Ăn cơm tối xong, vội vàng tắt đèn dầu, chờ tỷ tỷ ngủ rồi, Hứa Tiên liền lặng lẽ đi ra khỏi cửa. Hắn không có thói quen ngủ sớm, nhưng lại không lay chuyển được tỷ tỷ, nên chỉ đành mỗi tối lén lút chạy ra ngoài.
Nhưng thế giới này không có vi tính, cũng không có tivi, được coi là thú tiêu khiển duy nhất trong buổi tối, cũng chỉ có thanh lâu thuyền hoa ở bên hồ. Chưa nói trên người không có tiền, ngay cả có tiền hắn cũng không dám mò đến nơi này, bằng không tỷ tỷ sẽ liều mạng cùng hắn mất!
Cũng đành thưởng nguyệt giải sầu! Nhưng hôm nay lại không trăng, chỉ có sao trời đêm thu lộ ra vài phần vắng lặng. Chẳng qua Hứa Tiên lại thích đêm tối như vậy, có lẽ chỉ mỗi lúc này, hắn mới có thể để lộ ra phần cô đơn tịch mịch trong lòng mà không cần che giấu!
Đúng, tất nhiên tỷ tỷ đối với hắn chẳng khác nào mẫu thân thân sinh, nhưng có nhiều điều, nàng cũng không thể hiểu được. Là người hai kiếp, những thứ trong kiếp trước sao có thể dễ dàng vứt bỏ? Hứa Tiên vẫn thường có cảm giác này, mình khác biệt với mọi người xung quanh, những việc nghĩ tới cũng hoàn toàn khác biệt.
Chẳng qua tối nay Hứa Tiên đã được định trước sẽ không cô độc, hắn thường quanh quẩn trên cầu nhỏ, giờ này phía trước đứng một bóng người, Hứa Tiên bỗng rùng mình, vì hắn biết trên thế giới này có quỷ, mà sợ quỷ cũng là cảm giác tự nhiên. Nhưng sau đó Hứa Tiên lại yên lòng, hóa ra không phải ma quỷ, mà là đạo sĩ ngày hôm nay gặp được.
- Đạo trưởng, vì sao ngài không về nhà?
Hứa Tiên tiến về phía trước, quan tâm nói.
- Tứ hải vi gia, tứ hải vô gia. Ngươi không trách ngày hôm nay ta đẩy ngươi ngã chứ?
Đạo sĩ quay đầu lại, mỉm cười với Hứa Tiên.
- Đương nhiên là trách, bất quá chỉ cần ngài truyền ta tiên pháp, ta sẽ không trách ngài nữa!
Vốn Hứa Tiên muốn ra vẻ hùng hổ, quát đạo nhân đưa quyển sách kia cho mình, chẳng qua lời đến bên miệng lại biến thành suy nghĩ trong lòng, hắn thực sự không phải người giỏi giả vờ giả vịt.
Đạo nhân cười ha ha:
- Ngày hôm nay ta đưa cho ngươi, ngươi không cần, lại cần thứ phàm tục. Hiện tại có muốn cũng không cho. Nhưng ta hỏi ngươi, hôm nay vì sao ngươi lại giúp hương nhân bán lê kia, loại người bủn xỉn thô tục như vậy, hắn còn muốn lôi ngươi đi báo quan đó.
Hứa Tiên đang thất vọng, không suy nghĩ nhiều liền trả lời:
- Hắn tuy rằng keo kiệt, nhưng đang lúc buôn bán, không phải người xấu, ngược lại ngài lấy lê của người ta thì cũng thôi, còn chặt cả càng xe người ta. Bản thân tuy rằng vui vẻ, nhưng hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của kẻ khác.
Đạo sĩ cả giận nói:
- Ta trừng trị chút xíu, là hi vọng cảnh tỉnh hắn phần nào, tính tình không nên tiếp tục keo kiệt nữa, nếu không ngày sau bị mất cũng không chỉ có mấy trái lê thôi đâu!
- Đó là bản tính của hắn, giống như chim muốn bay, cá muốn lội, chỉ cần không can thiệp vào việc người ngoài, vậy thì mặc hắn, ngài cần gì phải cưỡng cầu! Ngài thử nhìn tính tình mình xem, muốn ăn lê liền ăn lê, muốn cảnh tỉnh liền cảnh tỉnh, còn mặt mũi mà nói người ta?
Hứa Tiên dứt lời cũng thấy hối hận, chớ nói đạo sĩ có pháp thuật, chỉ cần người lớn như vậy cũng không phải hiện giờ mình có thể đối phó nổi, đạo sĩ kia mà nổi giận thì mình có kêu trời trời cũng không biết.
Đạo sĩ trợn mắt mà nhìn, Hứa Tiên lo sợ bất an, nhưng không ngờ đạo sĩ đột nhiên cười rộ lên:
- Vật thuận kỳ tính, bất khả cường cầu. Vật thuận kỳ tính, bất khả cường cầu. Sư phụ à sư phụ, hóa ra người tùy tiện làm bậy trước nay vẫn luôn là ta!
- Không có việc gì vậy ta về trước, ngài mau chóng tìm chốn nào ngủ đi, mặt bắc trên núi có miếu, mặc dù đó là nơi của hòa thượng, chẳng qua đều là người xuất gia, hẳn sẽ vẫn thu lưu ngài một đêm!
Hứa Tiên nói xong xoay người rời đi, nhưng một câu nói của đạo sĩ tựa như định thân thuật, khiến Hứa Tiên đứng yên tại chỗ.
- Ngươi muốn học pháp môn của ta không?
Hứa Tiên lập tức xoay người lại nói:
- Muốn, phi thường muốn.
Hai mắt hắn quả thực so với sao còn sáng hơn. Loại chuyện này, sao có thể không muốn cho được.
Đạo sĩ âm thầm buồn cười, chung quy vẫn là trẻ nhỏ, chẳng qua tính tình không chút giả tạo thế này lại khiến hắn yêu thích, hắn đi khắp tam sơn ngũ nhạc, gặp qua đủ loại người, nếu như một kẻ khẩu thị tâm phi, căn bản không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Mà một người nếu có bản lĩnh như hắn, nhìn không vào mắt nhất chính là những kẻ khôn ngoan giảo quyệt.
Những việc ban ngày Hứa Tiên làm hắn đều thấy được, hắn thấy Hứa Tiên lòng dạ rất tốt, cũng không phải kẻ mua danh chuộc tiếng, trong lòng đã sinh ý thu làm đệ tử. Đêm nay nói chuyện một phen, lại biết hắn phân rõ thị phi, cũng không phải loại tốt bụng ngây ngây ngô ngô, không khỏi càng thêm vừa ý.
- Tuy rằng ngươi tâm trí sớm mở, nhưng tư chất bình thường, thông tuệ cũng chỉ tầm tầm, đó là cái khó thứ nhất. Muốn luyện tập đạo này, cần phải kiên trì bền bỉ, nước chảy đá mòn mới được, nhưng ta thấy ngươi cũng không phải người có đại nghị lực, khó càng thêm khó, kết quả cuối cùng có lẽ chẳng tới đâu, phí hoài thời gian. Ngươi còn muốn học không?
- Muốn học, muốn học.
Hứa Tiên thầm nghĩ, dù cho không thành, đem làm ma thuật biểu diễn cũng không tệ! Hứa Tiên nghĩ như vậy, nhưng lại không nghĩ tới trộm, không nghĩ tới cướp.
- Ta lúc tuổi trẻ bỏ vợ bỏ con, đắm chìm trong đạo này, đến giờ lại chỉ tu được một thân tàn tạ, ngươi còn muốn học hay không?
- Muốn học, muốn học.
Hứa Tiên thầm nghĩ: nương tử tương lai của ta chính là tu vi ngàn năm, ta bỏ sao được.
- Tốt, vậy chúng ta liền kết hạ danh phận sư đồ, truyền thụ cho ngươi đạo này.
Trong lòng Hứa Tiên vô cùng vui mừng, nhưng thấy đạo sĩ sư phụ vẻ mặt vắng lặng, trong lòng khẽ động, không khỏi hỏi:
- Đạo trưởng, sư phụ, giờ ngài thấy hối hận sao?
Đạo sĩ nhíu mày suy tư một lát, cuối cùng dứt khoát nói:
- Đây chính là sở cầu suốt đời ta, bất hối!
- Bất hối!
Hứa Tiên lẩm bẩm. Chỉ hai từ, lại mang không biết bao nhiêu kiên định cùng chua xót, nhưng cả đời người, bất kể cuối cùng tàn tạ ra sao, chỉ cần có thể đặt tay lên ngực tự hỏi, lưu lại hai từ “bất hối”, coi như sống không uổng phí.
Hứa Tiên thở dài một tiếng không rõ lý do, giờ này hắn cũng muốn hỏi bản thân mình một chút, ngươi có hối hận không? Mọi việc kiếp trước, ùn ùn lướt qua trước mắt, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không rõ ràng, là hối hận hay không hối hận.
Nhưng chuyện cũ đã qua, nếu trời ban cho hắn cuộc đời này, liền muốn vô oán vô hối mà sống một lần nữa.
Ngay khi Hứa Tiên trầm tư chuyện cũ, đạo sĩ hợp chỉ như kiếm, nhanh chóng điểm một chỉ lên mi tâm Hứa Tiên. Hứa Tiên không kịp phản ứng, cảm thấy trong đầu tựa như trời long đất lở, muốn kêu đau, nhưng thân thể lại không thể khống chế.
Hứa Tiên cảm giác dài đằng đẵng tựa thiên cổ, nhưng kỳ thực chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt, mà một cái chớp mắt này, Hứa Tiên liền giống như được vớt lên từ trong nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cảm thấy trong đầu có thêm rất nhiều thứ, nhưng lại không tài nào tìm ra được.
Ngẩng đầu muốn hỏi sư phụ một chút, đạo sĩ chỉ nói:
- Ngươi đi đi!
Rồi không nhìn hắn nữa.
Đầu óc Hứa Tiên ngơ ngơ ngác ngác, thực sự nghe lời đi vào trong nhà, nhưng mới đi được hai bước đã giật mình quay đầu lại:
- Sư phụ, sách đâu?
Thì ra vẫn còn nhớ tới bản bí tịch kia.
Đạo sĩ nghe thế hơi sững sờ, sau đó cười mắng:
- Ngay cả chút vốn liếng cuối cùng của ta không đền cho ngươi cũng không được.
Từ trong ngực lấy ra quyển sách vất cho Hứa Tiên, Hứa Tiên đón lấy nhìn qua, trên mặt bìa có ba chữ triện cổ, mơ hồ nhận ra được, chính là ba chữ lớn “Đạo Đức Kinh”.
Đang muốn lý luận cùng sư phụ, lại phát hiện trên cầu trống rỗng, sớm đã không thấy bóng dáng đạo sĩ đâu. Trong lòng bất đắc dĩ, nhưng cảm giác hiện giờ bản thân mệt mỏi như phải lao động cả ngày trời, thân thể nặng nề chỉ muốn gục đầu xuống ngủ, đành phải cố gắng chống đỡ đi vào trong nhà.
Giờ này đèn đóm vạn nhà đều tắt, chỉ có trời sao là vạn cổ trường tồn. Đạo sĩ nhìn theo bóng dáng Hứa Tiên loạng choạng rời đi, lòng khẽ trầm ngâm.
- Tiên sơn miểu miểu, nhân thế mang mang. Dắt ngươi lên con đường này đến tột cùng là đúng hay sai. Hứa Tiên, Hứa Tiên, ngươi phải chăng người cũng như tên, bằng lòng đem thân mình dâng cho tiên đạo?
———————————————— � �———————————————-
- “ Tứ hải vi gia, tứ hải vô gia”: bốn biển là nhà, bốn biển không nhà.
- “ Tiên sơn miểu miểu, nhân thế mang mang”: Núi tiên mờ mịt, trần gian mênh mang.
* Trong truyện có nhiều câu hán việt, mình có dịch ra cũng không biết diễn giải thế nào, có khi lại làm mất đi ý nghĩa của nó, đành dựa vào cảm nhận của mỗi người vậy!