Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 2 - Vô Hối cổ thành
(phần 2)
Cổng phía Nam của Vô Hối cổ thành chính là nơi giao thoa giữa Hắc Ám ma lâm với Tuyệt Vọng tử lâm, nhị đại cấm kị sâm lâm nên nơi này chỉ có quân đội trấn giữ, người thường tuyệt không lai vãng. Ngược với vẻ quạnh vắng của cổng phía Nam, ba cổng thành còn lại cuồn cuộn người, chen chúc, tiến dần vào trung tâm sầm uất của Vô Hối thành lừng danh, tản vào những phố khu chuyên biệt như khu kinh doanh vải vóc, khu chuyên hương liệu và gia vi cùng phụ gia thực phẩm, khu kinh doanh kim loại và đá quí, khu chuyên sản phẩm trang trại và nông trang, vùng giải trí và đổ trường, ... Cư dân trung tâm thành cũng thâm trầm hơn, tuy vẫn ồn ào nhưng âm lượng đã dễ nghe hơn nơi gần các cổng thành tranh mua tranh bán tận gốc rất nhiều, nhưng có lẽ thủ đoạn giao chiêu ở trung tâm thành cao sâu và trơ trẽn hơn hẳn. Biểu thị rõ nhất có lẽ nằm nơi ánh mắt thâm trầm mà băng lãnh, dù mỏi mệt vẫn lóe lên những tia sắc lạnh run lòng người.
Lâm Tiêu Vân dẫn Hoàng Phủ Trường cùng Hoàng Phong đã thấm mệt vào Đại An dược phòng, tiệm thuốc lớn nhất của Vô Hối thành. Bạch Vũ gia gia giờ lại gật gù trên vai Lâm Tiêu Vân, mỏ còn vương một tia huyết sắc, dấu vết giáo huấn một tên vô lại to gan dám thò tay định nẫng lão gia gia hòng làm đồ trợ tửu.
- Ồ, Lâm tiểu thư, chỉ mấy tháng không gặp mà tiểu thư đã thay đổi đến nỗi lão phu hận không trẻ ra được vài chục tuổi - Phan tổng quản cất bộ mặt chảy nhão vì mệt, khoác lên vẻ niềm nở, bật khỏi ghế ra đón chào nhóm Lâm Tiêu Vân sau khi đã hạ lệnh cho gia nhân châm trà.
- Ôi, Phan tổng quản dạy quá lời - Khuôn mặt trái đào duyên dáng của Lâm Tiêu Vân không tránh khỏi hồng lên dù đã nghe những lời giả dối đó không biết bao nhiêu lần. Ah, mà lời nói thật chớ!
- Lão phu rất thực lòng đó! Lão phu đã ngụ tại thành Vô Hối này ngoài năm mươi năm, đã gặp biết bao các tiểu cô nương phong quang diễm tuyệt, danh vang lừng lẫy từ bên kia bờ Hoàng Sa Hà cũng như từ hữu ngạn Minh Hà. Phải nói rằng danh bất hư truyền! Nhưng quả thật chưa ai có nét cao nhã như Tiêu Vân tiểu thư. Nét cao nhã trời sinh, trời sinh à!
Lâm Tiêu Vân càng ửng hồng như ráng chiều, mà bên cạnh Hoàng Phong và Hoàng Phủ Trường không nén được cười lên hinh híc, cả ba đang bước trên những bậc thang lên nước láng bóng thời gian, rung nhẹ theo từng nhịp bước chân, tiến lên biệt phòng giao dịch trên lầu thượng Đại An tiệm
- Vân tỷ vẫn bị Bạch Vũ gia gia nhận xét là kém dịu dàng mềm mại nhất so với ... Ái ui, sao Vân tỷ cốc đệ ?
Tiêu Vân phừng phừng lửa giận nhìn hai tiểu quỉ, nhưng hình như chợt nhớ ra đang trước mặt một lão gia đầy kinh nghiệm nhất định đề quyết nàng có nét ưu nhã trời sinh đệ nhất nên vội dẹp sự nóng giận chực bốc hỏa trong đầu, cười duyên:
- Lý tổng quản, đây là hai đệ đệ của Tiêu Vân! - Cả ba đã bước lên tầng thứ năm, yên tĩnh và kín đáo tuyệt đối. Lầu một là các giao dịch phổ thông, lầu thứ là kê đơn chuẩn mạch, lầu đệ tam dành cho khách quí, lầu đệ tứ là sổ sách cùng những khách vương giả đặc biệt.
- Nhị vị đệ đệ của Lâm Tiểu Thư mới trông đã nhận ra là rồng là phượng giữa đám đông, phì ... - Cánh mũi Phan lão lại tự động giật giật khi tới gần cái đầu đang ngúc ngoắc vì mỏi của "rồng phượng trong đám đông" Hoàng Phủ Tường làm cậu đỏ mặt lên, giận dữ nhìn Bách Vũ gia gia lim dim trên vai Tiêu Vân, không chừng món Bách Anh Vũ bỏ lò ướp nụ Chu Linh còn tuyệt diệu hơn so với Mai Hoa kê đặc sản nổi danh của Thương Long Sơn.
- Lần này tiểu nữ có da và tinh hạch Hắc Hùng và Nhị Vỹ Bạch Hồ - Lâm Tiêu Vân vội lấp liếm khoảng khắc ngại ngùng.
- Tốt quá! Mời Lâm tiểu thư và nhị vị công tử dùng trà! Ai da, Lâm tiểu thư luôn có đồ tuyệt hảo, không ngờ loài cáo tu luyện hàng trăm năm cùng gấu đen hung dữ mà gia huynh cũng có được. Bản tiệm hiện vẫn còn những đồ tuyệt phẩm như thế từ lần trước Lâm tiểu thư mang đến, à ...
- Vậy để tiểu nữ mang sang thương lượng với Vạn Thọ dược phòng bên cửa Đông, không làm phiền Phan tổng quản nữa! - Lâm Tiêu Vân nhướng mày nói nhanh
- Ấy chớ ấy chớ! Lâm tiểu thư và bản tiệm đã biết nhau lâu, mấy món da Bạch lão hổ và nội đơn của Huyết tê xà vương đều là của khách tạm để lại cho bổn tiệm giữ đấy chớ! Nhờ vậy mà bổn tiệm càng tăng thêm uy tín! Hà hà, lão già rồi nên thỉnh thoảng có nhớ có quên!
Xì, Hoàng Phủ Trường và Hoàng Phong ngầm bĩu miệng nhìn nhau, nhưng vẫn tiếp tục theo dõi màn thương lượng giữa Lâm Tiêu Vân và tổng quản họ Phan của Đại An dược phòng.
Hoàng Phủ phu phụ quản giáo đệ tử nghiêm khắc, cấm lạm sát. Những da thú và tinh hạch lần này đều từ Hắc Ám ma lâm. Bạch hổ, Huyết tê xà vương, Hắc hùng cùng Bạch hồ đều là những ma thú yếu đuối và không quá trân quí, do cảm thức quá kém tấn công các đệ tử của Hoàng Phủ biệt viện mà rước họa sát thân. Dĩ nhiên còn nhiều kì thú yêu nghiệt mạnh mẽ hơn nhưng không đem lưu truyền nhân gian gây náo loạn bá tánh. Thực ra Nhị Vỹ Bạch Hồ chính là Tam Vỹ Ma Hồ đã bị cắt cụt một đuôi ngụy trang thành Bạch hồ tu luyện thấp hơn. Nhưng thế nào thì đối với nhân gian cũng là trân phẩm hiếm có, chỉ những quí tộc giàu có cùng những phú gia thừa tiền nhiều của mới đủ sức mộng tưởng đến được.
Cuối cùng Lâm Tiêu Vân cũng kết thúc vụ thương thảo, phần Hắc Hùng được tổng cộng là 200 kim lượng, còn "Nhị Vỹ" Yêu Hồ đạt tới 550 kim lượng. Tính ra vẫn thua nội đơn của Huyết tê xà vương, nội đơn lừng danh mà các quí tộc cùng hào phú sẵn lòng vung tay mở hầu bao mua lấy oai phong nam nhân chốn hậu phòng. Phải biết rằng một gia đình trung lưu 4 người sinh hoạt tương đối tại Vô Hối thành đắt đỏ này một năm cũng chỉ cần tới 5 kim lượng mà thôi (theo thời giá Vô Hối thành thì đó là 500 ngân lượng chứ ít sao!). Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong nhìn khuôn mặt béo núc đang hồng hào tươi mưởi mười phần đáng tin, đích thân đưa tiễn nhóm ba người Lâm Tiêu Vân tới tận bên ngoài Đại An dược phòng, liền đoán ngay ra phần thu nhập của dược phòng Đại An chắc chắn rất không tệ a.
Lâm Tiêu Vân bắt đầu ca thán Bạch Vũ gia gia bấu nàng mấy lần khi thương thảo. Người tu tập đâu có chú trọng hơn thua, lại là hơn thua ngã giá bạc tiền nơi nhân thế nữa chớ!
- Ui! Tiểu Vân biết tội rồi mà, lần sau sẽ để lão gia gia (chết đâm) tự mình định đọat giá cả mà! (không có lần sau đâu, đừng có mơ, hu hu)
- Thế mới ngoan chớ! Lần sau ta bấu mạnh một lần là nhất quyết tăng giá gấp đôi, bấu nhẹ là chỉ giảm giá một phần ba thôi! Oài, chỉ cần bấu mạnh vài lần là ta thoải mái thưởng thức Hắc Sắc Long Ngư tại Vạn Phương đệ nhất lầu, hê hê hê, ...
Sắc mặt Lâm Tiêu Vân chết lặng, càng khó coi hơn. Không rõ nàng đã bắt đầu hình dung ra món Bạch Anh Vũ nhồi nụ Chu Linh bỏ lò chưa ? Cũng có thể tại nàng nghĩ đến khi thanh toán món Hắc Sắc Long Ngư tại Vạn Phương đệ nhất lầu, đệ nhất vương giả chi mỹ thực, loài Bạch sắc ngư chỉ xuất hiện tại lưu vực Thê Ngọc hà, một nhánh con của Hoàng Sa Hà, sát ngay đỉnh Thương Long. Nước Hoàng Sa Hà luôn ngầu đục hai bên sông, chỉ trong vắt vào mùa nước lặng và cũng chỉ tại giữa con sông lớn rộng như biển này mà thôi. Nhưng rất lạ khi Thê Ngọc hà dù nhận nước từ dòng Hoàng Sa mà vẫn trong xanh ngắt, vô cùng mỹ lệ, loài Tam sắc ngư tại Thê Ngọc lại đột biến thành Hắc sắc, to lớn và thơm ngon hơn hẳn loài Tam sắc ngư. Có điều đỉnh đầu mỗi con Hắc sắc ngư vẫn có một vệt màu trắng xanh. Người thì nhìn vệt trắng đó như vệt thiểm điểm, người võ dũng lại cho rằng đó là hình một thanh tuyệt kiếm, trai gái yêu nhau bất thành lại hình dung ra giọt bi lệ ngàn năm từ trời cao đổ xuống, vĩnh viễn không khuây khỏa nguôi tan. Cũng có thể tất cả chỉ là tin phao đồn của những ẩm thực danh lầu tại Vô Hối thành nhằm khoa trương cho món danh thực có một không hai này, dĩ nhiên mục đích cuối cùng là dòng kim lượng đổ vào hầu bao các ông chủ ngày càng ào ạt hả hê.
*
**
|