Mắt thấy dâm chưởng của Lí Cường đang dần tiến vào trong lòng ngực, hai mắt Dung phi mở to tràn đầy vẻ căm thù và hoảng sợ.
Lí Cường cười hì hì, hữu thủ mò mẫm trong ngực áo nàng cả nửa ngày trời, rồi lấy ra ba bình dược và một phong thư. Ba bình dược nhỏ phân làm ba màu: đỏ, xanh biếc và màu trắng. Lí Cường khẽ đổ cả ba bình dược phẩm ra thì thấy những hoàn dược bên trong cũng cùng màu với màu lọ. Màu đỏ là độc dược, màu xanh biếc là xuân dược, vậy màu trắng là loại dược phẩm gì đây?
Lí Cường trên khóe môi bỗng lộ vẻ tà ác, lấy ra một hoàn dược màu trắng, từ từ từng chút một đưa đến gần miệng của Dung phi. Nhưng khi đưa đến sát nơi vẫn không thấy một phản ứng, chống cự nào từ phía Dung phi thì hắn đột nhiên dừng lại, rút tay về, rồi lại lấy ra một viên dược hoàn màu đỏ.....
Dung phi thấy hắn lấy ra viên dược hoàn màu đỏ thì sợ mới mức chỉ muốn ngất ngay đi!
Lí Cường khẽ phất tay giải khai huyệt câm của nàng, rồi lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói mau, viên thuốc màu trắng là loại thuốc gì?"
Dung phi nghe hỏi, giật thót mình, ấp úng: "Đó là......"
Lí Cường thấy vậy khẽ đưa qua đưa lại trước mặt nàng viên dược hoàn màu đỏ: "Nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ đổ nguyên bình độc dựoc này vào mồn ngươi"
Dung phi vội vàng la lên: "Ta nói thật. Ta nói thật mà! Dược hoàn màu trắng là Vô cực tục mệnh đan, là linh dược trị thương! Đặc biệt là đối với nội thương thì có hiệu lực vô cùng!"
Lí Cường nghe thấy hai từ "trị thương" liền cười hì hì, đem bình màu trắng thu ngay vào trong ngực áo: "Vô cực tục mệnh đan? Tốt lắm? Hắc..hắc! Sung công! Vậy còn bình màu đỏ gọi là gì?"
"Màu đỏ chính là độc dược, gọi là Mỹ mạo như hoa! Bởi vì khi trúng loại độc này trên mặt sẽ nổi những hạt ban đỏ giống như những bông hoa, cuối cùng lan rộng mà chết!"
"Ác độc thật! Ngươi nói thật đi! ngươi là một phi tử trong cung sao lại có nhiều đan dược như vậy? Hơn nữa thân hoài võ công? Nói mau! Ngươi rốt cuộc là ai?"
Dung phi sắc mặt nhăn nhúm, khó coi vô cùng, hàm răng nghiến chặt quyết không nói một chữ. Lí Cường đúng là muốn bức bách, nhưng chợt để ý vẫn còn một phong thư vẫn chưa đụng đến. Trên bề mặt thư tín có ghi dòng chữ: "Ma Cung Thánh Nữ Dung Hộc Hương Khải" và một vài chữ phạn .
"Không cần xem!" Dung phi thần thái cực kì hoảng hốt, nhìn Lí Cường, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi như thấy điều gì rất đáng sợ.
Lí Cường biết rằng phong thư này tất là vật có quan hệ vô cùng trọng đại, liền chỉ tay vào chữ một chữ hỏi: "Đây là chữ gì?"
"Hộc! Là tiếng Hồ"
Lí Cường nghe vậy liền chửi đổng một câu: "Mẹ nó! Sớm biết vậy, thủ mẹ nó một quyển từ điển đến đây. Cái địa phương quỷ quái này đều sử dụng chữ phồn thế,lão tử ta làm sao mà nhận biết hết chứ!"
Nội dung bức thư vô cùng đơn giản, chỉ óc vài mươi từ: "Giờ hợi ngày mười bốn tháng mười, Đao ma sẽ dẫn đầu một số giáo chúng tinh nhuệ xâm nhập hoàng cung lấy Ma Thần kiếm. Chuẩn bị tiếp ứng, tự do hành động"
Không có chú thích, điều lạc khoản nào! Bất quá đại để nội dung bức thư này là sẽ có một nhân vật xưng là Đao Ma vào giờ Hợi, khoảng từ 9 đến 11 giờ tối ngày mười bốn tháng mười sẽ mang theo người tiến nhập hoàng cung để trộm lấy một thanh bảo kiếm! Lí Cường thuận tay thu luôn bức thư vào trong lòng áo ngực: "Đã gọi là Đao Ma mà lại mạo hiểm đi ăn trộm bảo kiếm! Quả là đồ ngu ngốc mà!"
"Hắn chỉ là phụng mệnh mà thôi!"
Lí Cường thấy Dung phi mắc bẫy, liền theo gió mà tiến, dồn dập hỏi: "Phụng mệnh? Là phụng mệnh ai?"
"Ta không thể nói. Nếu ta nói thì sống cũng không bằng chết mà thôi!"
"Vậy ngươi và Đao Ma có quan hệ gì?" "Ma cung là nơi nào?"
"Không nói được!"
Lí Cường thấy Dung phi thần sắc kiên quyết không trả lời, khuôn mặt tuấn tú hiện vẻ cười ác độc, thò tay lấy ra một viên dược hoàn màu đỏ, khua khua: "Nghe nói viên độc dược này có tên là Mỹ mạo như hoa. Ta nghĩ nương nương có khi còn hiểu rõ hơn ta ý chứ? Hay là thử xem nhé?"
Dung phi, cắn chặt môi, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ khổ sở động nhân: "Dù có chết. Ta cũng không nói được!"
Lí Cường thấy nàng thái độ vô cùng kiên quyết, biết rằng có bức bách nàng nữa cũng vô dụng. Vì vậy, liền cất viên dược hoàn màu đỏ đi, lấy ra một viên màu xanh biếc nhanh chóng bỏ vào miệng nàng, ép nàng nuốt xuống.
Dung phi không kịp phản ứng, đôi mắt đẹp mở to, hoảng hốt như thấy quỷ! Tiêu diêu hoàn này một khi mà phục dụng mà không có đối tượng phát tiết thì huyết mạch sẽ nổ tung mà chết! Quả là đáng sợ vô cùng!
Lí Cường hai tay bế bổng thân hình nóng bỏng quyến rũ của Dung phi lên, cười hì hì đặt nàng lên trên giường trong thạch thất, ánh mắt dâm tặc đảo qua đảo lại trên bộ ngực căng tròn của nàng: "hắc,,,hắc...Hôm nay chúng ta cũng lên diễn một hồi Xuân cung mĩ cảnh đồ: quý phi nương nương và thái giám công công hoạt sắc sanh hương.....ha..ha...bảo bối, ta đến đây!"
"Không...không được! ngươi...ngươi là thái giám.. sao có thể làm được chuyện phòng the, ta..ta sẽ bị huyết mạch căng phồng mà chết! Xin..xin ngươi giải khai huyệt đạo cho ta, ta...ngươi muốn cái gì ta đều có thể đáp ứng cho ngươi hết!" Dung phi cơ hồ vừa nói vừa khóc, cầu xin Lí Cường, khuôn mặt xinh đẹp kết hợp với giọng nói run rẩy thanh thoát, thần sắc động nhân vô cùng.
"Ta muốn ngươi!" Lí Cường ngồi xuống đầu giường để thân hình Dung phi tựa vào lòng mình. Dược hiệu chẳng mấy chốc mà phát huy, khuôn mặt quyến rũ của Dung phi hồng rực, hơi thở gấp gáp, chỉ là nàng biết rõ hậu quả của dược liệu này vô cùng nghiêm trọng nên cố gắng liều mạng vận khởi nội lực kháng cự!
Lí Cường mặc kệ cảm giác của nàng, hai bàn tay không ngừng xoa nắn hưởng thụ tính đàn hồi trên thân thể xinh đẹp quyến rũ này, chỉ trong chốc lát, nhục bổng tại thân dưới đã cương cứng như sắt, nóng rực khẽ chạm vào khu vực mềm mại nhu nhuyễn vô ngần nơi hạ thể của Dung phi.
Đang liều mạng thúc đẩy nội lực phản kháng lại dược dụng, Dung phi bỗng cảm thấy được cây thần thương đầy nam tính của Lí Cường, ma sát liên tục vào bụng dưới mình, biết hắn nguyên không phải là một tên thái giám chân chính, điều này khiến phòng tuyến cuối cùng trong trí não nàng đã hoàn toàn tan biến, hoàn toàn hãm thân vào vòng xoáy của dục vọng.....
Lí Cường nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo của Dung phi hiện rõ một thân thể tràn đầy sức sống cùng những đường cong quyến rũ, rồi sau đó giải khai huyệt đạo phong bế, ôm chặt lấy thân thể nàng, đôi môi tham lam hôn ngấu nghiến lên bộ ngực trắng muốt căng tròn.
Dung phi lúc này toàn thân nóng như lửa, dưới sự phát tán của dược lực cùng những động tác của Lí Cường, nàng không còn một chút lí chí nào phản kháng mà còn hòa nhịp với hắn, thân thể kiều mị uốn éo không ngừng, hai cánh tay trắng như bạch ngọc nhanh chóng tìm đến thắt lưng Lí Cường như muốn giúp hắn cởi bỏ thứ quấn áo vướng bận, thế nhưng do trời đang vào đầu mùa đông giá lạnh, Lí Cường lại mặc quá nhiều quần áo. Nhục dục như lửa thiêu đốt toàn thân Dung phi, tay trái vòng qua hông Lí Cường mạnh mẽ ôm chặt bờ mông rắn chắc, cánh tay phải cũng không kém nhanh chóng luồn thẳng vào trong bụng dưới Lí Cường nắm lấy thanh hùng củ mệnh căn tử đang cương cứng của hắn.
"Quả nhiên là dâm phụ!" Lí Cường trong lòng mắng thầm một tiếng.
"A,,,,A,,,ta,,,,ta..muốn...nhanh,,,nhanh lên" những tiếng rên rỉ dâm đãng thoát ra từ cặp môi quyến rũ của Dung phi...Bên ngoài gió lạnh từng cơn, nhưng bên trong thạch thấp âm u này xuân quang hừng hực. Đúng lúc khi Lí Cường tiến sau vào bên trong Dung phi thì một tiếng kêu đau đớn xen lẫn với khoái lạc bỗng thoát ra.....
Hai thân hình quấn chặt lấy nhau đến thiên hôn địa ám, tận tình thụ hưởng, chỉ là Lí Cường ngàn vạn lần cũng không nghĩ rằng khi hắn cùng Dung phi đang đắm chìm trong những cảm giác bay bổng tuyệt vời bên trong thạch thất thì ngoài kia Hỉ Nhạc đã tỉnh dậy....
Đây là lần đầu tiên chính thức được hưởng phong vị của đàn bà trong đời Lí Cường! nếu không phải hắn tu luyện Cửu Dương thần công có bước đột phá kéo theo phương diện nam nhân cũng tiến theo thì chỉ sợ khi gặp phải mị lực quyến rũ mê người của Dung phi lúc này hắn đã sớm lạc bại thân vong rồi!
Nhưng điều hắn càng kinh ngạc đến khiếp sợ hơn nữa đó là: Vưu vật dâm đãng này vẫn còn là một xử nữ!
Làm sao có thể như vậy được chứ? Rõ ràng nàng ta là phi tử được hoàng đế sủng ái nhất, lại đã tiến cung được ba năm mặc dù chưa từng hoài thai nhưng đêm nào cũng được hoàng đế lâm hành, tuyệt không thể vẫn còn là xử nữ. Nhưng rõ ràng khi hắn mới đi vào trong nàng đã cảm nhận được một tầng ngăn cản, khi phá vỡ tầng ngăn cản đó nàng đã kêu lên một tiếng đau đớn, những đầu ngón tay cắm sâu vào da thịt hắn...
Khẽ nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, tươi tắn, tràn đầy vẻ thỏa mãn cùng nụ cười ngọt ngào đang say giấc nồng trong lồng ngực mình, Lí Cường trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác khác thường, nhẹ nhàng cúi xuống âu yếm hôn lên khuôn ngực căng tròn....
Đúng lúc đôi môi của hắn chạm vào bầu ngực nàng thì Dung phi cũng tỉnh lại.
"Nguyên lai, ngươi chẳng những không phải là thái giám mà ....mà còn là một nam nhân khí khái" Âm thanh thanh thoát, nhẹ như tơ, tuy có chút ngượng ngùng nhưng lại tràn đầy vẻ quyến rũ mê người, ngươi ngọc bỗng khẽ cựa rồi ngoan ngoãn rúc sâu vào lòng ngực Lí Cường.
"ngươi.....ngươi sao có thể vẫn còn giữ được tấm thân xử nữ?"
"Bảo bối quan trongj nhất của một người đàn bà đó là sự trinh tiết. Khi chưa gặp được nam nhân trong lòng mình sao ta có thể tùy tiền mất đi được chứ?"
"ngươi...ngươi không phải là phi tử của hoàng thượng sao?"
"A..ngươi nói Lí Long Cơ sao? Hắn năm nay đã sáu mươi ba tuổi, sao có thể chứ? Mỗi ngày ta đều cho hắn uống một viên "Tiêu Diêu hoàn" sau đó sử dụng mỵ thuật mê hoặc, khiến hắn mơ màng mà tự tiết dục..."
"Ba năm nay ngươi vẫn làm như vậy với hắn sao? Làm vậy có thể chết người đó?"
Dung phi cười ngọt ngáo, ánh mắt tràn đầy âu yếm: "Ngươi là một tiểu oan gia mà. Hắn chết như vậy không phải là rất tốt sao?"
Lí Cường nghe vậy trong lòng bỗng thầm lạnh, người đàn bà này vẻ ngoài xinh đẹp yêu kiều nhưng tâm địa lại ngoan độc vô cùng. Vốn là hắn chỉ định vừa trả thù vừa phát tiết dục vọng trong người nhưng bây giờ lại xảy ra việc này thành ra trong đầu hắn lúc này quả rất ngổn ngang, không biết giải quyết thế nào.
""Đúng rồi, ngươi không thể không nói cho ta biết thân phận mình chứ, lại còn lá thư kia nữa!" Lí Cường rốt cục cũng tìm được lý do để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ này.
Dung phi mỉm cười: "Bây giờ ta đã là người của chàng rồi. Tự nhiên sẽ không giấu chàng điều gì. Kì thật, ta tên gọi Dung Hộc Hương là thánh nữ của Ma Cung.
"Ma Cung?"
"Ma cung nguyên ở tại phía bắc của Lăng Băng thành, là một môn phái bí ẩn trên giang hồ. Lăng Băng thành là một nơi thế ngoại đào viên, Ma Cung từ trước cho tới nay không hề tiếp xúc với ngoại giới. Nhưng rồi có một ngày trấn cung chi bảo là Ma Thần thiên kiếm đã bị một số nhân sĩ cao thủ võ lâm Trung Nguyên trộm mất. Ma cung quyết định cử người nam tiến cùng các đại môn phái ở Trung Nguyên triển khai một tràng đại huyết chiến dài đến trăm năm. Vậy nên tại dỉnh Thiên Sơn, Ma Cung đã chính thức cử hành đại lễ khai tông lập phái. chánh thức cùng võ lâm giang hồ Trung thổ tạo thành một thế đối lập. Người trong ma cung hành sự vô cùng quỷ dị, võ công lại càng cao cường, xuống tay độc ác cho nên bị người trong giang hồ cho là tà ma ngoại đạo. Kì thật cái mà người ta cho là tà ma ngoại đạo đó cũng chỉ vì Ma thần kiếm mà ra.
"Vậy cái tên Đao ma gì đó nói muốn đến hoàng cung để trộm Ma thần kiếm? Thanh kiếm này rốt cuộc có ;lại lịch như thế nào vậy?"
"Chàng không biết gì sao? Vào khoảng trăm năm trước, trong thiên hạ xuất hiện năm thanh tuyệt thế bảo kiếm! Tương truyền rằng trong năm thanh thần kiếm này ẩn chứa một bí mật kinh nhân, tuy nhiên bí mật đó là gì thì không ai biết được. Chỉ là trong hơn trăm năm lại đây đã có không biết bao nhiêu người vì cái bí mật này mà nhà tan cửa nát."
"Ài! Cái gì mà bảo kiếm, bảo tàng, bí tịch chứ. Tất cả cũng do lòng tham của con người mà thôi!" Nhớ lại những nội dung các cuốn vũ hiệp tiểu thuyết, Lí Cường không khỏi thở dài cảm khái một trận: "Đúng rồi, trong năm thanh thần kiếm ngoại trừ Ma thần kiếm thì bốn thanh kiếm kia tên gọi là gì vậy?"
"Ma thần kiếm là ma đạo thánh kiếm, ngoài cái bí mật kinh thiên kia ra thì trong thanh kiếm còn ẩn chứa lực lượng chí cao vô thượng của ma đạo"
"Ngoài ra còn có Đế Hoàng thánh kiếm, Tử Vi kiếm! Tử Vi kiếm là chân mệnh thiên tử chi kiếm, kế thừa thiên mệnh!. Phật Gia thánh kiếm - Tru tiên kiếm hay còn gọi là Đạt Ma kiếm, ẩn chứa phật lực, năng độ chúng sinh, có thể hóa giải tà ma!. Đạo gia thánh kiếm - Chân Vũ kiếm, tụ tập thiên địa linh khí, mang trong mình tiên khí của đạo gia, không thể phá hủy!."
"Sao? Chân vũ kiếm?"
"Đúng vậy! Chàng làm sao vậy?"
"Không...không có gì! Vẫn còn một thanh kiếm nữa mà?" Lí Cường vừa nghe đến tên Chân Vũ kiếm trong lòng bỗng thóp lại, thầm nghĩ: "Không lẽ lại đúng là thanh kiếm mà Trương Tam Phong đưa cho mình? Trương Tam Phong là một đạo sĩ, Chân Vũ kiếm tự nhiên là kiếm của Đạo gia rồi. Nếu đúng là như vậy thì những lời mà lão nói, cái gì sứ mệnh ngàn năm không lẽ lại có liên quan đến năm thanh bảo kiếm này sao?"