Lại là ngươi?
Một giọng nói từ trong đám tù phạm truyền đến khiến cho Dương Thần vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ ở Tiên giới còn có người nhận thức mình sao?
- Người nào?
Dương Thần bấm ngón tay một cái, liền nhận ra được phương hướng. Trong lòng khẽ động, lập tức có một lão đầu bị trói hiện lên trên Trảm Tiên Thai. Vừa mới tiến lên đài thì cả thân thể của lão đầu tự động quỳ sát xuống, chờ Dương Thần đưa đao lên chém.
Những tiên nhân tiến vào Trảm Tiên Thai đã sớm bị phế bỏ tu vi trong người, cho dù Dương Thần là một người phàm phu tục tử, nhưng dựa vào lực lượng của Trảm Tiên Thai thì hắn vẫn có thể làm gì cũng được với các tiên nhân này.
- Mấy tháng trước ngươi có quỳ lạy lão phu trong miếu, sau đó đào ra được một cái rương sắt, đã quên rồi ư?
Y phục của lão đầu này hơi rách rưới, có chút không thích hợp với thân phận của tiên nhân:
- Chỗ miếu của ta ít người qua lại, càng không có người quỳ lạy lão phu. Cho nên, lão nhân gia ta rất nhớ rõ cái lạy của ngươi.
Lão đầu nói đến đây thì Dương Thần liền hiểu ra, lão đầu này chính là một Thổ Địa. Chức Thổ Địa nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, miễn cưỡng được xem là một thần tiên.
- Thì ra là ngươi!
Dương Thần cười cười, cũng không có gấp gáp vung đao lên. Dù sao nơi này chỉ có mình hắn là đao phủ thủ, mà bản thân Trảm Tiên Thai tại Thiên Đình càng không quan tâm giờ giấc, muốn chém lúc nào hoàn toàn là do Dương Thần quyết định.
- Ngươi chỉ là một người phàm tục, sao lại dám làm ra hành động đại nghịch bất đạo này?
Lão Thổ Địa chợt tức giận lên, trách mắng Dương Thần.
- Ngươi cũng biết ta chỉ là một người phàm tục, những chuyện như vậy há do ta quyết định?
Dương Thần vuốt ve thanh đao, tùy ý đáp lại. Những lời như vậy mà một thần tiên cũng nói ra được ư, đầu óc cổ hủ như thế thì không trách hắn chỉ là một thổ địa, hơn nữa còn là một thổ địa nghèo.
- Làm phản Thiên Đình, đại nghịch bất đạo!
Tuy lão Thổ Địa vẫn còn lời muốn nói, nhưng cũng chỉ nói hai câu này. Nhất là bốn chữ đại nghịch bất đạo, vẫn nói luôn miệng không nghỉ.
- Thiên hành hữu thường, thiên đạo vô thường.
Dương Thần cũng không tranh luận với lão Thổ Địa, nói ra một lý do.
- Đã rất nhiều năm rồi, nhưng những chức vụ trọng yếu của Thiên Đình cũng không có đổi người khác. Nếu như thiên đạo vô thường, thì vì sao chỉ có một mình Ngọc Hoàng Đại Đế? Tại sao chỉ có một Vương Mẫu nương nương? Có rất nhiều cao thủ cũng đã phi thăng lên, nhưng dù tu vi cao hay thấp thì cũng chỉ làm một thiên binh thiên tướng hạ đẳng, hoặc là làm thị nữ hậu cung thôi. Nếu như đổi là ta thì ta cũng muốn làm phản.
Những điều trên là lý do làm phản của những người khởi dậy cuộc chiến loạn trên Thiên Đình này, Dương Thần cũng biết một chút. Chẳng qua, khi vừa mới nói ra thì hắn cũng biết mình đã làm hành động đàn gảy tai trâu rồi.
- Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo!
Lão Thổ Địa giận quá chỉ nói ra được bốn chữ này, không nói gì khác nữa.
- Đại nghịch hay tiểu nghịch thì tại hạ cũng mặc kệ. Tại hạ cũng chỉ là một người phàm tục, quản không được chuyện này.
Dương Thần cười nhạt một tiếng, nói với lão Thổ Địa đang hầm hừ:
- Trước lúc bỏ mình, nếu như tiền bối người còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì có thể nói ra. Có lẽ tại hạ có thể thay người hoàn thành!
- Tâm nguyện?
Lão Thổ Địa sửng sốt, nhưng sau đó kích động mắng lên:
- Tâm nguyện của lão phu chính là bầm thây những tên tặc tử phản nghịch kia thành vạn đoạn!
- Nếu như những tên tặc tử đó không có tại hạ thì có lẽ tại hạ sẽ giúp người hoàn thành một chút.
Dương Thần cười nhàn nhạt, cũng không quản đến biểu hiện kích động của lão Thổ Địa, mà tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, người cũng nên biết một chuyện. Tại hạ đúng là có thể giúp người, chẳng qua là giết tới giết lui giúp người hoàn thành tâm nguyện thì tại hạ có ích lợi gì?
- Hử?
Lão Thổ Địa hiển nhiên không ngờ Dương Thần lại nói ra những lời này. Hắn hứng thú nhìn Dương Thần một lần, có chút không dám tin hỏi:
- Ngươi...ngươi nói thật chứ?
- Tất cả môn phái tu tiên ở Tiên giới hay Phàm giới đều luôn có quan hệ với kiếp trước, tại hạ có thù oán không giải được với Huyền Thiên môn. Sau này ắt sẽ giết chết người của bọn hắn.
Dương Thần đúng là đang nói thật.
- Tại hạ lấy tâm ma ra thề, nhất định sẽ giết chết người của Huyền Thiên môn. Nếu như không có nguyện vọng gì khác, thì người có thể an tâm lên đường đi!
- Ngươi đã dám lấy tâm ma ra thề thì lão phu sẽ tin ngươi một lần!
Lão Thổ Địa cũng không nghĩ vì sao Dương Thần chỉ là một người phàm tục nhưng lại biết nhiều bí mật Thiên Đình như vậy, nhưng nghe thấy Dương Thần thề tâm ma thì liền tin tưởng:
- Nếu như ngươi còn có cơ hội rời khỏi Trảm Tiên Thai thì hãy đến cái miếu đổ nát của lão phu dưới phàm trần. Ở dưới mảnh đất phía trước bệ thần có mấy cân linh thạch của lão phu năm xưa. Lão phu nghèo khó cả đời, nhưng những gì thu gom được cả đời cho ngươi vậy! Động thủ đi!
- Oan có đầu, nợ có chủ. Ta và ngươi thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội!
Dương Thần đứng dậy, đọc xong lời nói trên xong thì liền dứt khoát đưa đao chém xuống. Chỉ trong nháy mắt thôi, đầu của lão Thổ Địa đã rơi xuống đất, máu tươi phun lên nhưng không hề dính vào áo của Dương Thần chút nào.
Hít!
Hút lấy tinh hoa tính mệnh vào trong cơ thể, công pháp của Dịch lão ma lại lần nữa được vận chuyển. Nhất thời, trong cơ thể liền xuất hiện một cỗ nhiệt lưu xông lên đến đỉnh đầu, sau khi dọc theo hai mạch Nhâm Đốc mấy vòng thì mới biến mất một cách vô ảnh vô tung. Chỉ là, tinh hoa tính mệnh mà Dương Thần có được lần này nhiều hơn những lần trước rất nhiều, cho dù Dương Thần có giết chết mấy trăm phàm nhân cũng chưa chắc được như thế.
Nhắm mắt lại, mãi cho đến khi cổ nhiệt lưu trong cơ thể Dương Thần biến mất thì hắn mới mở mắt ra. Nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện chiếc nhẫn trên tay có chơi chút khác thường. Vừa đưa mắt nhìn xuống thì đã phát hiện số điểm công đức trên mặt chiếc nhẫn đã từ mấy số lẻ mà tăng lên đến hơn mười vạn rồi.
Dương Thần thấy vậy thì khẽ động, chiếc nhẫn này không những là tín vật của Thiên Đình mà còn dùng để xem điểm công đức của mình a. Chém giết Thổ Địa mà tăng lên được điểm công đức, điều này nói rõ những người làm phản đã hoàn toàn nắm giữ được Thiên Đình, qua đó sửa lại tiêu chuẩn tính điểm công đức. Giết chết những người đối đầu với bọn họ, điểm công đức tự nhiên sẽ tăng lên. Những tiên nhân này có bao nhiêu điểm công đức ở chế độ Thiên Đình cũ thì giờ đây đã cho hết Dương Thần.
Nhưng mà, tuy nói mười mấy vạn điểm công đức cũng không nhỏ, nhưng Dương Thần còn chưa để vào trong mắt. Trảm Tiên Thai này còn nhiều người như vậy, lúc hoàn thành xong thì chẳng lẽ điểm công đức chỉ có nhiêu đó thôi sao?
Tù phạm thứ hai đã được giải lên, đây là một tên binh sĩ Thiên Đình. Dương Thần cũng không hỏi lai lịch, mà nói một câu như đã nói với lão Thổ Địa:
- Trước khi bỏ mình, nếu như tiền bối còn có tâm nguyện nào chưa làm thì có thể nói với tại hạ, có lẽ tại hạ có thể thay người hoàn thành được một chút. Dĩ nhiên, vẫn theo quy củ cũ, giúp người thì tại hạ có lợi ích gì?
- Ngươi muốn chỗ tốt gì?
Đừng xem đây chỉ là một binh sĩ Thiên Đình bình thường mà khinh miệt họ. Lúc họ còn ở phàm trần thì đều là những nhân vật danh chấn một phương, rất có khí độ. Cho dù là trước khi chết thì vẫn trấn tĩnh vô cùng.
- Tùy ý, công pháp tu hành, hoặc là những đồ mà người lưu lại ở Phàm giới hay Tiên giới đều được cả.
Dương Thần đáp lại một cách nhàn nhạt:
- Người cho ta chỗ tốt, ta giúp người hoàn thành tâm nguyện. Giao dịch một cách công bình!
- Nếu như ngươi cầm lấy chỗ tốt rồi nhưng không hoàn thành tâm nguyện của ta thì sao?
Tên binh sĩ này hừ lạnh một tiếng, chất vấn Dương Thần.