Sự tình phát triển không phải như Đồ Phi hy vọng.
Nhìn Chương Hiểu Như nước mắt chảy xuôi trên mặt, nam sinh ục ịch không có ý tứ ngừng dây dưa rời đi, ngược lại càng thêm hưng phấn, nói muốn Chương Hiểu Như đừng về nhà ăn cơm, hắn mời khách đi ra ăn khách sạn bên ngoài, muốn ăn cái gì đều được. Chương Hiểu Như khóc nói không đi, nam sinh ục ịch đưa mắt sai sử, hai vị nam sinh cao lớn cười ha hả đem nàng kéo ra bên ngoài, Chương Hiểu Như một bên liều mạng giãy dụa, một bên dùng ánh mắt cầu cứu nhìn đồng học trong lớp,
Đồ Phi lúc này mới phát hiện, đã qua 24 năm, bản thân vẫn nhớ rõ đôi mắt đẫm lệ này,trong lòng bỗng dưng đau xót. Một tiếng quần áo bị xé vang lên, tay áo hợp với bên hông Chương Hiểu Như bị xé xuống, cả cánh tay trắng nõn cùng vòng eo mảnh khảnh lột trần trước mắt mọi người, thậm chí có thể chứng kiến hung y bên trong. Đồ Phi đâu còn nhẫn nhịn được, xông lên trước đẩy tay hai nam sinh cao lớn, đẩy bọn họ ra, lại cởi áo sơ mi của mình choàng trên người Chương Hiểu Như. Thấy Chương Hiểu Như dĩ nhiên bị dọa đến lạnh run, hai mắt khóc hồng lại chớp động cảm kích, Đồ Phi càng cảm thấy áy náy, trong lòng mắng to tại sao mình do dự, vô duyên làm cho nàng so với một đời trước càng nhục nhã hơn.
Nam sinh Ục ịch tại Thị Nhất Trung kiêu ngạo thành tánh, bình thường người khác thấy hắn đều trốn, không ngờ tới một tân sinh cao trung năm đầu lại dám nhảy ra cản trở, còn gì là thể thống nữa? Mắng: "Sao hả, thằng nhóc con mày cũng dám quản chuyện của lão tử?"
Đồ Phi đem Chương Hiểu Như kéo ra phía sau, mục quang lạnh lùng đảo qua ba nam sinh dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, cũng không muốn đáp lại câu hỏi mười phần bố láo của đối phương.
Ba nam sinh bị ánh mắt lạnh băng của Đồ Phi đảo qua, đều cảm giác phát lạnh trên người, nhưng trong lòng bọn họ tuyệt sẽ không sợ hãi một tân sinh cao trung năm đầu, thấy Đồ Phi không bị dọa lui, ngược lại dáng vẻ không để bọn họ vào mắt, tức thì càng thêm thẹn quá hoá giận. Ục ịch nam sinh tức giận la: "Đánh chết tiểu tử này!" Từ bên cạnh quơ lấy một băng ghế nhào tới, hai nam sinh cao lớn đã xông ra phía trước hắn, quyền cước huy vũ đánh tới Đồ Phi.
Đồ Phi từ nhỏ tu tập võ học gia truyền, tuy dáng người chưa đầy 17 tuổi không bằng hai nam sinh cấp ba cao lớn trước mặt, nhưng căn bản không đem quyền cước bay bổng của bọn họ để vào mắt, chỉ là trong lòng hắn vẫn đang băn khoăn, không có hoàn thủ đánh trả, một bên né tránh quyền cước một bên lui về sau, thủy chung bảo hộ Chương Hiểu Như ở sau lưng. Hai gã nam sinh cao lớn không buông tha ép sát Đồ Phi, dựa vào cảm giác cùng man lực vung quyền đá chân, lại không đánh trúng một cái, quyền cước hai người ngược lại va chạm rất nhiều. Nam sinh ục ịch giơ băng ghế theo sát ở phía sau, nhưng bởi vì vóc dáng so với hai đồng bạn phía trước thấp hơn rất nhiều, không tìm thấy cơ hội hạ thủ.
Học sinh đứng ở đằng sau phòng thấy Đồ Phi bọn họ lui tới, đều cuống quít tránh sang hai bên, gây nên một trận hoảng loạn. Chương Hiểu Như lúc này đã ngay sát tường, nhưng trong lòng nàng chỉ có sau lưng Đồ Phi là nơi đáng dựa vào nhất, không hề có ý tránh sang hai bên. Đồ Phi muốn săn sóc Chương Hiểu Như sau lưng, không thể vọt đến một bên, đường lui về phía sau cũng không còn, chỉ đành bắt lấy nắm tay từ trước mặt mà đến, lần nữa đem hai người nam sinh đẩy ra. Không ngờ nam sinh ục ịch dùng băng ghế đánh lén Đồ Phi, vừa bò lên trên một cái bàn, còn chưa đứng vững đã bị hai người đồng bạn bị ngã đâm đổ cái bàn, băng ghế trong tay không giữ nổi, nện ở trên ót hắn, đau đến oa oa kêu to.
Học sinh đứng ngoài quan sát cũng nhịn không được bât cười, có điều bọn hắn sợ bị trả thù, không dám cười lớn tiếng.
Hai nam sinh cao lớn thấy thế không còn quan tâm đuổi đánh Đồ Phi nữa, vội đem nam sinh ục ịch dìu đứng lên, tức khí mười phần vì hắn phủi quần áo, nam sinh Ục ịch cảm giác trên trán có thứ gì đó chảy xuống, lấy tay sờ lại dính một tay máu, kinh hô: "Ui cha, chảy máu!" Hắn từ nhỏ đến lớn đâu chịu ủy khuất đến cỡ này, trên trán bất quá là bị cạnh bàn đánh sướt da một chút, lại như là bị mất nửa cái mạng, nước mắt cũng nhanh chảy ra, chỉ vào Đồ Phi cả giận nói: "Ngươi..... Mày dám đả thương tao, mày biết ba ba của tao là ai không? Mẹ mày, chuẩn bị ngồi tù đi con!"
Đồ Phi thấy thế ngẩn cả người, trong lòng cũng là mắng to " Tiên sư", hắn buổi sáng hôm nay mới trọng sinh trở về, tinh thần còn có chút hoảng hốt, ban nãy vừa muốn chiếu cố Chương Hiểu Như sau lưng, vừa muốn ứng phó quyền cước phía trước, đâu còn nhàn rỗi bận tâm nam sinh ục ịch có thể ngã xuống hay không. Nghĩ thầm tiểu tử ngươi té thì thôi, làm gì còn cầm ghế đập đầu mình hả? Chẳng lẽ mình số phận đã định phải ngồi tù, cho dù trọng sinh cũng vô pháp thay đổi?
Các học sinh đứng xem nghe thấy nam sinh ục ịch thân là "Đại nhân" lớp cao đến khi dễ" Tiểu hài tử" mới vô học, cư nhiên còn lấy "Ba ba" đến phô trương thanh thế, thấy hắn hai mắt rưng rưng thật sự hoang đường thú vị, thì không còn sợ hãi nữa, đều cười lên ha hả, về phần "Ngồi tù" cái gì, bọn họ chỉ cho là đe dọa suông thôi. Ngược lại Chương Hiểu Như nghe nam sinh ác bá tuyên bố muốn Đồ Phi ngồi tù, cố lấy dũng khí thay Đồ Phi giải thích: "Ngươi đừng vu oan người tốt, chúng ta đều chứng kiến, là ngươi tự mình té xuống lộng thương......"
Đồ Phi trong lòng cười khổ, đối phương đã nói rõ muốn hãm hại mình ngồi tù, bằng vài học sinh làm chứng có tác dùng gì? Không thể tưởng được sau khi trọng sinh chẳng những trốn không thoát tù oan, hơn nữa so với đời trước còn oan hơn, một đời ít nhất cũng đúng là đánh ba thằng cu này một trận. Chỉ nghe nam sinh ục ịch kêu gào nói:" Các ngươi chứng kiến thì sao, ta nói hắn có chính là hắn có, ta muốn làm hắn tạm giam, hắn phải bị tạm giam, ta muốn làm hắn ngồi tù, hắn phải ngồi tù....." Chương Hiểu Như vội la lên : "Ngươi..... Các ngươi không nói đạo lý......"
Đồ Phi đột nhiên tươi cười, nghĩ thầm đã tai ương lao ngục không cách nào tránh khỏi, còn có gì cố kỵ? Hắn khoát tay ý bảo Chương Hiểu Như không cần thay hắn giải thích, quay đầu lại nhìn nam sinh ục ịch, nghiêm túc hỏi: "Thật sự muốn bắt ta ngồi tù?" Nam sinh Ục ịch hung dữ nói:" Sợ sao? Nói cho mày biết, hiện tại hối hận cũng vô dụng......." Đồ Phi nụ cười trên mặt càng tươi, nói:" Biết các ngươi từng thiếu nợ ta cái gì không?"
Nam sinh ục ịch cùng hai đồng bạn nghe ù ù cạc cạc, cùng nghĩ thiếu niên trước mắt trước giờ căn bản chưa hề gặp qua, mình tại sao có thể thiếu nợ hắn? Chẳng qua thấy Đồ Phi thần sắc ung dung, cười cực kỳ quỷ dị, ngược lại bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, nam sinh đứng ở bên trái mập mạp nhịn không được hỏi: "Chúng ta thiếu nợ ngươi cái gì?"
Đồ Phi duỗi một ngón tay, tại trước mắt ba người quơ quơ đáp: "Các ngươi thiếu nợ ta một lần trọng thương!"
Hắn đã quyết định lần này không làm thì thôi, đã làm thì cho xong, dù sao có hạ thủ lưu tình, bọn họ cũng có biện pháp biến thành trọng thương, không bằng thay bọn họ giảm đi phiền toái, trực tiếp thỏa mãn nguyện vọng trọng thương của bọn họ. Nghĩ tới đây Đồ Phi bừng tỉnh đại ngộ, chẳng lẽ đây là nguyên nhân lão thiên gia đem mình trọng sinh trở về? Bằng không vì sao vừa vặn trọng sinh ngày hôm nay? Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, tâm tình lập tức thư sướng lên rất nhiều.
Ba nam sinh căn bản nghe không hiểu Đồ Phi đang nói gì, cảm giác hắn bị đùa giỡn, càng thêm giận khó kềm. nam sinh đứng ở bên trái tức giận mắng một tiếng, vung quyền đánh hướng Đồ Phi, quát: "Ta thiếu nợ ngươi cái con chim!"
Đồ Phi trong mắt lãnh mang bùng lên, tay phải như thiểm điện bắt lấy cổ tay nam sinh kia, nhẹ nhàng xoay xuống, đồng thời nhấc đầu gối trái đánh mạnh khuỷu tay của hắn. Cánh tay nam sinh kia tuy tráng kiện rắn chắc, nhưng đâu có thể chịu đựng được sức bật Đồ Phi từ nhỏ tập võ, một tiếng "Két" thanh thúy vang vọng lớp học, chỉ thấy cánh tay nam sinh kia lại uốn cong về phía sau thành chín mươi độ, ngạnh sanh bị bẽ gãy. Không đợi những người khác xem rõ chuyện gì đang xảy ra, Đồ Phi lách mình tiến lên, bắt lấy cổ áo một nam sinh khác lại kéo, phía dưới dùng chân móc, đem nam sinh kia trượt trên mặt đất, nhấc chân hung hăng dẫm nát đầu gối hắn. Lại một tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, đầu gối nam sinh kia bị tiểu thối giẫm vểnh lên trên.
Mấy động tác sạch sẽ lợi lạc, trong nháy mắt đã hoàn thành, nếu không phải hai nam sinh nằm trên mặt đất đang gào khóc thảm thiết, tất cả mọi người cũng khó mà tin chuyện phát sinh trước mắt là sự thật. Không ít đồng học mới vừa rồi còn vì Đồ Phi lo lắng, có mấy nam sinh đã bị Đồ Phi động thân ra ủng hộ, thậm chí cũng muốn tiến lên hỗ trợ, những nữ sinh kia đối với Đồ Phi càng cải biến cách nhìn, cảm thấy hắn đẹp trai, học giỏi, càng đáng quý chính là dũng cảm. Nhưng hiện tại, mặc dù tất cả mọi người biết rõ Đồ Phi làm việc nghĩa, ánh mắt nhìn về phía hắn lại thêm một phần sợ hãi khó có thể che dấu, phảng phất đột nhiên từ thiên sứ biến thành ma quỷ, mà ngay cả Lỗ Thành cũng bị sự tàn nhẫn của Đồ Phi làm hoảng sợ.
Nam sinh Ục ịch càng sợ tới mức mặt mày tái xanh, hơi tỉnh lại xoay người bỏ chạy, vừa chạy ra hai bước, cảm giác trên đầu bi xiết chặt, bị Đồ Phi nắm tóc kéo trở về.
Đồ Phi cười lạnh nói: "Đừng đi vội, nợ hai người bọn họ đã trả, món nợ ngươi thiếu ta còn chưa." Ục ịch nam sinh rung giọng nói: "Câu..... Huynh đệ. Cậu có phải nhận lầm người hay không? Tên của tớ gọi là Hoàng Học Cần, cậu nhất định nhận lầm người, tớ không có thiếu nợ cậu cái gì......." Đồ Phi thực không rõ nhớ tên của hắn, bật cười nói: "Mày tên gì cũng mặc, người chắc là không nhận lầm đâu, à, bằng hữu của mày một gãy tay, một gãy chân, muốn biết mày sẽ gãy gì không?"
Nam sinh Ục ịch Hoàng Học Cần sợ hãi tới cực điểm, nhưng không dám im lặng, rung giọng nói: "đừng mà...."
Đồ Phi vỗ vỗ bộ mặt béo phì phát run của Hoàng Học Cần, an ủi nói: "Đừng lo lắng, thứ này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của mày đâu, cũng sẽ không ảnh hưởng mày đi đường." Nói xong cầm lấy bả vai đầy đặn hai bên của hắn xách lên, bày biện thân thể hắn đâu ra đấy, giơ chân lên........ Đá mạnh vào háng hắn.