Nói chuyện Nhạc Minh Kha chạy qua Đạt Ma Viện, đến trước Sư Tổ am, Tàng Kinh Các đã ở trong tầm mắt. Sư Tổ am này là tăng nhân Thiếu Lâm tự dựng lên để kỉ niệm Đạt Ma tổ sư, không thể xem thường, Nhạc Minh Kha vội vàng quỳ xuống lễ bái.
Tôn Thắng sư bên trong cười nói: "Nhạc thí chủ, xin mời vào trong!"
Nhạc Minh Kha tiến vào am đường, cung kính hành lễ, nói: "Đệ tử tham kiến, không dám đọ sức!"
Tôn Thắng sư và Kính Minh trưởng lão là đồng bối. Vốn dĩ ông ta cứ tưởng không cần tự mình trấn ải, chừng sau thấy Nhạc Minh Kha xác thực võ công lợi hại, nhất thời hứng khởi mới rời khỏi thạch tháp, muốn tự mình thử tài Nhạc Minh Kha.
Tôn Thắng sư cười: "Ngươi bất tất khiêm tốn quá như thế, ngồi xuống đây đi. Sự học không có trước sau, học sâu hơn thì làm thầy. Học tập lẫn nhau, đôi bên đều được lợi."
Nhạc Minh Kha thưa: "Thứ tội!" rồi ngồi xuống cái bồ đoàn mé tây. Tôn Thắng sư ngồi trên bồ đoàn mé Đông, song phương cách nhau ba trượng.
Tôn Thắng sư nói: "Chúng ta bất tất động thủ so tài. Ta ngồi trên bồ đoàn này so quyền pháp với ngươi là được."
Nhạc Minh Kha nghĩ bụng, ngồi trên bồ đoàn thì so quyền thế nào?
Chỉ nghe Tôn Thắng nói: "Chúng ta cách nhau ba trượng, quyền phong có thể chạm tới. Ta và ngươi ngồi trên bồ đoàn phát quyền, ai rời khỏi bồ đoàn trước thì thua. Nếu cả hai vẫn ngồi vững thì dùng tới biện pháp Linh Thanh Kế Điểm."
Nhạc Minh Kha ngơ ngác: "Linh Thanh Kế Điểm?"
Tôn Thắng sư mỉm cười, móc ra một cái đồng linh: "Đặt nó trước ngực ngươi đi!"
Nhạc Minh Kha y lời làm theo. Tôn Thắng sư ngồi xếp bằng, cũng lấy một cái đồng linh đặt trước ngực rồi nói: "Ta và ngươi tùy ý phát quyền, hạn định là một nén nhang. Nếu cả hai đều không rời khỏi bồ đoàn thì xem đồng linh của ai kêu nhiều nhất."
Đấu pháp này thật sự rất tân kì, Nhạc Minh Kha gật đầu đồng ý. Tôn Thắng ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, nói: "Mời phát quyền!"
Nhạc Minh Kha một quyền phách không, Tôn Thắng hô lớn: "Hay lắm!"
Kích ra một quyền, quyền phong chạm nhau. Lực đạo của Nhạc Minh Kha hơi yếu đi, chỉ cảm giác có gió phất vào mặt, vừa lúc đồng linh phát ra âm thanh. Tôn Thắng liên tiếp phát quyền, Nhạc Minh Kha tận lực ngăn cản, mỗi lần quyền phong va chạm đều có gió nhẹ thổi tới, hơn nữa lực đạo mỗi lúc mỗi tăng. Nhạc Minh Kha kêu thầm không hay, Thiếu Lâm thần quyền này vô địch, cùng ông ta ngạnh đấu tất nhiên không thể nào trụ được. Tôn Thắng một quyền ập đến, hắn ngầm vận công phu Thiên cân trụy, ngồi vững vàng nhưng không phát quyền. chỉ nghe đồng linh kêu đinh đinh, Tôn Thắng đếm “Một, hai,...” Nhạc Minh Kha thừa dịp công kích, bất ngờ phát quyền. Tôn Thắng không kịp vung quyền đón đỡ, đồng linh lại vang lên. Nhạc Minh Kha cũng đếm “một, hai...”. đồng linh của hai người đều kêu ba tiếng.
Tôn Thắng cười nói: “Ngươi thông minh lắm!”
Công ra một quyền, Nhạc Minh Kha lại sử dụng biện pháp cũ, đợi ông ta phát quyền mới đánh. Ai ngờ một quyền này của Tôn Thắng là giả, Nhạc Minh Kha xuất chiêu xong, ông ta mới đánh thật, quyền phong lại giao nhau. Nhạc Minh Kha vội vàng thu tay nhưng Tôn Thắng xuất quyền cực mau, đồng linh trước ngực Nhạc Minh Kha kêu liền hai tiếng. Lần thứ nhất hắn thua hai điểm.
Nhạc Minh Kha lĩnh hội rất nhanh, lưu tâm xem thế quyền hư hay thật, tìm cơ hội công kích, đấu hồi lâu, đồng linh đinh đương không dứt. Quá nửa nén nhang, Nhạc Minh Kha đã thua đến năm điểm, trong lòng hết sức gấp gáp. Tôn Thắng nhớ ra, bèn nhường cho hắn. Nhạc Minh Kha phát ra hai quyền, ông ta tịnh không chống cự, đồng linh kêu liền bốn tiếng. Như vậy Nhạc Minh Kha chỉ còn thua một điểm, bất giác khóe miệng mỉm cười.
Tôn Thắng sư thấy vậy cười thầm: “Phải làm cho ngươi cuống cuồng phen nữa!”
Không nhường quyền nữa, quyền phong đột ngột mạnh lên. Tinh thần Nhạc Minh Kha phấn chấn, vừa công vừa thủ, qua một trận, Nhạc Minh Kha lại thua thêm ba điểm. Lúc này nhang đã cháy gần hết. Nhạc Minh Kha không biết tâm ý của Tôn Thắng, chỉ nghĩ ông ta có ý làm khó mình; hốt nhiên nảy ra một kế. Tôn Thắng lại phát quyền, Nhạc Minh Kha vận nội lực, đồng linh đột ngột bay vọt ra, hắn cũng lập tức phát quyền. Quyền phong chạm nhau, đồng linh giữa không trung vỡ vụn, mảnh đồng bay tứ tán.
Nhạc Minh Kha kêu lớn: “Ai, đại sư làm vỡ đồng linh rồi. Cái này phải tính sao đây!”
Tôn Thắng ngẩn ra, chồm người dậy. Nhạc Minh Kha thừa dịp tấn công một quyền rất mạnh. Đồng linh trong người Tôn Thắng kêu liên tiếp ba tiếng, rơi ra khỏi bồ đoàn, vừa vặn nén nhang cháy hết.
Tôn Thắng sư cười lớn: “Lão đệ, giỏi lắm! Chúng ta vừa vặn bình thủ, cửa này tính là ngươi qua.”
Nhạc Minh Kha nói: “Đắc tội!”, rời khỏi bồ đoàn, chắp tay vái, lúc này mới thấy hai tay đều đau.
Tôn Thắng cười: “Với niên kỉ của ngươi mà có được công lực thế này, cửa này nhường cho ngươi!”
Nhạc Minh Kha rời khỏi sư tổ am, phát giác trăng đã sáng hơn trước, ngân hà rực rỡ. Hốt nhiên nhớ đến bóng đen mình gặp lúc đầu. Trong lòng liên tưởng đến bốn cửa ải, bây giờ đã là canh ba, hắc ảnh đó nếu do Thiếu Lâm phái ngầm bố trí, sao bây giờ còn chưa hiện thân. Bất tri bất giác hấp tấp chạy đến Tàng Kinh Các. Nhạc Minh Kha lại khấu đầu lạy ba lạy.
Một thanh âm già nua cất lên: "Hảo hài tử, vào đi!"
Nhạc Minh Kha mở cửa bước vào, thấy Kính Minh lão sư yên vị trên bồ đoàn, vội vàng chỉnh lại y phục rồi quỳ xuống bái yết.
Kính Minh sư hỏi: "Ngươi là đệ tử của Thiên Đô cư sĩ?" Nhạc Minh Kha thưa "Vâng !"
Kính Minh sư nói: "Ba mươi năm trước, bần tăng vân du Nga Mi, từng có duyên diện kiến lệnh sư một lần. Lúc đó ông ta vừa thu thập kiếm phổ các nhà, lao tâm khổ tứ tìm phương nghiên cứu. Sau đó thì ẩn cư Thiên Sơn tuyệt vô âm tín. Đêm nay thấy ngươi xuất thủ, nghĩ chắc Thiên Sơn kiếm pháp của ông ta đã thành, bần tăng quả thật nên vì cố nhân mà chúc mừng."
Nhạc Minh Kha cung kính: "Thiên Sơn kiếm pháp vẫn còn thô sơ, mong đại sư chỉ điểm thêm!"
Kính Minh sư cười: "Sự học kiếm thuật, lão nạp còn kém xa tôn sư. Hôm nay ngươi đến đây, ta muốn thử nội công của ngươi!"
Nhạc Minh Kha kinh hãi, nghĩ thầm đánh giá nội công, thắng thua đều rõ, muốn giở thủ đoạn là chuyện không thể nào, việc này nên làm thế nào mới tốt?
Kính Minh nói: "Ngươi ngồi xuống cái bồ đoàn kia đi!"
Nhạc Minh Kha cứ nghĩ ông ta cũng giống Tôn Thắng, muốn thử quyền pháp với mình, vội vã nói: "Đệ tử ngàn vạn lần không dám tiếp thần quyền của lão thiền sư!"
Kính Minh mỉm cười: "Ta không định so quyền với ngươi, ngồi xuống đi!"
Nhạc Minh Kha biết mình thất thố, Kính Minh sư là tông chủ một phái, có lý đâu lại đi tỷ quyền với mình, mặt mày đỏ ửng, y lời ngồi xuống bồ đoàn.
Kính Minh kéo bồ đoàn ngồi đối diện với Nhạc Minh Kha, lấy ra một sợi dây thừng, nói: "Ta và ngươi mỗi người cầm một đầu dây, ngươi cứ chiếu theo công phu bình thường ngày tĩnh tọa điều nguyên, để ta xem nội công nông sâu ra sao."
Nhạc Minh Kha bán tín bán nghi, nghĩ bụng sao cách này có thể kiểm tra được nội công thâm sâu hay không? Liền ngồi xếp bằng, bất đầu thổ nạp. Ngồi một hồi, phát giác trong ngực và bụng đã kết thành một cỗ kình lực, trồi sụt lên xuống tùy theo động tác hô hấp. Chính là nội công đã đạt đến một mức hỏa hầu nhất định, thể nội hình thành kình khí. Nhạc Minh Kha từ nhỏ đã theo sư phụ tĩnh tu trên Thiên Sơn, nội công được chân truyền. Cho nên tọa quan một hồi, khí thấu tứ sao, toàn thân hơi phát nhiệt. Nhạc Minh Kha biết bản thân có tiến cảnh, trong lòng hoan hỉ, hé mắt nhìn. Thấy Kính Minh lão sư an vị trên bồ đoàn, khép mắt cúi đầu, vẻ mặt tươi cười. Nhạc Minh Kha thầm nhủ, chẳng lẽ Kính Minh sư đã biết nội lực của mình, chỉ suy nghĩ một chút mà trong lòng đã dậy sóng. Kính Minh lão sư vẫn nhắm mắt tĩnh tọa. Nhạc Minh Kha ngồi hơn nửa canh giờ, tạp niệm nảy sinh, trong lòng suy đoán dụng ý của Kính Minh, không biết Long Tuyền Bách Luyện quyết có đến được tay không? Một mặt thắc mắc liệu võ công của mình có lọt vào pháp nhãn của đại sư, mặt khác lại nhớ đến Hùng Kinh Lược trấn thủ biên quan, quân tình không rõ biến hóa thế nào? Tạp niệm phát sinh, theo ý nhập khí, tự nhiên không còn như lúc đầu nữa.
Hốt nhiên Kính Minh sư khẽ niệm: "Thiện tai, thiện tai!"
Nhạc Minh Kha kinh hoảng, lại nghe Kính Minh sư nói: "Trảm vô minh, đoạn chấp trứ, khởi trí tuệ, chứng chân như. Mười hai tự quyết này, từ cổ chí kim tu sĩ có mấy người lĩnh hội?"
Nhạc Minh Kha vừa kinh vừa sợ, nghiền ngẫm mười hai tự quyết đó, hiểu ra Kính Minh trưởng lão đã dùng phật pháp thượng thừa chỉ điểm cho mình nội công. Cái gọi là "vô minh" chính là chỉ đến ý niệm "tham sân si", "chấp trứ" là trong lòng có chuyện không thể thông suốt, làm cho nội tâm bế tắc. "Chân như" là chỉ cảnh giới vô nhân vô ngã. Đạo phật nói, phải trảm vô minh, đoạn chấp trứ, sau đó mới khơi dậy trí tuệ để cuối cùng đạt đến cảnh giới chân như. Nhạc Minh Kha theo lý đó tham thấu đạo tu tập nội công, thình lình quán thông, tâm trí sáng sủa, tạp niệm lập tức tiêu tan, chu chuyển chân khí ba lần, trong lòng trống rỗng.
Kính Minh sư thu dây lại, nói: "Được rồi, ngươi y đó mà tu luyện, nội công mai hậu tự nhiên đạt thành."
Nhạc Minh Kha đứng dậy đa tạ, không biết tại sao Kính Minh lại biết được ý niệm trong lòng mình, đang muốn hỏi.
Kính Minh sư đã nói: "Tu luyện nội công thì tâm phải không nhuốm bụi trần. Nếu tâm không tĩnh, tứ chi cũng không thể tĩnh. Cho nên nếu có tạp niệm tất sẽ hiện ra bên ngoài. Lúc ngươi mới ngồi, dây thừng hơi động, sau đó đứng im, có thể thấy nội công của ngươi đã có hỏa hầu. Đáng tiếc lúc đầu tĩnh, về sau dây lại khẽ rung, tựa như mặt nước hơi gợn sóng. Vì vậy mà ta biết ngươi nảy sinh tạp niệm."
Nhạc Minh Kha hoàn toàn bái phục, vừa muốn hỏi sách, sắc mặt Kính Minh trưởng lão đột nhiên nghiêm nghị: "Ngươi đến đây còn có bạn đồng hành à?"
Nhạc Minh Kha sững người, vội vàng đáp: "Không có!"
Kính Minh sư nói: "Có người đến Tàng Kinh Các, ngươi thay ta bắt hắn!"
Lời còn chưa dứt đã nghe thanh âm Tôn Thắng sư vang vọng: "Tăng chúng Đạt Ma Viện mau mau đến Tàng Kinh Các!"
Nhạc Minh Kha bạt kiếm cầm tay, phi thân lên các. Trong bóng tối đột nhiên nghe một tiếng kêu quái dị, chưởng phong ập thẳng vào mặt.