Lấy ma lực làm nguồn sinh lực, lấy tinh thần để khống chế, sử dụng ma pháp, đây là bản chất của ma pháp sư.
Nhưng nếu nói đỉnh cao nghiên cứu về ma lực của đại lục Âu La thì việc nghiên cứu đối với tinh thần lực lại chỉ mới bắt đầu. Đó là bởi vì ma lực có thể tu luyện tăng lên, nhưng trình độ của tinh thần lực lại không tăng trưởng tương ứng.
Trùng Dương tu luyện ma lực, tăng tới cấp ba liền không thể tăng thêm, bị xác định là thiếu hụt ma lực không thể vượt qua, không có thuốc nào chữa nổi.
Nhưng phương diện tinh thần lực của hắn lại vượt xa nhận thức bình thường trên đại lục. Bởi vậy, việc chế tạo quyển trục ma pháp thành công trăm phần trăm quả thực là nằm mơ đối với các ma pháp sư khác, nhưng đối với hắn lại chỉ là yêu cầu cơ bản đối với bản thân mà thôi.
Nếu đã định làm ma pháp sư cấp ba, vậy phải làm ma pháp sư cấp ba giỏi nhất!
Đây là niềm tin được lập lại sau một lần tuyệt vọng khắc cốt minh tâm của Trùng Dương. Niềm tin này đã giúp đỡ hắn ở lại học viện, chịu được những trêu cợt và sỉ nhục, cắm mặt học tập, tu luyện.
Quyển trục học, dược phẩm học, thảo dược học, ma thú học, ma khí học, ma trận học... là học viện ma pháp tổng hợp đệ nhất của đế quốc, lượng tri thức lưu trữ tại Phổ Thụy Tư Lan quả thực vô cùng khổng lồ và phong phú. Sáu năm qua, Trùng Dương dùng toàn bộ thời gian nghiên cứu từng chi nhánh ma pháp trong khả năng của một ma pháp sư cấp ba, chưa từng có lúc nào nhàn rỗi.
---
Dừng bút, trận thành, quyển trục phát ra tia sáng quen thuộc, dấu hiệu ngọn lửa chợt lóe rồi biến mất. Trùng Dương làm thật tốt quyển trục luyện hỏa thuật thứ mười hai của mình, sau khi cất vào ngăn kéo mới thở phào một hơi, khẽ day day huyệt Thái Dương của mình.
Hắn đang ngồi trên ghế trong chốc lát, đột nhiên trợn mắt, quay đầu nhìn cửa sổ phía sau lưng!
Chỉ thấy ngoài cửa sổ, trời đã chạng vạng, sắc trời ửng đỏ thật diễm lệ.
"Ảo giác..." Trùng Dương nhíu mày. Khi chế tạo quyển trục, sau lưng thường có một cảm giác kỳ quái, giống như có người đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, thực sự có chút không thoải mái.
Là quá mệt mỏi sao?
Nghỉ ngơi một hồi, Trùng Dương đứng dậy, mặc pháp bào, đi ra khỏi phòng.
Trong điện phủ khổng lồ bày từng dãy bàn dài đến trăm thước, trên bàn là vô số các món ăn rực rỡ muôn màu cùng với đầy đủ các đồ dùng ăn uống. Đây chính là phòng ăn lớn của học viện Phổ Thụy Lan Tư.
Lúc này vừa mới bắt đầu bữa tối, vẫn còn chưa có nhiều học sinh đến đây. Trùng Dương cầm một bộ đồ ăn, lấy một miếng thịt bò và chút nước hoa quả, sau đó tới một góc sáng sủa, yên tĩnh, lặng lẽ dùng cơm một mình.
Hoặc là sớm nhất, hoặc là cuối cùng, Trùng Dương vẫn có thói quen cố ý tránh giờ cao điểm của mọi người từ nhiều năm nay. Là học sinh lưu ban duy nhất trong học viện, nổi tiếng như vậy, chỉ cần tránh chỗ tụ tập đông người, hắn sẽ tránh được không ít ánh mắt bất hảo, cho nên tránh được là nên tránh.
Bữa sáng và bữa trưa trốn trong căn phòng tối tăm của mình, chỉ có bữa tối mới có thể đến nhà ăn, chiếm cứ một góc không ai chú ý… Trùng Dương đã sống những ngày cô độc như vậy trong nhiều năm.
Hắn nhẫn nhục, thầm nghĩ phải học thật giỏi một số thứ, không muốn gây bất cứ phiền toái nào, nhưng… phiền toái cứ đến gây chuyện với hắn.
Đề Mỗ Hưu Ân và vài bằng hữu đồng cấp cười cười nói nói tiến vào nhà ăn, lơ đãng liếc mắt thấy Trùng Dương ở trong góc, hơi sửng sốt, khẽ nhếch miệng lộ ý đồ bất hảo.
- Này, các ngươi xem kìa.
Hắn vỗ vỗ vai bằng hữu, ý bảo họ nhìn về phía góc
- Tên kia… hôm nay chơi trội, chúng ta tìm hắn “học hỏi” chút nhỉ?
Cả đám thiếu niên cười ha hả, chỉ trỏ về phía Trùng Dương.
Trùng Dương vẫn làm như không thấy, tốc độ cắt miếng thịt bò lại càng nhanh thêm một chút, hy vọng mau chóng ăn xong miếng cuối cùng để rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
- Này, học sinh lưu ban!
Được Đề Mỗ dẫn dắt, bốn năm thiếu niên đi về hướng Trùng Dương, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười khinh miệt, giống như mèo đang vờn chuột vậy.
Trùng Dương chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười mộc mạc.
- Cậu gọi tôi?
- Trừ ngươi ra, ở đây còn có ai là học sinh lưu ban?
Đề Mỗ đi tới bên cạnh Trùng Dương, vỗ vỗ vai hắn, cười nói một cách độc ác
- À, ta vốn định gọi tên ngươi, nhưng ta chợt quên mất đại danh của tiền bối, xấu hổ quá, đừng để ý, ha ha…
Lập tức vang lên một tràng cười.
- Không hề gì… không…
Thái độ của Trùng Dương vẫn không thay đổi, cười ngây ngốc nói
- Tôi cũng không nhớ rõ tên cậu, đồng học… các cậu tìm tôi có chuyện gì?
- Không có chuyện gì, chỉ là thấy bộ dáng co ro của một học sinh lưu ban quả là đáng thương, cho nên đến thăm hỏi ngươi chút. À, tiện thể hỏi một câu, sáng nay học sinh lưu ban tiền bối đã dùng thủ đoạn gì để gian lận khi thi vậy?
Đề Mỗ ngồi xuống bên cạnh Trùng Dương, tùy tiện cầm lấy ly nước uống, nói, ánh mắt nhìn Trùng Dương tràn ngập khiêu khích.
Trong học viện, gian lận khi thi bị xem là trọng tội, sẽ bị xử phạt cực kỳ nghiêm khắc. Đề Mỗ nói như vậy, chẳng khác gì đổ một chậu phân lên đầu Trùng Dương, quả thực là khinh miệt vô cùng.
- Tôi không gian lận.
Đôi mắt Trùng Dương khẽ nhíu lại, nói.
- Thúi lắm, ai chẳng biết rằng đời này ngươi không thể nào thăng nổi lên cấp bốn, không thuốc nào cứu nổi việc thiếu hụt ma lực! Không gian lận thì làm sao có thể được Toa Lai Na đạo sư cho chín điểm?
Một thiếu niên bên cạnh khinh bỉ nói.
- À, chắc chắn là đã giấu quyển trục ma pháp trong ống tay áo rồi.
- Không, hẳn là dùng thuốc, một khi sử dụng liền phát huy ngay, mà không để lại dấu vết, không bị đạo sư phát hiện.
- Học sinh lưu ban, thủ đoạn giỏi quá, dạy bọn ta nhé?
Mấy thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi vây quanh một thanh niên hai mươi tuổi, tùy tiện chế nhạo hắn. Các học sinh khác trong nhà ăn nhìn thấy cảnh đó đều thờ ơ, lạnh nhạt hoặc không thèm nhìn.
Thấy Trùng Dương đứng giữa đám người chế nhạo mình nhưng chỉ biết cười ngây ngô chống đỡ, trong lòng Đề Mỗ có cảm giác chinh phục, nhưng cũng dần dần cảm thấy khó coi.
Không có tự tôn, ngây ngốc không biết phản kháng, nếu vẫn tiếp tục bắt nạt như vậy cũng chẳng có gì là vẻ vang. Không lâu sau, đám người Đề Mỗ cảm thấy trêu đùa chán, liền nghênh ngang bỏ đi.
Trùng Dương yên lặng ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, đứng lên, đi ra khỏi nhà ăn. Khi đi ngang qua một vài nữ học sinh ma pháp sư cấp hai, hắn nghe thấy rõ từ “thằng ngốc” với giọng điệu khinh bỉ hoặc thương hại, nhưng hắn vẫn bước bình thản, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Thư viện.
Trùng Dương đi thẳng tới giá sách ở sâu phía trong, tới khu vực dược phẩm học cấp năm, rút ra năm sáu quyển sách rất nặng từ vị trí quen thuộc, “Luận hiệu dụng liệu dưỡng của dược phẩm cấp năm”, “Tâm tạng của ma pháp sư”, “Một số diệu dụng của câu ngả thảo”, “Dòng xoáy phản ứng nhân quả”...
Trùng Dương ngồi xuống chiếc bàn trong cùng, rút giấy bút ra khỏi ống tay áo, bắt đầu lật xem từng quyển một, vừa suy tư vừa ghi chép, chìm sâu vào trong thế giới nghiên cứu dược phẩm.
Dược phẩm ma pháp cũng giống với quyển trục ma pháp, đều là những chi nhánh hết sức quan trọng của ma pháp giới. Bất kể là phụ trợ chiến đấu, tu luyện hay trị liệu thương thế bệnh tật đều không thế bỏ qua dược phẩm ma pháp.
Trùng Dương cẩn thật lật xem những nội dung mình cảm thấy hứng thú, cũng không thèm nhìn tay phải, vẫn thuần thục ghi chép những điều khó hiểu nhất hoặc lý giải tâm đắc của bản thân, bao gồm phương hướng nghiên cứu, phương pháp thí nghiệm và phối chế, các công thức, v.v…
Vẻ mặt hắn cực kỳ chuyên chú, khuôn mặt bất động, đôi mắt xoay chuyển. Một khi thấy điểm quan trọng, suy tư đến chỗ mấu chốt, hai tròng mắt liền bắn ra tinh quang sáng quắc, tay phải viết như rồng bay phượng múa, nguệch ngoạc những ký hiệu hoặc mật mã mà chỉ mình hắn có thể hiểu nổi.
Dược phẩm ma pháp, ma pháp sư cấp một có thể chế tạo dược phẩm cấp một, ma pháp sư cấp hai có thể chế tạo dược phẩm cấp hai, cứ thế suy ra, dược phẩm cấp năm thì phải ma pháp sư cấp năm mới có thể chế tạo được.
Lý luận là như vậy nhưng trên thực tế, ma pháp sư cấp năm có thể chế tạo ra dược phẩm cấp năm có thể nói hiếm như lông phượng, sừng lân! Bởi vì mỗi một cấp độ, phẩm chất tăng lên đều khiến mức độ khó khăn khi chế tạo tăng lên rất lớn.
Dược phẩm cấp một, cấp hai, khi điều chế đều có phản ứng rất rõ ràng như trạng thái biến hóa, ngưng kết, cô đọng, biến sắc, v.v… Nhưng dược phẩm từ cấp ba, cấp bốn trở lên thì phản ứng biến hóa của dược liệu trở nên cực kỳ bí mật.
Ví dụ như dược phẩm gia tốc, cần phải cho mười loại dược liệu đều là chất lỏng màu đen vào, đến cuối cùng luyện chế thành công mới có thể biến thành màu trong suốt. Nhưng khi nào thì cho từng loại trong hơn mười loại dược liệu vào, khi nào thì từng loại dược liệu mới phản ứng xong, đó mới là vấn đề thực sự khiến các ma pháp sư phải nhức đầu.
Nhìn không thấy, nghe không được, ngửi không được, vậy làm thế nào để đánh giá? Chỉ có thể dựa vào cảm giác. Loại cảm giác này được gọi là “Dược cảm”. Chỉ có những ma pháp sư có “Dược cảm” mới có thể luyện chế ra dược phẩm cao cấp.
- Khặc khặc khặc …
Bóng dáng ẩn hiện trong ngọn lửa lại xuất hiện sau lưng Trùng Dương đang chuyên chú đọc sách, khẽ cười khàn khàn:
- Có trình độ đọc tới dược phẩm học như vậy… không tồi, cơ sở cực kỳ vững chắc.
Trùng Dương chìm sâu vào thế giới tri thức, vẫn chưa tỉnh lại. Dược phẩm cấp năm là lĩnh vực mà hắn muốn toàn lực khắc khổ nghiên cứu.
Hắn là một gã ma pháp sư cấp ba. Về lý luận, hắn chỉ có thể luyện chế cao nhất là dược phẩm cấp ba mà thôi. Nhưng từ bốn năm trước, cũng chính là hai năm sau khi lưu ban, ở nhà hắn truyền đến một tin tức khiến cho Trùng Dương là một ma pháp sư cấp ba phải thực hiện một hành động mà trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới – luyện chế dược phẩm cấp năm.
Tin tức này chính là: mẫu thân bị bệnh tim, từ nay về sau cần phải nhờ tới dược phẩm dưỡng tâm cấp năm để sống sót.
Kiếp trước cha mẹ chết sớm, không được cảm thụ tình thân cha mẹ, Trùng Dương rất quý trọng tình cảm ấm áp gia đình. Bởi vậy, khi biết mẫu thân nhiễm bệnh cần dược phẩm cấp năm, hắn bất kể cực hạn của bản thân, lập tức triển khai tìm tòi nghiên cứu, tìm kiếm công thức, phân tích phản ứng, v.v… cố gắng thực hành điều chế dược phẩm dưỡng tâm cấp ba.
Sau khi hắn dùng động vật, thậm chí là cả bản thân để thí nghiệm hơn một nghìn lần, mới hoàn thành sản phẩm gửi về nhà. Mẫu thân không chút hoài nghi dùng dược phẩm con mình tự tay luyện chế, kết quả là… Hiệu quả tương đối xuất sắc.
Phụ thân hắn đưa dược phẩm hàng mẫu tới hiệp hôi ma dược sư thỉnh cầu chứng thực của nhà chức trách. Sau đó nửa năm, một vị dược phẩm ma pháp đại sư cấp áo nghĩa mời tới nhà, nói rằng loại dược phẩm dưỡng tâm cấp ba này đã làm chấn động toàn bộ dược sư giới của đế quốc.
Có lẽ vị ma dược sư này hơi khuyếch đại, nhưng Trùng Dương mới chỉ là ma pháp sư cấp ba đã dám tự mình chế tạo dược phẩm cấp năm, hiệu quả phát huy còn ưu tú hơn so với sản phẩm nguyên bản, đây không thể không nói là một kỳ tích.
Nắm chắc phản ứng của các dược liệu, vấn đề mà các ma pháp sư khác đau đầu, lại không phải vấn đề đối với Trùng Dương. Bởi vì hắn có dược cảm rất mạnh! Bề ngoài nhìn như dược liệu không có phản ứng gì, nhưng hắn lại có thể nắm giữ, tinh tường tính toán từng giây, giống như có thêm một ánh mắt thần kỳ, có thể nhìn xuyên thấu qua các dụng cụ để thấy được phản ứng của các dược liệu bên trong.
Có dược cảm đặc biệt như vậy cũng chỉ có thể quy về tinh thần lực cường đại mà thôi.
Vốn Trùng Dương hoàn toàn có thể nổi danh nhờ dược phẩm, nhưng sau khi hắn cẩn thận cân nhắc và thương lượng với phụ thân, đã quyết định giữ kín việc này, thỏa thuận cẩn thận với Hiệp hội dược sư.
Bởi vì một loại dược phẩm cấp năm rút xuống chỉ còn là cấp ba, nghĩa là một số ít luyện dược sư cấp cao có thể chế tạo dược phẩm này theo quy mô lớn, ý nghĩa lợi ích cực kỳ cao.
Nếu bị người khác biết, người phát minh ra loại dược phẩm mới này là một ma pháp sư cấp ba… rất khó đảm bảo sự tình gì sẽ phát sinh. Cho nên để che giấu bản thân, cho phụ thân đứng ra làm người đại diện, ngầm thương thảo với Hiệp hội dược sư, xử lý vấn đề lợi ích cho tốt, đó mới là vấn đề chính.
Hiện tại, Trùng Dương vẫn đang tiếp tục bận bịu với việc cải tiến dược phẩm dưỡng tâm, tranh thủ làm giảm các phản ứng phụ của dược vật khiến mẫu thân đau đớn.
Điều chế dược phẩm cần nguồn nguyên liệu và hậu phương khổng lồ ủng hộ. Riêng nguyên liệu chế tạo dược phẩm dưỡng tâm, gia đình hắn đã không thể có năng lực cung cấp thoải mái.
Chỉ có học viện ma pháp đệ nhất đế quốc Phổ Thụy Tư Lan mới có thể cung cấp đủ điều kiện hoàn cảnh cho Trùng Dương nghiên cứu và chế tác dược phẩm. Cho nên, mặc kệ mọi điều, để tiến thêm một bước nghiên cứu dược phẩm dưỡng tâm kiểu mới, Trùng Dương đã có lý do để tiếp tục ở lại đây.
...
Đêm đã khuya.
Lúc này, chiếc bàn Trùng Dương độc chiếm đã nổi lên một chồng sách cao như một ngọn tháp. Khuôn mặt vô cùng chuyên chú của hắn thấp thoáng ở sau hơn mười bộ sách dược phẩm học, sắc mặt hơi tái, chỉ có đôi mắt là tràn ngập vẻ cuồng nhiệt.
Tay phải cầm bút, căng thẳng trầm tư suy nghĩ những phương thức điều chế và công thức mà người khác xem tuyệt đối là không hiểu gì.
Nút thắt dược phẩm dưỡng tâm trước mắt, mấu chốt là có thể quy nạp phản ứng tương hỗ của bảy loại dược liệu trọng tâm.
Bảy thứ dược liệu này, tổng cộng có thể phản ứng tới 4000 trình tự khác nhau. Câu hỏi mà Trùng Dương đang đặt ra là làm sao lựa chọn một trình tự để có thể chế thành dược phẩm có phẩm cấp thấp nhất
Nút thắt này đã làm hắn đau đầu rất lâu, trải qua hàng trăm lần thí nghiệm lớn nhỏ, cảm giác như đã nắm được cái gì đó, nhưng vẫn còn thiếu một chút cuối cùng. Điều này cũng giống như thí sinh đi thi phải đối mặt với bao nhiêu câu hỏi, rõ ràng chỉ cần linh quang chợt lóe, có thể tỉnh ngộ ra đáp án. Thứ linh cảm này cũng giống như xử nữ ngượng ngùng, luôn che mình ẩn hiện sau màn lụa mỏng.
Đêm nay, Trùng Dương tham khảo khắp các loại tài liệu, suy tính không dưới trăm lần nhưng vẫn không đi được tới kết luận.
Lúc này, tiếng chuông của thư viện vang lên, chấn động màng tai của các học sinh đang ngồi trong thư viện, nhắc nhở mọi người đã đến lúc hết giờ mở cửa.
- A… hôm nay dừng ở đây vậy…
Trùng Dương thở dài, đứng dậy, lại bất chợt vô ý đụng phải cái bàn, lập tức bảy tám tòa tháp dựng bằng sách chợt đổ sụp rầm rầm như núi lở.
Trùng Dương bất đắc dĩ lắc đầu, quay người định thu nhặt, lại liếc mắt thấy mấy trang sách đang mở trên mặt đất tối.
Tác dụng trung hoà của câu ngả thảo...
Công thức phản ứng Nạp Bỉ Lặc Tư…
Hiệu quả dòng xoáy nghịch phản...
A… trong óc Trùng Dương chợt có một luồng điện liên hệ nội dung của các trang sách này một cách kỳ diệu, giống như xua mây mù thấy mặt trăng, trời quang mây tạnh, rộng mở trong sáng!
- Thì ra là thế, không thể bởi vì e ngại gia tăng dược độ mà giảm bớt chủng loại dược liệu! Phối phương này chỉ cần thêm một vị băng sương câu ngả thảo, dựa theo công thức Nạp Bỉ Lặc Tư là có thể lợi dụng tác dụng dòng xoáy phản nghịch, ngược lại còn giảm bớt cường độ của dược liệu!
Trong đầu Trùng Dương hò hét rung động, khẽ run lên, biểu lộ mừng rỡ như điên, đẩy toàn bộ đống sách đang đổ trên mặt bàn ra, nắm lấy bút, điên cuồng viết lên giấy.
Văn tự, công thức, ma trận đồ án như hồng thủy chảy theo ngòi bút, chỉ chốc lát đã dày đặc hơn nửa trang giấy.
Đúng là thế này, chính là thế này! Trùng Dương cực kỳ kích động, hai mắt bắn tinh quang khiến người ta phải kinh hãi, khi viết toàn bộ linh cảm ra, hai tay cũng hơi run run.
- Khặc khặc khặc… không ngờ có thể tự mình tính toán được tới mức này, quả thực đáng kinh ngạc.
Sau lưng truyền đến một tiếng thì thào.
- Ai?
Trùng Dương giật mình kinh hãi, mạnh mẽ quay đầu lại, đã thấy một nhân viên quản lý thư viện – một nữ học sinh ma pháp cấp năm đang ôm cằm, dựng ngược mày liễu, hai tay chống nạnh, vẻ cực kỳ phẫn nộ, đang trừng mắt nhìn mình.
- Vị đồng học này! Sắp đóng cửa bây giờ, cậu còn định làm cho nơi này lộn xộn lên à!?
Thiếu nữ nghiêm giọng khiển trách
- A… thực xin lỗi, tôi thu thập ngay…
Trùng Dương khẽ run lên, tay vội vàng viết nốt công thức linh cảm cuối cùng, mặt vội lộ ra nụ cười ngây ngô, thu giấy bút lại, khom người nhặt những quyển sách rơi dưới đất lên.
Trong lòng hắn mơ hồ hình thành một bí ẩn.
Ai đang nhìn ta?