- Ngọa tào mã(1)! Ha ha ha ha, Dương tướng công, ngươi lại thua rồi.
Lưu Cẩn vỗ tay cười to, bộ dạng cực đắc ý. Trên đường đi vô sự, Lưu Cẩn thường xuyên mời Dương Lăng sang xe ngựa của hắn chơi cờ cho qua thời gian, tài đánh cờ của hắn không cao minh cho lắm, nhưng phát hiện ra kỳ nghệ của Dương Lăng so với hắn còn kém hơn chút xíu, bỗng nhiên lại thành người mê đánh cờ, ngày nào cũng lấy sự chà đạp Dương Lăng làm vui.
Dương Lăng hừ một tiếng nói:
- Ván này không tính, chậm một nước nữa là ta ăn được quân của ngươi, bằng không chỉ còn một Mã một Pháo, vô luận như thế nào cũng không là đối thủ của ta, không được, chơi ván nữa!
Lưu Cẩn vội đưa tay ngăn trở, đắc ý cười nói:
- Phong độ, phải có phong độ chứ Dương tướng công, ha ha, hôm nay ta bốn trận thắng ba rồi.
Gã gian thần tương lai này khi chưa phát tích thật chẳng khác người thường, đắc ý rung đùi, Dương Lăng cùng hắn ở chung vài ngày, lòng kiêng kỵ cũng dần dần tiêu biến, hai người còn giống như bằng hữu đã lâu.
Lưu Cẩn nói xong xốc bức rèm nhìn ra bên ngoài, vui vẻ nói:
- Tới rồi, ngựa đang trên đường vào thành.
Dương Lăng nghe xong cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chiều hoàng hôn mênh mông, cửa thành phía trước cao lớn trang nghiêm đã ở ngay trước mắt.
Dương Lăng vén rèm bước ra ngoài, đứng ở trên xe nhìn quanh, mười sáu gã cấm quân thị vệ đi trước mở đường, quan viên thủ thành căn bản không dám ngăn trở, đoàn xe ngông nghênh chạy nhanh vào thành, Lưu Cẩn cũng bước ra đứng ở bên cạnh, hai tay lồng vào trong tay áo cười tủm tỉm nói:
- Dương tướng công, đây chính là kinh sư của Đại Minh ta, ngươi thấy thế nào?
Dương Lăng lúc này đánh giá thành Bắc Kinh, toàn bộ thành trì tuy rằng phòng ốc nối liền lờm lợp, người đi người lại chen chúc, lại là ngoại trừ xa xa gần gần một vài tửu lâu, cùng với những phủ đệ của đám công thần, chiều cao của tất cả phòng ốc cơ hồ không vượt quá hai trượng, đưa mắt nhìn lại, xa xa dưới ánh nắng ánh chiều tà rực rỡ một kiến trúc vàng son rực rỡ, ắt hẳn đó là hoàng thành.
Lưu Cẩn hỏi:
- Dương tướng công, trước tiên cần phải tìm một khách điếm ở lại? Hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai giờ dần canh ba, ta ở bên ngoài Ngọ môn(2) dẫn Dương tướng công kiến giá.
Dương Lăng còn chưa kịp trả lời, Liễu Bưu chẳng biết từ lúc nào lặng lẽ đi tới lớn tiếng nói:
- Công tử, Dương lão thái gia đã cho người tới kinh thành trước rồi, đã mua nhà cửa tại con đường Hộ Quốc tự cấp cho công tử, chúng ta có nên trực tiếp tới đó hay không?
Dương Lăng cùng với Lưu Cẩn đều ngẩn người, sắc mặt Lưu Cẩn có chút khó coi, hắn nguyên lai đã nghĩ Dương Lăng là một dịch thừa nghèo, mọi thứ đều không có vượt ngoài ý niệm trong đầu hắn, nhưng trông bộ dáng này, Dương gia tại Kê Minh dịch có khi còn là tài chủ ấy chứ, Dương Lăng đối với mình một chút “tỏ vẻ” cũng không có, thật đúng là có điểm không biết suy nghĩ . Một chút hoa hồng cho người báo tin trúng cử cũng không có, như thế nào người thay Hoàng Thượng truyền tin như ta đây không có một chút đáng giá?
Liễu Bưu nói xong từ trên vai hạ xuống một bọc nặng để ở trên xe, cái bọc nặng hạ xuống sàn xe vang lên tiếng “lách cách”, xem ra những thứ bên trong thực không nhẹ, Liễu Bưu cười cười nói:
- Lưu công công, đây là lão thái gia lúc đi có phân phó biếu kính ngài một chút đặc sản của địa phương, công công mang về thưởng thức một chút mới mẻ của nó, người ở nông thôn, chút lễ vật nho nhỏ, thật sự bất thành kính ý.
Lưu Cẩn nhìn cái bọc nặng trịch, phỏng chừng ít nhất cũng có hai trăm lượng bạc, nhất thời thần tình hớn hở, quay đầu nhìn Dương Lăng cười nói:
- Dương tướng công quá khách khí rồi, hoàng cung đại nội cái gì cũng không thiếu, nhưng một số thổ sản ở nông thôn này, thật đúng là cũng không mấy khi gặp, ha hả a, khiến ngươi phải nhọc tâm rồi.
Dương Lăng biết đó hẳn là do cẩm y vệ ở phía sau chuẩn bị, vội cười bồi nói:
- Đâu có đâu có, một chút đâu có đáng kể gì, Lưu công công thích là tốt rồi.
Lưu Cẩn mặt mày hớn hở nói:
- Thích, thích, ta vốn thích thưởng thức đặc sản thổ địa, nếu Dương tướng công đã có nơi kia rồi, vậy ta trở về đại nội phục mệnh, sáng sớm mai ta ở ngoài Ngọ môn chờ đón Dương tướng công.
Liền đó Lưu Cẩn vui mừng hớn hỏ chỉ huy xe đi về hướng hoàng thành, hai chiếc xe của Dương Lăng quay về hướng đường Hộ Quốc tự. Dương Lăng quay trở lên xe, Ấu Nương mơ hồ đã nghe được một chút thanh âm, vui mừng ôm lấy cánh tay hắn, nói:
- Tướng công, chúng ta có nhà tại kinh sư sao?
Dọc trên đường đi, tiểu cô nương cũng đã cân nhắc suy nghĩ, phu quân bây giờ là quan ngũ phẩm cẩm y vệ, lại là thị độc bên cạnh thái tử gia, cử chỉ và lời ăn tiếng nói của mình từ giờ không được có điều thất thố làm mất thể diện của tướng công, nàng nghe nói những danh gia người ta xuất môn đều là tĩnh toạ trong xa kiệu, cho nên từ lúc vào thành đến giờ, nàng vẫn ngồi ngay ngắn trong xe, ngay cả màn xe cũng không dám vén lên, hiện tại xe đang chạy trên con đường cái phồn hoa, mà nàng vẫn còn không biết kinh thành là có cái dạng gì.
Dương Lăng nhẹ hôn lướt trên môi đỏ của nàng, nói:
- Đúng vậy, ắt hẳn là do cẩm y vệ an bài.
Sau đó dí sát bên tai Ấu Nương nói:
- Hôm nay mới vào thành, chúng ta không nổi lửa, buổi tối tướng công cùng ngươi đi dạo phố.
Ấu Nương nghe xong thần sắc vui vẻ, liên tục gật đầu nói:
- Ừm, Ấu Nương còn chưa được nhìn thấy hình dáng của Bắc Kinh đây này, thật sự là muốn đi nhìn ngắm một phen, nhưng nếu là không có tướng công cùng đi, Ấu Nương cũng không dám đi ra ngoài.
Dương Lăng cười sặc nói:
- Ấu Nương ngay cả Thát Tử còn không sợ, như thế nào lại sợ đi dạo trên đường phố ở kinh sư chứ?
Ấu Nương khờ dại nói:
- Tướng công, chàng không mang thiếp cùng đi ra ngoài, nữ nhân người ta nào có thể tự mình tùy tiện đi dạo phố chứ, để mọi người chê cười sao.
Dương Lăng nói:
- Nàng đó nha, chúng ta không theo những cái quy củ đó, thích đi đâu thì cứ đi chứ có sao, dạo chơi phố, cửa hàng...
Dương Lăng nói xong, nhìn bộ dáng xinh đẹp của Ấu Nương, trong lòng thầm nghĩ:
“Nếu mà ở hiện đại, tiểu cô nương này mặc áo sơ mi ngắn tay, quần bò, tóc buộc đuôi ngựa, nhất định sẽ là một tiểu nữ sinh thanh thoát nhẹ nhàng tràn sức sống, cùng nàng tới rạp xem phim, uống cà phê, nói chuyện trời mây cùng với tán tỉnh vui đùa, hắc hắc, chỉ là nếu như đặt tại thời điểm đó, ta nào có phúc khí có được nàng...”
Ấu Nương thấy ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn chăm chú vào mình, hai má nàng đỏ hơn, xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Tướng công, chúng ta ở tại đường Hộ Quốc Tự, không biết ở Hộ Quốc tự có cao tăng nào có thể... có thể...
Nói tới đó khuôn mặt nàng nhất thời đỏ như gấc, rốt cuộc không nói được hết câu.
Dương Lăng tinh thần rung lên, nhất thời toàn thân cũng nóng rực. Cái đêm hôm ấy Dương Lăng phải thuyết phục mãi, mềm giọng năn nỉ, cuối cùng mới làm cho cô gái nhỏ này mang theo nơm nớp lo sợ, xấu hổ cùng e sợ học tập cách “thổi tiêu dưới trăng”, cái hương vị mất hồn lúc ấy, thực không đủ làm thoát được ra ngoài.
Đoạn đường này tàu xe mệt nhọc, người chung quanh lại đông, hắn cũng không dám cùng Ấu Nương thân thiết, hiện giờ nghe nàng nói, Dương Lăng nhất thời ngứa ngáy.
Bích Ngọc phá qua thời,(3)
Lang vi tình điên đảo.
Cảm lang bất tu nan,
Hồi thân tựu lang bão.
Dịch:
Bích Ngọc tuổi trăng tròn,
Chàng si tình điên đảo.
Cảm ơn sầu tri kỷ,
Trọn kiếp nguyện bên chàng.
Ấu Nương đúng là một viên bích ngọc, cùng nàng mây gió điên đảo, cái tình cảnh xuân sắc khôn cùng kia, thật sự là chẳng biết sẽ kiều diễm đến bực nào.
Dương Lăng cười tà nói:
- Đúng đúng, đêm nay ta phải đi tìm đại hòa thượng để khai quang, sau đó sẽ cho nàng kiến thức rõ ràng tiểu hoà thượng của ta.
Ấu Nương vội la lên:
- Tướng công không thể, không thể được, ta nhất định phải gặp đại hòa thượng, còn tiểu hòa thượng mới có vài năm đạo hạnh? Ấu Nương không dám mang tính mạng của tướng công ra đùa giỡn.
Dương Lăng khóe miệng nhếch lên, thần sắc cổ quái nói:
- Nhất định phải thấy được đại hòa thượng sao? Lại là tiểu hòa thượng này của tướng công nàng không thông qua nụ hôn của nương tử khai quang duy trì, vẫn thiên chuy bách luyện, như thế nào tu được thành đại hòa thượng?
Ấu Nương tuy rằng còn ngây thơ tinh khiết, nhưng cũng không phải là chưa hiểu qua mức, nghe lời nói của tướng công có chút điểm quỷ dị, nàng không khỏi chớp chớp con mắt xinh đẹp, nghi hoặc nhìn hắn. Dương Lăng cười hì hì ôm lấy Ấu Nương, cúi đầu dán sát vào tai nàng thì thầm vài câu, Ấu Nương thở một hơi, nhịn không được vừa tức vừa thẹn nhẹ nhàng huých tướng công hai cái, cắn môi mặt đỏ hồng lườm hắn, sẳng giọng:
- Tướng công ngày mai phải gặp hoàng đế, cần nghỉ ngơi cho tốt, Ấu Nương đêm nay cái gì gì hòa thượng, đều không gặp.
Dương Lăng cười nói:
- Như thế nào được chứ? Ta thấy bên ngoài có miếu không rồi, đêm nay nhất định phải làm cho nương tử mở cửa đón khách, nghênh đón tiểu hòa thượng của ta vào cửa mới được.
Hàn Ấu Nương nghe lời nói của tướng công không có một chút ngượng ngùng, toàn thân mềm nhũn, thở dốc ngồi im bên cạnh hắn không dám lên tiếng trả lời. Dương Lăng vén màn kiệu nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài ngựa xe qua lại, trên đường cửa hàng san sát, xem ra con đường này rất phồn hoa .
Hàn Ấu Nương cũng tò mò nhìn ngắm xung quanh, chỉ thấy Liễu Bưu, Dương Nhất Thanh đi bộ bên cạnh xe, rất xa góc đường có đứng một người, Liễu Bưu cực kỳ nhanh ra hiệu cho hắn, người nọ gật gật đầu, tay trái đang thõng xuống cũng cực kỳ nhanh ra hiệu lại vài cái, đột nhiên sau đó xoay người rời đi.
Động tác của hai người rất nhanh lại tự nhiên, nếu không phải là con mắt sắc sảo của Hàn Ấu Nương, tâm tư lại kín đáo, thật đúng là chú ý cũng không ra. Hàn Ấu Nương tò mò quay đầu lại, nói:
- Tướng công...
Lúc này Dương Nhất Thanh ở bên ngoài hô:
- Về đến nhà , thỉnh công tử cùng phu nhân xuống xe.
Tiếng hô cắt ngang, lời nói của Hàn Ấu Nương vừa muốn thốt ra lại nuốt trở vào. Dương Lăng xốc màn kiệu, chỉ thấy trước mắt là một tòa Tứ Hợp viện(4), trước cửa là một khoảng đất trống trồng hai hàng cây Long trảo hòe, cửa nhỏ của tiểu viện mơ rộng, bên trong sạch sẽ, thoạt nhìn là biết vừa mới tu sửa không lâu.
Hàn Ấu Nương cũng nhảy xuống xe, lòng tràn đầy vui mừng đánh giá nhà mới của mình, trong sân vườn ngoại trừ một cái giếng nước, ở giữa còn có một cái vườn hoa nhỏ, trái phải hai bên là sương phòng, phía trước là ba gian nhà ngói xinh xắn, thoạt nhìn cũng là tiểu hộ của gia đình giàu có, không biết cẩm y vệ như thế nào sắp xếp được.
Liễu Bưu, Dương Nhất Thanh đem hành lý mang vào phòng, tiểu viện tuy rằng mới được tu sửa lại không lâu, nhưng tất cả đồ dùng thường nhật đều đầy đủ, tiết kiệm không ít thời gian cho bọn hắn đi mua sắm. Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Hàn Ấu Nương bắt đầu vui mừng bừng bừng sử dụng cái quyền lợi bà chủ nhà của mình, bố trí sắp xếp trong ngoài, nhất thời loay hoay hưng phấn, chuyện đi dạo phố ăn cơm, đi miếu tìm đại hoà thượng cũng quên mất từ khi nào.
Dương Nhất Thanh thần sắc quỷ bí tiến đến bên cạnh Dương Lăng nói:
- Đại nhân, Đề đốc chỉ huy sứ Trương đại nhân nghe nói đại nhân đã vào kinh, muốn gặp mặt ngài, chúng ta có phải hay không là nên đi ngay bây giờ?
- A!
Dương Lăng hoắc mắt giật nảy, thủ lãnh tối cao của cẩm y vệ muốn gặp mình, hắn không dám chậm trễ, vội nói với Ấu Nương một tiếng, lập tức cùng Liễu Bưu, Dương Nhất Thanh xuất môn.
Dương Lăng đã nghe Liễu Nhất Thanh hai người nói qua, nha môn của cẩm y vệ Chỉ huy sứ ty cũng không thiết lập tại trong thành, mà là thiết lập tại Thiên Tân Vệ, nhưng Bắc trấn phủ ty, cơ sở tối trọng yếu của cẩm y vệ lại đặt trong kinh thành, bởi vậy cẩm y vệ Đề đốc chỉ huy một năm cũng có hơn phân nửa thời gian không ở Thiên Tân Vệ, mà ở trong một phủ nhỏ ở trong kinh thành.
Bắc trấn phủ ty thiết lập tại Đông An thành bắc, liền với đại môn của Đông xưởng, thành Bắc Kinh rộng lớn như vậy, ngoại trừ hoàng thành, nơi này cũng là nơi yên tĩnh nhất, chỉ mới rẽ vào con phố, trên đường sạch sẽ giống như khúc xương đã được chó gặm qua, một bóng người cũng không có.
Dương Lăng đi ngang qua Đông Tập Sự Hán, tò mò nhìn vào bên trong, không biết những người ngoại tộc bên trong hình thức là như thế nào, còn có đám đốc công hán công không biết có giống mấy cái dạng người mình mang tuyệt kỷ như ở trong phim ảnh đã chiếu hay không, đáng tiếc sắc trời gần tối, ngoại trừ hai gã phiên tử gác cửa bên ngoài, người nào cũng không có thấy. Xa hơn phía trước là Bắc trấn phủ ty nha môn, cùng với nha môn bình thường cũng không có gì khác biệt, trước cửa đứng hai con sư tử lớn bằng đá, còn có cẩm y vệ mang đao canh gác.
Dương Lăng dưới dẫn dắt của Liễu, Dương hai người đi vào phủ ty nha môn, tới một đại sảnh, bức tường chính giữa một màu trắng có bức vẽ Mãnh hổ xuất sơn, con mãnh hổ trông rất sống động, giương nanh múa vuốt, tư thế như đang đánh xuống. Vào tới đại sảnh, Liễu Bưu, Dương Nhất Thanh chỉ tới cửa không dám đi vào, rất tự nhiên có một cẩm y vệ khác mời hắn vào, Dương Lăng đứng trong đại sảnh, đang khoanh tay thưởng thức đầu mãnh hổ kia, bỗng phía sau tiếng một người cười ha hả nói:
- Dương Đồng tri tới rồi? Không đúng chút nào, trấn phủ đã để cho đại nhân dẫn người tới Kim Lăng , hạ quan cẩm y Thiên hộ Vu Vĩnh đang chờ đón Dương đại nhân.
Dương Lăng vội vàng xoay người, vội vàng nói:
- Không dám, không dám, đại nhân...
Hắn ngước mắt nhìn lên, không khỏi lập tức ngây dại, trước mắt người này đúng là mặc trang phục Phi ngư của cẩm y vệ, sát sườn mang Tú xuân đao, nhìn phục sức đúng thật là một Thiên hộ.
Thế nhưng người ngày tóc vàng mắt xanh, mũi cao, làn da trắng thần kỳ, đúng là hình dạng người Âu Châu. Gã Thiên hộ kêu Vu Vĩnh thấy Dương Lăng ngây ra, liền cười hì hì dụng giọng Bắc Kinh nói:
- Hạ quan Vu Vĩnh, đại nhân mới tới kinh thành, ngày khác hạ quan sẽ thiết yến thỉnh mời đại nhân. Ha hả a, về sau cùng với đại nhân là quan đồng liêu, mong rằng đại nhân chỉ bảo nhiều cho. Đúng rồi, Đề đốc đại nhân chờ ngài đã nửa ngày, mời theo hạ quan , trước hết đi gặp mặt Đề đốc đại nhân.
Dương Lăng chắp tay, theo vị cẩm y vệ ngoại tịch này vòng qua đại sảnh, hai bên hành lang là những gian phòng san sát, Vu Vĩnh dẫn Dương Lăng đi tới trước một cửa phòng, rồi mở cửa cười nói:
- Đại nhân mời vào.
Dương Lăng gật đầu tạ ơn, bước vào trong cửa, chỉ thấy trong phòng bốn vách tường có treo đèn cầy lớn, trong phòng ánh sáng rõ ràng, một vị trung niên nam tử mặc bình thường nho phục đang mỉm cười ngồi sau án, thấy hắn vào đi, mới buông xuống cuốn sách đang cầm trong tay.
Dương Lăng thấy người này đoán ắt là thủ lãnh tối cao của cẩm y vệ Trương Tú Trương đại nhân, liền bước lên phía trước quỳ một gối hành lễ nói:
- Hạ quan Dương Lăng tham kiến Đề đốc đại nhân.
Trương Tú híp mắt đánh giá hắn, vừa lòng cười nói:
- Tốt, quả nhiên còn trẻ đầy hứa hẹn, Dương Đồng tri ngồi đi, chớ nên khách khí.
Dương Lăng cũng vụng trộm đánh giá vị Trương đại nhân, vị đại nhân này tuổi chừng năm mươi, thần sắc ôn hoà, hào hoa phong nhã, từ bộ dáng có chút nhìn không ra hắn là người giữ binh quyền, khí thế của người nắm sinh mạng kẻ khác trong tay.
Vu Vĩnh đứng tại chắp tay nói:
- Đề đốc đại nhân, Dương đại nhân, hạ quan xin được cáo lui trước.
Nói xong hướng Dương Lăng cười ôn hoà, nhẹ nhẹ khép cửa phòng lại.
Trương Tú thấy thần sắc kỳ quái của hắn, ha hả cười nói:
- Vu Vĩnh là hậu duệ của người Sắc Mục(5), nghe nói quê nhà là tại địa phương sông Rhine(6) gì đó, vốn là quý tộc địa phương. đại quân của Nguyên triều khi tây chinh bắt về hơn vạn nô lệ mắt xanh tóc vàng, trong đó có tổ tiên của hắn. Hiện giờ ở tại kinh sư giống như hắn còn có một hơn ngàn hộ dân.
Dương Lăng lúc này mới thoải mái, Trương Tú tựa hồ đối với Dương Lăng có chút vừa lòng, mỉm cười nói:
- Dương Đồng tri tuấn tú lịch sự, lại kiêm học thức xuất chúng, vào Bách Hi viên, nhất định có thể có được trọng dụng, rất tốt, rất tốt!
Dương Lăng kinh ngạc nói:
- Bách Hi viên? Đại nhân, đây... là nơi nào?
Trương Tú cứng lại, cười khanh khách nói:
- Ha hả, là bản quan nói sai, khụ khụ, này... đương kim thái tử tuổi nhỏ, ách... thích những màn biễu diễn mớí mẻ, trong Đông cung thôi... Này... ha hả, trong triều, các vương công đại thần thường gọi Đông cung là Bách Hi viên, bản quan cũng là nhất thời thuận miệng nói mà thôi.
Dương Lăng toát mồ hôi, khiêm tốn nói:
- Đại nhân quá khen, hạ quan chỉ là một giới tú tài, có thể được làm Thị độc cho thái tử, thật đã sợ hãi, không dám có hy vọng xa vời?
Trương Tú mỉm cười nói:
- Anh hùng không sợ xuất thân thấp hèn, huống chi... ngươi cũng biết Thái phó, Thị giảng của đương kim thái tử đều là những đại học sĩ, học sĩ xuất thân, nhưng là thái tử đọc thư, bên người lại không hề có một Thị độc. Hiện giờ thái tử một mực thích ngươi, cầu bệ hạ cho đòi ngươi vào kinh, Đông cung ưu ái ngươi, bệ hạ ưu ái Đông cung, đó chính là bệ hạ ưu ái ngươi. Ngày mai tấn kiến, bệ hạ sẽ ban ngươi ngang với xuất thân tiến sĩ, về sau không được tự xưng tú tài như vậy nữa.
Dương Lăng lập bập nói:
- Đại nhân, hạ quan ngu muội, không biết vì sao... Hạ quan chỉ là một dịch thừa nho nhỏ ở Kê Minh, không biết vì cái gì mà thần tiên cũng có thể nghe thấy được, rốt cuộc được tuyên vào kinh làm thị độc?
Trương Tú nghe xong cười ha ha, vỗ án nói:
- Thần tiên cũng có thể nghe thấy? Há chỉ là thần tiên nghe thấy? Ngươi mặc dù ở xa, nhưng ngươi cũng biết hiện giờ Bộ binh, Công bộ, Tam pháp ty nha môn, Nội quan nha môn, Giám sát viện, Ngũ quân phủ đô đốc đang trong đấu đá nhau, quan viên của nửa thành Bắc Kinh đều bị cuốn vào, toàn bộ cũng là do từ Dương Đồng tri ngươi mà ra!
Dương Lăng nghe xong chấn động, thất thanh nói:
- Chuyện gì? !
*********************************
(1). Ngoạ tào mã:
Một thế trong cờ tướng, Mã nằm ngoài nhằm vào cung đối phương.
(2). Ngọ môn:
Còn gọi là Ngũ Phượng môn(Gate of Five Phoenixes), là cổng chính to lớn nhất cũng là công trình cao nhất của hoàng thành. Hướng đặt ở hướng chính ngọ. Có tên gọi khác nữa là Cổng giữa trưa. (vì giờ chính Ngọ là đúng 12 giờ trưa)
(3). Vốn trích trong bài thơ “Bích Ngọc ca” của Tôn Trác đời Tấn.
Nhân vật làm phát sinh câu thành ngữ: Tiểu gia bích ngọc(nhà nhỏ có ngọc bích).
Bích Ngọc vốn họ Lưu, không xinh đẹp lắm , nhưng có dáng vóc dễ nhìn, lại có tài ca xướng múa hát tuyệt vời. Nàng là thiếp của Nhữ Nam Vương Tư Mã Nghĩa đời Tấn .
Tôn Trác, theo lời yêu cầu của Tư Mã Nghĩa, đã sáng tác bài thơ “Bích Ngọc Ca” như sau :
Bích Ngọc phá qua thời ,
Lang vị tình điên đảo .
Phù dung lăng sương vinh ,
Thu dung cố thượng hảo .
Bích Ngọc tiểu gia nữ ,
Bất cảm phan quí đức .
Cảm lang thiên kim ý ,
Tàm vô khuynh thành sắc
Bích Ngọc tiểu gia nữ ,
Bất cảm quí đức phan .
Cảm lang ý khí trọng ,
Toại đắc kết kim lan .
Bích Ngọc phá qua thời ,
Tương vi tình điên đảo .
Cảm lang bất tu nan ,
Hồi thân tựu lang bão.
(Tôn Xước –đời Tấn)
Dịch:
Bích Ngọc tuổi trăng tròn,
Chàng si tình điên đảo.
Phù dung sương lóng lánh,
Sắc thu trên diện mạo.
Gái nhà nghèo Bích Ngọc,
Dám đâu nhờ ân đức.
Tạ ơn hảo ý chàng,
Thẹn không khuynh thành sắc.
Gái nhà nghèo Bích Ngọc,
Ân đức dám đâu bàn.
Tạ ơn chàng thương tưởng,
Trọn kiếp vẹn kim lan.
Bích Ngọc tuổi trăng tròn,
Ai nhìn cũng điên đảo.
Cảm ơn sâu tri kỷ,
Trọn kiếp nguyện bên chàng.
(4). Tứ Hợp viện:
Tứ Hợp viện là một hình thức cư trú của người dân Bắc Kinh , là một cụm kiến trúc hình chứ nhật, bốn phía đông, nam, tây, bắc đều xây nhà, bốn hướng nhà đó vây lại tạo thành một khoảng sân ở giữa.
Click the image to open in full size.
(5). Người Sắc Mục:
Chỉ người Tây Vực và Âu Châu như: Tây Hạ, Duy Ngô Nhĩ…….
(6). Sông Rhine hay sông Rhein:
Là một trong những con sông lớn và quan trọng nhất châu Âu, dài 1.320 km