Nhạc Minh Kha một bên ngăn chưởng, phát giác chưởng phong địch nhân mạnh mẽ dị thường, liền cấp tốc chạy đến chỗ chưởng phong phát ra đồng thời đâm tới một kiếm. Nội công Nhạc Minh Kha đã có căn cơ, tự nhiên cũng thông suốt thuật thính phong biện khí, nhận ra một luồng gió nhẹ ập tới, một bóng đen theo đó tấn công vào mạn sườn phải. Nhạc Minh Kha quát lớn một tiếng, Du Long kiếm quay một vòng như vũ bão, tức thời ngân quang tứ phía, cả gian phòng sáng rực lên, chiếu rõ gương mặt một lão già mặt đỏ, dựa góc tường cười hung ác.
Nhạc Minh Kha lật bảo kiếm, hàn quang lóe lên, ra chiêu "Bạch hồng quán nhật" trực chỉ Hoa Cái huyệt của địch nhân. Lão già mặt đỏ đột ngột lùi lại, Nhạc Minh Kha sợ phá hủy kinh văn, kiếm phong lập tức chuyển dịch, chặn đường đi của lão. Ai ngờ lão già này thân thủ mau lẹ phi thường, nhân lúc Nhạc Minh Kha biến chiêu đột nhiên thủ chưởng phất lên, chém thẳng vào cổ tay cầm kiếm của Nhạc Minh Kha. Nhạc Minh Kha rùn thấp người, cử kiếm chém vào mạch môn địch thủ. Nửa thân trên lão già dịch đi, đột nhiên vỗ mạnh một chưởng. Nhạc Minh Kha vội vàng triệt chiêu nhưng cổ tay vẫn bị phất trúng, đau âm ỉ như phải bỏng. Nhạc Minh Kha tức giận, Du Long kiếm hướng tới trước, kiếm phong rung lên, co duỗi vô chừng. Chiêu này ẩn tàng biến hóa, là sát chiêu trong Thiên Sơn kiếm pháp. Lão già mặt đỏ rùn vai né, kiếm quang loáng lên chặn đường, soạt một tiếng đã cắt đứt vạt áo của lão già. Mũi kiếm lại đâm tới, lão già quát lớn, phản thủ một chưởng. Chưởng phong như vũ bão làm cánh tay Nhạc Minh Kha tê chồn. Lão già nhanh như cắt, phi thân lên nóc nhà.
Nhạc Minh Kha đang định truy kích, đột nhiên nghe trên nóc nhà có tiếng Tôn Thắng sư thét lớn: "Lăn xuống!"
Tiếp đó "bình", y như cự mộc va nhau, lão già mặt đỏ rơi thẳng xuống đất, Tôn Thắng sư cũng nhảy xuống theo, tay cầm hỏa tập giơ lên. Chỉ thấy lão ta đứng giữa hai giá sách, sắc mặt xạm tro nhưng nụ cười nanh ác vẫn còn y nguyên.
Tôn Thắng quát lên: "Là người nào, còn không bó tay chịu trói?"
Lão già mặt đỏ cười hung tợn: "Ngươi dám tiến thêm một bước, ta sẽ hủy hết toàn bộ kinh thư của Thiếu Lâm các ngươi. Ngươi đã tiếp ta một chưởng, chắc biết ta thừa sức làm được chứ?"
Mặt Tôn Thắng sư xám xanh, ông ta vừa rồi ngạnh tiếp một chưởng của lão, chưởng thế không nhẹ nên biết lão ta không nói chơi. Ném chuột sợ vỡ đồ, đành đứng ngây tại chỗ. Ngay lúc đó, Kính Minh sư đã lên tới trên gác, niệm phật hiệu.
Lão già mặt đỏ nói: "Kính Minh sư, Thiếu Lâm phái các người nếu lấy nhiều thủ thắng, ta cũng không định ra khỏi cửa này đâu!"
Kính Minh sư niệm "A di đà phật!”, chắp tay hỏi: "Thí chủ đến đây có dụng ý gì? Có thể nói ra chăng?"
Lão già mặt đỏ đáp: "Muốn mượn xem Long Tuyền Bách Luyện quyết cùng Dịch Cân kinh!"
Kính Minh sư nói: " Long Tuyền Bách Luyện quyết ta đã đáp ứng cho người khác mượn. Còn Dịch Cân kinh là di bảo của tổ sư chúng ta, thứ lỗi không thể đáp ứng được."
Tôn Thắng cười lạnh: "Ngươi trúng thần quyền của ta, còn không lo tĩnh dưỡng trị thương, dám dở trò dọa dẫm ư?"
Kính Minh sư đi vòng quanh giá sách một vòng, bất ngờ nói: "Ngươi đi đi, ta không làm khó ngươi. Điển tịch kinh thư ngươi muốn đem cũng không thể đem đi được."
Lão già mặt đỏ ngẫm nghĩ, quả thực có lí, cho dù Kính Minh trưởng lão không quản thì Thiếu Lâm tăng chúng cũng không đời nào không lí đến, bèn nói: "Ngươi nói thả cho ta đi, còn cao tăng bên ngoài thì sao?"
Kính Minh đáp: "Ta kêu giám tự đưa ngươi ra, hiểu dụ mọi người không được động thủ."
Lão già liếc Tôn Thắng một cái, tay vẫn không rời khỏi giá sách.
Kính Minh trưởng lão tiếp: "Phật gia không biết nói láo. Ngươi còn sợ gì chứ?"
Lão già mặt đỏ nói: "Vậy thì được, xin cho ta một viên tiểu hoàn đan!"
Tôn Thắng hừ mũi, Kính Minh sư đã nói: "Cho hắn đi!"
Tôn Thắng sư đành chịu, lấy trong bình bạc ra một viên tiểu hoàn đan, lão già tiếp lấy lập tức bỏ vào miệng.
Tôn Thắng quát: "Được rồi, ngươi theo ta ra ngoài!"
Phi thân vọt đi, lão già quay người chắp tay chào Kính Minh sư một cái rồi tung mình chạy theo. Nhạc Minh Kha thấy ánh mắt lão láo liên, sợ có bất trắc liền cầm Du Long kiếm bám theo đằng sau. Trên nóc nhà lúc này có rất đông người, tám cao tăng trong Đạt Ma Viện cùng Bạch Thạch đạo nhân, Trác Nhất Hàng đều đến cả. Nhạc Minh Kha trông thấy Trác Nhất Hàng, khẽ rùng mình.
Tôn Thắng sư phất tay hô lớn: "Phương trượng có lệnh, để cho y đi!"
Trác Nhất Hàng đứng gần Tôn Thắng sư nhất, dưới ánh trăng trông thấy rõ ràng thủ chưởng của Tôn Thắng nổi đốm đỏ, vội vàng hỏi: "Mới rồi đại sư đối chưởng với lão phải không?"
Tôn Thắng hỏi: "Sao thế?"
Trác Nhất Hàng nói: "Lão là Âm phong độc sa chưởng Kim lão quái!"
Tôn Thắng sư kinh hãi, vừa rồi tiếp một chưởng của lão đã cảm thấy kì dị nhưng không ngờ lại là Âm phong độc sa chưởng. Hét lớn một tiếng, định truy kích thì hai chân bất ngờ nhũn ra.
Kim Độc Dị đã vượt qua hai đại điện, quay đầu lại lớn tiếng: "Thiếu Lâm tự các ngươi nói thì phải giữ lời!"
Kính Minh trưởng lão đứng dưới nói: "Không được đuổi theo!"
Nhạc Minh Kha bất ngờ thốt: "Ta không phải Thiếu Lâm tăng nhân!"
Trác Nhất Hàng đột ngột tỉnh ra, lập tức đáp ứng: "Nhạc đại ca, chúng ta đuổi theo, lão đã trộm kiếm phổ của sư nương huynh!"
Nhạc Minh Kha rống lên một tiếng, vọt lên phóng qua Tàng Kinh Các mấy trượng, thân hình nhô lên hụp xuống hai lần là đã vượt qua Sư Tổ am. Cùng lúc Nhạc Minh Kha lao đi, Trác Nhất Hàng cũng lập tức đuổi theo y. Bạch Thạch đạo nhân hết sức bất ngờ, trong lòng thầm trách Trác Nhất Hàng quản chuyện rỗi hơi. Ông không biết Trác Nhất Hàng nhớ nhung Ngọc La Sát, mắt thấy kẻ trộm kiếm phổ của nàng ta, bất kể bản lĩnh còn kém xa liền muốn đuổi theo tức khắc.
Lại nói Trác Nhất Hàng đuổi theo sau, lúc đầu còn trông thấy bóng lưng của Nhạc Minh Kha, dần dần chỉ còn là một cái chấm màu đen, trong màn đêm trở nên mờ mờ ảo ảo. Trác Nhất Hàng tuy khinh công bất phàm nhưng so với Nhạc Minh Kha và Kim Độc Dị thì còn kém lắm. Vì thế càng đuổi càng xa, cuối cùng không còn thấy bóng bọn họ đâu nữa. Trác Nhất Hàng đang trù trừ thì Bạch Thạch đạo nhân đã đuổi theo tới nơi.
Trác Nhất Hàng nói: "Bọn họ theo hướng tây bắc, chúng ta đuổi theo không?"
Bạch Thạch lắc đầu: "Con là chưởng môn tương lai, đối với nhân tình thế thái trên giang hồ cần phải hiểu rõ. Chúng ta đến Thiếu Lâm tự làm khách, Thiếu Lâm giám tự trúng độc sa chưởng, chúng ta trước tiên phải cứu người sau mới nói đến chuyện truy đuổi địch nhân. Hà huống Kim lão quái cũng trúng phải thần quyền Thiếu Lâm, chắc gì đã là đối thủ của họ Nhạc, hà tất con phải tương trợ y."
Trác Nhất Hàng ngẫm cũng có lí, đành theo Bạch Thạch đạo nhân quay về Thiếu Lâm tự. Nói chuyện Nhạc Minh Kha thi triển tuyệt đỉnh khinh công, nhanh chóng bám theo sát gót Kim Độc Dị. Chạy nửa canh giờ, đã đuổi từ Thiếu Thất sơn qua đến Thái Thất sơn. Nhạc Minh Kha hốt nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu, khát khô cả cổ, cước bộ hơi chậm lại, Kim Độc Dị đã chạy như điên, chớp mắt là mất dạng. Nhạc Minh Kha thở ra, thấy cánh tay ngứa ngáy bèn kéo tay áo lên nhìn. Chỉ thấy từ khuỷu tay trở xuống ứ đen sưng to, một sợi chỉ đỏ dần dần dài ra tựa hồ bị độc xà cắn trúng. Nên biết Kim Độc Dị thành danh nhờ Âm phong độc sa chưởng, công lực so với cháu y là Kim Thiên còn thâm hậu gấp mười. Cổ tay Nhạc Minh Kha bị lão phất trúng, sau khi kịch đấu lại truy đuổi rất gấp, độc thương phát tác, độc khí tăng lên. Nhạc Minh Kha trống thấy không nén được lo sợ, vội vàng tìm chỗ ngồi xuống vận công phu thổ nạp, dùng nội công thượng thừa để áp chế độc khí.
Ước chừng nửa canh giờ, sợi chỉ đỏ đã rút ngắn một thước. Nhạc Minh Kha nghĩ thầm, đến lúc trời sáng là có thể trở về Thiếu Lâm được rồi. Chính đang vui mừng, đột nhiên nghe có tiếng địch véo von, dường như cách chỗ mình nấp không xa lắm. Nhạc Minh Kha thò đầu ra nhìn, thấy một thiếu niên ngồi trên tảng đá bên ngoài. Nhạc Minh Kha lấy làm kì quái, nhìn trời thấy sao mờ trăng lặn, ước chừng đã tới canh tư, sao thiếu niên này còn ngồi đây thổi địch một mình? Qua một lúc lâu, từ xa hắc ảnh trùng trùng xông đến rất hỗn loạn.
Thiếu niên thu địch, đứng dậy cao giọng: "Các ngươi đến trễ rồi!"
Số người đến có hơn mười người, dẫn đầu là một lão đầu cao gầy khoảng năm mươi tuổi, ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Ta nghĩ ngươi không dám tự tiện rời đi đâu. Uy, tiểu oa nhi, ngươi tên gì?"
Thiếu niên nhướng mày cười: "Sao ta phải nói cho các ngươi biết?"
Lão đầu nói: "Ngươi là chim non lần đầu xuất đạo, có hiểu quy củ lục lâm không? Ngươi chen vô làm ăn, tại sao không đến bái kiến long đầu?"
Thiếu niên đáp: "Ta không biết cái gì long đầu hết!"
Lão đầu cười hô hô, nói: "Ngươi ngược lại đã điều tra rất rõ ràng, xem ra đã biết long đầu là ai rồi! Ngươi đã biết còn cố tình vi phạm, tội nặng thêm một bực."
Thiếu niên nói: "Cái gì mà đại ca với không đại ca, các ngươi ăn trộm được, ta cũng ăn trộm được."
Một hán tử khôi ngô bên cạnh lão xông ra, nộ khí đùng đùng, trỏ tay chửi lớn: "Tên tiểu tặc nhà ngươi, lại dám giở thủ đoạn gian manh. Mau đem trả cành ngọc san hô ra đây!"
Nhạc Minh Kha nghĩ bụng, nguyên lai là một lũ cường đạo. Có điều xem thiếu niên ấy tướng mạo văn nhã, sao lại dính đến hắc đạo?
Chính là: Giang hồ làm chuyện phi pháp, khiến cho hiệp sĩ nổi nghi ngờ.
Muốn biết chuyện thế nào, xin xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 9.