Dung Phi dù sao cũng là một cao thủ, tuy không nhìn nhưng vẫn có cảm giác ánh mắt sáng rực của Lí Cường đang chăm chú quan sát mình, trong lòng thầm hiểu, rõ ràng cô gái đang run rẩy sợ hãi quỳ dưới chân hiển nhiên rất có cân lượng trong lòng hắn, liền dịu dàng cúi xuống đỡ Hỉ Nhạc đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Hảo muội muội, mau đứng lên đi. Sau này chúng ta là tỷ muội là người một nhà, muôi không cần lúc nào cũng phải giữ lễ như thế!"
Hỉ Nhạc tuổi còn nhỏ, tâm tư thiện lương, tất nhiên không hiểu rõ ý tứ của từ "tỷ muội" trong lời nói của Dung Phi là chỉ sau này hai người sẽ ùng hầu hạ Lí Cường , còn tưởng rằng Dung Phi vẫn như trước kia lúc ôn nhu nhất cũng chính là lúc muốn giết người, thân hình càng run rẩy hơn.
Dung Phi thấy vậy cười nói: "ngươi đừng hiểu nhầm cho dù ta thực sự muốn giết ngươi thì chỉ sợ chưa động đến một sợi lông trên người ngươi là đã có người nhảy vồ ra giết chết ta rồi" vừa nói vừa trừng mắt liếc nhìn Lí Cường một cái sắc như dao.
Hỉ Nhạc lúc này mới hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Dung Phi hai má đỏ ửng ngượng ngùng trông hấp dẫn vô cùng.
Dung Phi tuy cũng là một tuyệt sắc giai nhân nhưng khi nhìn thấy vẻ ngượng ngùng mê người của Hỉ Nhạc, trong đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ sững sờ mê hoặc, vội hỏi: "Bây giờ đã là giờ Tuất, Lí lang chàng còn không mau rời khỏi nơi đây đi, chậm chễ chỉ sợ sẽ có nguy hiểm"
Lí Cường nghe thế liền đứng lên đưa tay thấm nước mắt còn vương trên mặt ngọc của Hỉ Nhạc rồi xoay người nói: "nương nương, ta đi trước"
Dung Phi nghe vậy gắt giọng: "Bây giờ mà chàng vẫn gọi người ta là nương nương nghe xa lạ vậy sao?"
"Dung...Dung tỷ..."
"Vậy mới đúng chứ. Chàng mau đi đi. Cầm lấy lệnh bài cảu Dung Đức cung, về sau nếu có người hỏi thì chàng cứ nói là do ta truyền gọi chàng đến."
"Vậy...Hỉ Nhạc nhờ tỷ chăm sóc vậy!"
"Chàng sợ ta hạ độc thủ với nàng hay sao? Đi đi, ta sẽ tấu với hoàng thượng xin người cho ta nhận nàng ấy là nghĩa muội, sau này chúng ta sẽ là chị em với nhau, trong cung sẽ không có ai dám bất kính với Hỉ Nhạc nữa"
"Nếu vậy thì ta yên tân rồi" Lí Cường lấy trong lòng ngực ra các bình dược hoàn và phong thư đưa sang cho Dung Phi nói: "Dung tỷ những thứ này trả cho tỷ"
Sau khi tiếp nhận các thứ Dung Phi đưa lại cho Lí Cường bình dược màu đỏ rồi nói: "Trong người ta đã có Hàn Phách Vũ Hoa châm bình "Mỹ Mạo Như Hoa" này chàng cứ mang theo người mà phòng thân"
Lí Cường tiếp lấy bình dược, ánh mắt đầy ve quan tâm liếc nhìn Hỉ Nhạc rồi tiếp lấy lệnh bài, quay người nhanh chóng bay nhanh ra ngoài đại môn. Trên đường ra ngoài, do có lệnh bài trên tay lên Lí Cường dễ dàng đi thẳng từ Thiên Môn ra khỏi Đại Minh cung. Cả một ngày vất vả không ăn uống, trong bụng đã sớm sôi ùng ục, vể đến Binh Trượng cục hắn về ngay phòng mà vội vàng tiến đến thiện đường. Bây giờ hắn đã là tiểu thái giám được sủng ái bên cạnh Hoàng thượng và cls, đi đến chỗ nào cũng có vài phần mặt mũi, đến thiện đường thì đúng lúc đám thái giám và cung nữ của Ngự Trù môn đang vội vội vàng vàng xúc tiến công việc chuẩn bị cho đêm thưởng trăng, Lí Cường liền lấy một số đồ ăn rồi trở về phòng mình.
Lúc này đã vào đêm, mọi người đều đã ăn tối xong từ lâu, Lí Cường vừa đặt bữa điểm tâm lên bàn xoay người định tìm đèn đốt lên cho sáng thì chợt thấy ánh sáng lóe lên, trong phòng lúc này đã xuất hiện một bóng người. Vốn dĩ Lí Cường có một thân công lực cực kì thâm hậu đừng nói là có người trong phòng, mà ngay cả lá rơi ngoài mười trượng hắn cũng có thể nghe thấy rõ như lòng bàn tay nhưng đáng tiếc là hắn lúc này chưa thật sự vận dụng được hết tiềm năng của bản thân, giống như người có ngựa mà không biết thuật kị mã đành bỏ ngựa mà đi bộ vậy.
"Lí Cường cuối cùng ngươi cũng chịu về rồi à!" mặc dù chỉ nhìn thấy bòng lưng người đối thoại nhưng vừa nghe thấy thanh âm Lí Cường cũng kịp nhận ra người đó chính là Lí An Đức
"A! Nguyên là Lí công công!" Lí Cường như không hề để ý, ứng thanh một câu rồi chậm rãi ngồi xuống.
Lí An Đức bước đến vài bước, hừ một tiếng, cười lạnh:" Lí Cường bây giờ ngươi càng lúc càng to gan lớn mật! Thấy ta đến mà không chịu quỳ xuống bái kiến sao?"
Lí Cường bình thản cầm lấy một miếng đậu giơ cao lên nói: "Lí công công miếng đậu này ăn rất ngon, ngài có muốn thử một miếng không?"
" Lí Cường ngươi đừng tưởng rằng được hoàng thượng sủng ái là có thể một bước bay lên trời đâu. Ta thân là quan tứ phẩm, tổng quản thái giám thủ lĩnh nội quan giam, ngươi gặp ta không quỳ, ta có thể định ngươi vào tội mạo phạm đó!"
Lí Cường tỏ vẻ như không nghe thấy hắn nói gì, đem miếng đậu đưa vào trong miệng rồi nhắm mắt nhai như đang thưởng thức hương vị thơm ngon tuyệt diệu, rồi khẽ khụy một chân xuống tạo ra tư thế quỳ nửa vời, mồm lải nhải: "Lí công công vạn an..!" Bộ dạng hắn lúc này quỳ không ra quỳ, mồn vừa ăn vừa nói trông cực kì quái dị.
Lí An Đức thấy vậy cả giận quát lớn: "Ngươi đúng là muốn chết!"
Lí Cường ung dung nhàn nhã ngồi xuống tiếp tục an điểm tâm nói: "Bây giờ lễ cũng bái rồi. Nếu Lí công công không có việc gì nữa, nô tài xin cung tiễn đại giá của công công"
"Lí Cường cả ngày hôm nay ngươi đi đâu, mau nói thật hết ra!"
"Không có đi đâu cả, chỉ ở tại Binh trượng cục luyện kiếm thôi mà!"
"Ngươi còn dám đặt điều dối trá sao? Ta đã ngồi đây đợi ngươi cả ba canh giờ, đến bóng ngươi còn không thấy!"
"Chắc lúc đó ta đang ở nhà xí"
"Đi nhà xí gì mà tốn cả ba canh giờ chứ?"
"Ta đau bụng quá, chạy ra rồi lại chạy vào, đi ra rồi lại đi vô.....vậy được chưa hả? Lí tổng quản!"
Lí An Đức hừ lạnh một tiếng, lấy ra trong người ba quyển sách và một cái tiểu bao: "Lí Cường ta nghĩ ngươi chắc cũng muốn nhận lại những vật này chứ hả?"
Lí Cường vừa nhìn thấy sắc mặt bỗng đại biến!
Ba quyển sách này chính là Tâm Bổn bí tịch mà hắn đã giấu kỹ dưới gầm giường, còn trong cái tiểu bao chính là dao cạo râu cùng với số râu mép mà hắn đã cạo lần trước. Hôm nay do vội vàng tiến vào Dịch Đình cung mà hắn chỉ kịp dấu dưới gầm giường chứ chưa đem đi tiêu hủy. Không nghĩ nổi rằng lão hoạn quan Lí An Đức này tới tận đây mà lục soát phòng của hắn.
"Đó là cái quái gì vậy? Ta làm sao mà biết được?" Lúc này biện pháp tốt nhất là phủ nhận tất cả mà thôi.
Lí An Đức giọng nói thâm trầm hiểm độc: "hắc...hắc... Lí Cường ngươi mau nhận lấy đi. Ta niệm tình ngươi trước đó sanh bệnh mất trí nhớ lại vừa mới tịnh thân nên cũng không muốn đem sự tình này cáo giác ra ngoài. Bất quá nếu ngươi không muốn tiếp thụ chút ân tình này thì thôi vậy."
"Vậy....vậy chẳng biết công công muốn nô tài làm gì để báo đáp ân huệ của ngài" Lí Cường trong lòng sát khí dâng trào, thầm nghĩ: "Đằng nào ngươi cũng chưa có nói với ai biết việc này, bây giờ không giết ngươi diệt khẩu thì có khác nào để một cái họa luôn dình dập bên mình sao? Để xem ngươi nói gì trước......."
Lí An Đức nghe Lí Cường nói vậy thái độ liền xoay chuyển một trăm tám mươi độ, trên khuôn mặt trắng bệch bệnh hoạn, nở một nụ cười từ ái: "Tiểu Lí tử à, xem ngươi kìa, tuổi trẻ tài cao từng đọc qua sách thánh hiền, lại còn có kiếm thuật cao siêu, sau này chắc chắn sẽ được thánh thượng trọng dụng!"
"Việc này nếu muốn thì cũng cần phải có sự nâng đỡ của công công nhiều"
"Đương nhiên! Nếu không có ta nâng đỡ thì không biết ngươi có thể nhìn được mặt trời ngày mai hay không nữa. Chỉ cần ngươi nghe lời, biết báo đáp lại công ơn, ta tự sẽ có cách trước mặt hoàng thượng ra sức tiến cử ngươi!"
Lí Cường vòng tay cung kính: "Tạ công công hậu ái, nô tài nhất định không quên ân trọng mà Cao tổng quản và công công ban cho"
Lí An Đức nghe vậy sắc mặt trầm xuống: "Không phải Cao Lực Sĩ, chỉ có một mình ta, sau này ngươi sẽ chỉ là tâm phúc của ta mà thôi!"
Lí Cường khóe môi cười thầm, nói:"Vậy công công muốn nô tài và ngài bắt tay đối phó với Cao tổng quản sao?"
"Ngươi quả nhiên thông minh, chỉ nói vài lời là đã hiểu hết rồi!"
"Vậy nếu nô tài không đồng ý?"
"Thì sáng ngày mai cả hoàng cung sẽ đều biết Lí Cường là một tên thái giám giả mạo, tiến cung có mưu đồ bất chính...."
"Nói vậy thì ta không có sự lựa chọn nào nữa rồi?"
Lí An Đức cười âm hiểm: "ngươi sao lại không có sự lựa chọn chứ? Nhưng chỉ là lựa chon hai con đường sống hay là chết mà thôi"
Lí Cường làm ra vẻ khó khăn: "nhưng mà....."
"Nhưng cái gì?"
"Thứ nhất, Cao tổng quản đối với nô tài cũng có ơn không nhỏ. Thứ hai, Cao tổng quản thân là đại thần sủng ái của hoàng thượng lại còn được phong hàm Đại tướng quân, chỉ sợ nô tài tài hòn sức mọn không thể giúp đỡ cho Lí công công được nhiều."
"Việc này ngươi không cần lo lắng! Không có mười phần chắc chắn ta đâu dám động thủ chứ? Ngoài cung có Hàn đại nhân tương trợ, trong cung có ngươi tên tiểu thái giám tâm phúc của Cao Lực Sĩ thì sợ gì mà không thể đối phó hắn được chứ. Chỉ cần ta trước mặt hoàng thượng nói một vài điều bất lợi với hắn lại được ngươi đứng ra làm người làm chứng, sau đó lại được tấu chương của Hàn đại nhân thì sao có thể không lấy được mạng của hắn? ha...ha..." Xem ra trong lòng Lí An Đức đã có kế sách chu toàn, nghĩ đến ngày đại sự cáo thành không nhịn được ngửa cổ cười sảng khoái.
"Hàn đại nhân? Ai là Hàn đại nhân vậy?"
"Đương nhiên là Tể tướng Hàn Hưu - Hàn đại nhân"
Đột nhiên bên ngoài vang lên những tiếng leng keng của vũ khí, hiển nhiên là đang có một trường giao chiến hôn loạn. Lí Cường nghe vậy nghĩ thầm: "Chẳng lẽ người của ma cung tiến vào hoàng cung rồi sao?"
"Người đâu! Bắt lấy thích khách"
"Bảo vệ Hoàng Thượng!"
"Số lượng thích khách rất lớn mau điều Thần Sách quân tiến cung hộ giá!"
"Cứu mạng....."
Bên ngoài vang vọng tiếng chém giết, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng mắng, tiếng chửi, tiếng va chạm của binh khí, chưởng phong..tạo thành một bản nhạc khúc hỗn loại đậm mùi máu.
Lí An Đức nghe thấy những âm thanh bên ngoài chẳng những không hoảng hốt mà còn cười lạnh: "Ngươi nghe đi, người của Vô Cực thần giáo đến rồi đó!"
"Vô Cực thần giáo?"
"Đó là những dị nhân giang hồ do Hàn đại nhân mời đến, muốn tạo thành một trường hỗn loạn rồi sau đó gán tội danh này cho Cao Lực Sĩ, quả là một kế sách vạn toàn thập mỹ, dù cho hoàng thượng có sủng ái hắn đến đâu nhưng chỉ cần ngươi và Hàn đại nhân hai người đứng ra làm chứng thì ta chắc chắn với tính cách đa nghi của Lí Long Cơ cam đoan sẽ ngay lập tức lấy mạng của hắn."
Lí Cường sát khí đột khởi, lạnh lùng nói: "Lí công công! Có đúng là dù nếu ta có nghe lời ngươi đi chăng nữa thì ngươi cũng sẽ giết ta phải không?"
Giọng nói của Lí Cường lạnh băng như ngọn gió từ địa ngục thổi tạt vào mặt Lí An Đức khiến sống lưng hắn không khỏi toát lạnh, hai chân hấp tấp lùi lại phái sau, sắc mặt trắng bệch, lặp bắp: "ngươi...ngươi...."
Lí Cường trầm giọng quát: "Không làm khó Lí công công nữa!" Lí Cường song thủ tề xuất, tống ra một đạo chưởng phong, căn phong vang động một tiếng, Lí An Đức ngũ phủ lục tạng lập tức bị chấn nát, không kịp lêu lên một tiếng, tính mạng đã ra đi!
Giết xong Lí An Đức , Lí Cường sát khí đại giảm , hoảng sợ nhìn thây người nằm trên mặt đất, mặc dù trước kia là đại ca của đám lưu mạnh thấy người không hợp mắt là hắn sẽ ra tay đánh đấm nhưng dù sao cũng chỉ là tới điểm là dừng, đây là lần đầu tiên hắn thực sự giết người
Trước khi ra tay Lí Cường biết rằng nếu không giết hắn thì tính mạng của mình sẽ khó mà giữ được, khi ra tay hắn quyết định một đòn tất sát chủ yếu là do tình thế bắt buộc. Lúc này, do lần đầu tiên giết người nên hắn không tránh khỏi sự hoảng hốt, mà cái ý niệm "giết người thường mạng" đã thâm căn cố đế ngự trị sâu trong trí não hắn bảo sao hắn không hoảng sợ đến ngơ ngác thần hồn, một lúc lâu sau mới sực nhớ đây là thời cổ đại Đường triều không giống như thế giới trước kia của hắn.
Vấn đề lớn nhất lúc này là làm thế nào để xử lí thi hài của Lí An Đức một cách vẹn toàn nhất!