Trương húc bị tiếng động ngoài phòng khách vọng lại mà bừng tỉnh, không khỏi rùng mình, Ngô di đã đi rồi, trong nhà chỉ có một mình hắn, chẳng lẽ có trộm mò vào ? Thuý hồ sơn trang có một đội bảo vệ chuyên nghiệp, trong khu biệt thự luôn luôn an toàn, trời sáng rõ không thể có khả năng có trộm ghé thăm.
Hay là có ai muốn thủ tiêu hắn ?
Trương húc cảnh giác đứng lên, mang theo nghi ngờ nhảy xuống giường nhìn quanh phòng, trong phòng không có gì tiện tay, chỉ có cái túi gôn ở góc, hắn nhanh chóng rút một chiếc gậy đánh gôn ra, dựa vào phía sau cửa phòng lắng nghe, ngoài phòng khách lại vọng lại vài tiếng vang, đúng là tiếng va chạm của bát đĩa.
Trương húc nhẹ nhõm thở ra một hơi, bỏ lại chiếc gậy gôn vào túi, mở cánh cửa ra, bên bàn ăn một nữ nhân mặc tạp dề đang xắp xếp, mặt mũi xinh xắn, màu da hơi sẫm, không phải Trần hảo còn ai ? Trên bàn có ly sữa nóng, sandwich, trứng luộc, một chén cháo cùng hai cái bánh bao, một bữa sáng Trung quốc và Tây âu hỗn tạp.
“A, ngươi dậy rồi, ta cũng đang định gọi ngươi, bữa sáng chuẩn bị xong rồi.” Trần hảo thấy Trương húc bước ra, có chút bối rối xoa xoa tay trong tạp dề:” Ta không biết bữa sáng ngươi ăn cái gì, đành phải làm mỗi thứ một chút.”
Trương húc ừ một tiếng, hắn mầy ngày nay vội vàng chơi trò chơi, đầu óc có chút choáng váng, mấy ngày hôm trước nhờ Ngô di bàn giao mọi việc lại cho nàng, cho nên chìa khoá giấy thông hành các loại đều có, bảo sao nàng có thể tuỳ tiện vào nhà. Hắn vỗ vỗ đầu, có chút nghi hoặc :” Hôm nay cuối tuần rồi sao ? Tại sao lại nhanh như vậy ?”
Trần hảo bật cười :” Hôm nay là mùng 6, thứ tư, sáng nay ta không có tiết nên tới đây, thấy ngươi vẫn chưa dậy nên làm bữa sáng cho ngươi, cũng không biết sở thích ăn uống của ngươi.”
Trương húc cũng cười:” Ta cũng không quan trọng lắm, tuỳ tiện ăn cái gì cũng được.”
Hai ngày nay hắn không ăn cái gì tử tế, lúc này đã sớm qua thời gian bữa sáng, tự nhiên đói bụng, vội đi rửa ,mặt mũi rồi bắt đầu chén thật lực. Nếu nói về tay nghề, Trần hảo cùng đầu bếp cho nhà hắn trước kia không cách nào so sánh nổi, kể cả so cùng Ngô di cũng kém một khoảng xa, thịt bò bitết cùng trứng luộc đều quá kỹ, sữa quay có cả mùi khét. Có điều đối với kẻ ba năm ở tù, ăn bữa nay lo bữa mai, nào còn lòng dạ hưởng thụ, bấy giờ bụng lại đói đến tàn nhẫn, cho vào trong miệng được đều là mỹ vị, chỉ trong chốc lát cả bàn bữa sáng hỗn hợp Âu Á đều chui hết vào bụng Trương húc.
Trần hảo thấy hắn ăn như vậy mới thầm thở dài nhẽ nhõm:” Ngươi quả là kỳ quái, có vậy đem nhà giao cho ta quản, không sợ ta trộm đồ đạc mang đi sao ?”
Trương húc ảm đạm cười:” Mấy thứ này có đáng giá mấy tiền ? Bác ngươi ở nhà ta đã nhiều năm rồi, mấy năm qua tất cả đều nhờ người giúp đỡ, trước kia cơ hồ cuộc sống của ta đều không thể tự lo liệu, nếu không phải có dì…. Uh, dì là một người có thể tin cậy, dì đã tin ngươi ta đương nhiên cũng tin được.”
Trần hảo cảm kích cười, bởi vì quan hệ với Ngô di nên Trương húc cũng không hề đối xử với nàng như một người làm, hai người bắt đầu trò chuyện dần với nhau.
Trường học của Trần hảo cách đây không xa, mất khoảng 40 phút đi xe bus là tới, mỗi buổi sáng thứ tư và cuối tuần sẽ tới nấu cơm và dọn vệ sinh, sau khi nghỉ hè mới chuyển tới ở đây luôn phục vụ. Nàng còn một năm nữa là tốt nghiệp, bài vở hiện tại không quá nhiều nhưng đã bắt đầu lo lắng tìm công việc sau khi tốt nghiệp, thời buổi khó khăn, không có bằng cấp không thể xin được việc, dù có bằng cấp cũng không kiếm ra việc đi làm, cuối tuần đi làm thêm có thể giảm bớt khoản chi phí không nhỏ, cũng có thể va chạm với xã hội mà rèn luyện khả năng xã giao của chính mình. Trương húc trả lương cho nàng so với làm phục vụ nhà hàng cao hơn nhiều chứ đừng nói đến các nơi làm thuê khác, cho nên nàng thực sự rất quý trọng, tự quyết tận tậm làm tốt.
Nàng hiển nhiên được Ngô di bàn giao cặn kẽ, biết thân phận Trương húc đặc biệt nên cũng không hỏi han chuyện gì của hắn, nói chuyện phiếm một lúc rồi Trương húc kêu nàng cứ đi về trước, về phần mua đồ ăn vật phẩm, chi trả các loại phí dụng hoàn toàn theo cách làm của Ngô di hồi trước.
Trương húc từng làm thẻ ngân hàng cho Ngô di mỗi tháng có thể rút một số tiền đủ trả hết mọi cho phí trong tháng, Ngô di cuối tháng đều đem các hoá đơn giao lại cho hắn, chưa từng có sai lầm gì quá lớn cho nên Trương húc cơ hồ là hoàn toàn không hỏi đến, hiện giao lại cho Trần hảo hắn cũng rất là yên tâm, hắn cũng không hề bận tâm đến vài đồng lẻ nên không cho rằng nàng dám giở trò gì.
Trương húc login vào trò chơi lập tức nhận được tin nhắn của hệ thống : Tiếu ngữ yên nhiên đồng ý trở thành minh hữu của ngươi.
Tin này khiến Trương húc vui mừng không ít, tối hôm qua hắn đưa ra lời mời Tiếu ngữ yên nhiên làm minh hữu, vốn tưởng rằng nàng nhất định sẽ từ chối nhưng không ngờ lại là đồng ý. Chẳng lẽ nàng thật sự có hảo cảm đối với hắn ? Không biết từ lúc nào Trương húc đã động lòng với nàng, không chỉ là chút cảm xúc trong trò chơi mà vì khí chất, dung mạo của nàng qua vài lần gặp mặt cùng với nụ hôn kia, hắn đều không thể quên được.
Trương húc yêu cầu tần số nhìn nhưng đối phương từ chối, chỉ chốc lát sau Tiếu ngữ yên nhiên gửi một tin nhắn tới:” Tần số nhìn khó mà nói hết, ta muốn gặp mặt nói chuyện cùng ngươi, ta đợi ngươi ở rừng cây phía cửa bắc, mau tới đây.”
Trương húc mừng rỡ, thật đúng là diễm phúc từ trên trời rơi xuống a, Tiếu ngữ yên nhiên mỹ nhân lại chủ động hẹn hò hắn khiến hắn có chút hồi tưởng lại thời còn ở trung học từng khuynh đảo vô số mỹ nhân, nhưng hiện tại hắn đã chán nản, ở trong trò chơi không ai biết thân phận hắn, Tiếu ngữ yên nhiên với khí chất cao quý như thế lại chủ động hẹn hò khiến hắn có chút bất ngờ, xem ra bảo đao chưa già, lực sát thương của khuân mặt đẹp trai vẫn còn a. (DG: ta oẹ)
Trương húc sợ vào thành có người tìm hắn gây sự, tối hôm qua chọn một góc trong ngõ nhỏ để logout, bây giờ đường lớn ngõ nhỏ đều là người chơi, hắn không dám can đảm bước ra ngoài, nhưng người đẹp hẹn hò sao có thể chậm chạp ? Đương nhiên là sử dụng Địa hành thuật, chui vào lòng đất rồi chạy như điên về phía cửa bắc thành. Không lâu sau đã tới ngoài thành, nhảy lên khỏi mặt đất, qua cầu treo lại chui xuống, hướng dịch trạm chạy tới, căn bản không thèm để ý đến tiếng thét chói tai của mọi người ở chỗ cửa thành.
Phạm vi mười dặm quanh bốn phía cửa thành thuộc khu tương đối an toàn, cũng không có quái vật xuất hiện, bình thường rất ít người đi lại nơi này, từ lúc cửa thành mở ra đến giờ hơn trăm vạn người đều đã vào thành Triều ca, ngoài vài người đi trên đường lớn cùng ít NPC qua lại còn đâu cả cánh đồng bát ngát mênh mông không bóng người, mặt đất từng bị hàng nghìn hàng vạn người dẫm đạp cũng được sửa lại thành khung cảnh cũ, cây cối um tùm, hoa dại nở rộ.
Dịch trạm không phải nằm trên đường lớn, đằng sau có một rừng cây, cổ thụ xanh ngắt, cành lá che lấp ánh mặt trời bày ra vẻ thâm u yên tĩnh.
Ánh mặt trời tháng ba tươi sáng ôn hoà, phía bìa rừng Tiếu ngữ yên nhiên quần trắng áo trắng đứng giữa rừng lá xanh tốt như bông phù dung nở rộ đón gió đang nhíu đôi mi thanh tú như đang oán giận ai đó chậm chạp chưa đến.
Trương húc trông thấy từ xa, vội nhảy ra khỏi lòng đất, giấu kỹ danh hiệu trộm mộ xấu xa, sửa sang lại quần áo rồi mới bước lại phía nàng. Ánh mặt trời toả sáng, chim hót hoa nở, hai bóng người ở cạnh gần nhau, giờ phút này tim hắn lại bất chợt đập nhanh như lần đầu tiên hẹn hò, nàng sẽ nhào vào ngực hắn, hoặc hờn dỗi đánh hắn vài cái trách hắn từng đùa giỡn nàng chăng ?
Tiếu ngữ yên nhiên thấy có người bước tới, xoay người thấy là hắn, ngây ra rồi như cười như không liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt cực kỳ cổ quái, một câu không nói đã xoay người bước vào phía rừng cây.
Trương húc thiếu chút đã cười rộ lên, hẹn ta chạy tới đây lại ra vẻ thẹn thùng. Có lẽ nàng nhất thời còn không dám đối mặt với hắn, hoặc cũng có thể nàng không hy vọng bị người qua đường nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ hoặc có lẽ trong rừng cây thuận tiện cho hai người thân mật hơn.
Trương húc bước nhanh tới, cây cối có điểm khá dày đặc, trong rừng ánh sáng ít hơn nhiều, bóng người áo trắng như quỷ mị, xen kẽ giữa các gốc cây cổ thụ, dường như lo lắng người ở phía sau không theo kịp mà thỉnh thoảng lại bước chậm lại chờ hắn.
Trương húc đuổi sát theo, vào rừng khoảng mấy chục trượng, tới một nơi khá trống trải, nhịn không được kêu lên:” Nàng đi đâu vậy ? Đừng chạy.”
Tiếu ngữ yên nhiên quả nhiên dừng lại không đi tiếp, quay lại cười với hắn chỉ có điều đó là nụ cười lạnh, cực kỳ không thiện ý.
Trương húc nổi hết cả da gà lên, trong lòng biết không ổn, xoay người định chạy nhưng đã quá muộn, phía trên đột nhiên một chiếc võng chụp xuống hắn, ngay sau đó chiếc võng được rút lại, trói chặt lấy Trương húc ở giữa, bốn sợi dây thừng cùng căng lên, treo hắn lơ lững giữa rừng cây.
Từ trên cây, đằng sau tảng đá chui ra vô số người, chỉ có một kẻ cười to không ngừng vỗ tay, đắc ý như con chồn khi trộm được gà, chính là Kim thiếu gia kẻ tử thù cùng các thành viên của Kim sa bang .
Trương húc thầm mắng mình : Trương húc a Trương húc, ngươi đúng là ngu ngốc đến cực điểm, một cái bẫy vụng về như vậy mà cũng không nhận ra, Tiếu ngữ yên nhiên mỹ nhân chỉ có hận thù đối với ngươi chứ làm sao có thể yêu được ? Chính mình biết rõ ràng Kim sa bang có kỹ thuật chế tạo lưới, còn Boss lục sắc Sơn tao cũng suýt nữa bị bọn hắn trói đến chết như thế này, thế mà còn không đề cao cảnh giác, tự mình chui đầu vào bẫy. Quá mức sơ ý, tự mình đa tình thôi, xứng đáng thôi ! (Dại gái quá mà)
Đám người dần xúm lại, nhìn ngắm con mồi vừa bắt được, Kim thiếu gia lên tiếng:” Hoa tiện nhân, không thể tưởng là ngươi cũng có ngày hôm nay a, ngươi còn gì để nói nữa .”
Trương húc ha hả cười:” Bại tướng của ta, liêu ngạo cái gì ? Sử dụng âm mưu bẫy rập có thắng cũng không oai, dựa vào bạn gái mình làm mồi cực kỳ vô sỉ ! À, ta nói nhầm, nàng đã không còn là bạn gái của ngươi, lần trước lúc ta đánh với bốn thằng các ngươi đã ước định ngươi không được theo đuổi nàng nữa mà.”
Kim thiếu gia giận dữ, kẻ kia dường như trời sinh chính là khắc hắn, mỗi lần gặp nhau, bất kể đối phương ở vào tình cảnh gì hắn luôn luôn bị đè nén, cuối cùng luôn ảm đạm quay về. Lần này tỉ mỉ bày mưu kế, rốt cục khiến nhân vi ngư nhục ngã vi đao trở (người thành thịt bò ta là dao thớt), hắn hoàn toàn nắm giữ quyền sinh sát trong tay thế mà khí thế vẫn không thể vượt qua đối thủ, đối phương chỉ nói một câu đã phá tan tự tin của hắn, khiến hắn nóng nảy lên.
“Hắc hắc, thắng làm vua thua làm giặc, thua chính là thua, ngươi hôm nay rơi vào tay ta, hãy chuẩn bị hưởng thụ đi, ta nhất định khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.”
Trương húc cựa quậy ở trong lưới, ra vẻ còn rất vui vẻ:” Các bằng hữu Kim sa bang, lão đại các ngươi đê tiện vô sỉ, ngay cả bạn gái mình cũng có thể đem ra làm mồi bày mỹ nhân kế, tương lai sẽ đối xử với các ngươi như thế nào cũng có thể đoán được.”
Mọi người biến sắc, ngay cả Long thiếu gia, Hắc thiếu gia cùng với Hoàng thiếu gia đều có chút khó coi, Kim thiếu gia lần này làm thực sự là rất mất mặt, nếu truyền ra ngoài đối với thanh danh của Kim sa bang sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Kim thiếu gia tức giận đến đỏ bừng cả mặt, tay phải rút ra một chiếc roi dài, quất lên người Trương húc mấy cái, quất đến Trương húc da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng ròng.
Trương húc vẫn cười váng lên:” Đã, đáng đánh, đã lâu rồi không sướng như vậy, quất thêm mấy cái gãi ngữa cho ta đi.” Hắn chắc chắn hôm nay không thể may mắn thoát được nữa nhưng trên khí thế quyết không thể thua bởi kẻ tiểu nhân xấu xa kia được, cũng may kích thích độ của hắn luôn luôn là 10%, tuy rằng đau nhưng còn có thể chấp nhận được. Chỉ cần Kim thiếu gia xuống tay nặng một chút nhanh một chút, trừ sạch huyết trị của hắn là hắn có thể về trần đường quan hồi sinh, cũng may là còn chưa lấy 6 vạn lượng vàng, mấy món pháp bảo quan trọng như Tử thụ tiên y, sơn hà xã tắc đồ đều là hệ thống tặng cho nên không bạo ra được, những cái khác bạo vài món ra cũng không thành vấn đề.
Kim thiếu gia nổi giận đến khó kìm nổi, múa roi quất liên tục, mỗi roi đều khiến Trương húc mất ba mươi mấy huyết trị, tổng huyết trị của Trương húc là 762, nhất thời còn chưa chết được nhưng toàn thân đã thành huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm. Không một ai lên tiếng hoan hô, ngoại trừ Kim thiếu gia vừa chửi vừa đánh, những người khác đều im lặng không nói, trong lòng cũng có chút bất nhẫn, nếu đem địch nhân giết trăm lần ngàn lần, giết đến lúc về đến cấp 10 cũng có nhưng tra tấn người như vậy thực sự trong lịch sử trò chơi chưa từng có, chơi trò chơi chơi đến trình độ này, sợ !
Mặt Tiếu ngữ yên nhiên có vẻ bất nhẫn, tiến lên nói:” Ta thấy đủ rồi, thả hắn đi a.”
Kim thiếu gia dừng tay trả lời:” Không được, tối thiểu cũng phải treo hắn mười ngày nửa tháng, khiến hắn vĩnh viễn không thể xoay người được, dám đắc tội với ta, ta nhất định phải trả lại gấp mười lần.”
Tiếu ngữ yên nhiên chau mày, muốn nói lại thôi, Trương húc thấy vậy liền cười ha hả:” Ta vẫn luôn thắc mắc vì sao lại trúng quỷ kế của các ngươi, kỳ thật không phải ta quá ngốc, cũng không phải vì mưu kế của các ngươi quá cao minh, mà là vì có đánh chết ta cũng không thể tin là người băng thanh ngọc khiết, tựa thần tiên hạ phàm như Tiếu ngữ yên nhiên mỹ nhân cũng cam chịu làm mồi dụ, cho nên mới không có phòng bị. Mỹ nhân như hoa, ta chính là sương sớm bảo vệ cho hoa kia, vì mỹ nhân mà chết cũng rất ý nghĩa, tương lai nếu truyền ra ngoài tuyệt không mất danh tiếng hoa lộ thủy ta, trái lại họ Kim ngươi sau này làm sao còn mặt mũi gặp ai nữa.”
Tiếu ngữ yên nhiên chấn động, trong lòng như bị gõ một chuỳ, mặt chợt tái nhợt, ngăn Kim thiếu gia đang định quất roi rồi nói gằn từng tiếng:” Không cần đánh nữa, thả hắn ra !”