Lưu Tích hạ giọng, thu lại ánh mắt, chờ đợi câu trả lời của Vương Xán.
Nhưng, mơ hồ, Vương Xán lại cảm thấy trong ánh mắt của Lưu Tích dường như có ý không muốn hắn từ chới.
Khuôn mặt hắn không có thay đổi gì, vẫn không hề bận tâm như cũ, thái độ đối với Lưu Tích cũng trở nên đúng mực, chắp tay trả lời: “Tướng quân, ty chức cũng là nam nhi lòng đầy nhiệt huyết, cũng có sỹ diện của nam nhi, Lưu bách phu trưởng muốn khiêu chiến với ty chức, ty chức há có thể hèn nhát rút lui, làm mất nhã hứng của các huynh đệ.”
Lưu Tích vui vẻ nói: “Nói thế, ngươi đáp ứng lời khiêu chiến của Lưu Lợi phải không?”
Vương Xán gật gật đầu, nói: “Đương nhiên là đáp ứng, nhưng mạt tướng có một lời thỉnh cầu, hy vọng tướng quân đồng ý.”
Lưu Tích thấy Vương Xán sảng khoái đáp ứng, trong lòng vô cùng thoải mái, hắn đang lúc vui mừng, sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Vương Xán, trên mặt lộ vẻ hoan hỉ, cười nói: “Nói đi, chỉ cần thỉnh cầu của người không vượt quá khả năng của bổn tướng, bổn tướng đều chấp nhận.”
Lưu Lợi khiêu chiến Vương Xán, là vì một quyển Thái Bình thiên sách.
Nhưng căn nguyên của sự việc, vẫn là do Lưu Tích đem quyển thiên sách này làm phần thưởng mà ra. Lưu Tích vì ban thưởng cho thuộc hạ, ngay cả quyển Thái Bình thiên sách cũng lấy ra, thì đoàn binh sỹ Hoàng Cân dưới trướng vẫn có thể không phục vụ hết mình sao?
Bán mạng vì Lưu Tích hắn, bỏ sức càng nhiều, thì nhận được càng nhiều.
Sự tình rõ ràng như thế, các binh sỹ đứng trong giáo trường đều hiểu rõ.
Vương Xán cười nói: "Thỉnh cầu của ty chức rất đơn giản, khi giao chiến với Lưu bách phu trưởng, không được sử dụng bất kỳ vũ khí gì, mà chỉ dùng tay không đánh nhau.
"Wa, tại sao vậy?" Lưu Tích ngạc nhiên nói.
Vương Xán thật thà nói: "Ty chức và Lưu bách phu trưởng đều là binh sỹ Hoàng Cân, cũng là huynh đệ trên chiến trường, nếu như hai bên dùng vũ khí để phân tài cao thấp, chẳng may làm bị thương đối phương thì không ổn rồi. Đao kiếm không có mắt, bất kể là ty chức làm Lưu bách phu trưởng bị thương, hay Lưu bách phu trưởng làm ty chức bị thương, đều ảnh hưởng đến tình cảm đôi bên. Vì vậy, ty chức hy vọng tướng quân đồng ý cho ty chức và Lưu bách phu trưởng đánh nhau bằng tay không, không sử dụng vũ khí, mong tướng quân đồng ý."
"Ừm, bổn tướng quân đồng ý!"
Cung Đô đứng bên cạnh, nhìn Vương Xán với vẻ tán thưởng, lại hung ác trừng mắt nhìn Lưu Lợi, cười lạnh nói: "Ngươi thì nhân từ rồi, nhưng lại không được dùng vũ khí, ha ha, đáng tiếc quá, ngươi đúng là lo chuyện bao đồng, nhưng người ta không có nhận tấm thịnh tình của ngươi."
Lưu Tích mở to mắt, quay sang Cung Đô hừ một tiếng: "Cung tướng quân đã đồng ý rồi, bổn tướng cũng không nhiều lời, các ngươi tự giải quyết đi."
"Đa tạ hai vị tướng quân! " Vương Xán vui mừng, quay sang Cung Đô, Lưu Tích khom người một cái.
Hành động của Vương Xán lọt vào mắt hai người, làm hảo cảm đối với Vương Xán lại tăng lên một phần, đồng thời cảm thấy thất vọng với Lưu Lợi.
Vương Xán nhìn thấy phản ứng của Lưu Tích, Cung Đô, trong lòng cười lớn, nhưng hắn không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của hai người.
Nhân từ lương thiện, trò này trong thời chiến chính là thứ không giá nhất, hắn không phải loại người quá tốt, coi trọng lấy đức báo oán, người khác tức giận đánh hắn một quyền, hắn vẫn đưa bên mặt còn lại cho người ta đánh tiếp, giúp người ta giải tỏa con giận. Hắn thì thích phương pháp trực tiếp hơn, có thù báo thù, có ân báo ân, Lưu Lợi hung hăn càn quấy, hắn ắt sẽ không nương tay với Lưu Lợi.
Kiếp trước Vương Xán là lính bắn tỉa đặc chủng, sở trường dùng nỏ, cung tên, súng ngắm cùng một số loại vũ khí tầm xa khác.
Đồng thời, cận chiến bằng tay không cũng là một trong các sở trường của Vương Xán, bởi vì đây là một hạng mục bắt buộc phải có đối với một người lính đặc chủng.
Nếu như nói đến sử dụng vũ khí, Vương Xán chắc chắn không phải là đối thủ của những tuyệt thế võ tướng như Lữ Bố, Quan Vũ, Trương Phi, thậm chí có thể không cần những vị tướng này, ngay cả một tên võ tướng loại ba Vương Xán cũng không thế đánh thắng. Nhưng nếu là đánh tay không, một tên võ tướng loại ba chưa chắc nhai được Vương Xán, điều này không liên quan đến chiều cao hay sức mạnh, quan trọng chính là kỹ xảo cận chiến, Vương Xán có sở trường đánh tay không, hiển nhiên sẽ không dùng sở đoản của mình để đánh với sở trường của người khác
Vì vậy, Vương Xán mới dùng hình thức đấu tay không thay cho dùng vũ khí.
Lưu Lợi đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Tích và Cung Đô, hắn tức tối không thôi, nhìn sang Vương Xán một cách nham hiểm, khẽ hừ một tiếng, đặt thanh mã tấu trong tay xuống đất, cởi chiếc áo khoác trên người ra, gào lên: “Tới đây, để lão tử xem thử ngươi lợi hại như thế nào.”
Vương Xán cười lạnh một tiếng, ngoắc ngoắc tay với Lưu Lợi, khiêu khích hắn. Hơi thở của hắn thay đổi, giống như hổ gầm, một khí thế kiêu ngạo tỏa ra.
“Hây a, Xem chiêu ~~”
Lưu Lợi hét một tiếng, phóng người lên, nấm đấm đánh tới như điện xẹt, đánh thằng vào mặt Vương Xán.
Nấm đấm rất to, tốc độ rất nhanh. Nhưng tốc độ của Vương Xán còn nhanh hơn, cú đánh của Lưu Lợi vẫn còn chưa chạm đến Vương Xán, thì đã mất đi sự chính xác, bóng người trước mặt hoàn toàn biến mất. Lưu Lợi thầm kêu một tiếng không ổn, nhanh chóng thu hồi chiêu thức, thu người lại như một con nhím, chuẩn bị đánh trả Vương Xán.
Vương Xán trong lòng cảm thấy buồn cười, tên Lưu Lợi này cũng không tệ, có chút khả năng phòng thủ, biết rằng một chiêu của mình không trúng, lập tức phòng thủ.
Đáng tiếc, không có khả năng thì làm chim đầu đàn gì chứ.
“Bốp!”
Vương Xán nghiêng người phóng tới như một thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, dùng hết sức bình sinh, tay phải đánh ra một quyền vào mặt Lưu Lợi. Một quyền này vừa mạnh vừa nhanh, chớp mắt đã đánh trúng tay của Lưu Lợi đang thủ thế. Sau khi đánh ra chiêu này, Vương Xán nhanh chóng lui người về phía sau, tạo khoảng cách với Lưu Lợi, sau đó nhảy vọt tới, chân phải đá một cước nhanh như điện xẹt vào hông của Lưu Lợi
“A~~”
Lưu Lợi kêu lên một tiếng, nằm một đống dưới đất, hắn đã bị Vương Xán một cước đánh ngã, tay đặt trên eo xoa lấy xoa để.
Chỉ là trên mặt hắn có một nụ cười nhăn nhó thoáng qua, hắn tiếp tục kêu gào, trên mặt hắn lộ ra vẻ đau khổ khôn cùng. Thực sự là, vừa nãy sau khi Vương Xán xuất quyền, Lưu Lợi cũng muốn nắm bắt cơ hội phản công, chỉ có điều tốc độ của Vương Xán quá nhanh, vừa kéo gần được khoảng cách thì hắn lại lùi ra sau, làm Lưu Lợi không có cơ hội xuất chiêu, liền bị Vương Xán một cước đánh vào hông, hạ đo ván.
Vương Xán cười lạnh một tiếng, không quan tâm đến Lưu Lợi đã ngã dưới đất, quay sang nói với Lưu Tích: “Tướng quân, như vầy có tính là hắn bại không?
Lưu Lợi nằm trên đất nghe thấy, trong lòng cười lạnh, thua rồi! thua rồi còn phải làm đệm lưng cho người khác.
Hắn kêu la, lăn lộn, lúc lăn đến trước mặt Lưu Tích, hắn nắm lấy chân Lưu Tích, khóc lóc nói: “Tướng quân, tướng quân, hắn thật độc ác, còn nói không dùng binh khí sợ tổn thương tình cảm huynh đệ, nhưng hắn lại có thể ……”
Khuôn mặt Lưu Tích xám xịt, vừa đá Lưu Lợi một cước văng đi, lại bồi thêm một cước vào mông, mắng: “Mau cút xuống, đừng ở đây làm xấu mặt mình nữa, đánh không lại người ta thì trở về đi, sao còn nằm đây nói những lời thừa thải làm gì, ngươi xem ta là kẻ ngu à! Lão tử cũng là người xông pha trận mạc, vừa nãy Vương Xán đá ngươi một cước để lại hậu quả gì ngươi có biết không? Haizz, chẳng qua chỉ là đánh một chút vào da thịt, ngươi lại có thể lộn trên đất kêu la inh ỏi, lão tử ghét nhất cái bộ dáng này của người.”
“Vâng, vâng, ty chức sẽ lui xuống ngay!”
Lưu Lợi như một con gà trống thua trận, sa sầm mặt mày, trong mắt lóe một tia thù hận với Vương Xán.
Vốn tưởng mượn việc nằm trên đất giả vờ đau đớn, lấy được sự đồng tình của Lưu Tích, không ngờ là không bắt được gà còn bị mất nắm gạo, bị Lưu Tích nhìn thấu. Vương Xán nhìn thấy Lưu Lợi đi xuống đài vẻ mặt ảo não, thầm mắng hắn ngu ngốc, thật là tự làm khó bản thân. Lưu Tích, Cung Đô đều là lão binh đi theo Trương Giác khởi nghĩa, sớm đã lăn lộn trên sa trường, làm cái trò trẻ con này khác nào múa đại đao trước mặt Quan Công.
“Vương Xán, đây là Thái Bình Yếu Thuật do Đại Hiền Lương Sư truyền lại, vốn có năng lực thần kỳ khó lường, bây giờ giao cho người, mong ngươi có thể sử dụng thật tốt.” Lưu Tích vẻ mặt nghiêm nghị, hai tay giao Thái Bình Yếu Thuật cho Vương Xán, vỗ vỗ vai Vương Xán, tỏ ý khích lệ.
Vương Xán tỏ vẻ cảm kích nói: “Đa tạ tướng quân cất nhắc, ty chức chết vạn lần cũng khó báo đáp tấm ân tình của tướng quân.”
Lưu Tích cười cười: “Tốt, tốt lắm, cũng không cần người đi chết, chỉ cần người cố gắn hết sức, rèn luyện bản lĩnh cho thật tốt.”
“Vâng, ty chức tuân mệnh!”
Vương Xán đứng thẳng người, cung kính trả lời.
Lúc này trong thao trường, mọi ánh mắt đều đổ vào Vương Xán, có ngưỡng mộ, có đố kỵ, cũng có hối hận…… đủ mọi thái độ, nhưng những người này lại không dám hó hé gì, là vì Vương Xán được trọng dụng, được Cung Đô, Lưu Tích tán thưởng, Vương Xán không muốn một bước lên mây cũng khó.