Mười một không hề vội vã, đứng im tại chỗ cẩn thận quan sát bốn camera, góc quét, tốc độ quay và vùng giao thoa của chúng.
Không một giáo quan cũng như học viên nào cho hắn biết, chỉ từ kinh nghiệm Mười một mới phát hiện ra. Dù tất cả những cạm bẫy này là thật nhưng rốt cuộc vẫn là để huấn luyện, có nghĩa là mọi bố trí luôn cố ý chừa lại những kẽ hở rất nhỏ cho học viên có thể vượt qua. Nhiệm vụ của hắn là phải tìm ra những kẽ hở đó và lợi dụng thành công, nếu không hắn chỉ có một đường chết.
Đương nhiên, Mười một không thể gặp khó khăn ngay ở chặng đầu tiên này...
Hắn căn chính xác thời gian, đợi cho ba trong bốn camera quay trùng một điểm chết mới tức tốc lùi lại, bật lên chạy liền tám bước trên tường, chụp một máy giám sát hình ảnh lên chiếc camera thứ tư. Khi ba camera kia chưa kịp quay trở lại, Mười một đã an toàn nấp sau cột đá cạnh cầu thang...
Chu kỳ quét của mỗi camera này là khoảng mười giây, nếu tính thời gian gặp nhau thì chỉ còn năm, sáu giây. Loạt động tác vừa rồi của Mười một diễn ra trong đúng bốn giây còn lại đó, dù sơ hở an ninh này là giáo trình cố tình tạo ra nhưng có thể lợi dụng một cách hoàn hảo như vậy, tin rằng thế giới cũng không có nhiều người.
Mười một lấy trong túi ra một bộ điều khiển hình ảnh, ấn nút. Chiếc máy giám sát hình ảnh hắn vừa gắn lên lập tức khởi động, mặc định vĩnh viễn chu kỳ không người ngay trước đó. Lúc này dù có bao nhiêu người chạy đến nhảy múa trước ống kính, màn hình đầu kia cũng vẫn sẽ chỉ hiện lên đại sảnh trống trơn.
Camera thứ hai hóa giải không mấy khó khăn, còn lại hai chiếc ở cầu thang đối diện. Không chế hai camera này hắn chỉ có chừng bảy giây, trong khi vị trí hiện thời không thể mượn tường chạy đà được. Cách duy nhất là Mười một phải len qua những luồng hồng ngoại dày đặc dưới sàn sang bên kia, độ phức tạp của việc này chỉ cần tưởng tượng cũng thấy!
Mười một nấp sau cột đá, chăm chú nhìn hai camera đối diện. Đúng vào lúc cả hai quay sang góc xa nhất, hắn dồn sức vào hai chân, chỉ một bật nhẹ đã tránh được tia hồng ngoại đầu tiên, tiếp tục một chân quỳ xuống đất, ngửa lưng lợi dụng đà chạy trượt về phía trước, tránh tia hồng ngoại thứ hai. Lại một cú bật tôm, Mười một chẳng khác nào một con lươn luồn lách qua hằng trăm luồng sáng đỏ sậm. Chỉ sau sáu giây, hắn đã tới góc chết gần chiếc camera thứ ba...
Sau khi hóa giải nốt hai camera còn lại, Mười một mới dò xét tỉ mỉ gian đại sảnh.
Tại đi-văng hắn không có phát hiện gì. Mười một đi đến cánh cửa ngách gần nhất, khẽ lấy tay đẩy cửa. Thấy cửa bị khoá, hắn rút chùm chìa khóa vạn năng bắt đầu thao tác...
“Tách!” một tiếng động nhẹ vang lên, Mười một hé cửa quan sát, thấy trong phòng không có camera mới đẩy cửa bước vào.
Hóa ra đây là một phòng tranh sơn dầu, bên trong có đủ bàn bối cảnh, đèn, giá, bút lông. Trên giá còn dán một bức tranh mới bắt đầu vẽ, nhìn nét phác họa thấy ngay là một bức chân dung. Mười một lục soát một hồi, chỉ có nhận xét là ở đây không một bức tranh nào hoàn thiện, ngoài ra không còn điểm đáng ngờ nào khác.
Hắn rời phòng tranh, chuyển sang phòng đối diện. Trong phòng ngoài một ít đồ cổ ra cũng không thấy gì đáng chú ý.
Nhìn đồng hồ nhận ra đã mất gần hai phút, Mười một chậm rãi lùi ra, lao lên tầng hai...
Tầng hai không thoáng như tầng một, chỉ có một hành lang hẹp, hai bên san sát cửa phòng. Trên hành lang còn có ba người vũ trang đến tận răng đang liên tục tuần tra, ai nấy thần sắc đều đầy vẻ căng thẳng.
Mười một vừa nhìn đã nhận ra, ba người này không phải là binh sĩ mà đều là công nhân khai khoáng bị bắt đến đây đóng vai bảo vệ. Đám binh sĩ dẫn ba người tới đây, giao cho họ vũ khí và nói thẳng, nếu giết được học viên thâm nhập thì sẽ được trả tự do, bằng không sẽ bị đối phương giết chết. Vì mạng sống, mấy người này đương nhiên càng không dám sơ suất.
Mười một khẽ thò đầu lên quan sát tình hình, thấy suốt hành lang chỉ có ba lính canh bất đắc dĩ này, phía trên cũng không hề có camera mới khẽ thở phào. Sau một hồi thầm tính toán, hắn bất thình lình từ đầu cầu thang bật thẳng lên, tay phải vung mạnh...
Ba luồng hàn quang lóe ra, cùng một lúc nhằm ba người phóng tới.
Mấy công nhân mỏ còn chưa kịp phản ứng, ba cây phi đao đã đồng thời cắm phập vào bờ vai cầm súng. Cánh tay của cả ba lập tức tê dại, hoàn toàn mất khả năng bóp cò. Đúng vào lúc họ đang toan hét lên, loạt phi đao thứ hai đã lẳng lặng xuyên thủng cả ba cổ họng...
Ba thân hình từ từ đổ xuống, Mười một nhanh như chớp lao lại, hai tay một chân đỡ lấy cả ba người, không để phát ra một tiếng động.
Tất cả những diễn biến vừa rồi, chỉ có thể dùng hình ảnh tia lửa điện để hình dung. Từ lúc quăng phi đao lần thứ nhất đến khi Mười một lao đến đỡ cả ba cái xác, chỉ vẻn vẹn chưa đầy ba giây đồng hồ!
Tại sao Mười một lại phí công phóng những hai loạt phi đao như vậy?
Hầu hết những kẻ đột nhập đều chủ trương giải quyết lính canh bằng một đòn duy nhất, vì thế sẽ nhắm đến ngay yết hấu. Nhưng rất nhiều kẻ lại không biết, một người trước khi chết sẽ hết sức vùng vẫy để sinh tồn, chỉ cần một phát súng bắn ra là toàn bộ khu nhà bị phong tỏa..
Chính vì thế Mười một đã khống chế cánh tay cầm súng của ba người này trước, sau đó mới phóng lượt phi đao thứ hai kết liễu tính mạng, thực sự là một yếu lĩnh sát nhân bịt miệng hoàn hảo.
Sau khi giấu ba cái xác, Mười một bắt đầu lục soát tầng thứ hai. Tầng này có những mười hai phòng, hầu hết là phòng ngủ, ngoài hai gian để đầy tranh sơn dầu thì không còn bất kỳ đầu mối nào khác. Mấy gian phòng ấy đều có người ẩn nấp, những người này đều bị hắn lặng lẽ thủ tiêu sạch.
Chưa đầy sáu phút, bảy nhân mạng đã ngã dưới tay hắn.
Chỉ còn một phòng cuối cùng..
Mười một ghé sát tai vào cửa, nghe thấy ngay tiếng thở nhẹ bên trong. Hắn khẽ chau mày khi nhận ra trong phòng có những hai người, một ở rất gần, người thứ hai lại ở khá xa cửa.
Những phòng khác đều chỉ nấp một người, tương đối dễ đối phó, nhưng khi trong phòng có hai người, mức độ khó khăn tăng lên nhiều lần, huống hồ giữa họ còn giữ một khoảng cách. Giết một người tất sẽ kinh động người còn lại, trừ phi có thể loại bỏ cả hai cùng một lúc...
Mười một không suy nghĩ lâu, áp tai lắng nghe tiếng hơi thở li ti trong phòng, trong đầu đã đoán định ra vị trí và chiều cao của hai người.
Đây cũng là một kiến thức thiết thân trong huấn luyện.
Hơi thở mỗi người đều liên quan đến chiều cao và thể trọng, chẳng hạn người mập mạp hô hấp tương đối nặng và ngắn, trong khi hơi thở của người cao lại tương đối dài, người qua luyện tập bao giờ cũng thở ổn định và rất nhẹ...
Mười một lùi sau một bước, rủ khẩu Uzi giảm thanh, xác định chuẩn vị trí... “Bụp, Bụp!” hai tiếng động nhỏ vang lên...
Trên cửa hiện lên hai lỗ nhỏ, đồng thời trong phòng truyền ra hai tiếng nấc nghẹn.
Mười một yêu thích binh khí lạnh nhưng cũng không thể không thừa nhận, đôi khi binh khí nóng thực sự tác dụng hơn binh khí lạnh nhiều.
Hắn dùng chìa khoá vạn năng mở cửa, bước vào, trên sàn lăn lóc hai cái xác, máu từ lỗ đạn trên trán vẫn phun thành tia. Hai cặp mắt còn mở trừng ngạc nhiên, chừng như chết rồi cũng không biết tại sao mình lại chết.
Trong phòng đặt mấy chiếc máy tính, sát tường kê một giá sách. Mười một kiểm tra một hồi không thấy gì bèn tiếp tục chạy lên tầng ba...
Thời gian đã trôi qua tám phút...
Tầng ba là nơi nhiều cơ quan nhất, cũng là nơi nguy hiểm nhất của “Kho bảo mật”, mười học viên bỏ mạng thì đến tám chín là tại tầng ba này. Ở nơi sâu nhất tầng ba là “Phòng bảo mật” với những thiết bị tối tân. Thường thì mục tiêu mỗi nhiệm vụ đều được khóa trong Phòng bảo mật đó tuy nhiên cũng có những ngoại lệ...
Thỉnh thoảng giáo quan “nghịch ngợm” để tài liệu ở nơi dễ nhìn dễ lấy nhất, nhưng cũng là nơi hầu như ai cũng bỏ qua...