Sơn xem bức thư của Hiền, nàng mỉm cười. Lần nào cũng thế, từ khi yêu nhau, Sơn thường hay mím miệng cười sau khi nàng đọc xong một bức thư của Hiền. Nàng thấy Hiền thật thà lắm. Những việc thường ngày, vẫn xẩy ra ở gia đình chàng, Sơn cũng được biết bằng những bức thư của chàng. Lúc thương buồn, lo âu, sợ hãi cái gì, Sơn lại thấy lo sợ chung với nỗi buồn của Hiền. Nàng kinh ngạc biết bao, khi đọc một bức thư Hiền nói cha Hiền xưa kia cũng làm nghề cu ly như cha Sơn. Sơn không ngờ, Hiền cũng đã sống một đoạn đời như cái đoạn hiện có của nàng.
- Em ơi! Anh lo sợ lắm... Em nên làm ăn cho cẩn thận vào!
Anh nghe người ta bảo, mảnh chai nó bắn vào người, thịt toạc da như vết dao chém.
Sơn mỉm cười nghĩ thầm:
- Mình đứng làm nút rượu thì việc gì!
Sơn tán thành, việc Hiền học làm thợ máy. Nàng cũng đồng ý với Hiền không thích Hiền làm nghề cạo giấy.
- Em ơi! Anh là con nhà lao động nên lại làm nghề lao động.
Sơn nghĩ, có lần muốn làm vợ ông giáo, ông ký. Nay thấy Hiền quả quyết làm thợ, nàng hơi thẹn.
- Chúng ta là con nhà lao động nên thương yêu lấy nhau.
Anh không muốn đi làm "thông", làm "ký", làm "giáo". Chỉ vì anh không thể quên được cái nguồn gốc.
Em Sơn ơi! Bốn năm qua, anh thành một người thợ máy giỏi. Anh sẽ đi làm kiếm tiền. Rồi chúng ta sang bên làng Lữ Giai ở chung với anh Thanh và chị Quý.
Sơn cười nghĩ Quý bảo Hiền:
- Cái thằng học trò ấy dớ dẩn, lẩm cẩm lạ. Không trách đã thi trượt là phải. Chả biết nó ngồi nói chuyện với mày thế nào, chứ tao phải nó thì bực chết...
Hiện Sơn cũng như Hiền. Nàng rất cảm động mong tới kỳ thi đến. Xem lại bức thư lần nữa, nàng thấy Hiền quả quyết việc thi đó cũng như đã quả quyết làm nghề thợ máy. Sơn lẩm bẩm:
- Con người cương quyết lạ!
Nàng vội cầm bút viết thư, cầu chúc cho Hiền được đỗ.
Ngoài trời mưa bụi bay, đường lầm lội lầy bùn, hàng bà Nhâm vắng khách vào mua. Bà ngồi ăn trầu nói chuyện với một bà bạn. Bà hai Gió là một bạn với bà Nhâm xưa, chơi với nhau từ ngày còn nhỏ. Hai bà thường ôn lại quãng đời ấy bằng những tràng cười. Cũng chồng chết, cũng nghèo khổ, bây giờ bà Nhâm giầu hơn bà hai Gió. Bà hai Gió cũng thèm muốn cái đời sống của bà Nhâm, nhưng số bà chưa được. Bà chép miệng:
- Bây giờ bà chị hơn em rồi. Bà chị lên tòa sen trước.
- Vâng, nhờ giời! Bây giờ cũng không đến nỗi như ngày trước.. Ngày còn bố chúng, tôi khổ lắm, hết tháng hết tiền. Có lần nó lĩnh tiền xong đi đánh bạc đến hai ba hôm mới về để mẹ con tôi nhịn đói run cả mồm.
- Chả bù mấy tôi, nó đi rước con vợ lẽ về hành hạ đánh đập tôi, có khi đến đổ cả máu mồm.
- Bây giờ con vợ lẽ ấy đi ở đâu rồi?
- Từ ngày thằng cha ấy chết, nó mang con đi ở đâu, tôi cũng chẳng biết, chẳng hỏi.
- Anh cả Gió vẫn làm ở nhà Da đấy chứ?
- Vâng, nhờ ơn giời, cháu nó được làm cai rồi.
- Ô, làm cai bao giờ thế?
- Mới được dăm tháng nay.
- Làm được cai nhà máy Da thì tốt lắm, chẳng mấy lúc khá như ông Cai Miễn trước.
- Không, tôi không cho nó ăn lễ như Cai Miễn. Từ ngày nó lên cai, bao nhiêu người mang đồ lễ đến biếu, tôi đuổi cả về. Tôi định cấm thằng bố cả nhà tôi không được ăn lễ lạc của ai cả.
Bà hai Gió hạ thấp giọng, buồn rầu:
- Người ta là thợ thuyền, lương lậu chẳng bao nhiêu, ăn lễ của người ta thật lòng tôi không nỡ.
Bà Nhâm mặt cảm động, bâng khuâng:
- Anh cả được làm Cai, đấy là giời phật thương bà đấy.
Chịu khó lễ bái, rồi bà sẽ được lên tòa sen như tôi.
Bà hai Gió cười vui vẻ:
- Nhưng bà chị đã lên ngồi trước rồi còn đâu chỗ để em ngồi.
Bà Nhâm, bà hai Gió cùng cười, nhai trầu tóp tép và nói chuyện huyên thuyên. Chuyện đồng bóng, chuyện đưa ma, chuyện gả chồng con gái. Hai bà cười tít mắt, Hiền nằm trong giường kê gần hàng nghe điếc cả tai. Chốc, chàng lại nhăn mặt. Rồi mơ hồ chàng giật mình đến thót một cái, Hiền nghĩ ngay đến một bà vẫn đứng ở mé góc đường, lối vào chùa Một Cột..
Hiền buồn rầu, từ khi ngỏ ý làm thợ máy, anh chàng không thèm hỏi han chàng nữa. Chỉ duy mẹ chàng là không biết gì cả. Bà Nhâm tưởng Hiền nói không, chứ con bà, bà biết nó dại gì mà lăn lưng học cái nghề nặng nhọc ấy.
- Anh ta càng giận ta, càng khinh ta, ta càng lại càng muốn học nghề thợ máy.
Ngày thi trường Bách Nghệ đã đến và đã qua. Hiền đỗ rồi và chàng lại xin được ăn ở trong trường không mất tiền nữa. Hiền rất mừng về khoản ăn không phải giả tiền ấy.
Hôm nay, Hiền thu xếp những thứ cần dùng như quần áo, sách vở để vào trường ở. Chàng bọc những thứ ấy thành bọc to. Lúc này, mẹ chàng mới biết. Bà giằng bọc nói:
- Tao không cho mày học làm thợ thuyền.
Hiền nhìn mẹ cười. Rồi chàng đỏ mặt giật lấy cái bọc, nói rất nhanh:
- Thưa mẹ, ông Kha cũng làm thợ, ông Kha cũng làm thợ.
- Mặc ông Kha, tao không cho mày học làm thợ.
Bà níu bọc. Hiền giằng lấy, nhẩy vọt ra đường đi mau. Bà Nhâm ngồi phệt xuống, nhìn theo con, rồi bưng mặt bà khóc rưng rức..