Chương 1085 : Du thuyết.
Chu Lăng Nhạc nhìn thấy người mới tới liền cười nói:
- Thì ra là Tiếu thế chất, đúng là khách quý, thúc thúc của cháu, Tiếu đại nhân, gần đây có khỏe không?
Thanh niên tướng mạo anh tuấn này chính là Tiếu Hằng, cháu vợ của Tổng đốc Bắc Sơn Tiếu Hoán Chương. Tuổi tác của Tiếu Hằng và Sở Hoan xấp xỉ nhau, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, trên khuôn mặt điển trai mang theo nụ cười, quỳ xuống thi lễ một cái, nói:
- Tiếu Hằng bái kiến đại nhân!
Chu Lăng Nhạc đỡ tay cười nói:
- Đứng dậy đi.
Đợi Tiếu Hằng đứng dậy, Chu Lăng Nhạc mới cười nhẹ, hỏi:
- Tiếu thế chất, thúc thúc cháu phái cháu đến trước phải không?
Tiếu Hằng chắp tay nói:
- Dạ phải. Sức khỏe của thúc phụ không tốt, hơn nữa việc bên Bắc Sơn lại nhiều, cho nên phái cháu đến bái kiến tổng đốc đại nhân trước!
Chu Lăng Nhạc tung người xuống ngựa tới, quay đầu lại, nói:
- Các ngươi tự đi luyện binh đi!
Đợi các tướng lui ra, lúc này, Chu Lăng Nhạc dùng vẻ mặt ôn hòa nói với Tiếu Hằng:
- Tiếu thế chất, đi cùng bản đốc một chút đi!
Tiếu Hằng lập tức cung kính nói:
- Cháu xin nghe theo!
Chu Lăng Nhạc chắp hai tay sau lưng, Tiếu Hằng cung kính theo bên cạnh, cùng đi trên đồng cỏ, Chu Lăng Nhạc mới hỏi:
- Tiếu thế chất lần này đến đây, chắc không phải chỉ để hỏi thăm bản đốc, vậy không biết có việc gì mà thúc phụ cháu phải phái cháu tự mình đi một chuyến?
Tiếu Hoán Chương thân là Tổng đốc Bắc Sơn, tất nhiên không thiếu gì người đưa tin, nhưng lại ông ta phái Tiếu Hằng giả trang đến đây, Chu Lăng Nhạc tự nhiên biết rõ có điều bí mật, không chỉ không thể viết trong thư, thậm chí ngay cả người ngoài cũng không tin tưởng phái đi, nên mới để cháu vợ tự mình đi một chuyến.
Tiếu Hằng đi theo bên người Chu Lăng Nhạc, nói khẽ:
- Tổng đốc đại nhân đã nhận được tin tức Sở Hoan xuất binh từ thành Sóc Tuyền chưa?
Chu Lăng Nhạc thần sắc bình tĩnh, "àh" một tiếng, hỏi lại:
- Có phải vì phản loạn ở Kim Châu và Hạ Châu?
- Đúng vậy!
Tiếu Hằng giữ khoảng cách bước chân với Chu Lăng Nhạc, đủ để Chu Lăng Nhạc nghe rõ giọng mình.
- Sở Hoan điều động đội ngũ ba doanh, cộng thêm số tân binh hắn vừa mới chiêu mộ, gần hai vạn binh mã, đã lên đường đi Hạ Châu... !
Chu Lăng Nhạc nói:
- Hắn là tổng đốc Tây Quan, Tây Quan xảy ra phản loạn, Sở tổng đốc đương nhiên có trách nhiệm đi bình loạn rồi!
Con ngươi Tiếu Hằng đảo một vòng, lập tức thở dài:
- Đại nhân cũng cho là như thế?
Chu Lăng Nhạc dừng bước, quay đầu nhìn Tiếu Hằng, dò xét Tiếu Hằng một phen, lộ ra vẻ mỉm cười, hỏi:
- Hay là thúc phụ cháu không cho là như thế?
- Đại nhân, thúc phụ để cháu đến đây, đã có dặn dò kỹ rằng ở trước mặt đại nhân nhất định phải có sao nói vậy.
Tiếu Hằng vẻ mặt chân thành nói:
- Cháu không dám giấu diếm, theo bên cháu thấy, vụ náo động ở hai châu Kim, Hạ chưa chắc thật sự là phản loạn... Khẩu hiệu của hai doanh kia đưa ra, là phản Sở chứ không phản Tần. Bọn họ cũng không phải muốn phản triều đình, chỉ là Sở Hoan ở Tây Quan bạo ngược, trừ bỏ những ai không theo mình, khiến lòng người không phục. Hai doanh Bình Tây quân ở hai châu Kim, Hạ, thật sự không còn cách nào nên mới khởi binh... !
Chu Lăng Nhạc thở dài, nói:
- Tiếu thế chất, sao cháu có thể dễ dàng tin những lời như thế ? Hai châu Kim, Hạ bụng dạ khó lường, dấy binh tạo phản, điều đó đã là sự thật. Từ xưa đến nay, dù là ai tạo phản cũng cần phải đưa ra một lý do. Mấy câu để dụ trẻ con của hai châu Kim, Hạ mà cháu cũng tin sao?
Thân mình Tiếu Hằng hơi khom xuống, nhìn Chu Lăng Nhạc.
- Chẳng lẽ đại nhân cảm thấy Sở Hoan xuất binh là có lý sao?
Chu Lăng Nhạc thở dài:
- Sở Hoan là tổng đốc Tây Quan, thuộc hạ của hắn là quan binh, là đại biểu cho triều đình. Hai châu Kim, Hạ là một phần của Tây Quan, hắn đem quân đi bình loạn, đương nhiên là đúng lý rồi.
- Nói như thế, đại nhân cảm thấy Sở Hoan xuất binh là chuyện đương nhiên?
Chu Lăng Nhạc không trả lời ngay, mà chắp hai tay sau lưng tiếp tục đi tới, Tiếu Hằng vội vàng đuổi theo, ra khỏi một con đường nhỏ, Chu Lăng Nhạc mới nói:
- Đây là chuyện của Tây Quan, tốt nhất chúng ta đừng hỏi tới.
- Nhưng mà, chẳng lẽ đại nhân chưa từng nghĩ qua, nếu như Sở Hoan thuận lợi dẹp xong phản loạn ở Tây Quan, vậy toàn bộ Tây Quan liền nằm dưới sự khống chế của hắn.
Tiếu Hằng cười khổ nói:
- Sở Hoan đến Tây Quan, diệt trừ những người đối lập, tích cực chuẩn bị thành lập cấm vệ quân. Hiện giờ thiên hạ tràn đầy nguy cơ, đế quốc bất ổn, Sở Hoan làm như vậy, là vì cái gì?
- Tiếu thế chất, lời này của cháu nếu bị người khác nghe thấy, chính là đại nghịch bất đạo.
Chu Lăng Nhạc thở dài:
- Bản đốc niệm tình cháu trẻ tuổi nóng tính, không trách cứ cháu, nhưng những lời như thế này, về sau ngàn vạn lần không thể nói.
Tiếu Hằng bước đi nhanh hơn, theo bên người Chu Lăng Nhạc, kích động nói:
- Đại nhân, hôm nay đến đây, cháu thật sự rất có thành ý, không dám giấu diếm, trước khi đi, thúc phụ từng nói với cháu, nếu Sở Hoan phát triển yên lành ở Tây Quan, thì chính là bất hạnh cho Tây Bắc, cũng là bất hạnh cho đại nhân ngài!
- Bất hạnh cho bản đốc?
Chu Lăng Nhạc cười nhạt nói:
- Cái này có liên quan gì đến bản đốc đâu?
- Đương nhiên có liên quan rất lớn.
Tiếu Hằng dường như có chút kích động, nói:
- Từ trên xuống dưới ở Tây Bắc có ai không biết, Tây Bắc có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, đều bởi vì có đại nhân. Đại nhân có công lao to lớn, chính là anh hùng của cả vùng Tây Bắc, nếu thật sự muốn chấn hưng Tây Bắc, chỉ có đại nhân là người đứng đầu thích hợp nhất.
Chu Lăng Nhạc lắc đầu nói:
- Bản đốc chỉ làm chuyện trong bổn phận phải tận trung mà thôi, nếu nói công lao, thật không dám nhận.
Tiếu Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đại nhân khiêm tốn như vậy, cháu cũng không biết nên nói gì.
- Cái gì cũng không cần nói.
Chu Lăng Nhạc quay đầu nhìn chăm chú vào Tiếu Hằng.
- Tiếu thế chất, có mấy lời, vẫn là không nói tốt hơn, bản đốc cho người dẫn cháu đi nghỉ ngơi. Thúc phụ của cháu ưa thích tuấn mã, bên này bản đốc có hai con ngựa tốt, lúc cháu trở về, dẫn chúng về tặng cho Tiếu tổng đốc!
Tiếu Hằng do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Đại nhân, người thật sự cảm thấy giang sơn Đại Tần vẫn vững như núi Thái Sơn sao?
Chu Lăng Nhạc nhíu mày, nhưng không nói gì, Tiếu Hằng đã nói trước:
- Thiên Môn phía đông nam, Thanh Thiên Vương ở Hà Bắc, nạn trộm cướp bộc phát khắp nơi, lại có một số người rục rịch muốn hành động, cháu cả gan nói một câu đại nghịch bất đạo, giang sơn Đại Tần này, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu...!
Chân mày Chu Lăng Nhạc càng nhíu chặt hơn, rồi từ từ giãn ra, cười khổ nói:
- Tiếu thế chất, cháu nói nửa ngày, bản đốc thật không hiểu cuối cùng cháu muốn nói cái gì.
- Đại nhân anh minh cơ trí, tất nhiên hiểu điều cháu nói.
Tiếu Hằng nói.
- Sở Hoan ở Tây Bắc làm ra nhiều chuyện, rõ ràng là dã tâm bừng, người này nhìn thấy thiên hạ bất ổn, muốn hoành hành ngang ngược ở Tây Bắc... Hắn xuất binh lần này, nếu như thuận lợi dẹp loạn, Tây Quan rất nhanh sẽ do hắn nắm giữ...!
- Hắn vốn là Tổng đốc Tây Quan do Hoàng thượng phong cho, Tây Quan ở dưới sự khống chế của hắn, vốn là chuyện đương nhiên phải thế.
Chu Lăng Nhạc nhìn thẳng vào mắt Tiếu Hằng:
- Hay là Tiếu thế chất cảm thấy chuyện này không đúng?
- Thế nhưng hắn bừng bừng dã tâm, đủ thấy rõ mục đích của hắn không chỉ là Tây Quan.
Tiếu Hằng cười lạnh nói:
- Đại nhân nên biết, trước đây không lâu, Tây Quan đã ban ra lệnh Quân Điền gì đó, trong đó công bố, những nạn dân là người Tây Quan đang lưu lạc bên ngoài, chỉ cần quay về quê cũ, là sẽ được chia đất để trồng trọt... Chuyện này tuyên bố rộng rãi ở Tây Quan, trong vùng Bắc Sơn đã có dân chạy nạn bắt đầu trở về Tây Quan rồi...!
Chu Lăng Nhạc nói:
- Có thể trấn an dân chúng, để cho bọn họ trở về nhà cũ, xây dựng lại quê hương, đây cũng không phải là chuyện gì xấu, chuyện này Sở tổng đốc cũng không làm sai...!
Khẽ vuốt chòm râu:
- Chẳng những không sai, mà còn làm tốt vô cùng...!
Tiếu Hằng lại nói:
- Vậy đại nhân có biết không, nghe nói Sở Hoan xây dựng công trường ở núi Tây Hạp, ở trong công trường bên đó, thật không ngờ lại chế tạo ra được muối ăn!
Chu Lăng Nhạc ánh mắt chớp động, khẽ vuốt cằm nói:
- Việc này bản đốc cũng vừa mới biết được, còn chưa có được tin tức cụ thể. Tiếu thế chất, Sở Hoan thật sự có thể ở chỗ đó ‘chơi đùa’ ra muối ăn?
- Chắc chắn không sai.
Tiếu Hằng nói:
- Trên đường cháu đi tới đây, đã nhận được tin tức, muối được tạo ra đã bắt đầu vận chuyển về tiệm muối tiêu thụ... Đến nay, chuyện lớn nhất ở cả thành Sóc Tuyền bên kia, ngoại trừ chuyện phản loạn ở hai châu Kim, Hạ, chính là chuyện có muối mới bán ở chợ... Theo nguồn tin đáng tin cậy, muối ăn được chuyển đến Sóc Tuyền, đều từ trong núi Tây Hạp chở ra...!
Chu Lăng Nhạc vịn chòm râu, như có điều suy nghĩ, sau một lát mới hỏi:
- Các người xác định muối ăn thật đúng là từ trên núi lấy ra?
Tiếu Hằng thấy Chu Lăng Nhạc hết sức hứng thú với chuyện này, lập tức đến gần một chút, nói:
- Tuyệt đối không sai, từng xe từng xe muối ăn, đều là từ trong núi Tây Hạp chở ra. Bên cháu phái người tiếp cận núi Tây Hạp, nhưng không cách nào đến gần công trường, chỉ biết rõ chỗ đó thật sự có nhiều người làm việc, đề phòng rất cẩn thận, muối ăn của bọn họ làm ra bằng cách nào, trước mắt còn không biết, chỉ là...!
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là biết được bọn hắn ở trong núi Tây Hạp khai thác khoáng thạch, chuyện này tuyệt không có sai.
Tiếu Hằng thấp giọng nói:
- Có người chuyên môn khai thác khoáng thạch, rồi chở khoáng thạch vào trong công trường...!
Trong mắt Chu Lăng Nhạc lóe lên ánh sáng, ngạc nhiên nói:
- Bản đốc cũng nghe thấy một chút, thứ bọn họ khai thác là đá hàn thạch loại vô dụng nhất, thứ đá kia có thể tìm thấy trong rất nhiều dãy núi ở Tây Quan, thế nhưng... Loại hàn thạch này có quan hệ gì với muối ăn ? Không phải muối ăn là do những viên đá kia biến thành đấy chứ...!
Như có điều suy nghĩ, ông ta hơi trầm ngâm, lắc đầu:
- Tuyệt không có khả năng này, từ trước đến nay chưa từng nghe nói dùng đá có thể luyện muối, cái này chỉ sợ là cách Sở Hoan che giấu tai mắt người khác...!
- Đại nhân, hiện nay quan trọng nhất không phải Sở Hoan làm thế nào chế ra muối ăn.
Tiếu Hằng thở dài:
- Một lượng lớn muối ăn từ trong núi Tây Hạp chuyển ra ngoài, mặc kệ Sở Hoan dùng phương pháp gì, có một điều có thể khẳng định, hắn nhất định là đã gom góp tích lũy được rất nhiều bạc. Thiên Môn ở phía đông nam càng ngày càng mạnh, Lôi Cô Hoành đánh càng lúc càng trầy trật. Đường chuyển muối về phía đông nam hầu như bị chặn đứng. Phía Hà Bắc bên kia, thế lực của Thanh Thiên
Vương cũng hùng hổ dọa người. Hàn Tam Thông liên tục gặp khó khăn, đường chuyển muối bên kia cũng xảy ra vấn đề. Nếu như, Sở Hoan vào lúc này ở Tây Bắc tìm được cách chế muối ăn, đại nhân người nghĩ xem, hậu quả đáng sợ đến mức nào? Trong tay hắn có muối ăn, hắn sẽ không thiếu bạc, một người dã tâm bừng bừng, nếu như trong tay lại không thiếu bạc...!
Dừng một chút, y cười lạnh nói:
- Hậu hoạn vô cùng!
Chu Lăng Nhạc bình tĩnh nói:
- Ý của cháu là?
Tiếu Hằng do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Đại nhân, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, nếu như Đại Tần thật sự lung lay sắp đổ, không thể chống được nữa, chẳng lẽ còn muốn chúng ta đổ theo Đại Tần, bị vùi bên dưới hay sao?
- Ngươi lại muốn như thế nào?
Ánh mắt Chu Lăng Nhạc trở nên sắc bén.
Chương 1086 : Xuất binh.
Tiếu Hằng không do dự nữa, vén vạt áo, quỳ rạp xuống đất, nghiêm nghị nói:
- Loạn thế đã tới rồi, Tây Bắc phải chăng sinh linh đồ thán, đều trong một ý niệm của đại nhân, thúc phụ từng nói, có thể gánh vác trách nhiệm an nguy tồn vong của ba Đạo Tây Bắc, chỉ có Tổng đốc đại nhân!
Chu Lăng Nhạc ồ một tiếng, Tiếu Hằng đã tiếp tục nói:
- Đại nhân văn võ song toàn, đây là chuyện thiên hạ đều biết. Sở Hoan thừa dịp loạn mà lên, không có khả năng để hắn gây sóng gió ở Tây Bắc, hiện giờ hai Châu Hạ Kim Tây Quan đã cử binh phản kháng Sở Hoan bạo ngược, thúc phụ hi vọng đại nhân có thể ra mặt, trấn trụ Sở Hoan!
- Trấn trụ Sở Hoan?
Chu Lăng Nhạc thản nhiên nói:
- Trấn trụ như thế nào? Sở Hoan cũng là Tổng đốc một Đạo như bản Đốc, chẳng lẽ bản Đốc tùy tiện nói hai câu, hắn sẽ nghe bản Đốc?
- Nếu như hắn thật sự không biết tốt xấu, vậy thì đánh!
Tiếu Hằng trầm giọng nói:
- Sở Hoan chỉ là trẻ con, không cho hắn đau, hắn thật coi mình là một nhân vật.
Chu Lăng Nhạc nhịn không được cười lên nói:
- Đánh?
Gã vuốt râu cười nói:
- Tiếu thế chất, có phải ngươi hồ đồ rồi hay không, nếu bản Đốc đánh Sở Hoan, chẳng phải cũng là tạo phản?
Tiếu Hằng lắc đầu nói:
- Chẳng lẽ đại nhân đã quên loạn Khuất Sở Ly?
- Khuất Sở Ly?
Chu Lăng Nhạc nhíu mày.
- Thời Đại Hoa triều, Khuất Sở Ly mang binh làn loạn, hắn bắt đầu từ Bắc Cương, hoành hành ngang ngược, cuối cùng khởi binh tạo phản, đánh được kinh thành.
Tiếu Hằng chăm chú nhìn đôi mắt Chu Lăng Nhạc chậm rãi nói:
- Điều này mới khiến cho quần hùng phân tranh, Sở Hoan hiện giờ sao mà giống Khuất Sở Ly năm đó, cũng khua chiêng gõ trống, bài trừ đối lập, mối họa như vậy, cho dù vãn sinh hậu bối như Tiếu Hằng cũng có thể nhìn rõ, chẳng lẽ đại nhân không thấy rõ?
Chu Lăng Nhạc khẽ vuốt râu, sắc mặt không đổi.
- Sở Hoan đã là mối họa, đại nhân là anh hùng vĩ ngạn, chẳng lẽ muốn ngồi chờ Sở Hoan sinh ra mối họa lớn hơn.
Khóe mắt Tiếu Hằng co rúm:
- Một khi hắn phát triển an toàn, chính là bất hạnh lớn của toàn bộ Tây Bắc, đến lúc đó, dân chúng Tây Bắc sẽ sinh linh đồ thán… Trừ bỏ tai họa lúc vô hình, mới có thể khiến dân chúng tránh được tai họa!
Chu Lăng Nhạc thở dài:
- Đã như vậy, vì sao Tiếu Tổng đốc ngồi yên không động?
Tiếu Hằng cười khổ nói:
- Đại nhân phải biết, uy vọng của thúc phụ so với đại nhân cách biệt một trời. Nếu ngài mạo muội ra tay, chỉ sợ hoàn toàn phản tác dụng, chỉ có đại nhân vung một cánh tay lên, Tây Bắc từ trên xuống dưới mới có thể người theo như mây, thúc phụ cũng sẽ cử binh đi theo.
Gã dừng một chút, cười lạnh nói:
- Nếu toàn bộ Tây Bắc đều phản đối Sở Hoan, hắn sao có thể tiếp tục ở lại, cho dù hắn muốn ở lại, triều đình cũng sẽ không giữ.
Chu Lăng Nhạc cười nói:
- Nói như vậy, Tiếu Tổng đốc cũng có ý kiến đối với Sở Hoan?
- Đúng là như vậy!
Tiếu Hằng đáp:
- Trước khi thúc phụ phái tiểu chất tới đây, đã chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh tại Bắc Sơn, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, quân Bắc Sơn chắc chắn nghe theo đại nhân điều khiển!
- Nghe theo bản Đốc điều khiển?
Chu Lăng Nhạc cười ha ha nói:
- Tiếu Tổng đốc thích nói đùa, hắn là Tổng đốc Bắc Sơn, không cần nghe theo bản Đốc điều khiển!
- Thúc phụ từng nói, ngài là người Tây bắc, lúc nguy nan, trên dưới Tây bắc phải đoàn kết một lòng.
Tiếu Hằng giải thích:
- Đại nhân là cờ xí Tây Bắc, là Vương thật sự của Tây Bắc, ba Đạo Tây Bắc đều phải nghe theo Tổng đốc đại nhân điều khiển. Đại nhân, thời khắc nguy nan, trời giáng trách nhiệm lớn, kính xin Tổng đốc đại nhân nghĩ cho bách tính, gánh vác trách nhiệm.
Chu Lăng Nhạc chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói chuyện.
Tiếu Hằng thấy thế, còn muốn lên tiếng, Chu Lăng Nhạc đã giơ tay ngăn lại:
- Thôi đi, ngươi nói bản Đốc đều đã hiểu. Ngươi trở về nói cho Tiếu Tổng đốc, bản Đốc rất cảm kích có thể lọt vào mắt xanh của hắn, thế nhưng Tiếu Tổng đốc đức cao vọng trọng, hắn tự xưng uy vọng không cao, đây chẳng qua là khiêm tốn, ngươi nói cho hắn, bản Đốc rất kính trọng hắn, hắn vung tay hô lên, cho dù người khác không theo, bản Đốc cũng sẽ theo Tiếu Tổng đốc, cứu lấy xã tắc!
Gã vẫy tay, binh sĩ dẫn ngựa của Chu Lăng Nhạc cách đó không xa lập tức dẫn ngựa lại, không chờ Tiếu Hằng nhiều lời, Chu Lăng Nhạc đã xoay người lên ngựa, tay cầm cương, quay đầu nhìn Tiếu Hằng cười nói:
- Ngựa tốt ở đây không ít, nếu Tiếu thế chất để mắt, cứ việc chọn vài con mang về.
Gã không nói thêm lời nào, thúc ngựa rời đi.
Sở Hoan đương nhiên không có khả năng biết được Tiếu Hoán Chương phái Tiếu Hằng bí mật đi gặp Chu Lăng Nhạc.
Đến lúc này, hắn đã bước lên con đường bình loạn.
Hắn chưa bao giờ uy phong như vậy, gần hai vạn đại quân dưới trướng xuất phát từ Sóc Tuyền, nhắm thẳng Hạ Châu.
Kỳ thực Sở Hoan cảm thấy rất nhẹ nhàng, mang theo hai vạn binh mã, hắn có một loại cảm giác, đó là dẫn gần hai vạn người đi đánh một trận, hắn mặc chiến khôi Lang Giáp đạt được từ Tây Lương, mặc bộ chiến giáp hiếm thấy này trên người, thậm chí Sở Hoan cảm thấy bộ chiến giáp này giống như ông trời đặc biệt làm cho hắn, cực kỳ phù hợp thân thể.
Lôi Hỏa Kỳ Lân dưới háng tựa như cũng cảm giác được chiến tranh tiến đến, có vẻ hết sức hưng phấn, trên đường hành quân, thỉnh thoảng phát ra tiếng phì phì trong múi, tuấn mã hai bên không dám tùy tiện tới gần.
Mặc dù Sở Hoan không xuất phát trước tiên, lại bố trí trận chiến trước.
Chiến tranh đánh đúng là thuế ruộng, nhưng hiện giờ Sở Hoan thiếu nhất chính là thuế ruộng, cũng may Bình Tây Quân có quan lương nhất định, dưới sự xuất lĩnh của bảy họ Tây Quan tại Sóc Tuyền, vì chống đỡ Sở Tổng đốc đánh thắng trận chiến bình loạn đầu tiên này, họ cũng đã hiến một bộ phận lương thực, đương nhiên một bộ phận lương thực này quan phủ đều đăng ký trong danh sách, Sở Hoan nói hết sức rõ ràng, đây là quan phủ mượn lương thực, lương thực nợ đương nhiên sẽ trả lại không thiếu một thạch.
Đa số thân sĩ cũng không thèm để ý lời nói như vậy, lúc Đông Phương Tín còn sống, nhiều lần mạnh mẽ thu thuế ruộng, lúc đó cũng buông lời, một khi bình loạn thành công, sẽ bồi thường mọi người.
Hiện giờ Đông Phương Tín chết rồi, thuế ruộng bị vơ vét đương nhiên không có khả năng trở về.
Vốn lần bình loạn này Hiên Viên Thắng Tài chủ động xin đi giết giặc, nhưng Sở Hoan tự mình xuất chính, gã nhất định phải thả một tín hiệu, Tổng đốc Tây Quan tuyệt đối không dung tình với phản loạn.
Phương Như Thủy phụng lệnh Hiên Viên Thắng Tài, tới Giáp Châu trước, vốn tưởng rằng đoạt lấy binh quyền cũng không dễ dàng, nhưng sự thực lại dễ hơn tưởng tượng nhiều, Phương Như Thủy thuận lợi thu được binh quyền, quân vụ Giáp Châu vừa mới xử lý xong, Sở Hoan đã phái người tới, điều nhân mã một doanh từ Giáp Châu, do Phương Như Thủy mang về Sóc Tuyền.
Sau khi nhân mã một doanh do phương Như Thủy Mang về tới nơi, binh lực Sóc Tuyền đã đạt tới năm doanh, cũng đã gần ba vạn binh lực, Sóc Tuyền là phủ thành Tây Quan, trọng địa chiến lược, hơn nữa Tây Hạp Sơn cũng đang khẩn trương chế muối, Sở Hoan đương nhiên không có khả năng điều toàn bộ binh lực Sóc Tuyền Việt Châu lên tiền tuyến, để lại đội ngũ hai doanh, do Hiên Viên Thắng Tài ở lại Sóc tuyền, để phòng ngừa bất trắc.
Hiện giờ Tây Quan náo động, ngay cả Sở Hoan cũng không dám cam đoan, sau khi hắn xuất chính, sẽ có người đột nhiên tập kích thành Sóc Tuyền hay không.
Tân binh Bùi Tích huấn luyện chưa thành thục, nhưng vẫn bị Bùi Tích dẫn theo Sở Hoan xuất chinh, đối với quân nhân chân chính mà nói, huấn luyện chân chính là ở sa trường.
Ngoại trừ Bùi Tích, Phương Như Thủy và Hàn Anh cũng xuất chinh theo.
Sở Hoan cũng không quá tinh thông phương pháp hành quân, nhưng bên người có Bùi Tích, việc này đương nhiên giải quyết dễ dàng. Đại quân chia thành tiền quân trung quân hậu quân, đều thiết lập một Tướng quân, Phương Như Thủy đảm nhiệm Tướng quân tiền quân, Tướng quân hậu quân do Hàn Anh đảm nhiệm, Sở Hoan là Tổng tướng toàn quân, cũng là Đại tướng trung quân, tọa trấn trung quân, dưới trướng các tướng không thiếu được phó tướng, còn như hỏa, đội, đám người cầm chờ, khen thưởng trừng phạt, dưới sự chỉ điểm của Bùi Tích, Sở Hoan cũng phân phó từng người, việc hắn phải tự làm, tất cả mọi chuyện được Bùi Tích giúp đỡ ngay ngắn rõ ràng.
Chúng tướng sĩ xuất trận lần này, do Sở Hoan thống lĩnh, ban đầu có không ít người hoài nghi trong lòng, rất nhiều người nghi ngờ Sở Hoan phải chăng thực sự có tài thống binh, thậm chí có người hoài nghi Sở Hoan tự mình xuất chính chỉ là ra oai mà thôi, nhưng trông thấy Sở Hoan an bài chu đáo, rất có phong độ của một đại tướng, lòng tin của họ tăng lên nhiều.
Gió cát Tây Bắc lớn, bão cát Việt Châu thực sự không nhỏ, giống như ông trời cố ý muốn thử nghị lực của Sở Hoan, đưa ra nan đề cho hắn. Hành quân được một nửa, liên tục xuất hiện thời tiết âm trầm, bão cát nổi lên, khó mà thấy rõ ngoài vài dặm, tầm nhìn mơ hồ, điều này tăng rất nhiều khó khăn cho hành quân. Sở Hoan phái thêm trinh sát, tìm hiểu chung quanh, đúng là muốn biết rõ ràng tình hình chung quanh.
Sở Hoan rất rõ ràng một điểm, hai Châu Kim Hạ phản loạn, hắn nhất định phải bình loạn, tầm quan trọng của trận chiến này rất lớn, một khi thất bại, hắn chắc chắn không thể sống ổn ở Tây Quan, mặc dù lần này hắn mang theo gần hai vạn binh mã, binh lực trên phản quân, nhưng hắn cũng biết, hiện giờ phản quân đã nắm được thành Hạ Châu, mặc dù thành hạ Châu không quy mô được bằng thành Sóc Tuyền, nhưng cũng không phải thành nhỏ, đại quân vừa tới, dùng binh lực của phản quân, tuyệt đối không ra khỏi thành nghênh chiến, khả năng lớn nhất là đóng cửa không ra, dựa vào thành cố thủ.
Hành quân không phải mấy ngày, mỗi ngày lựa chọn nơi đóng quân đều do Bùi Tích nói cho Sở Hoan, sau đó Sở Hoan ra lệnh toàn quân, chỉ trú doanh này đã có nhiều chú ý, trước kia Sở Hoan được Bùi Tích tặng binh thư về quân trận, hiện giờ lại theo bên người, trong hành quân thực chiến, hắn hấp thụ sự dạy bảo của Bùi Tích.
- Lần xuất binh này, quan trọng nhất chính là bốn chữ.
Dưới màn đêm, trời đất lờ mờ, bão cát như quỷ khóc, Sở Hoan tổ chức hội nghị quân sự với mấy tướng lãnh quan trọng trong quân doanh, Bùi Tích thần sắc bình tĩnh, chỉ vào bản đồ quân sự trên bàn, giọng nói chậm rãi:
- Tốc chiến tốc thắng, trận chiến này phải chấm dứt trong thời gian ngắn nhất, nếu không sẽ rất bất lợi cho chúng ta!
- Bùi tiên sinh nói như vậy đương nhiên không sai.
Hàn Anh nghiêm nghị nói:
- Nhưng ta cũng có nghe thấy tính tình của Thiên tướng Tốn Tự Doanh Hồ Tông Mậu, người này mặc dù làm việc không quả quyết, nhưng cẩn thận, không dám tùy tiện mạo hiểm… Theo suy đoán của ta, lần này hắn không có lựa chọn khác, chỉ có thể tập trung tất cả binh lực trong thành Hạ Châu, tử thủ trong thành.
Phương Như Thủy cũng chậm rãi gật đầu nói:
- Đây là tất nhiên, hắn sẽ không mạo hiểm rời thành quyết chiến, thậm chí sẽ mai phục đánh lén chúng ta. Chúng ta hiểu hắn rất rõ, hắn cũng biết sơ lược về chúng ta, lương thảo của chúng ta không đủ để chống đỡ quá lâu, hơn nữa hắn biết rõ, Tây Quan cũng không còn bao nhiêu lương thảo, hậu cần là vấn đề lớn nhất của chúng ta, hắn hiểu rõ trong lòng, chỉ cần có thể thủ vững thành Hạ Châu, chờ đến lúc lương thảo của chúng ta tiêu hao hết, sĩ khí xuống thấp, hắn sẽ chiến thắng!
- Chẳng những vấn đề lương thảo.
Bùi Tích vuốt râu nói:
- Chuyện quan trọng nhất là vấn đề lòng người, nếu như tốc chiến tốc thắng, các thế lực rục rịch ở Tây Quan sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một khi bị cầm chân tại Hạ Châu, thời gian càng dài như vậy hậu quả càng không thể lường được… !
Gã nhìn Sở hoan một cái, nói:
- Sở Đốc, có khối người muốn thấy chúng ta thua trận mà về!
Chương 1087 : Thủ.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Bản đốc cũng biết, một khi thắng được trận này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì khôi phục yên ổn ở Tây Quan là chuyện trong tầm tay, nhưng một khi thất bại...!
Lắc đầu cười khổ nói:
- Tình huống ở Tây Quan chỉ sợ còn loạn hơn so với lúc còn người Tây Lương.
- Thảo khấu ở Tây Quan rất nhiều, lớn nhỏ ít nhất cũng có mấy chục nhóm người.
Phương Như Thủy vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Tốc chiến tốc thắng, đương nhiên là kết quả tốt nhất...!
Nhìn Sở Hoan nhìn một cái, nói:
- Sở đốc, Hồ Tông Mậu là người cẩn thận tỉ mỉ, hắn đã xác định chiến thuật, thì sẽ không dễ dàng thay đổi, chỉ sợ hiện nay đã cố tận dụng thời gian sửa chữa lại thành trì rồi. Khoảng cách tới thành Hạ Châu còn mấy ngày đường, chúng ta muốn tốc chiến tốc thắng, thì phải hành quân nhanh lên...!
Hàn Anh nghiêm nghị nói:
- Hạ Châu hai ngày nay bão cát quá lớn... Nếu như liều lĩnh hành quân, chắc gì Hồ Tông Mậu sẽ không bày ra mai phục... Đường hiện nay chúng ta đang đi đều là bãi sa mạc, nhưng đi tiếp về phía trước sẽ tiến vào đường núi. Sở đốc, đường núi nhiều nguy hiểm, ngàn vạn lần không thể khinh thường.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, hỏi:
- Các vị tướng quân, nếu Hồ Tông Mậu thật sự cố thủ thành trì, các vị có biện pháp gì đối phó?
- Nếu vật tư đầy đủ, mà đánh thẳng không được, vậy biện pháp tốt nhất đương nhiên là vây thành. Lương thảo của chúng ta không nhiều, lương thảo của Hồ Tông Mậu cũng không nhiều.
Hàn Anh nghiêm mặt nói:
- Nhưng phiền phức lớn nhất hiện nay của chúng ta là số lương thảo không chống đỡ được bao lâu...!
- Hàn thiên tướng nói đúng lắm.
Phương Như Thủy siết nắm tay nói:
- Nếu như có đủ thời gian, Sở đốc cho ta đầy đủ thời gian và binh lực, mạt tướng có rất nhiều biện pháp có thể lấy được thành Hạ Châu...!
Rồi lại cười khổ nói:
- Nhưng mà xem tình hình trước mắt, muốn đánh thành Hạ Châu, thật không dễ dàng. Thành Hạ Châu ở vùng đất bằng phẳng, tình hình chúng ta như thế nào, bọn họ đứng trên tường thành nhìn một chút là biết ngay...!
Sở Hoan cau mày nói:
- Nói vậy, lần này đánh thành Hạ Châu thật không dễ dàng?
Nhóm tướng lĩnh Phương Như Thủy nhìn nhau, chân mày đều chau lại...
Bùi Tích rốt cuộc lên tiếng:
- Sở đốc đừng quên, ngoại trừ Hạ Châu, còn có Kim Châu. Doanh chữ Cấn dưới trướng Trương Thúc Nghiêm ở Kim Châu cũng có mấy ngàn binh mã. Thành Kim Châu và thành Hạ Châu tạo thành thế ỷ giốc, với binh lực của chúng ta, xem như có thể miễn cưỡng đánh lấy Hạ Châu, nhưng nếu chia binh ra đánh hai nơi, chắc chắn không thể chiếm thượng phong. Cái gọi là tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không chỉ là đánh Hạ Châu, mà cả Kim Châu cũng là phải mau chóng chiếm được. Nếu như chiếm được Hạ Châu, nhưng Kim Châu vẫn còn trong tay phản quân, vậy trên thực tế hiệu quả của việc công đánh Hạ Châu liền giảm đi rất nhiều...!
Phương Như Thủy lập tức nói:
- Bùi tiên sinh nói rất đúng, chỉ lấy hạ Hạ Châu mà lấy không được Kim Châu, vậy đám phản quân vẫn còn lực lượng. Nếu như chúng ta ở Hạ Châu hao binh tổn tướng, tổn thất quá nặng, khi đó muốn quay lại đánh Kim Châu, dù là vật tư hay là binh lực, chỉ sợ đều khó mà chống đỡ được.
- Chắc chắn không có khả năng chiêu hàng hai người này hay sao?
Sở Hoan ánh mắt sáng quắc.
Phương Như Thủy cùng Hàn Anh liếc nhau, lập tức Phương Như Thủy thở dài:
- Đại nhân có còn nhớ Hứa Thiệu không?
Sở Hoan gật đầu.
Hứa Thiệu là thuộc hạ bên cạnh Dư Bất Khuất, rất được Dư Bất Khuất coi trọng, chỉ là lúc Sở Hoan ở An Ấp, nghe nói Hứa Thiệu phát động binh biến ở Tây Quan phát động binh biến, bị Chu Lăng Nhạc nhanh chóng bình định, còn Hứa Thiệu mang theo một phần tàn binh phá vòng vây bỏ chạy, đến nay không biết tung tích nơi nào.
- Sở đốc biết Hứa Thiệu, đương nhiên cũng biết Hứa Thiệu là thuộc hạ bên cạnh Dư lão tướng quân.
Phương Như Thủy thở dài:
- Sau khi sắp xếp Bình Tây quân, Hứa Thiệu vốn là phó tướng Bình Tây quân, vị trí ngay sau Dư lão tướng quân, theo đạo lý, vốn nên để Hứa Thiệu tiếp nối Dư lão tướng quân thống lĩnh Bình Tây quân, nhưng Chu Lăng Nhạc cố sức tiến cử, nên vị trí Bình Tây đại tướng quân này cuối cùng lại rơi lên đầu Đông Phương Tín.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Bình Tây quân là quân đoàn mạnh nhất Tây Bắc, Chu Lăng Nhạc đương nhiên không hi vọng đoàn quân này rơi vào tay người khác.
- Lúc ấy tình thế Tây Bắc vẫn hết sức phức tạp, Chu Lăng Nhạc ở Tây Bắc giậm chân một cái, mặt đất thiếu điều rung chuyển ba lần, theo tình hình lúc đó, không có mặt Dư lão tướng quân, cũng chỉ có Chu Lăng Nhạc có thể giữ vững Tây Bắc.
Phương Như Thủy chậm rãi nói:
- Triều đình cũng hiểu rõ điều này, cho nên vì trấn an Chu Lăng Nhạc, chỉ có thể đồng ý dùng người hắn tiến cử, bất quá phía Binh bộ vẫn giữ lại một người, dùng Hứa Thiệu làm phó, thật ra là để kiềm chế Đông Phương Tín.
Sở Hoan hiểu được, nói:
- Hứa Thiệu gây binh biến, tất nhiên là có nguyên nhân gì đó.
- Đến nay còn chưa biết rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Phương Như Thủy nói:
- Hứa Thiệu luôn đi theo bên cạnh Dư lão tướng quân, rất có danh tiếng trong quân đội, có hắn làm phó, chắc chắn là Đông Phương Tín đụng đâu cũng không được thoải mái. Về sau lại đột nhiên truyền đến tin tức Hứa Thiệu gây binh biến, chúng ta còn chưa nghe ngóng rõ ràng cuối cùng xảy ra chuyện gì. Phải biết rằng Hứa Thiệu dẫn theo một phần binh mã phá vây bỏ chạy, đến nay vẫn không thấy tung tích, Bình Tây quân dĩ nhiên trở thành thiên hạ của đám người Đông Phương Tín. Thiên tướng của hai doanh đóng tại ở châu Kim, Hạ đều xuất thân từ Thiên Sơn, vốn là người trong nhóm thuộc hạ của Chu Lăng Nhạc...!
Lại có chút mỉa mai cười nhạo nói:
- Nếu không phải đại nhân kịp thời đến nhậm chức, chỉ sợ mạt tướng cũng bị đá ra khỏi Bình Tây quân rồi.
- Ý của ngươi, phải chăng nói muốn muốn chiêu hàng Hồ Tông Mậu cùng Trương Thúc Nghiêm mấy không khả năng?
- Đám tướng lĩnh dưới trướng Chu Lăng Nhạc, đi theo Chu Lăng Nhạc vào sinh ra tử, vô cùng trung thành.
Phương Như Thủy nói:
- Có thể được Chu Lăng Nhạc xếp vào trong Bình Tây quân, lại càng là tướng lĩnh tâm phúc, Hồ, Trương hai người dấy binh mưu phản, sợ là bản thân bọn họ còn chưa có lá gan lớn như vậy...!
Phương Như Thủy nói đến đây, dừng một chút, không nói tiếp nữa.
Lông mày Sở Hoan hơi hơi giãn ra, hắn và Bùi Tích đã sớm biết, tất cả những chuyện này nhất định là Chu Lăng Nhạc ở phía sau giở trò, chỉ là thời gian Phương Như Thủy và Hàn Anh đi theo hắn quá ngắn, Sở Hoan có mấy lời không tiện nói với bọn họ. Nhưng, xem ra bây giờ bọn họ cũng có suy nghĩ này, biết rõ hai châu Kim, Hạ mưu phản có liên quan tới Chu Lăng Nhạc, Phương Như Thủy có thể nói được đến mức này, ngược lại làm cho Sở Hoan tương đối hài lòng, cười nói:
- Ở chỗ này, các vị tướng quân nói chuyện không cần kiêng kỵ, có gì cứ việc nói thẳng...!
Hắn cười hắc hắc, nói:
- Bản đốc cũng không ngại nói thẳng, nếu chỉ dựa vào tự thân hai châu Kim, Hạ còn chưa có gan lớn như vậy, bản đốc là người thẳng tính, không quản các vị nghĩ thế nào, bản đốc luôn cảm thấy phía sau bọn họ có vị kia làm núi lớn để dựa, nên mới dám dấy binh mưu phản!
Sở Hoan nói đến mức này, các tướng lĩnh ở đây lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Tướng soái ở chung thời gian quá ngắn, đôi bên chưa hiểu nhau rõ ràng, hơn nữa có một số việc, dù trong lòng biết rõ, nhưng không dám nói ra miệng. Hai bên đúng là còn có một tầng ngăn cách. Giờ phút này, Sở Hoan nói thẳng ra, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng đều nghĩ, Sở đốc đã nói thẳng như vậy thì không cần lo lắng gì nữa, giữa lúc địch ta giao chiến, nếu tướng soái không đồng lòng, khác nào tồn tại một mầm họa lớn.
Phương Như Thủy hai hàng lông mày giãn ra, lập tức nói:
- Sở đốc, mạt tướng chính là có ý này, phía sau bọn họ chắc chắn có người chống lưng. Hơn nữa, bọn họ đối với người kia vô cùng trung thành, nếu không lâm vào tuyệt cảnh, sẽ không nghĩ tới chuyện đầu hàng. Chỉ cần thành không bị phá, bọn họ tuyệt đối sẽ không đầu hàng, đợi đến khi thành bị phá rồi, chuyện bọn họ có đầu hàng hay không đã không còn quan trọng nữa.
Bùi Tích ung dung bình tĩnh, bỗng nhiên cười nói:
- Đánh mạnh chưa chắc có thể tốc chiến tốc thắng, chiêu hàng cũng không có khả năng, vậy chỉ có thể dùng trí để phá...!
- Dùng trí để phá?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về Bùi Tích.
Bùi Tích khẽ vuốt chòm râu.
- Thật ra ta có một ý nghĩ, nếu có thể thuận lợi làm được, đừng nói Hạ Châu, ngay cả Kim Châu cũng lấy được trong một sớm một chiều...!
Ánh mắt mọi người đều sáng ngời, Sở Hoan nghe Bùi Tích nói như vậy, cũng là vui mừng hỏi:
- Bùi tiên sinh có cao kiến gì?
Bùi Tích nhìn lướt qua mọi người một cái, mỉm cười.
Thành Hạ Châu là thành chính của vùng Hạ Châu, không hùng vĩ tráng lệ bằng thành Sóc Tuyền, nhưng vẫn là một tòa thành kiên cố. Trên thực tế, quy mô thành trì ở Tây Bắc không tính là quá lớn, nhưng đều vô cùng chắc chắn. Thành Hạ Châu đứng sững giữa vùng đất bằng phẳng, sang đến mùa bão cát, trong không khí lơ lửng cát bụi, vô cùng mờ mịt, Thiên Mục lại càng bị bao phủ một lớp bụi khí, giống như sương mù buổi sáng.
Hồ Tông Mậu tuổi quá bốn mươi, nhìn bề ngoài, là một người vô cùng trầm tĩnh cẩn thận. Lúc này, y đang tự mình mặc áo giáp, đi xem xét thành trì. Bắt đầu từ ngày khởi binh, y đã biết rõ Sở Hoan không thể nào ngồi yên không quản, sớm muộn cũng đem quân đến đó.
Thành Hạ Châu hôm nay đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của y, năm ngàn binh mã doanh chữ Tốn hôm nay cũng đã vào đóng quân trong thành, Việc đầu tiên Hồ Tông Mậu làm sau khi khống chế được thành Hạ Châu, chính là điều động đàn ông trong thành dùng các loại phương pháp gia cố thành trì.
Hồ Tông Mậu thuở nhỏ đam mê binh pháp, nhưng thiên phú về binh pháp của y lại không cao. Từ xưa đến nay, không phải hễ thuộc làu binh pháp là tướng lĩnh nào cũng thành danh tướng, cũng có thể tung hoành sa trường rong ruổi thiên hạ, học là để dùng, danh tướng thật sự như sóng lớn đãi cát, rất khó có được, mà ưu điểm lớn nhất của Hồ Tông Mậu, chính là y hiểu rất rõ năng lực của bản thân mình.
Y không hề tự cao tự đại, biết mình khó so được với các vị danh tướng chân chính. Những danh tướng trước kia có thể phá ngàn quân chém vạn địch, hay có thể dẫn quân tinh nhuệ lấy ít thắng nhiều, vẫn là đối tượng khâm phục trong lòng Hồ Tông Mậu. Y biết mình rất khó trở thành danh tướng uy phong như vậy, nhưng lại không cam lòng một chút thành tích cũng không có, còn may, trong lòng y còn có một vị cao nhân để y hướng tới.
Thời Chiến quốc, bách gia chư tử mỗi nhà đều hiển lộ điểm đặc sắc riêng, mà Mặc gia, là do đại đệ tử Cầm Hoạt Li của Mặc Tử thủ thành mà nổi danh.
Chiến tranh có công thủ, có đôi thắng lợi của một cuộc chiến không chỉ ở chỗ công kích, nếu có thể phòng thủ cho tốt, cũng có thể khiến cho bên mình thắng lợi.
Bởi vì Cầm Hoạt Li, Hồ Tông Mậu tỉ mỉ nghiên cứu phương pháp thủ thành, y tự tin rằng, tuy không phải trong cả thiên hạ, nhưng ít nhất trong số tướng lĩnh Tây Bắc, y cũng được tính là số một số hai.
Y một mực chờ đợi có một ngày chính mình dẫn quân thủ thành rồi nổi tiếng thiên hạ, mà cơ hội đó rốt cuộc đã đến.
Dựa theo hiểu biết của mình, y bố trí chu đáo chặt chẽ, tích cực chuẩn bị, điều động một lượng lớn dân phu làm suốt ngày đêm, đắp tường thành cao thêm mấy mét, hơn nữa cho xây công sự phòng ngự rất lớn ở đầu tường.
Ngoài thành, y cũng cho đào chiến hào, thiết kế bẫy sập.
Thủ thành cần có vật tư, ở thời điểm này, thủ thành là quan trọng nhất, y đương nhiên mặc kệ những chuyện khác, mỗi ngày đều phái binh mã ra khỏi thành vơ vét tất cả vật tư có thể lấy được.
Y cần trận chiến này để nổi tiếng thiên hạ!