Bộ truyện "Liệt diễm giang hồ mộng" tôi bắt đầu viết từ 5/2003, trải qua hai năm cuối cùng đã hoàn thành.
Bằng hữu đọc truyện này chắc cũng giống như tôi, chắc tất cả có thể đã từng hồi hộp. Tôi từng nghĩ, liệu mình có thể viết hết bộ truyện này không? hôm nay, tất nhiên là tôi không còn nghĩ vậy nữa, bởi vì tôi đã viết xong.
Trong thời gian viết bộ truyện này, tôi đã tham khảo qua một số truyện, bao gồm : "Lưỡng cực địa đái", "Ái đích quyền đầu", "Tại kỹ viện lí xuất sinh đích nam nhân", "Túc mệnh truyền thuyết" cho đến cả tác phẩm của hà đồ xuất bản là "Thụy trứ đích vũ thần". Có những sách có thể là công khai, hoặc chưa công khai vẫn còn tạm thời giữ kín. lời lúc này của tôi, khi mà đã viết hoàn tất "liệt diễm giang hồ mộng" và "quyền đầu", hai cuốn này đều đã có kết cục. Còn những cuốn chưa viết xong, cũng sẽ từ từ hoàn thành, tôi tin mình có thể làm được điều này.
Có lẽ có người nói tập cuối của "Liệt diễm giang hồ mộng" dường như là quá đơn giản. Nhưng tôi lại cảm thấy như thế mới tốt, như cuộc chiến đại địa minh, nếu như muốn tả, có lẽ có thể tả trong hai, ba tập, như vậy chưa chắc độc giả đã nguyện ý xem qua. "Liệt diễm giang hồ mộng" vốn cũng không phải là chuyện viết về đấu võ hay chiến tranh, những yếu tố này nếu tả hơn nữa sẽ phá đi phong cách của chuyện, bởi vậy tôi đã chọn cách viết là lấy thắng bại luận anh hùng. Những gì không hợp với tiết tấu của "Liệt diễm giang hồ mộng", tôi gần như là không tả, hoặc là tả rất sơ lược.
Hồi cuối của "Liệt diễm giang hồ mộng", có lẽ độc giả trước khi xem qua đều cảm thấy không đồng tình, cũng sẽ có rất nhiều người không hiểu vì sao tôi lại chọn "Mộng lí lạc hoa" làm tên cho hồi cuối, về điểm này tôi xin được giải thích. Vì "Liệt diễm giang hồ mộng" vốn lấy mộng làm tên, nên kết cục cũng nên lấy mộng làm kết. Gọi là "mộng lí lạc hoa", xem cái tên thì dường như mang đến một cảm giác bi thương, nhưng tôi không có ý như thế mà ý ở đây là khi hoa rụng sẽ tạo thành quả. Mặt khác, tôi trong lúc còn chưa viết đoạn kết, cũng định khi chuyện giang hồ kết thúc, sẽ dùng rất nhiều dòng để viết về cảnh sinh hoạt sau đó. Điều này chưa từng có trong những truyện về thể loại vũ hiệp huyền ảo trước đây, chỉ là tôi thấy cần phải viết như vậy. Liệt diễm giang hồ mộng vốn chủ yếu viết về sinh hoạt, lúc bắt đầu truyện cũng là lúc sinh hoạt bình dân ở sơn thôn, trong toàn bộ truyện, tuy người ở giang hồ, nhưng viết về những sinh hoạt rất bình thường, vậy nên, lúc kết thúc, tôi thấy cũng nên lấy cảnh sinh hoạt trong "Liệt diễm giang hồ mộng" để làm chương cuối của toàn truyện.
từng có nhiều người muốn tôi viết về chuyện dạy dỗ tuyết nhi, nhưng cuối cùng tôi vẫn không viết như vậy. Tuyết nhi là nhân vật thuần chân duy nhất trong truyện này, tôi không muốn phá vỡ sự thuần chân đó. Nhưng tại sao tôi cuối cùng lại muốn viết về tuyết nhi? việc này thật ra rất đơn giản, bởi vì đây là một giấc mộng, giấc mộng này có thể rất yên bình, nhưng không thể kết thúc. Tôi cuối cùng để tên tập cuối là "Mộng chi sơ thủy", chính là ý nói giấc mộng mới chỉ bắt đầu. Trong đoạn cuối cùng, lúc tả đến tuyết nhi có dùng một loại thủ pháp huyền niệm, còn dùng thêm cách miêu tả trường cảnh, tạo ra một cảm giác như thật như hư, cũng bởi vì không muốn làm mất đi sự thuần chân của tuyết nhi, càng không muốn vì bỏ qua tuyết nhi mà làm hỏng giấc mộng đẹp lạ thường, như vậy mới có thể ở lúc cuối cùng đem lại cho các vị là cảm giác mông lung.
Cảm giác mông lung có lẽ rất đẹp. về "Liệt diễm giang hồ mộng", bản thân nó có lẽ không đẹp, chỉ là nó có thể đem lại niềm vui cho những người yêu nó, một giấc mộng rất đẹp, rất nhẹ nhàng.
Giấc mộng này, liệu có thể kết thúc không? có lẽ vĩnh viễn không kết thúc...