giờ cũng mặc kệ việc này, tích toàn oán hận vài năm năm hắn phải phát tiết ra hết ! Có bao nhiêu lực quyền cước không ngừng hung hăng giáng xuống lôi hổ!
"Mau...... Chế... Trụ... Hắn... Cho... ta…" Lôi hổ gian nan hộc ra câu nói ngắn ngủn.
Mấy tiểu hài tử kia đang đứng ngơ ngác, bọn họ đánh nhau lôi hổ chính là cho tới bây giờ chưa hề bị ăn đòn , nhưng lần này dĩ nhiên tất cả bọn họ đều xem thường sao nhỏ! Cho đến khi nghe thấy lôi hổ la cầu cứu.
Bọn nhóc liền xông lên phía trước đem sao nhỏ đánh ngã xuống đất, không ngừng quyền đấm cước đá với sao nhỏ. Lôi hổ lúc này đứng lên , chỉ là vẻ mặt hắn toàn máu màu đỏ, lỗ mũi còn đang không ngừng chảy máu, lôi hổ rất nhanh đi tới trước người sao nhỏ.
"Giỏi cho tên tiểu tạp chủng! Cũng dám đối với hổ gia động thủ, hôm nay cũng đừng trách ta không khách khí , huynh đệ dùng hết sức mà đánh hắn cho ta, hết thảy hậu quả do ta gánh chịu!" Hung hăng nói xong liền dùng lực một cước đạp trên đầu sao nhỏ, lôi hổ bây giờ tâm lý cực kì tức giận, cho tới bây giờ đều là chính mình khi dễ người khác , nhưng hôm nay dĩ nhiên bị tiểu tạp chủng này đem chính mình đánh bị thương!
Mấy tiểu hài tử kia sợ lôi hổ sẽ trách tội bọn họ cho nên cũng ra sức lực giáng xuống người sao nhỏ.
Sao nhỏ bị một cước kia của lôi hổ đạp trên đầu liền cảm giác đau đầu cực liệt, thân thể cực kì đau đớn hắn hoàn toàn mất cảm giác , hắn chỉ cảm giác được đầu mình hình như muốn nổ mạnh cực kì đau đớn, thân thể cuộn lại thành một vòng, mặc cho đám người lôi hổ quyền đấm cước đá. Trong lúc lôi hổ không ngừng hung hăng đạp lên đầu sao nhỏ, sao nhỏ đau chịu không được chìm vào hôn mê.
Một hồi lâu lôi hổ mới cảm giác được hết giận , vì vậy kêu mọi người dừng tay, hắn cũng không muốn xảy ra nhân mạng, chỉ là giáo huấn một chút, nhìn sao nhỏ đang bất tỉnh một chút, mới dẫn bọn họ rời đi cái sân đổ nát của sao nhỏ.
Sao nhỏ đang trong trạng thái hôn mê, nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng nhíu mày một chút, thân thể không ngừng run rẩy.
Sao nhỏ bây giờ chỉ cảm thấy đầu cơ hồ muốn nổ tung , những cảnh ngắt quãng trong mộng lại xuất hiện trong đầu của mình, càng ngày càng nhiều cảnh lạ bơm vào trong đầu chính mình, tựa hồ diễn ra trước mắt "嘭bụp." một tiếng, sao nhỏ hoàn toàn mất đi tri giác.
Mãi cho đến ngày thứ hai giữa trưa thân thể sao nhỏ mới đứng lên, gian nan ngồi dậy sửa sang lại đầu tóc. Rồi ngồi ngơ ngác như vậy, thẳng đến ban đêm mới lộ ra một nụ cười vui vẻ.
bây giờ từ trong đầu Sao nhỏ đã biết chính mình kiếp trước hết thảy.
Sao nhỏ kỳ thật rá là Huyền Tinh chuyển thế( sau này sao nhỏ gọi là Huyền Tinh) lúc đầu Huyền Tinh tự bạo nguyên anh cũng không có hồn phi phách tán.
Huyền Tinh tại lúc tự bạo, đột nhiên phát giác trong đan điền chính mình có hạt châu thần bí chạy đến đem nguyên thần chính mình hấp thu hết nên sau đó cái gì cũng không biết .
Huyền Tinh còn nhớ rõ hạt mai châu kia là lúc đầu khi mình lên sáu tuổi thì cha giao cho.
Chính mình cũng là trong lúc vô ý đem nó luyện hóa , kỳ thật cũng không có thể gọi là luyện hóa , bởi vì chính mình căn bản là khống chế không được nó, đến bây giờ Huyền Tinh cũng không rõ ràng lai lịch hạt châu này là cái gì. Nó ở trong cơ thể mình một ngàn năm căn bản là không có động tĩnh gì, Huyền Tinh cũng không có quá để ý đến nó , ai ngờ tại thời khắc chính mình tự bạo nó lại ra tay cứu.
Về phần kiếp nầy tại sao mấy năm nay cũng không có nắm giữ trí nhớ kiếp trước, Huyền Tinh đã có đáp án, lúc đầu chính mình chính là đem nguyên anh tự bạo , tự bạo nguyên anh phải do thần thức chính mình khống chế, cho nên tự bạo cũng có ý nghĩa là hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có. Huyền Tinh hắn rất may mắn, hạt châu thần bí kia dĩ nhiên đem một tia nguyên thần cuối cùng bảo vệ khiến cho chính mình sống lại , bởi vì nguyên thần bị hao tổn quá nhiều cho nên cũng không có năng lực dung hợp trí nhớ kiếp trước, trong mộng ngắt quảng đúng là kinh nghiệm kiếp trước của Huyền Tinh trải qua .
Lần này lôi hổ đánh thương tổn Huyền Tinh ngược lại khiến Huyền Tinh phá vỡ lớp vỏ bọc, đem trí nhớ kiếp trước dung hợp với trí nhớ bây giờ. Huyền Tinh bây giờ ngược lại có chút cảm kích lôi hổ , mặc dù mấy năm nay chính mình bị hắn khi dễ không ít, nhưng đúng là hắn thành toàn cho mình.
Huyền Tinh bây giờ tâm chí đã thành người, cho nên hắn cũng không có thù lôi hổ nữa, tiểu hài tử cãi nhau ầm ỉ đây là rất bình thường , không có cái gì phải so đo .
Nghĩ thông suốt hết thảy, Huyền Tinh liền cẩn thận xem khỏa thần bí hạt châu. Nó bây giờ vẫn còn trong đan điền của mình, Huyền Tinh có thể cảm giác được, bây giờ Huyền Tinh cảm giác chính mình cùng hạt châu nọ có cảm giác loại huyết mạch tương thông, lúc trước chính mình cũng không có loại cảm giác này .
Muốn dùng thần thức đi xem khỏa hạt châu nọ thì lại phát hiện thần thức chính mình vốn không thể đi vào bên trong!
"Ai, một chút tu vi cũng không, thần thức cũng cùng con người không giống, xem ra không thể làm gì khác hơn là tu luyện lại từ đầu." Huyền Tinh thầm than.
Huyền Tinh cũng không có cái gì bất mãn, có thể sống lại đối hắn mà nói đó là vận khí lớn lao. Thù Cha mẹ còn không có báo được, hơn nữa cừu nhân vẫn còn tam môn phái trên tiên giới, mặc dù không biết tam môn phái này tại tiên giới địa vị thế nào, tam phái này dù sao có thể tại tiên giới đặt chân tựu chứng minh thực lực tại nhân gia cũng không yếu . Hy vọng bọn họ không phải là thế lực lớn, Huyền Tinh chỉ có thể an ủi chính mình như vậy, nếu không nói, chính mình muốn báo thù không biết phải chờ tới năm nào tháng nào .
Nếu muốn tu luyện phải tìm địa phương có linh khí sung túc , ở thôn trang này hiển nhiên là không được, linh khí còn không đủ , hơn nữa nói không chừng lôi hổ bọn họ lúc nào sẽ tìm chính mình phiền toái , cho nên vẫn còn muốn vào vùng núi non tu luyên.
Chính mình trong nhà vốn là không có cái gì đáng giá thu thập mang theo, cho nên Huyền Tinh chỉ có thể âm thầm cáo biệt mấy vị thôn dân ngày thường hay chiếu cố đến hắn liền hướng về vùng núi non hướng nam thôn đi vào!