Tại chợ phiên, sau khi Lý đại gia bán xong cá tươi, Diệp Phong đưa ra đề nghị, tự mình dạo chơi bên trong thành một lát. Lý đại gia gật đầu đồng ý, đồng thời cẩn thận dặn dò Diệp Phong phải trở về nhà sớm một chút.
Diệp Phong đáp ứng, đi ra khỏi chợ phiên, có chút hưng phấn nên đi loạn khắp nơi. Hắn hí hửng quan sát quang cảnh trong thành, mỗi một chỗ đều thấy có chút ý vị. Hắn còn cẩn thận chứng kiến cuộc sống sinh hoạt thường ngày của dân chúng bên trong nội thành, nghề nghiệp tập quán, để có thể tìm một cái nghề nghiệp phù hợp với hoàn cảnh của bản thân mình.
Thuận tiện hắn còn đến mấy nơi hỏi một lần, xem người ta có cần tìm người làm thuê hay không, bất quá đều bị cự tuyệt. Diệp Phong biết đó là bởi vì mình đối với nơi này còn không hiểu biết, nguyên nhân chính là chưa nắm vững được kỹ năng sống tại thời đại này. Nhớ tới bản thân mình còn đang sống nhờ vào Lý đại gia, trong lòng hắn càng cảm thấy sốt ruột.
Đi lang thang đến một cái quảng trường thì hai mắt liền toả sáng, đập vào mắt hắn là khung cảnh phồn thịnh cùng với những tiếng ồn lớn. Chỉ thấy kiến trúc bốn phía chung quanh đây đều rất to lớn. Quảng trường trước mắt tràn đầy tiểu thương cùng du khách đi lại. Chỉ có thể dùng từ tập nập để hình dung.
Phía cuối cùng của quảng trường có một toà kiến trúc xa hoa, toàn bộ toà kiến trúc này được xây dựng bằng đá hoa cương cùng đá cẩm thạch, ngoại hình toà kiến trúc này có chút hơi giống với đấu trường giác đấu của người La Mã phương Tây.
Diệp Phong đi ra phía trước, chỉ thấy lối vào của toà kiến trúc được trạm một thềm cầu thang bằng đá trắng, bên dưới thềm tạc hai bức tượng sư tử cao lớn đứng sừng sững, hai con sư tử đá tạo hình uy vũ hùng tráng, hai bên đại sảnh có bốn gã võ sĩ canh gác, bốn người này đều lực lưỡng dũng mãnh, vả lại trên lưng còn đeo binh khí, rất có uy phong.
Tại cửa chính, trên hai bên tường được trang trí rất nhiều những bức phù điêu hoạ khắc, trước đại môn có treo một tấm môn bài “Giai Lệ Lâu”, ba chữ này thủ pháp hết sức tinh xảo, rất có phong cách thư pháp của Vệ phu nhân “Danh Cơ Thiếp”. Diệp Phong đứng im thưởng thức trong chốc lát, nội tâm âm thầm có chút nghi hoặc.
Đột nhiên trong lòng hắn chợt động.
“Giai Lệ Lâu!”
Hắn trầm ngâm, đây có phải là nơi buôn bán nữ nô lớn nhất trong nội thành Ngọc Nguyệt mà Lý đại gia đã từng kể qua cho mình nghe hay không?
Đưa ánh mắt liếc nhìn về toà lầu, giờ phút này, chỉ thấy trước đại môn của Giai Lệ Lâu người đi ra, đi vào nhộn nhịp không ngừng, từng trận ồn ào cùng những thanh âm cao giọng từ trong toà lầu truyền ra, bên trong giống như đang tiến hành mua bán một cái đồ vật gì, cực kỳ thú vị.
Diệp Phong tưởng tượng tình cảnh bên trong, còn đang do dự có nên vào hay không. Bởi vì Lý đại gia đã từng dặn dò qua, loại nơi chốn như thế này đều là người có tiền qua lại, thị thị phi phi, nên tránh xa.
Nhưng Diệp Phong thiếu niên tâm tính, vả lại ở địa cầu cũng thường xuyên đi tới câu lạc bộ, vũ trường đêm, đều là những địa phương tương tự như thế này, bị hấp dẫn bởi lòng hiếu kỳ, không tự chủ được, tò mò theo dòng người hướng về phía cửa toà lầu đi tới.
Mấy gã thủ vệ thấy Diệp Phong trang y bình thường nhưng khí chất bất phàm, liếc nhau một cái cũng không có ngăn cản hắn. Bởi vì xuất nhập nơi đây, quần áo ăn mặc bình thường, nhưng có không ít người trong túi vẫn rủng rỉnh ngân lượng.
Diệp Phong tiến nhập bên trong, nhất thời hai mắt toả sáng. Trước mặt là một cái đại sảnh rộng lớn, bên trong trang trí hết sức hoa lệ, bốn vách tường treo mấy bức hoạ nữ nhân loã thể, phi thường có phong thái. Lúc này trong đại sảnh người đông nơm nớp, mỗi người biểu tình đều vô cùng hưng phấn, có một đám thủ vệ mặc đồng phục lưng đeo binh khí đi lại chung quanh duy trì trật tự.
Từng tiếng gào thét từ trong đại sảnh truyền đến, Diệp Phong thật vất vả mới chen thân lên đến trước đài, tập trung nhìn vào, không khỏi mở rộng tầm mắt, tình cảnh này hắn chưa bao giờ thấy qua:
Phía trước có một cái khán đài cao, tạo dựng bằng đá cẩm thạch, trải dài hình cánh cùng. Phía sau khán đài được che một tấm vải màn thật lớn, trên mặt thêu các hình mỹ nữ loã thể với nhiều tư thế khác nhau, màn vải che cách không gian giữa khán đài và hậu trường. Trên đài có rất nhiều nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang đứng xếp hàng, khoảng trên dưới một hai trăm người, những nữ tử này mỗi người đều có dung nhan xuất chúng, dáng vẻ uyển chuyển gợi cảm.
Tất cả đều xinh đẹp tuyệt trần, trên người chỉ mặc một bộ yếm nhỏ đủ để che bộ phận trọng yếu cùng một đôi bạch thỏ, quần áo mỏng manh như cánh ve, các nàng mỹ nữ trước mắt này đều phơi bày ra các loại bộ dáng, tay mịn đùi ngọc, nhũ sóng mông đồn, bộ dạng dụ hoặc mê người. Những nữ tử này, mái tóc, ánh mắt, nhan sắc làn da cũng không có giống nhau, xem ra là đến từ các địa phương bất đồng.
Diệp Phong tại thế giới hiện đại làm sao có thể gặp được “cảnh đẹp” như thế này? Không khỏi trợn mắt há mồm. Trên đài, chúng nữ nhìn thấy bộ dáng Diệp Phong tuấn tú hiên ngang, từng đôi mị nhãn đều liếc về phía hắn. Yến sấu hoàn phì, xuân ý thiêu nhân. Diệp Phong cảm thấy rất kích thích, máu nóng cũng tuỳ thời mà dồn lên não.
Trên đài, có mấy hán tử lực lưỡng đang hò hét, trong đó có một người trung niên hán tử, hét lên nói: “Mua hay không, giá tám mươi lượng ? …. Còn có ai trả giá cao hơn không? …. Được ! Tám mươi lượng, đã xong! Vị nữ tử này chính thức sẽ là nữ nô của đại gia! Mời ngài đến hậu trường làm thủ tục.”
Kế tiếp, một hán tử tầm hơn ba mươi tuổi bề ngoài quái dị, xông lên khán đài, ôm lấy vị nữ tử vừa mới mua được, liền vội vàng tiến vào trong hậu trường.
“Không ngờ lại là mua bán đấu giá nữ nô!” Diệp Phong kinh dị không thôi. Hắn tuy rằng đã được nghe qua chuyện này từ miệng Lý đại gia kể lại, bất quá, vẫn cảm thấy khó có thể tin tưởng, hiện tại đã tận mắt chứng kiến, cho nên không thể không tin. Hắn phục hồi lại tinh thần, đánh giá tình huống chung quanh.
Chung quanh hắn, đứng đầy nam nữ già trẻ, thần sắc hưng phấn dị thường, bên phải cạnh khán đài là một khoảng trống trải, được kê mấy chiếc tràng kỷ bố cục phi thường cầu kỳ. Trên tràng kỷ bày đầy thức ăn tinh mỹ cùng các loại hảo tửu, ghế ngồi có tay vịn được làm bằng loại gỗ có mùi thơm như đàn hương, một vài bàn đã có rất nhiều nam nữ cẩm phục ngồi đối ẩm cùng nhau.
Trang phục của mỗi người bọn họ đều rất hoa lệ, khí phái bất phàm, bên cạnh có rất nhiều tuỳ tùng đứng hầu. Một số bàn ở vị trí thượng toạ còn có nữ hầu kiều diễm như hồ điệp, thỉnh thoảng cẩn thận rót rượu vào chén ngọc. Hiển nhiên, nơi đó thuộc loại bàn dành cho các vị thượng khách, cho nên cũng được ngăn cách bằng vách gỗ riêng.
Diệp Phong đã sớm nghe qua Lý đại gia nói, những người xuất nhập Giai Lệ Lâu đều là người có tiền hoặc gia thế bất phàm. Nhưng lúc này, tận mắt chứng kiến các bàn tiệc rượu bài trí trong lầu, hắn vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc. Đây chắc cũng toàn là người có thân phận địa vị, quan lại hoặc con nhà quyền quý!
Tại Phù Vân đại lục, mua bán nữ nô là hợp pháp, ai cũng có thể ngang nhiên ra vào nơi này, đương nhiên, điều kiện đầu tiên phải là có tiền. Tại Phù Vân đại lục, tuy rằng phân chia giai cấp, bình dân cùng quan lại quyền quý cũng không ở chung một chỗ, nhưng riêng ở chốn ăn chơi, thì không có kiêng kị một điều gì cả. Có lẽ, đây cũng là một cái cơ hội cho đám người quyền quý khoe khoang mặt mũi đi sao!
Diệp Phong quan sát một lúc, trong lòng thầm mắng, xem ra có tiền có thế đúng là có khác. Đãi ngộ cùng với dịch vụ khách hàng, hưởng thụ chỗ ngồi thật là khác nhau một trời một vực.
Trên khán đài, cuộc đấu giá nữ nô vẫn tiến hành kịch liệt, lần lượt các nữ tử trên đài đã bị mua bán trao đổi. Lúc này một vị đại hán tóc màu rễ ngô từ phía hậu trường đi ra khán đài, nhấc tay chào mọi người ở phía dưới, sau đó nói: “Các vị, các vị, tiếp tục buổi đấu giá ngày hôm nay, chính là hoa khôi của bổn lầu -----------Một vị mỹ nữ đến từ Xuân Thuỷ quốc!”
Lập tức dưới khán đài vang lên những tiếng huýt sáo, tiếng gào thét, hay là thần sắc của các vị khách trong bàn tiệc quyền quý đều lộ ra một tia hưng phấn. Diệp Phong trông thấy dân tình sôi nổi, cũng không khỏi nảy sinh ra ý tứ chờ mong đối với vị mỹ nữ Xuân Thuỷ quốc này.
* * *
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau hậu trường truyền đến, màn vải được kéo lên, một vị nữ nhân cực kì xinh đẹp động lòng người, thướt tha từ phía sau đi lên khán đài. Xinh đẹp mỹ lệ giống như tiên nữ hạ phàm, dưới đài nhất thời lặng ngắt như tờ.
Thiếu nữ này ước chừng độ mười sáu mười bảy tuổi, dung nhan thanh thuần tú lệ. Đôi mắt lóng lánh như bảo thạch, mái tóc đen nhánh, buông dài thả tới tận hông. Dáng người yểu điệu mảnh mai, bộ ngực đầy đặn, mỗi nhịp bước đi đều khiến cho nhân tâm chấn động.
Lúc này, trên người nàng chỉ vận một bộ yếm mỏng, đủ giấu kín bộ ngực cùng phần tam giác bên dưới hạ thân, diệu dụng như ẩn như hiện, cảnh xuân không toát hết ra ngoài. Lớp da của nàng trắng mịn như tuyết, sáng bóng trong suốt như ngọc, khiến cho bao người mê mẩn tâm thần.
Ánh mắt của nàng ngượng ngùng hồn nhiên, dung nhan động lòng người, thân thể gợi cảm nửa kín nửa hở khiến cho người ta phải tức giận không thôi, khi nàng vừa xuất hiện, đã đem nhan sắc của toàn bộ chư nữ trên đài đẩy xuống biển sâu. Lúc này, trong đôi mắt của nàng đã bao hàm một làn sóng nước, vẻ mặt rụt rè hoảng sợ, không khỏi làm cho kẻ khác muốn nâng niu, trìu mến.
Đột nhiên, lồng ngực của Diệp Phong giống như bị một tảng đá lớn hung hăng nện xuống, ngẩn ngơ chết lặng giữa đương trường, trong đầu một mảnh trống không, người thiếu nữ này trông rất giống với Lưu Yên.
Cặp mắt kia, đôi môi nhỏ xinh xắn … Không có khác nhau một chút nào, ngoại trừ khí chất bên ngoài, Lưu Yên anh khí bừng bừng, mà thiếu nữ này hồn nhiên ngượng ngùng.
“Yên…”
Ngay lập tức, tình cảm đã chôn sâu vào trong lòng mấy ngày hôm nay liền bộc phát ra. Trong lòng Diệp Phong chỉ cảm thấy hoảng sợ.
“Yên, không nghĩ tới ta lại gặp nàng…”