Mọi khi nghe Trương Dực Chuẩn đề cập về Phương Trượng, Linh Không liền mượn cớ trốn tránh. Hôm nay lại bị chàng hỏi lần nữa, lão cúi đầu do dự một lát rồi nói.
- Dực Chẩn, thực sự không phải là ta không muốn nói thật, quả thật chuyện này rất quỷ dị. Phương Trượng trong truyền thuyết là nơi ở của tiên nhân, bọn ta phàm nhân làm sao đi được? Hơn nữa ngươi bây giờ đạo pháp thấp kém, Phương Trượng hiện tại trước mắt ngươi, nơi đó là tiên gia thánh cảnh, xung quanh có kết giới và cấm chế, cần có vô thượng đạo pháp mới có thể đi vào, ngươi tu vi không đủ cũng không cách nào đến đó được. Lúc này trọng yếu nhất là ngươi phải mau chóng đề cao bản thân tu vi mới là chính đạo. Lúc trước ta đã truyền thụ đạo pháp cho ngươi, còn nhớ không? Trong Lâm Hải Thành ta cũng đã truyền thiên thư cho ngươi, ngươi hãy cố dụng tâm thể hội.
Không đề cập tới thiên thư kia thì thôi, nhắc tới trong lòng Trương Dực Chẩn liền bực bội, xoay người tìm quyển Kim Cương kinh, lại vô ý phát hiện hai cái lông chim vốn kẹp ở trong sách chẳng biết lúc nào lại bay ra ngoài. Trương Dực Chẩn cũng không suy nghĩ nhiều, thuận tay cầm lông chim dắt lên người, cầm sách đưa cho Linh Không.
- Tốt xấu gì lão cũng là đạo sĩ, đưa ta một quyển Phật gia Kim Cương kinh lại nói dối là thiên thư, loại thủ đoạn này mà người cũng làm được. Sư phụ, người nói xem đây là chuyện gì?
- Ai nha!
Linh Không vẻ mặt ngượng ngùng, xoa tay dậm chân nói:
- Dực Chẩn, cái này gọi là không đánh nhau thì không quen biết, đúng không? Cái này cũng không phải sư phó mánh khoé bịp người không tinh, chỉ là lúc ấy trên người thiên thư khác toàn bộ đã bán sạch, chỉ còn lại quyển này. Nói đi thì cũng nói lại, Phật gia cùng Đạo gia có rất nhiều chỗ tương thông, ngươi dụng tâm tìm hiểu là được, có thể ngộ Thiên đạo, dù vô tự thì cũng là thiên thư.
Linh Không vừa dứt lời, liền bay nhanh bỏ trốn, sợ Trương Dực Chẩn lại dây dưa chuyện cũ trước kia. Trương Dực Chẩn nghe được hai chữ "Vô tự", lại nhớ tới cha mẹ lưu cho hắn Vô Tự Thiên Thư, liền lấy ra tham tường, cố gắng tìm hiểu.
Xem xét thật kỹ hồi lâu, lật xem từ đầu đến cuối một lần, cả quyển sách trừ bốn chữ cổ triện "Nhân Gian Tiên Lộ" trên bìa sách, một chữ cũng không tìm ra. Trương Dực Chẩn lại đem hết tàng thư trong phòng trúc… Nhất nhất xem qua, tất cả đều là Đạo gia điển tịch, Đạo Đức Kinh, Âm Phù Kinh, Hoàng Đình Tế, Ngộ Chân Thiên, Nam Hoa Chân Kinh v..v....
Cũng không có việc gì làm, Trương Dực Chẩn liền an tâm xem điển tịch, đồng thời tĩnh tâm thổ nạp dẫn đạo, để sớm ngày bế khí sinh tinh, hóa tinh thành đạo lực. Chỉ có đạo lực hùng hậu, đạo pháp thành thạo sau này mới có thể đến Phương Trượng, tìm được cha mẹ. Chỉ là bằng vào tiến triển trước mắt, cũng không biết tới năm nào tháng nào.
Trương Dực Chẩn tất nhiên không biết trong cơ thể hắn nhiệt lực hôm nay đã chuyển hóa thành đạo lực bản thân, đợi một thời gian nữa thì lúc hô hấp đạo lực sẽ ngày càng tinh thuần hùng hậu.
Không nói tới chuyện Trương Dực Chẩn một thân một mình tìm hiểu Đạo Môn điển tịch. Lại nói trong chính điện Tam Nguyên cung, chưởng môn Linh Động đạo trưởng ngồi ngay ngắn trên ghế, hướng về một người ở dưới nói.
- Sư đệ, vốn là trong năm người sư huynh đệ chúng ta, nếu bàn về tư chất và ngộ tính, ngươi coi như là đệ nhất. Mười sáu năm trước ngươi đã tiến vào Hóa Cảnh, tính tình lại đột nhiên đại biến, không chuyên tâm bế quan tìm hiểu Thiên đạo, lại muốn đi làm đạo sĩ nhóm lửa, chẳng lẽ có nổi khổ không thể nói ra?
- Sư huynh nói đùa, ta mà có nổi khổ tâm gì? Chỉ là tìm hiểu Thiên đạo đã lâu mà không tiến triển, đột nhiên một ngày nghe được tiếng chẻ củi bộp bộp cùng tiếng lửa cháy đôm đốp thật là êm tai, nhẹ nhàng giống tiên nhạc, làm cho người nghe hãm thân trong đó không thể tự kềm chế. Ta muốn cầu Thiên đạo làm khoái hoạt thần tiên sống, nhưng xem ra ta không có sở trường, dù sao Thiên đạo xa mênh mông khó thể xem thấu, lúc đó chỉ có chẻ củi đốt lửa làm niềm vui thú, nếu là bỏ đi chẳng phải là đáng tiếc sao? Ta làm đạo sĩ đốt lửa ba năm, giống như làm thần tiên sống khoái hoạt mười năm. Nếu không phải ba năm trước sư huynh không bức ta xuống núi, nhập thế lịch lãm, còn định ra quy củ không thu đồ đệ không được phản hồi Tam Nguyên cung, ta ngay cả xuống núi đi lừa gạt cũng là chẳng muốn đi! Hôm nay trở về Tam Nguyên cung, lại được chẻ củi đốt lửa. Sư huynh, ta còn cảm giác chẻ củi đốt lửa so với bế quan tu luyện còn khoái hoạt hơn.
- Nói đến đệ tử kia của ngươi. Sư đệ, thiếu niên họ Trương này có đạo duyên, kết đạo tâm hay không?
- Sư huynh, có câu nói rất hay: Bất tu đạo dĩ đáo đạo trung(không tu đạo mà đã trong đạo). Là người trên hợp Thiên đạo, cũng không phải chỉ có thiên hạ đạo sĩ tam Đại Đạo quan. Là người dưới kết đạo tâm, cũng không tất cả đều chỉ có tinh túy độc môn điển tịch đạo môn cổ lổ. Đệ tử kia của ta bản tính tự nhiên tùy ý, hành sự ngay thẳng lại biến hóa, đã liên tiếp gặp trọng đại biến cố mà tâm không lui bước, sư huynh, ngươi thấy như thế nào?
- Ta thấy lời ấy cũng phù hợp Đạo gia đại nghĩa... Nghe nói hắn có một bổn Vô Tự Thiên Thư, có chuyện này không?
- Thiên thư truyền thuyết tồn tại đã lâu, nhưng nếu vô tự, thiên thư có hay không thật sự là ta cũng không biết. Có lẽ ta chỉ có phàm nhãn, không có cơ hội hiểu thấu thiên thư, có lẽ không phải thiên thư vô tự, mà là ta nhãn trung vô tự mà thôi.
- Tất cả cơ duyên tạo hóa, không cưỡng cầu được, tạm thời không đề cập tới. Trước đây vài ngày Thanh Vô chưởng môn Thanh Hư cung sai Thành Hoa Thụy mang thư tới, đến đây mời Tam Nguyên cung trợ giúp áp chế ma khí Nhất Thiên Trụ tàn phá bừa bãi. Tương truyền Nhất Thiên Trụ hạ ở Cửu U chi địa, trên tiếp Thái Thanh tam thiên. Một ngàn năm trước, Hạn Bạt xuất thế, đất khô cằn ngàn dặm, vạn vật khô héo. May mắn được tam đại chưởng môn liên thủ chế phục, đem cấm chế tại Nhất Thiên Trụ, lại dùng Cửu U âm hỏa cùng Địa Tâm viêm hỏa luyện hóa Hạn Bạt. Vốn tưởng rằng từ ngàn năm nay đã sớm làm nó hóa thành hư vô, không ngờ Nhất Thiên Trụ năm nay liên tiếp nâng lên, từ lòng đất truyền đến chấn động, còn có ma khí tiết lộ, cấm chế mà năm đó tam đại chưởng môn dùng vô thượng đạo pháp hạ xuống lại có dấu hiệu buông lỏng, cho nên Thanh Vô chưởng môn mới phái đệ tử đến đây mời ta tự thân đến núi Vương Ốc, cùng bàn đại kế.
Linh Động giữa chân mày mơ hồ có một chút thần sắc lo lắng, lại thấy Linh Không trước mặt bộ dạng đứng ngồi không yên, đối với lời lão nói tịnh không một chút xúc động, không khỏi âm thầm lắc đầu. Do dự chốc lát, lại tiếp tục nói.
- Cũng may Nhất Thiên Trụ mặc dù chấn động thường xuyên, nhưng vẫn vững chắc như cũ, Thanh Vô chưởng môn trong tín thư cũng không khẩn cấp, lại nói chỉ cần tới cận kỳ tới là được, lão cũng không phái đệ tử đời thứ hai phi kiếm đến, chỉ phái đệ tử đời thứ ba là Thành Hoa Thụy bộ hành đến, có ý cũng mượn chuyện này để Thành Hoa Thụy nhập thế lịch lãm. Hôm nay Thành Hoa Thụy phản hồi đã nửa tháng có thừa, ta xem thời cơ đã chín muồi, ít ngày nữa sẽ lên đường đi núi Vương Ốc Thanh Hư cung. Sau khi ta đi, sự vụ trong cung tự có Linh Tĩnh chủ trì, nhưng có một chuyện, lại muốn nhờ ngươi.
Linh Không đang bị Linh Động thao thao bất tuyệt nói tới buồn ngủ, chợt nghe có chuyện gì muốn nhờ lão xử lý, thầm kêu một tiếng "Khổ rồi" liền vểnh hai cái lổ tai tập trung tinh thần lắng nghe Linh Động nói cái gì.
- Mấy năm trước ta cùng với Chân Minh chưởng môn Cực Chân quan núi Hoa Sơn cùng Thanh Vô chưởng môn Thanh Hư cung núi Vương Ốc từng có lời ước, thiên hạ Đạo Môn nguyên là một nhà, tuy nói Tam Nguyên cung, Thanh Hư cung cùng Cực Chân quan có thiên lệch, nhưng vạn Pháp quy tông, chỉ nên tỷ thí với nhau để tăng tiến đạo pháp tu hành. Năm ngoái người Thanh Hư cung đến Tam Nguyên cung ta luận đạo, năm nay tới phiên Tam Nguyên cung ta phái người đi Cực Chân Quan. Sư đệ, ta lúc này đi Cực Chân Quan trước, ngươi ở lại tiếp tục chọn người thích hợp.
Nói xong, Linh Động vê râu mỉm cười, ánh mắt chan hòa.