Dương Bình trấn , trời đã về tối. Các quán hàng ven đường bắt đầu đóng cửa thu dọn để về nhà. Trên con đường lớn xuyên qua trấn bỗng có một người phi ngựa tới . Đó là một người mặc đồ trắng , chiếc nón trên đầu che đi cả khuôn mặt. Con ngựa đang phi như bay , bị kéo cương dừng lại ngay trước Túy Hoa Lâu . Đây là một tửu lâu kiêm nhà nghỉ duy nhất ở Dương Bình trấn này này . Người cưỡi ngựa nhảy xuống , trao ngựa cho tiểu nhị rồi vào trong , chọn một cái bàn sạch sẽ chưa có ai, ngồi xuống , ung dung cởi nón ra.
Đó là một chàng thanh niên tuổi mười tám đôi mươi , trông như một thư sinh , chính là Hận Thiên. hắn gọi vài món rồi ngồi đợi , đồng thời quan sát tửu khách trong này. Trong tửu quán hầu như bàn nào cũng là những thương nhân , những tú tài ngồi uống rượu bàn tán chuyện trên trời dưới đất. Hận Thiên không muốn nghe bèn bỏ qua , nhấp chút trà chờ thức ăn đến. Chỉ một lúc sau các món ăn đã được đưa ra , Hận Thiên ăn ngấu nghiến – thói quen của hắn từ lúc trên Phiêu Diểu.
Đột nhiên , Hận Thiên cảm giác được một cái gì đó rất đáng sợ ngoài cửa - giống như một thanh kiếm sắc lạnh. Chàng bèn ngừng ăn ngoảnh lại nhìn .
Một lão già râu tóc đã bạc bước vào , cũng đội nón lá che đi đôi mắt . Vừa vào ông ta quan sát ngay một lượt rồi dừng lại ở chàng . Hận Thiên kinh dị bèn cúi xuống cắm cúi giả vờ ăn nhưng thực ra thần khí đang cố gắng thám sát ông ta . Chỉ tiếc ông ta trong cảm giác của chàng như vô hình vô ảnh , dẫu biết ông ta ngồi trước mặt nhưng khí của chàng cứ mất hút , chẳng xem xét được gì.
Hận Thiên hiểu rõ con người này chắc chắn là một tuyệt đại cao thủ , võ công không thua kém sư phụ chàng là bao. Hận Thiên tuy không sợ trời đất , nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào , ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách . Hắn bèn vứt mấy lượng bạc xuống bàn ,đội nón đi ra cửa , lão nhân vẫn điềm nhiên ngồi ăn .
Vừa cưỡi lên con bạch mã Hận Thiên cảm giác rằng ông ta không ngồi ở chỗ cũ nữa mà đã đứng dậy đi ra. Hắn bèn ra roi , bạch mã phóng đi như bay , gió thổi rạt rạt bên tai . Hắn biết sau lưng có một người đang đuổi theo , chính là lão nhân lúc nãy trong đại sảnh. Ông ta khinh công tuyệt đỉnh nhưng con Bạch mã của Hận Thiên nào phải tầm thường , mỗi lúc một nhanh càng lúc càng bỏ xa ông ta.
Lão nhân thấy không ổn bèn thuận tay nhặt một viên đá̃ trên đường , búng ra thật mạnh. Hận Thiên nghe tiếng gió rít lên , trong đầu chuyển động của viên đã rõ mồn một , sẵn sàng vung chưởng bảo vệ mình và con ngựa .
Nhưng viên đá rõ ràng không nhắm vào hắn hay bạch mã mà chệch sang tầm nửa thước . Hận Thiên không hiểu là thuật ám khí của lão kém hay lão còn âm mưu gì khác bèn quay đầu nhìn lại . Bộp một tiếng , viên đá đã dội vào thân cây cổ thụ ven đường dội trở lại vào hắn không sai một li .
Hận Thiên vô cùng kinh sợ , hiểu không phải lão nhân kém mà chỉ là lão sợ bắn ra hắn có thể đỡ gạt bèn giả vờ bắn trật dùng cây cổ thụ trước mặt làm bia dội lại . Lực đạo chuẩn xác có nhu có cương , kình lực rất mạnh nhưng không xuyên qua thân cây mà dội lại chứng tỏ kình khí của lão nhân đã đạt đến độ thu phát tùy ý.
Nhưng Hận Thiên là đệ tử của thiên hạ vô địch nhân , sao có thể dễ dàng trúng đòn chứ . Hận kẹp hai tay lại , dùng nội lực ép chặt làm cho viên đá không tiếp tục bay vào ngực nữa . Nội kình của viên đá rất mạnh , hất hắn rớt khỏi con ngựa . Hận Thiên lộn một vòng rơi xuống đất nhưng con ngựa đã chạy ra dằng xa , căn bản không thể tiếp tục lên ngựa được nữa.
Lúc này lão nhân đã đuổi tới nơi , thấy hắn kẹp được viên đá lại rớt xuống ngựa nhẹ như gió thì không kiềm được lời khen : “Hảo chưởng pháp , hảo thân thủ”
Hận Thiên lúc này có chút bực tức , lão còn mạnh hơn hắn cả chục lần , khen hắn có khác gì chửi hắn kém cỏi vậy. Hắn trả đũa :
“Hảo cơ mưu , hảo ám toán”
Lão nhân cười lên ha hả : “Không phải ngươi vẫn biết lão phu đuổi theo sao ? Lão phu chỉ lừa ngươi một chút , có gì mà cơ mưu với ám toán chứ.”
Hận thiên càng tức giận hơn , nói : “Ta với lão không quen không biết , không thù không oán lão cứ bám theo đuôi ta để làm cái gì.”
"Người ta nói hông làm gì xấu , nửa đêm gõ cửa không giật mình. Ngươi vừa thấy ta đã cố ý bỏ chạy là cớ làm sao?”
Hận Thiên càng lúc càng mất kiên nhẫn với lão nói : “Võ công của lão khủng khiếp như vậy , vừa vào đã chăm chăm nhìn ta , ta không sợ mới là lạ đó.”
Lão nhân hơi sững người : “Làm sao ngươi biết được võ công của lão phu rất mạnh . Người trong Ngũ Võ thần môn đến Phiên Thiên Tử khi ta xưng tên quyết đấu hắn cũng mới biết . Một kẻ thiếu niên như ngươi lại đoán được võ công lão phu thế nào sao?”
Hận Thiên kinh dị hỏi lại :”Làm sao ngươi biết được ta là người của Ngũ Võ thần môn ?” Cái đầu thông minh của hắn chung quy cũng đoán ra lão già trước mặt là ai , võ công ngang ngửa sư phụ , lại từng đấu với đại sư huynh chỉ có một người – Đương kim thiên hạ đệ nhất kiếm Kiếm Thánh .
“Việc này dễ đoán thôi mà , khi ngươi kẹp viên đá ta thấy nó bị phủ bởi một lớp băng mỏng , chính là Hàn Băng chưởng vang danh thiên hạ, lại nữa lúc ngươi nhảy xuống ngựa , nương theo gió mà rơi , ung dung , phiêu lãng . Thứ khinh công tuyệt diệu này ngoài Phong thần cước không thể có môn thứ hai. “
Hận Thiên sợ hãi trước nhãn lực cao minh của Kiếm Thánh nhưng hắn không muốn là sư phụ mất mặt , nghiến răng đáp : “Dù ngươi là Kiếm Thánh hay Kiếm Thần đi nữa thì ta cũng sẽ dốc lòng phụng bồi.”
Lão nhân cười ha hả : “Hạng tiểu bối như ngươi mà cũng muốn động tay động chân sao , nhưng ngươi còn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của ta.” “
“Rất đơn giản , ta từ nhỏ đã tu tập thần khí , cảm giác của ta mạnh còn hơn Phiên Thiên Tử đại ca , thứ hai khí thế của ngươi không khác sư phụ ta là bao , từ đó có thể suy ra ngươi là tuyệt đỉnh cao thủ.”
“ Ngươi là đệ tử của Vương Phi ư? Ta chỉ nghe lão có năm đồ đệ , chưa từng biết lão có một đồ đệ nhỏ tuổi như ngươi” Lão nhân ngạc nhiên.
“Ta là lục đệ tử , là người cuối cùng . À ta quên mất ,sư phụ trước khi chết có di ngôn cho ta tìm lão , nói cho lão nghe một chuyện”
Chàng cảm thấy lão nhân trước mặt nghe xong câu này rúng động mạnh , lão hỏi giọng đầy hồi hộp : “Lão ta muốn nói gì? ”
Hận Thiên cười : “Sư phụ trước khi chết đã đột phá một tầng mới . Người muốn lão tiếp tục đuổi theo người.” Đoạn nói rõ về Thái cực cho lão nghe.
Kiếm Thánh nghe xong im lặng ngẩn ngơ . Lúc lâu sau lão mới thở dài thườn thượt : “Vương Phi không hổ là thiên hạ vô địch , không ngờ lại đột phá được cảnh giới mới . Ta bao năm tu luyện vẫn không theo kịp lão”
Hận Thiên bản tính lương thiện thấy lão buồn bã thì an ủi :
” Lão mới ngoài tám mươi , còn rất nhiều thời gian để lão có thể đạt đến Thái cực cơ mà .”
Kiếm Thánh lắc đầu : “Khó lắm , ta không thể dùng cách này được . ”
“Tại sao?”
“Ngươi đến đây đấu với ta mấy chiêu ngươi sẽ hiểu. Ta sẽ chấp ngươi không dùng nội lực.”
Hận Thiên nghĩ lão chấp chàng không cần nội lực thì chàng không chừng sẽ có cơ hội đánh bại lão , không cần đến vài chục năm sau nữa. Chàng bèn bước tới một bước , chắp tay nói “Đắc tội “ rồi ngưng thần vận nội lực vào tay.
Chàng cảm thấy Kiếm Thánh trước mặt như vô hình vô ảnh , không hề cảm thấy một chút chân khí nào . Vì vậy chàng cũng không thể xuất chiêu được . Không giống như sư phụ , khí thế như trường giang đại hải chỗ nào cũng đầy rẫy võ khí.
Chàng chợt hiểu ra đường lối võ công của Kiếm Thánh và sư phụ trái ngược nhau hoàn toàn . Sư phụ chàng từ một biến hóa ra vô cùng vô tận , chính là dựa vào Huyền Băng Quyết mà sáng tạo ra tám môn võ công còn lại , môn nào môn nấy cũng biến hóa vô cùng.
Còn lão Kiếm Thánh này lại từ vô cùng trở về duy nhất , bằng các loại võ công Hoa Sơn , Côn Luân , Võ Đang , Trường Bạch kiếm pháp , tự ngộ ra loại kiếm pháp riêng mình .Cuối cùng lão đã đạt đến cái tinh hoa của kiếm đạo như bốn câu thơ:
"Tâm vô ưu
Thần bất động
Khí uy dũng
Kiếm vô chiêu"
Phương pháp luyện kiếm của Kiếm Thánh là quên hẳn bản thân mình , không còn biết là mình múa kiếm hay kiếm múa mình nữa . Khi mới luyện kiếm thấy kiếm là kiếm , ta là ta. Khi thuần thục , thấy kiếm chính là ta và ta chính là kiếm. Nhưng khi đạt đến chỗ diệu lí của kiếm đạo , lại thấy kiếm chính là kiếm và ta chính là ta. Cái không biết ấy cũng vẫn còn là biết đấy . Kiếm thân hợp nhất mới chỉ là ngã rẽ tạm thời , chưa đạt đến chỗ tận diệu của kiếm đạo.
Theo truyền thống , phàm những gì có thành thị thì phải có hoại bởi vì vạn vật đều được cấu tạo chỗ bất toàn của nó. Do đó chiêu thức dù cao thâm đến đâu , hễ thành chiêu thức thì ắt phải có sơ hở để địch nhân phản kích. "Nếu ta đánh không theo chiêu thức nào cả thì địch nhân phá vào đâu?"
Kiếm pháp vô chiêu vốn không vốn không có khuôn khổ , nó cứ linh động tùy cảm ứng mà ứng nên nó có thể thâu hóa tất cả kiếm pháp trong thiên hạ về một mối để biến thành kiếm pháp của chính nó, thế thử hỏi có kiếm pháp nào trong đời địch lại nó?
Kiếm pháp đó sẽ cực kì phức tạp , khó hiểu đối với những kẻ uyên bác đầy ắp kiến thức , nhưng lại dễ dàng tiếp cận với những trái tim thuần phác hồn nhiên , không câu nệ cố chấp , những đầu óc không mang sẵn định kiến cứng nhắc những tâm hồn đã đạt mức "hư kì tâm". Bởi vậy sau bao năm tu tập về tinh thần , giữ cho lòng trống rỗng , quên đi tất cả mọi thứ trên đời , Kiếm Thánh đã đạt đến vô chiêu thắng hữu chiêu của kiếm pháp.
Tuy cả hai cùng tiến lên cảnh giới Vô kiếm thắng hữu kiếm nhưng một người võ công lấy cái uy lực bên ngoài làm chủ , một người lại dựa vào cái tinh thuần bên trong , căn bản trái ngược nhau nên lão không thể dùng phương pháp của sư phụ được.
Hận Thiên cố gắng để cảm nhận một chút khí của lão nhưng không đươc. Nếu tấn công trong đêm tối thế này mà không cảm nhận được đối phương thì chỉ có đem thân ra cho người ta giết mổ tùy ý. Hắn biết rõ đối phương tuy trên tay không có kiếm nhưng bản thân lão đã là một thanh kiếm – một thanh kiếm sắc bén nhất.
Chàng nói : “Trận này không cần phải đấu nữa , vãn bối không thể xuất chiêu được . Vãn bối chỉ muốn nhắc nhở tiền bối là không có cái gì không thể đạt được cả. Rồi sẽ có một ngày vãn bối đạt đến cảnh giới này để thách đấu tiền bối.”
Kiếm Thánh cười ha hả vang khắp núi rừng :”Nói đúng lắm, không có gì là không thể trên đời này. Hà hà , già rồi không ngờ lại bị một đứa trẻ dạy dỗ . Hà hà.”
Đoạn quay lại nói : “Đa tạ ngươi đã nói cho ta , bằng không lão phu suốt đời còn lại sẽ mất đi đấu khí , nhất định lão sẽ đứng ở Thái cực đợi ngươi, Bây giờ ngươi định đi đâu?”
“Vãn bối định lên Hoa Sơn sau đó đến Côn Luân , về Võ Đang cuối cùng sẽ lên Trường Bạch.”
Kiếm Thánh ngỡ ra ,nói :”Hảo , không ngờ ngươi muốn đánh bại lão phu như vậy. Được lắm , ta sẽ tặng ngươi một món quà. Nói rồi lấy ra một thanh đoản kiếm . “Đây là thanh kiếm tượng trưng cho Kiếm Thánh ta . Chỉ cần có nó ,bất kì môn phái nào của bạch đạo ngươi đều có thể đến . Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió .”
Nói rồi khoát tay , chỉ trong chốc lát biên mất trong màn đêm. Hận Thiên cầm thanh kiếm trong tay trong tay tần ngàn giây lát , cuối cùng nhảy lên con bạch mã tiếp tục hành trình lên Hoa Sơn.