Lão Quản gia lấy ra một quả tinh hạch, bên trên khỏa tinh hạch này mơ hồ có hai tầng hắc vụ cùng với bạch vụ hòa lẫn vào nhau.
Lai Ân cười hắc hắc vài tiếng, nói: “Vậy là tốt rồi, tốt rồi, đem đến đây, chỉ cần vừa ý ta, các ngươi có thể rời đi.”
Lão Quản gia đem khỏa tinh hạch đưa cho Lai Ân, nói:
“Pháp Sư đại nhân, đây là một quả tinh hạch tồn tại song song hai loại quang minh cùng hắc ám thuộc tính, tuy rằng chỉ là nhất cấp tinh hạch, năng lượng có chút yếu nhược, giá trị khi bán ra cũng không cao, nhưng gia chủ cam đoan với ngài trên thế giới này chỉ có một viên duy nhất, nếu để sưu tầm thì rất quý.”
Lai Ân nhìn ngắm một hồi lâu, cười hắc hắc nói:
“Tốt lắm, các ngươi có thể đi. Quyển trục này cho ngươi.”
Lai Ân tiện tay đem Lôi Bạo quyển trục ném cho lão quản gia.
Lão Quản Gia cứ cho là mình nghe lầm, chỉ biết đứng cười ngây dại, là Thập cấp quyển trục, trị giá hơn trăm vạn kim tệ, vị pháp sư này ra tay cũng thật là quá hào phóng, cầm quyển trục trên tay cả nửa ngày lão mới kịp phản ứng, lắp bắp nói:
“Cái này, ngài..ngài cho ta thật à?”
Lai Ân tức giận, nói: “Chỉ dựa vào đám người các ngươi mà dám đối phó với Song Đầu Diễm xà sao, phỏng chừng các ngươi còn chưa tiếp cận được thì đã trở thành món thịt kho tàu cho nó rồi, ta đưa quyển trục cho ngươi vì nhìn ngươi thuận mắt, không giống đám người kia, vừa nhìn đã thấy ngứa mắt.”
Lão Quản gia nghe vậy, mừng rỡ cảm tạ liên hồi, trên đường đến đây bọn họ còn đang lo lắng không biết dùng biện pháp nào để đối phó với Song Đầu Diễm xà, nhóm bọn họ cao nhất cũng chỉ có hai thất cấp chiến sĩ, còn lại phần lớn là ngũ cấp, lục cấp, phải đối phó với hai đầu ma thú quả thật có chút miễn cưỡng, có Lôi Bạo quyển trục này thì khác hẳn, cho dù là bát cấp ma thú có lợi hại bao nhiêu cũng sẽ bị Lôi Bạo thuật đánh không chết cũng tàn phế.
Lão Quản gia và đám người đang muốn rời đi, liền bị Lai Ân gọi lại, chỉ vào đám người Lạc Lan Đặc, nói: “Đem theo cả năm tên kia, tùy tiện kiếm một thôn trấn nào vứt lại đó là được.”
Lai Ân nói xong liền nghênh ngang đi về phía khu rừng rậm bên kia.
Trong mười ngày tiếp theo, Lai Ân giết thêm được sáu con tứ cấp ma thú, sau đó sử dụng Quyết Chi Thủ gắn tinh hạnh tiếp tục xử lý mười đầu lục cấp ma thú, vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch nói:
“Tiểu Bạch, ngươi đã là tứ cấp ma thú rồi, tiến cấp nhanh lên nào, không thì thiếu gia ta về sau làm sao dẫn ngươi đi quậy phá nữa đây?”
Tiểu Bạch kêu lên “chi..chi” hai tiếng sau đó nhảy ngay vào quyển sách trên tay Lai Ân.
Lai Ân nhìn Tiểu Bạch sắp tấn cấp không khỏi nở nụ cười.
Tứ cấp, tấn cấp lên ngũ cấp chỉ còn chừng mười ngày nữa.
Đây chính là một phát hiện tình cờ của hắn, một con ma thú liên tục chiến đấu thì tốc độ tiến hóa sẽ nhanh hơn, một tháng trước hắn còn ước chừng Tiểu Bạch cần tới bốn tháng mới có thể tấn cấp, bây giờ thì chỉ cần mười ngày nữa thôi.
“Ầm…
Sâu trong Ma Thú Sâm Lâm vang lên một tiếng nổ rung trời, một cột sét từ trên bầu trời giáng xuống.
Mặt đất rung chuyển dữ dội.
Lai Ân thiếu chút nữa bị té úp mặt xuống đất, vừa kịp ổn định thân hình, nhìn về hướng phát ra tiếng nổ, thì thào, nói:
“Mới hơn mười ngày mà đã tìm được Song Đầu Diễm xà, vận khí của đám người này cũng không tệ lắm.”
Lai Ân nói xong phủi bụi trên quần áo, sau đó nhắm hướng Pháp Sư Tháp trở về.
Trên đường về tình cờ gặp được vài đầu ma thú, Lai Ân cũng tiện tay thu thập, đến lúc về tới Pháp Sư Tháp thì trời đã chạng vạng.
Vừa đến nơi Lai Ân tình cờ nhìn thấy Lão sư cùng một lão nhân khác đang chỉ vào cột sét trong Ma Thú Sâm lâm mà múa tay múa chân đến nửa ngày.
Cát Tạp Mỗ liếc mắt nhìn Lai Ân đoạn nói:
“Tây tư, ngươi thấy chưa, ta nói hắn sẽ không có việc gì đâu, tiểu tử thúi này mạng lớn lắm, hai năm trước lúc hắn mới là nhị cấp ma pháp sư từng bị hai con lục cấp ma thú đuổi chạy qua ba ngọn núi, nhưng hắn vẫn thoát được, lo cho hắn không bằng ngươi lo cho đối thủ của hắn đi.”
Lão nhân tên gọi là Tây Tử vuốt bộ râu hỏi: “Vì sao phải lo cho đối thủ của hắn?”
Cát Tạp Mỗ chỉ tay về phía Lai Ân nói:
“Tiểu tử này là loại người có thù tất báo, nếu đã gây thù với hắn thì phải cẩn thận đề phòng, hai con lục cấp ma thú truy từng truy đuổi hắn đã bị hắn dùng bẩy rập cùng Quyết Chi Thủ xử lý ngay khi vừa trở thành tam cấp ma pháp sư đấy.”
Lai Ân nghe thấy vậy, bất mãn nói: “Lão già, ngươi hơn quá đáng rồi đó, chuyện của ta sao ngươi lại có thể tùy tiện nói cho người khác nghe! Đó là chuyện riêng tư, ngươi có hiểu không, đó là chuyện riêng tư của ta.”
“Vớ vẫn, ta là lão sư của ngươi, ta vạch trần bộ mặt thật của ngươi cũng không được sao?”
Cát Tạp Mỗ tức giận gõ đầu Lai Ân một cái nói:
“Lại đây, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là một trong thất đại tế tự của Quang Minh Thần Điện, tu luyện hỏa hệ, cũng là một Thánh Ma Đạo Sư như ta.”
“A, Quang Minh Thần Điện.”
Lai Ân nghe được không khỏi sửng sốt, Quang Minh Thần Điện, đây chính là địa phương thần thánh và thần bí nhất đại lục, một một tín đồ của Quang Minh chi thần điều mong ước được một lần trong đời được hành hương đến Quang Minh Thần điện để tỏ lòng kính ngưỡng.
Cát Tạp Mỗ gật gật đầu nói:
“Ta muốn nói cho ngươi biết, sắp tới ta phải rời khỏi đây một thời gian khá dài, có thể là một, có thể là năm năm, cho nên ra muốn tìm cho ngươi một chổ thật tốt. Con đứa cháu nội của em ta (T.T) là viện trưởng một pháp sư nghiên cứu viện tại Dã Lang Thành, tên hắn là Tháp Cát Khắc, ngươi đem lá thư này của ta đưa cho hắn, khoảng thời gian ta đi vắng ngươi hãy đến ở tạm chổ hắn."
Lai Ân cầm lấy lá thư, than: “Cứ gọi là chắt của đệ đệ người là được, cần gì phải vòng vo thế, cuối cùng không phải cũng giống nhau sao.”
Cát Tạp Mỗ nghe Lai Ân nói vậy liền mắng: “Ngươi chỉ biết dài dòng, suốt ngày làm chuyện vô nghĩa, nhớ cho kĩ, phải đi tìm Tháp Cát Khắc.”
Lai Ân gật gật đầu nói: “Lão già kia, ngươi bỏ đi rồi………. sau này đừng đến gặp ta nữa.”
Lai Ân tuy rằng ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng lại không hy vọng Cát Tạp Mỗ rời đi, trên đời này ngoài Cát Tạp Mỗ ra không còn ai đối xử tốt với hắn như vậy, cho dù là Cát Tạp Mỗ bình thường điều hung dữ với hắn, nhưng thật ra chưa từng ngược đãi hay đánh chửi hắn vô cớ, nhiều lắm cũng chỉ là giáo huấn hắn vài cái.
Lai Ân đã coi Cát Tạp Mỗ như là thân nhân, lần này đột nhiên nghe được Cát Tạp Mỗ phải rời đi một thời gian dài như vậy, tại sao có thể không thương tâm cho được.
Cát Tạp Mỗ thở dài, khẽ vỗ đầu Lai Ân, khóe mắt cũng đã ươn ướt, nhẹ giọng nói:
“Tiểu tử thúi, ngươi cũng đã lớn rồi, nên đi ra ngoài kiến thức một chút, nhớ là phải đến Dã Lang thành tìm Tháp Cát Khắc nghe chưa. Ngươi đi chuẩn bị một chút đi, rồi lập tức xuất phát, ta cùng với Tây Tư cũng phải đi rồi.”
Lai Ân gật đầu, quay vào Pháp Sư Tháp thu dọn đồ đạc.
Cát Tạp Mỗ vội gọi hắn lại, đem một cái gói to đưa cho Lai Ân nói:
“Tiểu tử thúi, "giang hồ" hiểm ác, ngươi phải cẩn thận, lúc ta không ở bên cạnh phải chú ý một chút, trong túi này thấp nhất là bát cấp quyển trục, cao cấp thì có thập cấp quyển trục, ngươi cầm lấy mà phòng thân.”