Tôi không thường xuyên gặp gỡ hai vị khách của Jasper trong hai ngày nắng ráo họ lưu lại Forks.
Tôi có mặt ở nhà vì chỉ khi đó Esme mới không phải lo lắng về tôi nữa. Mặt khác, sự hiện diện của tôi
giống như một điều lo ngại hơn một con ma cà rồng. Tôi lơ lửng, vô hình trong những bóng râm, nơi tôi có thể dõi theo tình yêu của mình để có thể nhìn và nghe thấy tiếng nói của cô trong tâm trí của những người may mắn có thể đi dạo cùng cô dưới ánh nắng mặt trời. Đôi khi họ vô tình chạm nhẹ vào mu bàn tay của cô. Cô ấy không bao giờ phản ứng với sự động chạm đó bởi lẽ bàn tay của họ cũng ấm áp như tay cô.
Việc miễn cưỡng vắng mặt tại trường không còn là sự thử thách giống như trước đây. Nhưng mặt trời dường như làm cô ấy hạnh phúc vì vậy tôi không thể quá tức giận với mặt trời. Tôi luôn sẵn sàng làm mọi việc để cô ấy được vui vẻ.
Sáng thứ hai, tôi nghe lén được một cuộc trò chuyện có khả năng khiến cho tôi làm lộ bí mật của mình và làm cho thời gian cách xa cô ấy đối với tôi trở thành một sự tra tấn đau đớn tột độ. Và rồi khi câu chuyện đó kết thúc tôi mới cảm thấy ngày hôm nay của mình có khá hơn một chút.
Tôi bắt buộc phải dành cho Mike Newton một chút lòng kính trọng; cậu ta không dễ dàng bỏ cuộc và lén lút bỏ đi để gặm nhấm vết thương của mình. Cậu ta dũng cảm hơn là tôi nghĩ và đang tiếp tục cố gắng.
Bella đến trường khá sớm, có vẻ như cô muốn tận hưởng ánh nắng mặt trời tới chừng nào nó còn chiếu sáng nơi đây. Cô ngồi trên một chiếc ghế dài thưởng thức bữa ăn ngoài trời chờ đợi tiếng chuông vào lớp đầu tiên. Mái tóc của cô thật bất ngờ bắt nắng, tỏa ra làn ánh sáng màu hơi đỏ điều mà trước nay tôi không hề nhận thấy.
Mike tìm thấy cô ở đó đang ngồi vẽ nguệch ngoạc, cậu vô cùng vui sướng vì sự may mắn của mình.
Nỗi đau đớn quặn lên trong tôi khi chỉ có thể nhìn thấy cô trong bất lực, bị giam chặt trong những bóng râm của rừng cây bởi ánh sáng mặt trời.
Cô chào đón cậu ta với vẻ nhiệt tình vừa đủ để làm cậu ta thấy ngất ngây trong lúc tôi cảm thấy cực kỳ tồi tệ.
Nhìn xem, cô ấy thích mình. Cô ấy sẽ không mỉm cười như vậy nếu như không thích mình. Mình cá là cô ấy muốn đi khiêu vũ cùng mình. Không hiểu có gì mà lại quan trọng ở Seatle cơ chứ...
Cậu ta nhận thấy sự thay đổi trên mái tóc của cô ấy. “ Mình chưa bao giờ nhận thấy điều này– tóc bạn có màu đỏ trong nắng mặt trời”
Thình lình tôi nhổ bật rễ cây vân sam non mà tôi đang tỳ tay vào khi thấy cậu ta xoắn một lọn tóc của cô giữa những ngón tay của mình.
“Chỉ trong nắng thôi”, cô nói.
Khỏi phải nói tôi cảm thấy sảng khóai đến mức nào khi thấy cô cúi thấp người xuống tránh né khi Mike cố tình vén một lọn tóc của cô ra sau tai. Phải mất đến một phút để Mike có thể lấy lại sự can đảm của mình, huyên thuyên vài ba câu chuyện phiếm. Cô nhắc cậu ta nhớ đến bài luận mà chúng tôi sẽ phải nộp vào ngày thứ tư. Chỉ cần nhìn vẻ tự mãn thoáng hiện trên khuôn mặt cô cũng đủ hiểu bài luận của cô đã hoàn thành. Còn Mike cậu ta đã quên phéng bài luận và nó chắc chắn sẽ chiếm hầu hết thời gian rảnh của cậu ta.
Chết tiệt– bài luận ngu ngốc
Cuối cùng, Mike cũng đi thẳng vào vấn đề - tôi nghiến răng thật chặt như có thể nghiền vụn cả đá Granite. Nhưng rồi cậu cũng chắng hỏi nổi cô một câu cho ra hồn:
“Tớ muốn hỏi liệu câu có muốn đi chơi cùng với tớ không?”
“Oh” cô ấy nói
Một khoảng im lặng.
Có nghĩa là thế nào? Cô ấy sẽ trả lời “Đồng ý” ? Đợi đã – mình đoán là mình đã không hỏi cô ấy một cách nghiêm túc oh?
Nghe rõ tiếng cậu nuốt nước miếng một cách khó khăn “ Xem nào, chúng ta có thể ra ngoài ăn tối hoặc làm gì đó...... và mình có thể làm việc muộn một chút “
Ngốc thật – đó lại không phải là một câu hỏi nữa.
“Mike…”
Sự đau đớn cực độ và cơn thịnh nộ của sự ghen tuông lại ngùn ngụt dâng lên mạnh mẽ như nó đã từng xảy ra vào tuần trước. Tôi cố gắng kìm mình phải đứng tại chỗ bằng cách bứng rễ một cây khác. Tôi muốn, rất muốn băng thật nhanh qua trường học với tốc độ mà mắt con người có thể nhận thấy, chộp lấy cô ấy – đánh cắp cô khỏi cậu nhóc mà tôi cực kỳ căm ghét. Tôi có thể giết chết cậu ta và vui thú với điều đó.
Cô ấy sẽ nhận lời mời của cậu ta ư?
“Tớ không cho rằng đó là ý tưởng hay ho nhất cậu có thể nghĩ ra đâu”
Tôi lại thở được. Nhẹ cả người
Cuối cùng Seattle chỉ là một lý do. Nên không phải hỏi. Mình đang nghĩ gì vậy? Cá là do cái gã Cullen quái quỷ kia
“Tại sao?” Mike hỏi ủ dột
“Mình nghĩ.” cô ấy do dự “ cậu mà lặp lại những điều mình sắp nói ra đây là cậu sẽ chết với mình đấy nhé!"
Tôi cười to trước âm thanh của từ “chết” phát ra từ đôi môi của cô, như thể một chàng ngốc đang ôm bụng mà cười lăn lộn vậy.
“ Nhưng mình nghĩ điều này sẽ làm tổn thương Jessica”
“Jessica?" Cái gì? Nhưng .... oh, được rồi, mình đoán là nên .. hừ . Những ý nghĩ của cậu ta không còn mạch lạc được nữa
“ Thật đấy, Mike, cậu không biết được điều gì sao”
Tôi quá hiểu rằng Bella nhạy cảm đến mức nào. Cô không nên mong chờ tất cả mọi người cũng có thể mẫn cảm như mình song trường hợp đặc biệt này thì đã quá hiển nhiên. Mike đã tự chuốc lấy vô vàn các rắc rối trong việc cố gắng hẹn hò với Bella, đã bao giờ cậu ta nghĩ là đã làm khó cho Jessica như thế nào? Chính xác là sự ích kỷ đã che mắt cậu ta để rồi cậu ta chẳng còn nhận thấy điều gì chung quanh mình nữa . Bella là người vị tha bởi vậy cô nhận thức được mọi việc rõ ràng.
Jessica. Huh. Wow, Huh. “ Ồ” Mike cố gắng nói thành lời.
Bella vin ngay vào phút bối rối đó của Mike để bỏ đi
“Đến giờ vào lớp rồi và mình không thể vào trễ lần nữa đâu!”
Kể từ giây phút đó lập trường của Mike dường như không còn được chắc chắn nữa. Những ý nghĩ về Jessica cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cậu, cậu thích cái ý tưởng rằng Jessica thấy cậu thật hấp dẫn. Nếu Bella không có cảm tình với cậu thì Jessica chính là lựa chọn thứ hai.
Mình đoán cô ấy thật là dễ thương, một cô gái tao nhã, chẳng khác nào một con chim trong bàn tay...
Ý nghĩ của Mike chỉ dừng lại ở đó rồi đột ngột chuyển sang những tưởng tượng kỳ quặc tầm thường giống như những gì cậu đã từng nghĩ về Bella trước đây. Cậu ta chẳng hề có chút xứng đáng với những cô gái lần lượt xuất hiện trong danh sách chinh phục của chính mình. Tôi thừa biết những điều gì ở trong đầu cậu sau đó.
Khi cô khuất hẳn khỏi tầm mắt của tôi, tôi đã vặn xoắn một thân cây madrone to lớn và nhảy liên tục từ hết ý nghĩ của người này sang đến ý nghĩ của người khác. Tôi phải luôn trông chừng cô ấy và thật vui sướng mỗi khi có thể nhìn thấy cô qua Angela Weber. Tôi ước gì mình có cách nào đó để cám ơn Angela bởi đơn giản cô ấy là một người tốt bụng. Tôi cảm thấy khá hơn bởi lẽ ít nhất Bella cũng có một người đáng để làm bạn.
Tôi dõi theo khuôn mặt của Bella từ bất cứ góc nhìn nào có thể và nhận ra rằng trông cô lại đầy vẻ buồn rầu. Tôi ngạc nhiên vì điều này bởi lẽ tôi vẫn tin rằng ánh nắng ấm áp sẽ đủ để giữ lại nụ cười trên khuôn mặt ấy. Giờ ăn trưa tôi thấy cô liên tục liếc mắt về chiếc bàn đang bỏ trống mà anh em tôi vẫn hay ngồi. Cử chỉ của cô làm tôi cảm thấy vui sướng rộn ràng.
Hôm nay cô có kế hoạch đi chơi cùng với các bạn gái của mình, lập tức tôi cũng lên cho mình một kế hoạch giám sát. Nhưng rồi buổi đi chơi đó bị hoãn lại khi Mike quyết định mời Jessica ra ngoài hẹn hò thay cho buổi hẹn cậu đã định dành cho Bella.
Bởi vậy tôi tiến thẳng về nhà cô quét mắt kiểm tra khắp khu rừng để nhận biết liệu có ai nguy hiểm đang lững thững thả bộ quanh đó không.
Tôi biết Japser đã cảnh cáo người đã có thời là anh trai của anh ấy tránh xa khỏi thị trấn – chỉ cho họ biết về sự điên khùng của tôi như thể vừa là lời giải thích kèm luôn cảnh báo. Nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội thể hiện điều đó. Peter và Charlotte không hề có ý định gây ra oán thù với gia đình tôi, nhưng ý định chỉ là những điều có thể thay đổi…
Tôi đang kiểm tra lại tất cả và biết rằng mọi việc đều ổn thỏa.
Sau hàng giờ liền ở lỳ trong nhà Bella bước ra khoảng sân sau nhà như thể cô biết rằng tôi đang theo dõi cô, như thể cô động lòng trắc ẩn trước nỗi thống khổ đang hành hạ tôi khi không thể nhìn thấy hình dáng của cô. Cô ấy cầm quyển sách trong tay và ôm theo một chiếc mền.
Tôi lặng lẽ trèo lên những cành cao hơn trên cái cây gần nhất có thể bao quát cả khoảng sân.
Cô ấy trải chiếc chăn mền xuống bãi cỏ ướt, nằm sấp xuống và bắt đầu lật qua lật lại những trang sách đã cũ mòn và dường như cố gắng tìm lại chỗ mình đọc dở. Tôi đọc qua vai cô ấy.
Ah – kinh điển quá nhỉ! Cô ấy say mê tác phẩm Austen.
Cô đọc rất nhanh, hai chân gập lại đung đưa đôi gót chân. Tôi đang mải ngắm nhìn ánh nắng và gió chơi đùa trên mái tóc của cô, đột nhiên thân hình cô ấy cứng lại và bàn tay bất động trên trang giấy. Tất cả những gì mà tôi nhìn thấy là cô đang đọc tới chương ba và rồi cô bực bội lật cả một sấp dày những trang sách chuyển qua phần khác.
Tôi nhìn được tiêu đề của trang đó “Khu vườn của Mansfield”. Cô đang bắt đầu đọc một truyện mới- quyển sách này là tuyển tập tiểu thuyết . Tôi băn khoăn tại sao cô ấy lại bỏ qua những câu chuyện một cách bất ngờ như vậy.
Chỉ vài phút sau, cô ấy bực tức đóng sầm quyển sách . Cơn giận dữ ngùn ngụt bốc lên khuôn mặt, cô đẩy quyển sách sang bên cạnh và quay lưng lại. Cô ấy hít một hơi thở sâu và dường như để trấn tĩnh bản thân mình, cô ấy kéo ống tay áo lên và nhắm mắt. Tôi vẫn còn nhớ nội dung của cuốn tiểu thuyết này, nhưng tôi không thể nghĩ ra trong đó có bất cứ điều gì khó chịu lại làm cho cô giận dữ đến vậy. Lại một bí ẩn khác, tôi thở dài.
Cô vẫn nằm yên bất động, chỉ duy nhất một lần cử động để vén tóc ra khỏi khuôn mặt. Mái tóc cô xõa xuống như một dòng sông màu hạt dẻ và rồi cô lại nằm yên không nhúc nhích.
Hơi thở của cô đều đều chậm chậm. Vài phút sau đó đôi môi cô lại run rẩy, thì thầm trong giấc ngủ.
Không thể nào cưỡng lại điều đó, tôi căng tai ra để có thể nghe được xa nhất có thể cố gắng “bắt” những giọng nói trong những ngôi nhà gần đó.
Hai muỗng bột ......... một côc sữa
Cố lên nào! Chui qua chiếc vòng đi! A thế chứ
Màu đỏ hay màu xanh ... hoặc có thể mình nên mặc cái gì bình thường hơn một chút.
Chẳng có ai ở gần đó. Tôi nhảy xuống mặt sân, đáp xuống nhẹ nhàng trên những ngón chân của mình.
Thật là sai lầm và nguy hiểm làm sao! Sao có thể chiếu cố cho tôi được khi mà tôi đã từng kết tội Emmett vì cách suy nghĩ không chín chắn và Jasper vì sự thiếu tự chủ . Và giờ thì tôi đang coi thường tất cả những luật lệ, với sự phóng túng ngông cuồng của tôi dường như những sa ngã đó chẳng là gì cả. Tôi đã từng là một con người đầy trách nhiệm.
Tôi thở dài. nhưng bất chấp vẫn rón rét đi vào trong ánh nắng.
Tôi cố gắng tránh nhìn vào mình trong vầng ánh sáng chói lòa. Thế là đủ tệ cho làn da của tôi giống như đá và chẳng giống con người trong bóng râm. Tôi không muốn nhin thấy Bella và mình đi cạnh nhau trong ánh sáng mặt trời. Sự khác biệt giữa chúng tôi đã là nỗi đau đớn dường như không thể vượt qua nổi dù không có hình ảnh tưởng tượng đó rồi.
Nhưng tôi không thể phớt lờ những ánh cầu vồng rạng rỡ đang phản chiếu lên làn da của cô ấy khi tôi đến gần hơn. Tôi nghiên chặt hàm răng. Tôi có thể là gì hơn một con quái vật? Tôi mường tượng ra sự khiếp sợ kinh hoàng của cô ấy nếu như cô ấy mờ mắt ra bây giờ.
Tôi bắt đầu cố gắng rút lui nhưng cô ấy lại nói lầm bẩm và tôi lại không thể rời chân đi.
“Mmm… Mmm.”
Chẳng dễ hiểu chút nào cả, được thôi tôi sẽ đợi thêm một chút.
Tôi cẩn thận với lấy quyến sách của cô, duỗi rộng tay mình và giữ nhịp thở ở gần cô ấy, chỉ là đề phòng. Khi đã cách xa cô ấy vài mét, tôi bắt đầu thở lại nếm thử trên đầu lưỡi ánh nắng mặt trời và không khí có lẫn mùi hương của cô ấy. Hơi nóng dường như làm cho mùi vị trở nên càng ngọt ngào hơn. Cổ họng tôi bốc cháy với những ước ao, ngọn lửa mới mẻ và mãnh liệt trở lại bởi lẽ tôi đã cách xa Bella một quãng thời gian quá lâu.
Tôi để mất một lúc để có thể kiểm soát, và sau đó – ép mình thở bằng đường mũi –để quyển sách của cô ấy mở trên đôi bàn tay mình. Cô ấy đã bắt đầu với cuốn sách đầu tiên. Tôi lật nhanh những trang giấy để đến chương thứ 3 Lý trí và tình cảm, cố tìm kiếm điều gì khiếm nhã trong văn phong rất lịch lãm của Austen.
Khi mắt tôi dừng lại ở cái tên – nhân vật Edward Ferrars được giới thiệu lần đầu tiên – Bella lại nói.
“Edward.” Cô ấy thở dài
Lần này thì tôi không hề e sợ rằng cô đã tỉnh dậy. Giọng nói của cô ấy nhỏ nhẹ, như một lời thì thầm chứ chẳng phải là một tiếng thét thất thanh kinh hãi nếu cô nhìn thấy tôi vào lúc này.
Niềm vui sướng đang vật lộn với nỗi niềm căm ghét chính bản thân mình. Ít nhất thì cô ấy cũng vẫn mơ về tôi
“ Edumun.ahh.. Gần ... quá”
Edmund? Edmund?
Ha! Tôi cay đắng nhận ra rằng rốt cuộc cô cũng không hề mơ về tôi. Sự căm ghét bản thân lại dâng trào trong tôi. Cô ấy đang mơ về những nhân vật trong tiểu thuyết. Tôi đúng là một kẻ tự phụ.
Tôi đặt cuốn sách xuống và quay trở vào nơi mà tôi thuộc về - bóng râm.
Buổi chiểu trôi qua và tôi vẫn cứ ngắm nhìn trong vô ích khi mặt trời đang từ từ khuất vào những đám mây và bóng râm đang lan dần trên bãi cỏ hướng về phía cô ấy. Tôi muốn đẩy chúng lui lại nhưng bóng tối là kẻ không mời, bóng râm phủ lên người cô ấy. Khi ánh sáng đã tắt, làn da của cô ấy trở nên nhợt nhạt - như bóng ma. Tóc của cô ấy lại đen như trước, gần như quá đen với gương mặt của cô ấy
Thật đáng sợ khi phải nhìn thấy cảnh này – giống như bằng chứng cho những tiên đoán của Alice sẽ trở thành sự thật. Nhịp tim mạnh mẽ và đều đều của Bella chỉ là sự đảm bảo, âm thanh đó giúp cho giây phút này không có cảm giác là cơn ác mộng.
Tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi bố cô về đến nhà.
Tôi có thể nghe thấy một vài suy nghĩ của ông khi ông ấy lái xe từ trên đường trở về nhà. Một sư phiền muộn mơ hồ .... trong quá khứ, có cái gì đó xuất phát từ ngày làm việc của ông. Việc mong mỏi được gặp con gái cùng với cơn đói – tôi đoán rằng ông đang trông đợi bữa tối. Nhưng ý nghĩ của ông ấy quá im lặng và chứa đựng những điều mà tôi không dám chắc rằng mình đúng; tôi chỉ biết nguyên nhân chính của chúng.
Tôi đang băn khoăn rằng mẹ cô ấy thế nào – sự pha trộn gien nào đã khiến cô ấy nên quá độc đáo.
Bella bắt đầu thức giấc, giật mình khi lốp xe của bố cô ấy chạm vào những viên gạch trên dường lái xe vào nhà. Cô ấy nhìn quanh, dường như hơi bối rối bởi bóng đêm không ngờ tới. Trong một giây, mắt cô ấy chạm tới bóng râm nơi tôi đang trốn, nhưng nỗi sợ hãi thoáng qua rất nhanh.
“Charlie?” cô hỏi nhỏ, mắt vẫn xăm xoi vào những cái cây bao quanh khu sân.
Tiếng cửa xe đóng và cô nhìn về phía tiếng động. Cô quay người lại rất nhanh và thu gom mọi thứ, quay lại ném thêm một cái nhìn hướng về phía những khu rừng .
Tôi di chuyển đến một cái cây gần hơn để đến cửa sổ phía sau gần khu nhà bếp nho nhỏ và lắng nghe buổi tối của họ. Thật thú vị khi so sánh những từ ngữ của Charlie với những ý nghĩ thầm kín của ông ấy. Tình yêu và sự quan tâm đến đứa con gái duy nhất của ông gần như là rất mạnh mẽ, và chỉ có những lời nói của ông ấy là hững hờ và cụt ngủn. Phần lớn thời gian hai người ngồi bên nhau trong im lặng.
Tôi nghe cô ấy thảo luận về kế hoạch của mình cho buổi tối sắp tới tại Port Angeles, và tôi thay đổi kế hoạch riêng của mình ngay khi tôi nghe được điều đó. Jasper đã không cảnh báo Perter và Charlottee tránh xa Port Angeles. Dù rằng tôi đã biết họ vừa rồi họ đã trải qua một cuộc săn và không có ý định đi săn quanh những khu vực liền kề nơi đình tôi sinh sống.Tuy nhiên tôi vẫn sẽ phải trông chừng cô ấy đề phòng có chuyện xấu xảy ra. Cuối cùng lúc nào mà chẳng có những kẻ giống như chúng tôi nhan nhản ngòai kia. Và sau đó, còn bao nhiêu mối nguy hiểm đối với con người mà tôi chưa từng suy nghĩ tới như trước đây.
Tôi nghe việc cô ấy lo lắng về việc để cho bố cô ấy chuẩn bị bữa tối một mình, và tự mỉm cười với mình về bằng chứng này cho giả thuyết của tôi –đúng vậy, cô ấy là một người luôn chăm lo đến người khác.
Và rồi tôi rời đi, biết rằng mình sẽ quay về khi cô ấy đang ngủ.
Tôi sẽ không xâm phạm vào sự riêng tư của cô ấy theo cách của một kẻ dòm ngó. Tôi sẽ ở đây để bảo vệ cô ấy, liếc nhìn cô ấy không theo cái cách mà Mike Newton chắc chắn sẽ làm nếu như cậu ta có thể đi qua những ngọn cây như tôi. Tôi sẽ không đối xử với cô ấy theo cách dại dột như vậy.
Khi tôi về đến thì trong nhà không còn ai cả, vậy cũng tốt. Tôi đã không bỏ sót những ý nghĩ rèm pha và bối rối, những câu hỏi về sự tỉnh táo của mình. Emmett để lại cho tôi một lời nhắn dán ngay trên trụ giữa cầu thang.
Là anh đây! Em sẽ tham gia vào buổi chơi bóng ở Rainer nhé!
Tôi tìm thấy cái bút chì và nguệch ngoặc viết chữ “xin lỗi” bên dưới lời yêu cầu của anh ấy. Tôi chưa bao giờ vắng mặt trong các trận đấu, trong bất kỳ trường hợp nào.
Tôi đã có một cuộc đi săn ngắn nhất, tự hài lòng với những con vật bé nhất, nhỏ nhất không có mùi vị ngon như những cuộc đi săn khác, và sau đó thay đồ mới trước khi chạy trở lại Forks
Đêm nay Bella đã không có một giấc ngủ ngon. Cô ấy quẫy đạp nhiều lần trong những chiếc chăn mỏng, khuôn mặt cô lúc lo lắng, lúc lại buồn. Tôi băn khoăn không hiểu cơn ác mộng nào đang ám ảnh cô ấy ..... và nhận ra rằng có thể tôi thực sự không muốn biết.
Khi cô ấy nói, cô ấy gần như đang lầm bầm về những điều phỉ báng Forks bằng một giọng rầu rĩ. Chỉ có một lần, khi cô thở dài thốt ra những từ “Xin hãy quay lại” tay co lại rồi mở ra – như một lời cầu xin không diễn đạt được bằng lời – liệu tôi có thể hi vọng rằng cô ấy đang mơ về mình hay không?.
Ngày tiếp theo ở trường, đây là ngày cuối cùng tôi là tù nhân của mặt trời cũng trôi qua giống như những ngày trước đó. Bella dường như ủ dột hơn cả ngày hôm qua, tôi băn khoăn có lẽ cô ấy sẽ không như vậy nếu như hủy bỏ những kế hoạch của mình.
Nhưng Bella luôn luôn đặt lợi ích của bạn bè lên trên bản thân mình
Hôm nay, cô mặt một chiếc áo choàng màu xanh sẫm làm nổi bật làn da của cô ấy một cách thật tuyệt vời, giống như màu kem tươi.
Sau khi tan học, Jesssia đồng ý đón những cô gái khác – Angela cũng đi cùng mọi người, điều này làm tôi rất hài lòng
Tôi về nhà để lấy xe. Khi nhìn thấy Peter và Charlotte cũng ở đó, tôi quyết định mình có thể dành cho các cô gái khởi hành trước một giờ hay có thể coi đó là khởi đầu thuận lợi. Tôi sẽ không bao giờ chịu đựng được việc phải lái xe phía sau họ, lái xe với tốc độ hạn chế– một ý tưởng thật là kinh khủng.
Tôi đi vào trong bếp, gật đầu lơ đãng trước những lời chào đón của Emmett và Esme, lướt qua mọi người tại phòng khách và tiến thẳng đến chỗ chiếc đàn piano.
“Uh! Cuối cùng thì cũng ló mặt về rồi cơ đấy!,” Rosalie tất nhiên là chị ấy rồi.
“Ah! Edward, mình ghét phải nhìn thấy nó cứ phải chịu đựng như vậy,” tâm trạng vui vẻ của mẹ Esme dần chuyển sang thành sự quan tâm. Mà thực sự thì mẹ cũng nên quan tâm bởi lẽ câu chuyện tình yêu mẹ tưởng tượng ra cho tôi đang dần nghiêng ngả theo chiều hướng thảm kịch theo từng giây phút trôi qua.
Vui vẻ ở Port Angeles tối nay nhé. Alice chúc mừng qua ý nghĩ. Hãy cho em biết khi nào em có thể nói chuyện với Bella.
Em thật là yếu đuối . Anh không thể tin rằng em đã lỡ trận đấu tối qua chỉ để xem ai đó ngủ. Emmet càu nhàu
Jasper thì chẳng đến ý đến tôi, ngay cả khi bài hát tôi chơi có một chút mãnh liệt hơn tôi định liệu. Đó là một bài hát cũ, với chủ đề quen thuộc: sự thiếu kiên nhẫn.
Jasper đang tạm biệt bạn bè mình những người đang dành cho tôi những cái nhìn đầy vẻ hiếu kỳ.
Thật là một tay kỳ cục, Charlotte với tầm thước người như Alice, mái tóc bạch kim nghĩ bụng, nhìn anh ta vẫn bình thường và và dễ chịu như lần cuối cùng bọn mình gặp anh ấy
Những ý nghĩ của Peter như thường thấy cũng giống như những gì trong đầu của Charlotte.
Việc này hẳn là do lũ thú vật rồi! Việc thiếu máu người sẽ làm cho họ trở nên điên loạn, anh ấy đang rút ra kết luận như vậy.
Tóc của Peter cũng đẹp và dài gần bằng tóc của Charlotte. Họ rất giống nhau – ngoại trừ về khổ người, anh ta cao như Jasper – cả trong suy nghĩ lẫn vẻ bên ngoài. Tôi luôn luôn nghĩ rằng họ rất xứng đôi.
Chỉ một lát sau, tất cả mọi người ngoại trừ Esme không còn nghĩ về tôi nữa, tôi đã chơi những nốt nhạc nhẹ nhàng hơn để không còn bị thu hút sự chú ý.
Tôi không chú ý đến họ trong một khoảng thời gian dài, chỉ để cho âm nhạc làm xao lãng bản thân khỏi những lo lắng, bứt rứt của mình. Thật khó khăn để cho cô gái đó ra khỏi tầm nhìn và tâm trí của mình. Tôi chỉ quay trở lại chú ý vào cuộc nói chuyện của họ khi những lời tạm biệt cuối cùng cũng được cất lên.
“Nếu như anh gặp lại Maria” Jasper đang nói, có một chút thận trọng. “ nói với bà ấy rằng tôi chúc bà khỏe mạnh”
Maria là một ma cà rồng đã tạo ra cả Jasper và Peter – Jasper được tạo ra vào nửa cuối thế kỷ 19, Peter thì gần hơn vào khoảng năm những năm 1940. Bà ta đã từng tìm kiếm Jasper một lần khi chúng tôi ở Calgary. Đó là một cuộc viếng thăm quan trọng – chúng tôi cũng phải rời đi ngay lập tức. Jasper đã lịch sự yêu cầu bà ta giữ khoảng cách trong tương lai.
“ Tớ không hình dung rằng điều ấy sẽ sớm xảy ra đâu” Peter nói với một nụ cười lớn – Maria là một mối nguy hiểm thể chối cãi và cũng chẳng có nhiều tình yêu thương mất mát giữa cô ấy và Peter. Sau tất cả, Peter là công cụ thay thế cho sự đào tẩu của Jasper. Jasper luôn là niềm yêu thích của Maria, bà ta cân nhắc điều đó như là một chi tiết nhỏ trong lần đã từng lên kế hoạch giết chết Jasper , “ Nhưng, nó sẽ xảy ra, tôi chắc như vậy”
Họ bắt tay nhau, chuẩn bị để dời đi. Tôi kết thúc bản nhạc đang chơi dở của mình không mấy vui vẻ, gõ phím đàn một cách hấp tấp.
“ Charlotte, Peter”. tôi nói
“Rất vui vì được gặp lại anh, Edward” Charlotte nói giọng nghi ngại. Peter chỉ quay lại gật đầu.
Thằng điên. Emmet nói sau lưng tôi
Đồ ngu ngốc, Rosalie cũng nghĩ cùng lúc
Ôi thằng bé tội nghiệp! là ý nghĩ của Esme
Và tới lượt Alice giọng đầy phê phán Họ đi thẳng đến phía đông, đến Seattle, Không gần với Port Angeles đâu. Alice cho tôi xem những bằng chứng trong tiên thị của cô.
Tôi vờ như không nghe thấy điều đó. Những lý do cáo lỗi của tôi thật đã quá đủ hời hợt. Vừa chui vào trong xe ô tô của mình tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tiếng động cơ xe thật là dễ chịu, Rosalie đã chỉnh lại bộ phận này cho tôi vào năm ngóai khi mà tâm trạng của chị ấy tốt hơn nhiều so với hiện tại. Thật sung sướng khi biết rằng tôi đang đến gần hơn với Bella theo từng dặm đường đang lướt qua dưới bánh xe!