Tới Mã Vương Miếu đã là canh ba, cửa miếu sớm đã tàn tạ. Không gian bên trong âm u khiến người sợ hãi, Mã Vương Miếu này để thờ đại tướng Mã Viện khi xưa trường trú Tây Cương. Nhiều năm năm qua, quan phủ không xuất tiền tu sửa nên xuống cấp như vậy.
Ngũ Định Viễn ẩn thân trong bụi cây, cẩn thận quan sát khắp một vòng bên ngoài cửa miếu, thấy bốn phía yên lặng không có người mai phục, mới lắc mình vào trong ngôi miếu.
Ngũ Định Viễn thấp giọng gọi:
- Tề thiếu gia, Ngũ mỗ đúng hẹn đến đây, xin hiện thân.
Hắn gọi liên tục hai ba lần nhưng không có người đáp lời.
Ngũ Định Viễn nghi ngờ trong lòng, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ mảnh giấy kia là giả, có người giả mạo Tề Bá Xuyên dụ ta tới đây?"
Đang muốn lùi ra cửa miếu, bỗng phát hiện một luồng kình phong từ bên trái đánh tới. Ngũ Định Viễn rùng mình, nghiêng người tránh qua. Trong bóng tối lờ mờ, thấy một người giương hai tay thành trảo, một trên một dưới mãnh liệt công tới. Ngũ Định Viễn thấy chiêu số của người nọ hung mãnh thì không dám chậm trễ, gấp rút sử xuất quyền pháp sư truyền, một chiêu "Khai Môn Kiến Sơn" đánh tới giữa thân người nọ. Kẻ kia ra tay cương mãnh, đánh tới cổ tay Ngũ Định Viễn. Nắm quyền của Ngũ Định Viễn lại mở ra, bàn tay như dao chém tới cổ tay người nọ. Chỉ nghe bụp một tiếng vang nhỏ, tay hai người đã chạm nhau, thoáng chốc nội lực đối cường, cả hai đều bị kình lực của đối phương đẩy lui.
Ngũ Định Viễn vội quan sát bộ dáng người nọ, thấy là một hảo hán lưng hùm vai gấu, không rõ dung mạo trong bóng tối.
Lại nghe người nọ chắp tay nói:
- Ngũ bộ đầu công phu nhất tuyệt, không hổ là Tây Lương đệ nhất danh bộ.
Ngũ Định Viễn vừa nghe nhất thời yên lòng, đã nhận ra người này chính là Thiếu tiêu đầu Tề Bá Xuyên. Hắn chắp tay đáp lễ:
- Thiếu tiêu đầu khách khí nhường tại hạ, hoặc có bệnh trong người, Ngũ mỗ sao lại không biết?
Thì ra lúc hai người động thủ, Ngũ Định Viễn đã nhận thấy lực tay của Tề Bá Xuyên có điểm mềm yếu vô lực. Hắn từng nghe võ công Tề Bá Xuyên cương mãnh, lực đạo không chỉ như thế này, liền đoán trên người hắn có bệnh.
Hai người nhìn chăm chú lẫn nhau. Trải qua nhiều biến cố, Tề Bá Xuyên gầy đi rất nhiều, mặt đầy râu ria, trang phục rách nát, xem ra đã chịu không ít đau khổ.
Tề Bá Xuyên đá văng ra mấy tạp vật trong miếu, ngồi xuống cười khổ:
- Thủ đoạn của Ngũ bộ đầu thật là lợi hại! Ông bày ra thiên la địa võng, bảo ta biết trốn đi chỗ nào.
Toàn gia Tề Bá Xuyên đã bị người sát hại nhưng hắn vẫn là nghi can sát hại Đồng Tam, Ngũ Định Viễn có chỗ đề phòng, lập tức thấp giọng nói:
- Tề thiếu gia, ta thân mang chức trách, cậu bỏ quá cho.
Tề Bá Xuyên thở dài:
- Ta không trách ông. Hừ! Muốn trách chỉ tự trách bản thân, ngày đó không có nghe lời gia phụ, nếu không... Nếu không...
Ngũ Định Viễn thấy mi mắt hắn đỏ lên như đang rất nghẹn ngào, không biết phải nói gì để an ủi.
Tề Bá Xuyên dù sao cũng là người trong giang hồ, chỉ là thương cảm một lát đã trấn định như thường, hắng giọng nói:
- Ta hẹn Ngũ bộ đầu tới đây tuyệt không có ác ý, chỉ muốn đem toàn bộ chân tướng sự tình nói rõ, mong Ngũ bộ đầu có thể trợ giúp ta một tay.
Ngũ Định Viễn bôn ba khổ cực chỉ để phá án. Lời của Tề Bá Xuyên vừa nói ra, tinh thần của hắn lập tức chấn động, vội đáp:
- Thiếu tiêu đầu, cứ nói!
Tề Bá Xuyên thở dài:
- Việc này nói ra thì rất dài, tuyệt không phải đôi lời ba câu là xong.
Ngũ Định Viễn gật đầu:
- Ta sẽ chú ý lắng nghe.
Trong bóng tối, hai người nhìn nhau, lòng đều có tâm sự. Từ xa truyền đến tiếng quạ kêu trong đêm, khiến bầu không khí càng thêm vẻ bi thương.
Mắt thấy thần thái ưu thương của Tề Bá Xuyên, trong lòng Ngũ Định Viễn tuy có ngàn vạn bí ẩn muốn hỏi nhưng không dám mở miệng, đành nhẫn nại chờ đợi.
Một lúc lâu, Tề Bá Xuyên khẽ lên tiếng:
- Nói đến việc này, nên bắt đầu từ việc chúng ta nhận được vụ bảo tiêu nọ.
Tinh thần Ngũ Định Viễn rung lên, ngồi thẳng người chuyên tâm lắng nghe. Tề Bá Xuyên nhìn xuống dưới đất, thở dài một tiếng:
- Hai tháng trước, tiêu cục chúng ta vừa mới áp tiêu thành công lên Sơn Tây làm một cuộc giao dịch lớn, rốt cục đả thông được con đường trọng yếu tới kinh sư. Gia phụ vô cùng cao hứng, nói sau này tiêu cục chúng ta có thể trở thành một trong ngũ đại tiêu cục nổi danh thiên hạ, ngày sau làm ăn sẽ càng làm càng lớn, quả thực phải chúc mừng một phen.
Ngũ Định Viễn từng nghe qua chuyện này. Khi đó Yến Lăng tiêu cục bày tiệc rượu rất lớn chiêu đãi phụ lão Tây Lương. Bản thân hắn cũng nhận được thiếp mời nhưng do bận công sự nên không tới dự. Hồi tưởng lại khí thế ngày đó của tiêu cục so với cảnh tiêu điều hôm nay, thật sự là cách xa một kiếp.
Tề Bá Xuyên lộ vẻ buồn rầu, lắc đầu nói:
- Kỳ quái là chính ngọ ngày ấy, khi tiệc rượu chúng ta vừa tan, liền có một nam nhân tiến vào tiêu cục. Người này nói có vật phẩm muốn nhờ chúng ta đưa đến kinh thành. Khi đó chúng ta mới vừa thông đường đến kinh sư, nghe sinh ý tất nhiên rất mừng. Ta xem người nọ niên kỷ chừng năm mươi, sắc diện hồng hào, để râu dài đến ngực, cử chỉ đầy khí độ. Cho là hạng phú quý nên ta không dám thất lễ, vội mời người nọ đi vào, hỏi hắn muốn bảo tiêu cái gì. Người nọ liếc mắt nhìn ta một cái với vẻ mặt rất cổ quái, lại cho người bày ra ba cái rương lớn dưới đất, nói: ‘Trong vòng ba tháng, xin quý tiêu cục hộ tống mấy cái rương này lên kinh sư. Sau khi thành công, ắt có trọng thưởng'.
Ngũ Định Viễn thoáng rùng mình, biết tình tiết mấu chốt của vụ án đã đến, vội ngồi thẳng người như sợ bỏ lọt mất dù chỉ một chữ.
Tề Bá Xuyên hoàn toàn không chú ý đến bộ dạng của hắn, vẫn tiếp tục kể:
- Ta nhìn ba cái rương không chớp mắt, liền hỏi: ‘Vị huynh đài này, xin hỏi trong rương chứa gì?’. Người nọ mỉm cười đáp: ‘Không có gì đáng giá, chỉ là mấy bộ y phục cùng đồ dùng bình thường, muốn chuyển đến kinh thành cho bằng hữu’. Ta liền lấy làm kỳ quái, thế gian sao có người muốn tiêu cục hộ tống loại đồ vật tầm thường, chẳng lẽ đối phương điên rồi? Hay đây là đồng sự ở các tiêu cục khác muốn tới đùa giỡn chúng ta? Ta cười nói: ‘Chúng ta làm bảo tiêu chứ không phải là phu khuân vác! Những vật này nếu đơn giản như thế, ông tùy tiện tìm vài người tự vận chuyển đến Bắc Kinh, cần gì phải tìm Yến Lăng tiêu cục chúng ta? Trả thù lao cho chúng ta không đơn giản đâu!’
- Người nọ thấy thần sắc khinh miệt của ta, không tức giận mà chỉ khẽ cười: ‘Trả thù lao thế nào, không cần thiếu tiêu đầu lo lắng thay tại hạ. Chỉ cần đồ vật đến kinh thành đúng hạn, ta sẽ dâng mười vạn lượng bạc tiền thù lao. Nơi này có năm vạn lượng trước, khi chuyện thành công, tất có người trả cho các ngươi thêm năm vạn nữa’. Người nọ nói xong thì huynh đệ trong tiêu cục chúng ta đều kinh hô lên. Ta hừ một tiếng, nói: ‘Huynh đài ngươi đừng đùa ta, mấy cái hòm y phục đồ dùng này mà đáng giá mười vạn lượng bạc sao?’. Người nọ nghe ta chất vấn, không tức giận mà phất phất tay. Mấy đại hán bên người khiêng ra hai rương bạc trắng. Các huynh đệ tiến lên mở nắp rương xem, quả nhiên bên trong là hàng thật giá thật, năm vạn lượng bạc trắng!
Ngũ Định Viễn ở một bên nghe, lúc này không nhịn được "Ồ" lên một tiếng. Ngày ấy hắn từng cẩn thận kiểm tra qua. Hàng hóa bảo tiêu chỉ là quần áo cùng đồ dùng tầm thường, không thể ngờ lại đáng giá tới mười vạn lượng, xem ra bên trong ắt là có ẩn tình khác.
Tề Bá Xuyên lại nói:
- Chúng ta làm bảo tiêu, mặc dù nhìn vàng bạc châu báu quen mắt nhưng không phải lúc nào cũng thấy nhiều ngân lượng như vậy, mọi người đều trợn tròn mắt. Ai ngờ gia phụ đứng lên, nói: ‘Người đâu! Tiễn khách!’. Ta thất kinh, vội hỏi: ‘Phụ thân! Đây chính là một cuộc làm ăn rất lớn! Chúng ta cần gì đuổi thần tài ra ngoài cửa?’
- Gia phụ không thèm nhìn ta, chỉ nói với người kia: ‘Được các hạ để mắt tới Yến Lăng tiêu cục, lão phu quả thực cảm kích. Chẳng qua ta không nhận áp tiêu chuyến này’. Sắc mặt người nọ lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: ‘Tề tổng tiêu đầu sao không nhận? Chẳng lẽ chê thù lao còn chưa đủ?’ Đừng nói người nọ mà mọi người cũng rất buồn bực. Đại sinh ý bất ngờ đưa đến cửa, cần gì phải cự tuyệt? Nhưng gia phụ cũng có lý của người, chỉ nghe người nói: ‘Vị bằng hữu này trông lạ mặt, chắc hẳn ở nơi khác tới đây. Ngươi đã có bản lĩnh mang theo năm vạn lượng bạc trắng bôn ba trên đường mà không chút tổn thất, vậy cần gì phải mượn chúng ta thay ngươi chuyển mấy cái hòm y phục này? Chuyến tiêu này của ngươi không rõ lai lịch, Tề mỗ không dám nhận’
Ngũ Định Viễn nghe Tề Bá Xuyên thuật lại, thầm khen Tề Nhuận Tường nhìn xa trông rộng, ánh mắt tinh tường, chẳng trách có thể hùng cứ Tây Lương mấy chục năm. Hạng tiêu sư bình thường tuyệt không thể so sánh.
Tề Bá Xuyên kể tiếp:
- Người nọ nghe gia phụ nói, nhất thời hai mắt sáng ngời, cười nói: ‘Quả nhiên gừng càng già càng cay, không thể qua mắt được Tề tổng tiêu đầu. Đúng là vật nhờ áp tiêu lần này thực không rõ lai lịch’. Gia phụ nghe đối phương thẳng thắn như vậy thì hừ một tiếng: ‘Đã như vậy, xin các hạ mời người khác cao minh hơn!’. Người nọ cười tiếp: ‘Cũng không cần như thế. Tề tổng tiêu đầu, xin mời ra chỗ kín nói chuyện’.
- Gia phụ biết rõ người nọ có bí mật, liền đưa hắn vào thư phòng. Ta cũng theo vào, ai ngờ người nọ muốn ta đứng ngoài trông cửa, bảo không để cho đám ngoại nhân lại gần. Biết hắn không muốn để ta nghe, thật là mất hứng, nghĩ tới Tề Bá Xuyên này sớm đã là đương gia tác chủ, khi nào chịu qua tức giận như vậy? Nhưng người này là khách nhân của chúng ta, cuối cùng ta phải kiên nhẫn, coi chừng bên ngoài thư phòng.
Ngũ Định Viễn lắc đầu thở dài:
- Thế thì hỏng rồi, ngay cả thiếu tiêu đầu cũng không biết hư thực, án này chúng ta phải sao tra làm sao?
Tề Bá Xuyên cười ha hả:
- Ngũ bộ đầu không nên lo lắng, người nọ nói chuyện cùng gia phụ khá lâu, ta không muốn nghe lén nhưng hai người không ngừng khắc khẩu, thanh âm khi lớn khi nhỏ, khiến cho ta nghe được không ít nội dung.
Ngũ Định Viễn mừng rỡ, gấp rút bảo hắn nói tiếp.
Tề Bá Xuyên lại tiếp tục:
- Ta nghe ta phụ thân lớn giọng hỏi: ‘Các hạ đường xa có thể mang theo mười vạn lượng bạc trắng, vì sao không tự mang mấy vật nọ lên kinh?’. Người nọ cười nói: ‘Ta có ẩn tình khó nói’. Gia phụ thấy hắn không muốn nói rõ, lập tức cười lạnh một tiếng: ‘Nếu các hạ không nói rõ ràng, ta sao dám áp tiêu lần này? Nếu đồ vật không sạch sẽ, chẳng phải ta rước họa vào thân sao?’. Người nọ cười ha hả:‘Ta sử ra ba đao, ông còn không nhận ra sao?’. Vừa nói xong, hình như có tiếng y phục bay phần phật. Tiếp theo gia phụ phát ra một tiếng hô nhỏ. Ta thất kinh, còn tưởng là hai người động thủ, đang muốn xông vào lại nghe gia phụ kêu lên: ‘Xuất sử được ba đao này... Thì ra là ngươi... Khó trách không thể vào kinh...’
Ngũ Định Viễn ngứa ngáy trong lòng, đoán không ra “Sử ba đao” là thế nào, vội hỏi:
- Rốt cuộc người ký tiêu có lai lịch gì. Tề thiếu gia từng nghe thấy?
Tề Bá Xuyên cười hắc hắc:
- Không dám dấu, chúng ta áp tiêu luôn luôn có những qui tắc riêng. Thứ nhất là dù mất tánh mạng cũng tuyệt không để tổn thất món hàng, đừng nói bị người cướp đoạt. Lại có một luật lệ là không thể tiết lộ tính danh lai lịch người nhờ bảo tiêu. Quả thực dù ta biết người này hay không, cũng không thể chuyển cáo rõ chuyện này. Ngũ bộ đầu, nếu ông muốn biết thì đành dựa vào bản thân mà đoán đi.
Ngũ Định Viễn khuyên nhủ:
- Hôm nay tiêu cục đã phá hủy, Tổng tiêu đầu cũng về cõi tiên, Tề thiếu gia đừng câu nệ nữa. Nếu không, chẳng phải để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng vương pháp?
Tề Bá Xuyên lắc đầu nói:
- Ngũ bộ đầu, đã xem thường nam nhi Tề gia ta! Chúng ta dù máu chảy đầu rơi, cũng tuyệt không để mất một chữ ‘Tín’ này. Yến Lăng tiêu cục đã bị hủy nhưng biết đâu ngày sau sẽ hưng chấn uy danh trở lại, đừng khuyên ta bán đứng quy củ nữa, phí lời vô ích!
Ngũ Định Viễn thấy ý chí của hắn vẫn còn, thầm khen: "Xem ra mấy ngày tôi luyện không hoàn toàn vô ích, Tề thiếu gia này đã trưởng thành không ít!"
Nhớ tới Tề Nhuận Tường có người kế tục, chết cũng không uổng. trong lòng hắn cảm giác vui mừng, liền nói:
- Đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng! Tề thiếu gia, xin nói tiếp!
Ngẫm lại, lần này Tề Bá Xuyên mời hắn tới nhất định là có thâm ý, như vậy nên kiên nhẫn nghe tiếp, không vội truy hỏi lai lịch người nhờ bảo tiêu.
Tề Bá Xuyên lại nói:
- Từ lúc gia phụ phát ra tiếng hô nhỏ, hai người liền cẩn thận thấp giọng, âm thanh càng trở nên đứt quãng, ta thật sự nghe không rõ, không thể làm gì khác là hậm hực tránh ra. Qua hồi lâu mới thấy phụ thân đi ra khỏi phòng, ta chạy vội tới hỏi: ‘Thế nào, người nọ đâu?’. Gia phụ thở dài nói: ‘Hắn đi rồi’. Ta lấy làm kinh hãi: ‘Đi rồi? Vậy còn chuyến tiêu…?’. Gia phụ thấy vẻ mặt ta hoảng loạn, chỉ thở thật dài một tiếng: ‘Con yên tâm, lần này chúng ta liều mình bồi quân tử, tiếp nhận sinh ý này’. Ta nghe thì vui mừng khôn xiết, liên tục vỗ tay, gia phụ lại không nói được lời nào. Hắc hắc, bây giờ nghĩ lại, lúc đó chính là rước tử thần vào nhà...
Ngũ Định Viễn thấy hắn mang tâm sự nặng nề, không nhịn được thở dài:
- Đời người là phúc hay họa, thật sự rất khó nói trước.
Tề Bá Xuyên gật đầu lại tiếp tục:
- Sau khi tiếp nhận chuyến tiêu này, gia phụ không có một ngày nào an nhàn, người rất coi trọng, mọi việc đều đích thân thu xếp, từ chọn lựa tiêu sư cho đến an bài lộ trình vận chuyển, tất cả đều tự đốc thúc. Người ngoài không ai góp ý vào được. Ta thấy gia phụ thận trọng như vậy, hy vọng ở bên cạnh hỗ trợ gánh vác một chút. Ai ngờ phụ thân ta không muốn ta nhúng tay vào, phái ta coi chừng làm ăn ở nơi khác. Ta nói mấy lần nhưng người cũng không để ý tới. Sau đó, ta cũng không để tâm tới việc này nữa.
- Một tháng sau, khi ta từ Tứ Xuyên trở về, bỗng thấy sư thúc ta trong tiêu cục. Sư thúc ta có ngoại hiệu là ‘Phác Thiên Hổ’, khi trước ở tại Trường An, không biết ngọn gió nào đã thổi người tới đây. Ta rất cao hứng, lúc dùng cơm chiều mới biết, lần này áp tiêu đã mời sư thúc ta đích thân xuất mã, ta thầm nghĩ gia phụ thật là chuyện bé xé ra to. Chỉ là mấy cái hòm y phục cùng đồ vật bình thường, cần gì huy động đến cao thủ thành danh như ‘Phác Thiên Hổ’? Nhưng nghĩ đến mười vạn ngân lượng, ta mới đem những lời này nuốt lại. Ngày kế tiếp, mọi sự an bài thỏa đáng, sư thúc ta mang theo những tinh anh trong tiêu cục, tổng cộng ba mươi sáu người liền xuất phát.
Ngũ Định Viễn nghe thì rùng mình, thầm nghĩ: "Thì ra Yến Lăng tiêu cục đã trải qua chuyến tiêu nọ, vậy mà ta lại không biết".
Tề Bá Xuyên kể tiếp:
- Ngày hôm sau, nhân lúc trong tiêu cục không có việc gì, ta liền rủ mấy tiêu sư đi ra ngoài săn thú. Ngày đó trời như chiều lòng người, chúng ta đuổi một đám hươu lớn, càng đuổi càng xa, không ngờ ra khỏi địa giới Lương Châu. Đám tiêu sư nói, dù sao đêm nay không kịp trở về, chi bằng chạy tới Liễu Nhi Sơn gặp sư thúc ta. Từ nhỏ sư thúc rất thương yêu ta, lão nhân gia mới đến Tây Lương, ở chưa được vài ngày lại phải đi, không khỏi quá mức đáng tiếc. Màn đêm buông xuống, chúng ta liền thúc ngựa đuổi theo.
Ngũ Định Viễn ậm ừ một tiếng, thầm nghĩ: "Tề thiếu tiêu này đầu đúng là xuất thân thiếu gia, tiêu cục tiếp nhận làm ăn lớn như vậy mà hắn còn có tâm tư chơi đùa".
Hắn không muốn khi không đắc tội với người, đành đem lời này nuốt lại.
Tề Bá Xuyên nói:
- Ngày ấy, không tới nửa đêm, chúng ta đã chạy tới Liễu Nhi Sơn, núi này là trạm dừng chân tá túc của tiêu cục chúng ta ban đêm. Bất luận là áp tiêu gì, chỉ cần đi vào quan nội chắc chắn sẽ nghỉ tạm tại Liễu Nhi Sơn. Đám người sư thúc xuất phát từ sáng sớm, còn sớm hơn chúng ta mấy canh giờ. Nhưng nói cũng kỳ quái, khi tới thì một vùng Liễu Nhi Sơn tối mờ không ánh đèn, không giống có người nghỉ ngơi tại đó. Ta cùng chúng huynh đệ chia nhau tìm kiếm, gọi to một hồi nhưng không có tung tích của bọn họ.
Ngũ Định Viễn rùng mình, biết Phác Thiên Hổ áp tiêu lần này dữ nhiều lành ít. Quả nhiên nghe Tề Bá Xuyên nói:
- Tìm không được sư thúc khiến ta lo lắng, nghĩ rằng bọn họ gặp chuyện, không chừng là gặp kẻ xấu cướp tiêu nên mới tới chậm. Tuy vậy võ công của sư thúc cao thâm, nếu chỉ là mấy tên cường đạo thì không thể gây khó khăn cho người. Có điều lai lịch chuyến tiêu lần này rất kỳ quái, không thể dựa theo lẽ thường. Ta liền lệnh cho chúng huynh đệ nghỉ ngơi tại Liễu Nhi Sơn, đợi đến sáng mới đi tìm gặp đám người sư thúc.
Ngũ Định Viễn nghe hắn xử trí có điểm thỏa đáng, cũng gật đầu.
Tề Bá Xuyên kể:
- Mọi người bôn ba cả một ngày, đêm đó rất nhanh ngủ thiếp đi, ta cũng mơ mơ màng màng. Ai ngờ mới vừa vào mộng, chỉ nghe có tiếng ngựa chạy băng băng dưới chân núi, chúng ta đều bừng tỉnh. Đêm đó ánh trăng sáng ngời, từ Liễu Nhi Sơn nhìn xuống, trên thảo nguyên sáng giống như ban ngày. Mọi người thấy dưới chân núi có năm sáu thớt ngựa hoang chạy trong thảo nguyên, liền đoán không có việc gì. Riêng ta phát hiện lưng ngựa có mang yên cương. Đêm đó tâm thần của ta vẫn không yên, thấy một nhóm ngựa vô chủ chợt có cảm giác rất khó chịu, liền kêu vài huynh đệ theo ta xuống núi xem một chút.
- Nói cũng kỳ quái, chúng ta vừa xuống núi thì đám ngựa liền nhận ra rồi chạy tới. Ta đưa tay bắt một con bạch mã. Khi nhìn dấu hiệu trên yên, đây không phải ngựa nuôi trong tiêu cục chúng ta sao? Gần đây ngoại trừ nhóm chúng ta, cũng chỉ còn lại đám nhân mã của sư thúc. Lúc này, ý niệm đầu tiên của ta chính là sư thúc bọn họ đã xảy ra chuyện!
Ngũ Định Viễn dù đã ngờ tới tình thế này, vẫn không nhịn được lấy làm kinh hãi.