Hỉ Nhạc không chút nghi ngờ, cúi đầu cung kính: "Nô tỳ không dám"
"Rượu của bổn cung thưởng tứ cho ngươi còn dám từ chối sao? Nếu ngươi không uống chung rượu này không sợ ta tức giận hả?"
Quý phi nương nương ban rượu ai mà không dám không uống chứ? Chỉ là Hỉ Nhạc tâm tính thiện lương căn bản không nghĩ tới việc Dung phi không để ý tới thân phận mà trong lúc ban rượu lại lén thả một viên dược hoàn vào chén.
Hỉ Nhạc không chút hiềm nghi, đoạn cúi đầu tạ ơn, hai tay cung kính nhận lấy chén rượu, nâng lên chuẩn bị uống vào…..
"Trong rượu có độc" Lí Cường từ phía sau tấm bình phong bỗng xuất hiện lăng không phất chưởng đánh bay chén rượu trong tay Hỉ Nhạc ra xa.
Rượu trong chén đổ ra ướt đẫm một khoảng nền đất, hương rượu thơm bốc lên ngào ngạt, tuy nhiên chỉ trong chốc lát trên lên đất vang lên những âm thanh "xuy ..xuy" những luồng khói trắng bốc lên nghi ngút. Dung phi tựa hồ như đã biết trước rằng Lí Cường ẩn thân sau tấm bình phong, khuôn mặt lạnh lùng, mỉm cười tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ nhin Lí Cường. Nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt thanh tú của Hỉ Nhạc hiện lên vẻ trắng bệch, sửng sốt vô cùng.
Lí Cường cả giận, quát lớn: "Hỉ Nhạc tận tâm tận lực hầu hạ ngươi, ngươi lại nhẫn tâm hạ độc nàng. Ngươi quả là một độc phụ!" Sự tình đã tiến triển đến mức này, Lí Cường cũng không cần thiết phải giữ gìn nữa, hoàng cung này đã không còn là nơi dung thân của hắn nữa rồi. Lúc này đây sinh lộ duy nhất mà Lí Cường phải chọn chỉ có một con đường: bắt lấy Dung phi, sau đó đem Hỉ Nhạc cao chạy xa bay.
Dung phi khẽ mỉn cười tự nhiên: "Lí Cường? Nguyên võ công của ngươi cũng không tệ!"
Lí Cường cười lạnh: "Nói như vậy, công phu của nương nương chắc hản phải rất cao thâm"
Dung phi như không nghe thấy những lời nói đầy khiêu khích của Lí Cường, quay sang bên Hỉ Nhạc quát lớn: "Hỉ Nhạc, còn không khai thật ra? Các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì? có mưu đồ gì?"
Hỉ Nhạc trong lòng chấn động, run rẩy đáp: "Hồi bẩm.....nương nương nô tỳ tuyệt không hề quen biết hắn, chỉ biết hắn là tân công công, tên gọi là Lí Cường"
Dung phi ngữ khí âm trầm: "Khá lắm! Hay cho câu không hề biết hắn! Các ngươi không có quan hệ nhưng lại có thể vì nhau mà chết! Tự nhiên là có gian tình? Hắc..hắc..."
Lí Cường cả giận: "Ngươi là một con yêu phụ! Đừng có nói hươu nói vượn nữa! Xem chiêu!" Lí Cường trong lòng suy đoán rằng Dung phi nương nương này sớm biết có người ẩn nấp sau bình phong, lại biết cả việc Hỉ Nhạc có liên quan, khẳng định phải là một cao thủ, chỉ là không hiểu công phu nàng cao đến chừng nào. Giận dữ quát lên một tiếng, xoay người đá bay tấm bình phong về phía nàng.
Dung phi tựa hồ như có chuẩn bị sẵn từ trước, mũi chân xoay tròn, lăng không bay lên, chẳng những né tránh được tấm bình phong đang bay đến mà thuận thế chuyển mình nhằm thẳng hướng Lí Cường phi đến. Ngọc thủ vẫy nhẹ vô số ngọn tú hoa châm xuất hiện bao phủ cả một khoảng không gian trên người Lí Cường, đầu mũi châm lấp loáng ánh lam quang trông như ánh mắt của loài sói dữ nơi rừng thiêng, hiển nhiên là đã tẩm kịch độc.!
Thấy vậy Lí Cường vội cầm lấy tấm khăn tắm đang vắt trên bồn nước, khẽ vẫy nhẹ vài vòng, rồi quán chú nội lực vào tấm khăn, hình thành nên một thanh lợi kiếm rắn chắc hơn cả sắt thép.
Tuy rằng công phu Thái Cực, Lí Cường học hành không được cẩn thận, hồ lô bát nháo nhưng Cửu Dương thần công thì lại luyện được không ít hảo hầu, những kiếm chiêu trên kiếm phổ mà Cao Lực Sĩ ban cho thực chất rất tầm thường nhưng vào tay hắn phối hợp với Cửu Dương thần công thì dù là dùng một thanh kiếm vải cũng có thể có uy lực khôn cùng, ngay cả những hạt nước nhỏ thấm trên thanh kiếm vải khi được Lí Cường quán trú nội lực vào cũng biến thành những quả tật lê sắc bén, bay vun vút trong không gian.
"Kiếm" trong tay Lí Cường lúc này vừa nhuyễn, vừa ngạnh…
Chỉ sau vài đường kiếm thì tất cả độc châm bay đến đều bị chấn văng xuống đất.
Chưa hết
Những ngọn độc châm chỉ là màn mở đầu, phía sau màn độc châm thân ảnh Dung phi vô thanh vô tức xuất hiện, trên ngọc thủ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây Thanh Phong đoản kiếm, thẳng hướng thân thượng Lí Cường đâm tới.
Kiếm đã đến sát người, không kịp biến chiêu. Lí Cường tuy đã luyện thành thần công như đây lại là lần đầu tiên xuất thủ giao tranh, hơn nữa Dung phi võ công lẫn mưu kế đếu âm độc vô cùng. Kiếm đã sắp chạm người, Lí Cường lúc này quả thật không biết sẽ phải ứng biến thế nào. Thì đột nhiên phía dưới chân trái hắn nơi Chân Vũ kiếm hồn ẩn mình bỗng xuất hiện một cỗ khí tức uy lực cường đại, như muốn bùng phát.. Được sự trợ giúp bất ngờ của chân khí bên dưới, Lí Cường thân hình bỗng hõm về phía sau, song chưởng chặt ngang vào thân kiếm.
Dung phi thấy Lí Cường kiếm chiêu thì bình thường, không nghĩ rằng nội lực hắn lại thâm hậu đến vậy, tuyệt không hề kém một cao thủ nhất lưu trên giang hồ. Nhất thời kinh hãi vô cùng, kiếm đã xuất không thu lại được đành buông bỏ, huy động công lực toàn thân xuất chưởng giáng thẳng xuống ngực Lí Cường.
Dám cùng thiếu gia ta đối chưởng sao? Hắc...hắc. cho ngươi nếm mùi thần công của ta. Lí Cường huy động công lực dồn vào song thủ, một chưởng ngạch tiếp.
Oanh!......Song chưởng tương giao tạo lên một tiếng nổ lớn.
Lí Cường toàn thân bất động, phía bên kia Dung phi nương nương trông như một ngọn lá khô trong gió, bị thổi bay đi. Đáng thương thay, thân thể mềm mại tuyệt mĩ bị va thẳng vào vách tường cứng rắn.
Lí Cường khẽ ngạc nhiên, cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay mình, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý vô cùng: "Trương Tam Phong, Cửu Dương thần công của lão của không tệ, không hiểu có phải là Trương Vô Kị sau này trao lại cho lão không nữa?"
Sau khi chạm chưởng với Lí Cường, bị luồng nội lực hùng hậu của hắn chấn bay, thân hình Dung phi nặng nề rơi xuống đất, máu tươi từ hai bên khóe miệng trào xuống, quần áo rách nát, đầu tóc bối rù, trông không khác nào loài ngạ quỷ từ địa ngục chui lên.
Đột nhiên, thân hình Dung phi đang nằm dưới đất bỗng nhoáng lên nhanh như quỷ mị, nhưng mục tiêu lúc này không phải Lí Cường mà lại là Hỉ Nhạc đang đứng ngây ngốc sững sờ.
Lí Cường thấy vậy kinh hãi vô cùng muốn xuất thủ tương cứu nhưng đã không kịp, chỉ đành giương mắt đứng nhìn Hỉ Nhạc rơi vào độc thủ tàn ác của Dung phi.
"Đứng lại!" Dung phi quát lớn.
Lí Cường thấy vậy, khẽ nhún vai, hai tay giơ cao lên trời: "Ngươi thắng! Ta đầu hàng!"
Hỉ Nhạc nhìn Lí Cường không nhịn được, hai mắt đỏ hoe, nức nở khóc: "Ngươi....ngươi chạy mau đi, đừng để ý đến ta...!"
"Ta không đi, ngươi không đành lòng bán đứng ta, ta sao có thể bỏ mặc ngươi lại mà đi chứ?"
Dung phi "hừ" một tiếng: "Nam nhân trong thiên hạ đều là một lũ bạc tình! Không ngờ rằng một tiểu thái giám lại có tình cảm như thế này!"
Lí Cường cao giọng nói: "Đừng nói bậy nữa! Muốn thế nào, ngươi nói đi. Chỉ cần ngươi đồng ý thả nàng ra, mạng này ta xin dâng cho ngươi!"
Hỉ Nhạc nghe thấy vậy, trong lòng cảm động vô cùng, nức nở khóc ròng: "KHông cần......!"
Dung phi từ trong ngực áo lấy ra một viên dược hoàn xanh biếc, bàn tay khép chặt cứng như thép ép Hỉ Nhạc phải mở miệng nuốt xuống. Hỉ Nhạc khẽ giãy giụa vài cái, liền bị Dung phi điểm vào thụy huyệt mà mê đi.
"Ngươi cho nàng uống cái gì vậy?"
"Tất nhiên là độc dược rồi....hì..hì.."
"Ngươi....ta sống chết với ngươi!"
Tâm trung kích động, nội lực kích động. Lí Cường năm ngón tay phải khom lại, thanh "Cân kiếm" (Kiếm vải) đang nằm trên nền đất bỗng lăng không bay lên nằm ngọn trong lòng bàn tay, chém thẳng về phía Dung phi. Một chiêu đơn giản, công kích trực tiếp, nhưng với một tốc độ cực nhanh, lực đạo cường mạnh, có lẽ trên đời này ít ai có thể thi triển ra được một khí thế dũng mãnh đến vậy...Một chiêu kiếm mang theo cả một khí thế thiên quân vạn mã, lôi đình nhất kích...
Dung phi trông thấy khí thế bạo liệt của chiêu kiếm, sao dám xem thường, khẽ chuyển thân, nhanh chóng đưa thân hình mảnh khảnh của Hỉ Nhạc che chắn trước mũi kiếm.
Lí Cường thấy vậy kinh hãi vô cùng, vội vàng thu chiêu! Cố gắng thu hồi nội lực khi đã phát ra thì người chịu khổ lúc này không phải ai khác mà chính là bản thân Lí Cường, nếu như không phải nội lực hắn lúc này không thâm hậu thì chỉ sợ đã bị trọng thương hộc máu đương trường.
Dung phi nhìn cảnh tượng này, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, lấy ra một viên dược hoàn màu xanh biếc, vứt sang cho Lí Cường rồi nói: "ngươi uống vào. Ta thả Hỉ Nhạc !"
Lí Cường tiếp nhận hoàn dược: "Ta làm sao biết được ngươi có gạt ta không?"
"Ngươi còn có sự lựa chọn nữa sao? Đừng có nói là vì Hỉ Nhạc nằm trong tay ta, một mình ngươi bây giờ liệu có nắm chắc có thể đối phó với ba ngàn cao thủ đại nội, mười vạn hộ thành cấm vệ quân hay không?"
Lí Cường suy nghĩ một lúc, rồi quyết định uống viên dược hoàn, rồi khẽ thở dài: "Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?"
Dung phi cười quỷ quyệt: "Ngươi thử nghĩ xem cái ta vừa cho các ngươi uống là thứ gì?"
"Độc dược?" vừa trả lời Lí Cường trong đầu vừa nghĩ thầm:" hừ! Chỉ sợ mọi việc đều không theo sự tính toán của con độc phụ nhà ngươi đâu! Thiếu gia ta trong người sở hữu Cửu Dương thần công hộ thể có thể dễ dàng hóa giải mọi độc chất trên đời!"
"Đó là Tiêu Diêu hoàn! Một loại cực phẩm xuân dược mà trên đời này chỉ có hoàng đế mới có thể hưởng dụng mà thôi, sau khi hưởng dụng thì các ngươi trong cơ thể dục hỏa bộc phát, khó mà chịu đựng được!"
"Ngươi...ngươi sau cùng muốn gì đây?"
"A..a...một người là thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn, người kia hoa dung nguyệt mạo xứng danh kiều nữ, bổn cung lúc này chính là muốn thành toàn cho các ngươi! Ha..ha..quả thật không biết một cung nữ và một thái giám uống xuân dược rồi thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây?"
"Ngươi...ngươi quả là quá âm độc!"
Dung phi cười hì hì: "Bây giờ hãy đi ra ngoài, ngươi đi trước mặt bổn cung, nhớ ngàn vạn lần đừng có giở trò gì , nếu không ngọn độc châm trong tay ta sẽ cắm thẳng vào tim của Hỉ Nhạc đó"
"Đi đâu?"
"Tất nhiên là tẩm cung của bổn cung rồi! Đó chính là nơi mà các ngươi sẽ động phòng. Ha..ha"
Sau khi đến tẩm cung - Dung Đức cung, Dung phi hạ lệnh cho thủ hạ toàn bộ lui xuống hết, và cấm không được để ai đến quấy rầy.
.....................
"Bây giờ ngươi có thể thả Hỉ Nhạc ra được chưa?" Lí Cường lạnh lùng nói.
"Sao lại có chuyện đơn giản vậy chứ? Trên cột trạm khắc hình phượng ở phía bên trái giường có một sợi dây chính là cơ quan khai mở mật thất, ngươi hãy đến kéo nó ra!"
Lí Cường theo lời, kéo sợi dây đỏ, chỉ thấy, trên vách tường lộ ra một cánh cửa đá.
"Ta nghĩ với công lực của ngươi, thì không cần đến cơ quan cũng có thể dễ dàng mở cánh cửa đá này nhỉ?" Giọng nói của Dung phi từ phía sau vọng lại.
Lí Cường trừng mắt lườm nàng, rồi bước đến trước cánh cửa đá, ngưng kểt nội lực vào song chưởng, xuất thẳng một kích "Bồng" một âm thanh vang động, cánh cửa đá nằng nề bị chấn nát bấy!
"Ngươi có tức giận cũng không cần phải xuất khí vào tấm cửa vô tri đó chứ!" Dung phi ngữ khí đầy vẻ mỉa mai.
Lí Cường khẽ cúi đầu thở dài một tiếng, thấp giọng: "nương nương, nể tình Hỉ Nhạc hầu hạ nương nương nhiều năm, xin người buông tha cho nàng đi, được không?"
Dung khi cúi đầu nhìn Hỉ Nhạc đang hôn mê trầm trầm, ánh mắt lộ vẻ ác độc: "Có trách thì trách cô ta thôi, cô ta quả thật rất đẹp, Hoàng thượng mỗi lần đến thăm ta đều cố ý như vô tình nhắc đến tiểu nha đầu này, làm ta không thể không có suy nghĩ nên trừ đi cho xong"
...A..
Lòng đố kị của đàn bà thật là một vật quá đáng sợ nhất trên đời….
....
"Ngươi...."
"Thời gian không còn nhiều nữa! Vào nhanh đi!"
Lí Cường miễn cưỡng hướng phía thạch môn đen xì bước đến, vừa mới bước vào mấy bước, chỉ thấy Dung phi quăng Hỉ Nhạc xuống đất rồi xoay người phóng ra ngoài. Một tiếng "Oanh" dài vang lên, cánh cửa đá khép lại, khiến căn thạch thất càng thêm tối đen. Nguyên là còn một lớp cửa nữa, độc phụ này tâm cơ quả nhiên không tầm thường, âm hiểm vô cùng.!
Trong thạch thất, ánh sáng le lói, căn phòng này cũng có giường có gối, ngoài ra không còn thứ gì khác, bốn phía đều là thạch tượng lạnh như băng. Lí Cường vận khời Cửu Dương thần công đánh mạnh vào cửa đá, đến hơn mười chưởng cũng không thể di chuyển một chút nào, thạch tường bốn phía cũng đều được làm bằng những vật liệu đặc biệt cứng rắn vô cùng, mặc cho Lí Cường dùng Cửu Dương thần công ra sức oanh tạc cũng không chút lay chuyển.
"A.....A......ư..." Hỉ Nhạc đang nằm trên giường bỗng phát tiếng rên rỉ
Lí Cường vội vàng bước đến, chỉ thấy Hỉ Nhạc, mày liễu nhíu chặt, sắc mặt hồng nhuận, hơi thở nóng rực, xem ra đang phải chịu một trân thống khổ vô cùng, chắc hẳn dược lực của Tiêu diêu hoàn đã bắt đầu phát huy tác dụng.