Hai mắt Tề Bá Xuyên sáng ngời, cười hắc hắc:
- Vẫn chưa, bọn họ chỉ tốn sức vô ích thôi.
Ngũ Định Viễn ngạc nhiên:
- Bọn họ ra tay tới ba lần mà không thu được, rốt cuộc vật kia đang ở trên tay ai?
Trên mặt Tề Bá Xuyên lộ vẻ quỷ dị:
- Điều này thì xin Ngũ bộ đầu đoán thử xem.
Ngũ Định Viễn suy đoán:
- Chẳng lẽ trên tay Tề thiếu gia?
Tề Bá Xuyên lắc đầu nói:
- Nếu trong tay ta, ta còn ở lại Tây Lương làm gì nữa?
Ngũ Định Viễn vội la lên:
- Tề thiếu gia đừng úp mở nữa, cứ nói thẳng ra đi!
Tề Bá Xuyên chỉ tay vào Ngũ Định Viễn, nói:
- Đồ vật ở ngay tại trên người ông!
Ngũ Định Viễn thất kinh nhưng lập tức cười lớn:
- Tề thiếu gia, sự tình trọng đại, còn có tâm tư mà giỡn sao?
Tề Bá Xuyên nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói:
- Ngũ bộ đầu, hôm đó sau khi ông rời tiêu cục, gia phụ cho người đem mấy rương đồ tới nha môn dâng tặng, còn nhớ chứ?
Ngũ Định Viễn rùng mình, lập tức nhớ ra Tề Nhuận Tường có đưa tới ba cái rương. Hắn từng lấy một cái đai lưng, những thứ còn lại đều bị tri phủ sung công. Hắn run giọng hỏi:
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là trong mấy cái rương kia? Sao... Sao có thể?
Tề Bá Xuyên nói:
- Ngũ bộ đầu, gia phụ e ngại cao thủ Côn Luân Sơn, biết sớm muộn gì bọn chúng cũng xông vào tiêu cục cướp tiêu, liền lén phái người đem đồ vật nọ đến nha môn, mượn tay ông giữ hộ, nếu sóng gió đi qua sẽ tìm người thu hồi. Mãi sau ta mới được biết chuyện này.
Ngũ Định Viễn lộ vẻ khó xử:
- Giờ mấy cái rương đều bị Tri phủ đại nhân tịch thu, rất khó lấy lại.
Tề Bá Xuyên lắc lắc đầu:
- Ngũ bộ đầu, thử nhìn ngang hông ông xem.
Ngũ Định Viễn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy có một cái đai ngọc do Tề Nhuận Tường tặng cho.
Tề Bá Xuyên điềm nhiên nói:
- Ngũ bộ đầu, đai ngọc này có giá mười vạn lượng lần này, cũng chính là bảo vật Côn Luân Sơn ra tay ba lần không thu được. Bí mật này, cả thiên hạ chỉ ta và ông, hai người biết mà thôi.
Ngũ Định Viễn run rẩy hai tay, tháo đai ngọc xuống, chỉ thấy nó được gia công tinh xảo, ở trên khảm một viên ngọc. Ngày ấy đám thuộc hạ cao hứng, bản thân hắn đành phải đeo vào, không thể tưởng tượng nổi nó lại có lai lịch trọng đại như thế.
Tề Bá Xuyên nói:
- Ngũ bộ đầu, hiện nay ta phải trốn chạy bên ngoài, có nhiều bất tiện, thứ này làm phiền ông giữ gìn hộ cho.
Ngũ Định Viễn lấy lại bình tĩnh, nói:
- Tề thiếu gia, rốt cuộc đai ngọc này có gì cổ quái, xin hãy nói rõ.
Tề Bá Xuyên chậm rãi nói:
- Đai ngọc không phải chuyện đùa, quan hệ đến vận mệnh của cả thiên hạ, Ông... Ông...
Tề Bá Xuyên nói tới đây, thân thể đột nhiên run lên. Ngũ Định Viễn vội hỏi:
- Tề thiếu gia nói rõ chút, rốt cuộc ngọc này có lai lịch gì? Sao lại liên quan đến số mệnh thiên hạ?
Tề Bá Xuyên không đáp, chỉ thấy máu tươi chảy ra đầy miệng hắn, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch.
Ngũ Định Viễn hoảng sợ, vội kiểm tra lại thân thể hắn, chỉ thấy sau lưng Tề Bá Xuyên có cắm một thanh phi kiếm. Vừa rồi trong lúc nói chuyện không lưu tâm, hắn lại bị người hạ thủ ám toán!
Ngũ Định Viễn vừa sợ vừa giận, đang muốn lao ra thì thấy thân thể Tề Bá Xuyên chậm rãi đổ về phía sau. Ngũ Định Viễn chạy vội lại ôm hắn vào ngực, liền muốn trị thương cho hắn. Chỉ là đoản kiếm cắm sâu vào thịt lút cả chuôi, e rằng không thể cứu được nữa.
Ngũ Định Viễn bi thống đến độ không biết sao cho phải, đưa tay chặn vết thương trên người Tề Bá Xuyên nhưng máu tươi vẫn cứ theo mũi kiếm trào ra, đảo mắt máu đã nhuộm đỏ y phục của hai người.
Tề Bá Xuyên tựa vào lòng Ngũ Định Viễn. Hắn mở to đôi mắt, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc:
- Ta... Ta sắp chết sao? Cứ như vậy... Cứ như vậy chết đi sao?
Ngũ Định Viễn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, toàn thân run rẩy không ngừng, mắt thấy đã không ổn, lập tức ôm chặt lấy, hắn rơi lệ nói:
- Tề thiếu gia yên tâm, có Ngũ Định Viễn ta ở đây, cậu tuyệt sẽ không chết!
Tề Bá Xuyên cười khan một tiếng, nắm chặt hai tay Ngũ Định Viễn, nói:
- Đúng vậy! Ta sao phải chết? Nếu như ta chết, trên đời này còn thiên lý sao? Còn có vương pháp sao? Ngũ bộ đầu nói đi, có phải hay không đây?
Ngũ Định Viễn thấy mạng hắn sắp hỏng, đau đớn gật đầu nói:
- Lão... Lão thiên có mắt, Tề thiếu gia sẽ không chết đâu...
Nước mắt lại không nhịn được ứa ra. Tề Bá Xuyên nghe lời này, trên mặt lộ vẻ cao hứng, thở dốc nói:
- Nói rất đúng, ta sẽ không chết... Ta còn phải báo thù cho phụ thân, ta phải chấn hưng Yến Lăng tiêu cục, ta muốn giết sạch già trẻ Côn Luân Sơn, lão thiên gia có mắt chiếu cố người tốt, ta. . . Ta sẽ không chết. . . Ta nhất định sẽ không chết...
Âm thanh của hắn ngày càng thấp, cuối cùng tới nhỏ không thể nghe thấy.
Đáng thương cho lòng hắn tràn đầy cừu hận, đáng thương cho hắn lòng đầy nhiệt huyết, nhưng cuối cùng hắn vẫn chạy không khỏi trò đùa của tạo hóa.
Hắn đã chết! Đáng thương Tề gia, ngay cả gã cô nhi cuối cũng không thể bảo trụ!
Ngũ Định Viễn cảm thấy đau đớn, nước mắt nhỏ xuống. Chỉ mấy canh giờ ngắn ngủi, hắn đã xem Tề Bá Xuyên như bằng hữu tri giao, những gì đối phương trải qua thật đáng thương. Ai có thể ngờ hắn phải mang theo huyết hải thâm cừu mà chết!
Trên đời này còn có thiên lý sao?
Ngũ Định Viễn hét lớn một tiếng, móc "Phi Thiên Ngân Thoa" rồi lao ra ngoài Mã Vương Miếu, cao giọng quát:
- Tặc tử lớn mật, có Tây Lương Ngũ Định Viễn ta ở đây, kẻ nào dám hành hung giết người! Mau lăn ra đây cho ta!
Ngũ Định Viễn nói đến đây, chợt nghe sau lưng có tiếng cười khẽ. Trong cơn giận dữ, hắn quay đầu lại. Chỉ thấy dưới ánh trăng có mười mấy người toàn thân vận áo bào trắng đứng ở trên đỉnh miếu, thần sắc mỗi người đều âm trầm.
Ngũ Định Viễn thụt lùi vài bước, giơ cao Phi Thiên Ngân Thoa, quát hỏi:
- Người tới ở phương nào, mau mau xưng tên ra!
Mười mấy người kia lặng im không tiếng một động. Chỉ thấy ánh mắt bọn họ lóe sáng trong đêm đen. Ngũ Định Viễn hừ lạnh một tiếng:
- Giết người đền mạng, các ngươi đụng phải Ngũ Định Viễn ta xem như xui xẻo!
Hắn biết rõ những người này võ công cao cường, nhưng tình thế lúc này chỉ còn đường liều mạng. Trên tay dùng sức ném Phi Thiên Ngân Thoa tới đám người bạch y khách.
Chỉ nghe choang một tiếng, một người trong đó giơ kiếm đánh văng ngân thoa. Ngũ Định Viễn tê dại hổ khẩu(1), thụt lùi từng bước.
Mười mấy tên bạch y khách từ mái nhà nhảy xuống, âm thầm vây kín Ngũ Định Viễn bên trong nội đình. Một gã bạch y khách dáng người cao gầy khàn khàn nói:
- Ngũ bộ đầu, đem đồ vật giao ra đây, chúng ta có thể tha chết cho ngươi.
Đang khi nói chuyện, chúng bạch y khách chậm rãi tới gần Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thầm kiêng kỵ, còn đang nhìn quanh tìm đường bỏ chạy thì một gã bạch y khách cười lạnh nói:
- Muốn chạy trốn? Đâu dễ như vậy!
Ngũ Định Viễn nhìn lại gã vừa lên tiếng, chỉ thấy hắn bộ dáng ục ịch, nhớ tới lời của Tề Bá Xuyên trước khi chết. Xem ra đây chính là gã hèn hạ nhất trong đám hung đồ.
Gã mập kia nhe răng cười:
- Ta kháo, ta có cái gì mà nhìn?
Thân hình hắn chợt lóe, liền lao về Ngũ Định Viễn. Mặc dù hắn béo mập nhưng cước pháp lại rất linh động.
Ngũ Định Viễn thấy không thể tránh né, hai tay giơ lên, Phi Thiên Ngân Thoa bắn nhanh về đối phương, gã mập nghiêng người tránh ra, mắng:
- Xú tiểu tử! Ngay cả tổ tông ngươi mà cũng dám ném?
Ngũ Định Viễn không đợi chiêu thức đi hết, hai tay biến chiêu, ngân thoa lại bay ngược về tập kích vào sau ót gã mập. Gã mập thấy khó né tránh, đành lăn dài ra đất. Ngũ Định Viễn hét lớn một tiếng:
- Tề Thiếu tiêu đầu! Xem ta báo thù cho ngươi!
Ngân thoa giống như có sự sống, một chiêu "Phi tinh Trụy Địa" tiếp tục công xuống ót gã mập.
Chợt nghe xoảng một tiếng, gã mập kia đã rút kiếm chặn Phi Thiên Ngân Thoa rồi đứng dậy. Hắn nhanh chóng múa may trường kiếm, chiêu tiếp chiêu liên tục tấn công Ngũ Định Viễn. Kiếm vào tay thì hắn liền thay đổi, kiếm pháp lăng lệ ác liệt vô cùng. Ngân thoa của Ngũ Định Viễn dần dần thi triển không nổi, mỗi lần binh khí hai người đụng nhau, Ngũ Định Viễn đều chấn động đến tê dại hổ khẩu. Một gã áo bạch y khách đứng ngoài, thấy gã mập đã qua mười mấy chiêu vẫn chưa thu thập được Ngũ Định Viễn, nói:
- Lưu Tam ngươi lui đi, để đó cho ta.
Thân hình người nọ khẽ động, hai ngón tay duỗi ra, không ngờ lại nhẹ nhàng kẹp lấy Phi Thiên Ngân Thoa. Ngũ Định Viễn hoảng hốt, biết võ công người nọ hơn xa bản thân, còn đang bàng hoàng thì người nọ đã giơ chưởng đánh tới. Ngũ Định Viễn thấy chưởng này mang nội lực thâm hậu, không dám đón đỡ, đành cấp bách nhảy về phía sau.
Người nọ tỏ vẻ buồn bực:
- Ngũ bộ đầu, ngươi là người trong công môn, chúng ta không muốn giết ngươi. Có điều phải để lại vật kia, nếu không. Hừ! Tề Bá Xuyên chính là tấm gương cho ngươi!.
Gã mập Lưu Tam kia tiếp lời:
- Hi hi! Lão tử đêm đó hưởng không hết diễm phúc, bắt đầu từ lão bà của Tề lão đầu, mẹ nó chứ. Một đường chơi đến hết các tiểu thiếp của lão đầu tử này. Bất quá mấy ả này thật đúng là kiên cường, bị chơi đến kêu trời kêu đất, không ngờ vẫn không chịu khai ra tung tích bảo vật, làm hại chúng ta vất vả một đêm! Ha ha! Ha ha!
Vài tên áo bạch y khách cũng cười dâm ô theo.
Ngũ Định Viễn giận tròn mắt hổ, lồng ngực như muốn nổ tung. Những kẻ hung tàn nhất trong giới hắc đạo mà hắn gặp qua cũng chỉ dám giết người cướp của. Công khai gian dâm nữ nhân là hành vi vô cùng man rợ, không ngờ đám này lại có thể dương dương tự đắc!
Ngũ Định Viễn nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm đang cười dâm tà của gã mập, nhớ tới phụ tử họ Tề khi còn sống cũng là hảo hán, lại bị loại cầm thú này hại chết. Lão bà cùng mẫu thân của họ còn bị làm nhục, nếu không thể chính tay đâm chết kẻ này, hắn còn xứng lại làm Tây Lương bộ đầu sao?
Ngũ Định Viễn quát to một tiếng, tay không tấc sắt, nắm lại thành quyền lao về phía gã mập kia. Gã mập đang tự dương dương tự đắc nở nụ cười dâm đãng, nào ngờ Ngũ Định Viễn không sợ chết vọt tới, gã mập kia bị trúng một quyền vào mũi, nhất thời máu mũi phún ra. Hắn tức giận sử trường kiếm mãnh liệt chém xuống đầu Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn trong cơn giận dữ tột cùng cũng không phòng bị, chỉ còn biết trơ mắt nhìn, như vậy là cái đầu của nhất đại danh bộ Tây Lương sắp bị chém thành hai nửa, óc văng bốn phía chết oan chết uổng!
Ngũ Định Viễn tự biết giờ chết đã đến, trong lòng vừa bi vừa hận. Hắn hận bản thân mình học võ không tinh, phải chết trong tay một đám tiểu nhân. Trên mặt gã mập kia lộ vẻ hưng phấn cùng tàn nhẫn, xem bộ dáng một kiếm không thể thu lại!
---o0o---
Chú (1) Hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ, nơi cầm nắm có sức mạnh nhất. Tê liệt hổ khẩu ý chỉ: lực va chạm mạnh làm mở lòng bàn tay ra, hoặc bị đánh trúng huyệt Hợp Cốc nằm giữa hai gân cơ ngón tay cái (còn gọi là hố lào).