Chỉ nghe cánh cửa tủ quần áo lay động ra thanh âm, chậm rãi mở ra một khẻ hở, ngay khi Gia Cát Long Phi cho rằng thời khắc bi thảm của vận mệnh sắp bắt đầu, ông trời rốt cục cũng quan tâm hắn một chút, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một thanh âm, vội vã vang lên, : "Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi , không hay rồi ..."
"Chuyện gì à?" cánh cửa tủ quần áo lại đột nhiên được đóng lại, tiếng bước chân dần dần rời xa.
"Hô, trời ạ, đúng là hữu kinh vô hiểm, làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết..." lúc này Gia Cát long Phi cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn vỗ ngực trấn an mình, tý nữa thì ...xong đời, nhưng nghĩ lại một chút, à, vừa rồi đó không phải là thanh âm Thúy nhi sao? Chuyện gì mà khẩn cấp như vậy? Bất quá còn may, nếu không thì mạng ta bây giờ xong rồi.
"Thúy nhi, chuyện gì gấp gáp như vậy ?" Triệu Ngọc Nhi hỏi.
"Lão... Lão gia, đang giáo huấn thiếu gia, nghe nói thiếu gia đã làm cho lão sư tức giận bỏ đi rồi, thiếu gia còn đem lão sư ra sức đánh một trận."
"cái Này, Tú Vinh đúng là càng ngày càng không hiểu chuyện, không phải vừa mới cùng hắn nói qua sao? bây giờ thân thể Phụ thân không tốt, nếu nóng giận sẽ không tốt cho sức khẻo, ..."
"vâng, cho nên muội mới vội chạy nhanh đi tìm tiểu thư ."
"Ai, đi, trước tiên chúng ta hãy đi xem đã..."
Chỉ sau chốc lát, bên ngoài truyền đến thanh âm đóng cửa, Gia Cát Long Phi như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đang chuẩn bị đẩy cửa tủ đi ra ngoài, đột nhiên, chợt nghe thấy một âm thanh mềm mại, ngáp nói: "Mệt quá, sãn có giường của Ngọc Nhi tỷ tỷ nghỉ lát đã."
Gia Cát Long Phi đột nhiên cả kinh, trong lòng thầm nghĩ, cô nàng áo tím lúc trước lại không đi ra? Ta kháo, giờ thì xong rồi thật rồi. hắn Nghĩ, rồi vội vàng đóng cửa tủ quần áo lại, nhưng đã không kịp.
Tử Linh hướng tới khuê giường đi đến, bỗng nghe thấy thânh âm đóng cửa tủ quần áo, nàng tò mò lại gần mở ra, nhất thời kinh dị, bên trong đang chứa một người, chỉ thấy, Gia Cát Long Phi vẻ mặt kinh hoảng đang nhìn mình, trên mặt hiện lên một tia cười khổ.
"Hi !(xin chào)... Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt. Chúng ta đúng là hữu duyên nhỉ." Gia Cát Long Phi khó khăn nói, trong lòng có khổ cũng không nói được, thấy một đôi mắt đẹp củaTử Linh đang trừng trừng nhìn mình, trên mặt dần dần hiện lên vẻ tức giận, trong lòng có chút lo lắng, xem ra lần này đúng là dữ nhiều lành ít a.
"Lại là ngươi, tên nô tài chết tiệt này, xem ra đúng là "đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu", lần này xem ngươi còn chạy trốn nơi đâu?" ngọc chưởng Tử Linh chìa ra , một phát kéo đã đem Gia Cát Long Phi kéo ra ngoài, ném trên mặt đất.
Tử Linh dù sao cũng là người luyện võ, khi Gia Cát Long Phi đang tâm hoảng ý loạn, không kịp phòng bị, một cái kéo nhẹ nhàng đã làm hắn đến thất điên bát đảo, chỉ thấy hắn ngã chổng vó trên mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy, lại thấy Tử Linh lập tức hướng trên bụng hắn ngồi xuống, tình cảnh làm cho hắn thiếu chút nữa ngất xỉu luôn.
Hai người một trên một dưới tạo nên một tư thế tuyệt đẹp, tình hình trở nên có chút ái muội.
"Ngươi, tên nô tài chết tiệt này, vừa rồi cũng dám khi dễ bổn tiểu thư, còn nhìn... Nhìn của ta..." Tử Linh mặt mày đỏ ửng nhuộm một hồng, cũng không biết là giận, hay là xấu hổ nữa.
"Vừa rồi việc đó là việc ngoài ý muốn mà thôi, ngươi cũng có nói, đã đánh cược với nhau còn gì, ngươi nói chuyện mà không giữ lời." Gia Cát Long Phi biện giải nói.
"Ngươi... Ngươi còn dám giải thích? Ta đè chết nô tài ngươi..." Tử Linh bổng nhiên cảm thấy mình có được tư vị trả thù, ở trên người Gia Cát Long Phi cưỡi như kỵ mã, dùng hết sức đè ép hắn xuống dưới, nhưng tư thế như thế, lại làm cho hắn không khỏi nhớ tới tình cảnh của mình những ngày vừa tới đại lục mới lạ này, ngày đầu tiên đã bị hồng y nữ tử cưỡng gian ngồi ở bên trên, mẹ nó, lịch sử lại tái diễn lần nữa rồi.
Gia Cát long Phi cũng không biết nên buồn bực, hay là nên ai oán, nhìn Tử Linh ở trên người mình, người nhấp nhô lên xuống, hai vú đầy đặn theo nhịp lên xuống phập phồng không ngừng, giống như từng trận sóng lớn, nhìn rất mê người, hắn không khỏi nuốt nước miếng ực một cái, bất tri bất giác hạ thân đã bắt đầu có phản ứng.
"Uy, ngươi có thể hay không rời ra? Ta sắp bị ngươi đề chết mất..." Tử Linh tuy rằng là một nữ tử, nhưng bị đè nén lâu như vậy, hắn tự nhiên cũng khó thừa nhận.
"Không được, ta cứ như vậy đấy..." Tử Linh còn trẻ không hiểu chuyện, nào đâu biết rằng nhiều chuyện như vậy, bỗng nhiên linh khởi, ngọc thủ cầm chắc vạt áo của Gia Cát Long Phi, đôi mi thanh tú trừng lớn, nói: "Đúng rồi, nói mau, ngươi tại sao ở trong khuê phòng của ngọc nhi tỷ tỷ ? Nói, ngươi có phải hay không có mưu đồ gì với Ngọc Nhi tỷ tỷ của ta ? Ngươi, tên nô tài chết tiệt này, đúng là gan lớn trùng thiên mà ."
"Oan uổng quá, ta cái gì cũng chưa làm, nếu không trốn ngươi, ta cũng sẽ không trốn ở trong tủ quần áo làm gì ." Gia Cát Long Phi ai oán nói.
"Ngươi, tên sắc lang này còn dám nói sạo..."
"Thật mà, ta là người giúp việc, vì Ngọc Nhi tiểu thư mà chuẩn bị bồn tắm nước ấm, tự nhiên ngươi lại đột nhiên chạy vào, sau đó thì..." Gia Cát Long Phi muốn nói lại thôi.
"Sau đó thì cái gì?" Tử Linh ý nghĩ đơn giản, tự nhiên không có nghĩ nhiều, hiếu kỳ hỏi.
"Thì..." Họ Gia Long Phi hận không thể tự tát cho mình một phát, đúng là chưa hỏi đã khai.
"Vừa rồi ta đi vào, sau đó thì thấy có nước ấm, sau đó thì tắm rửa, rồi sau đó... rồi..." Tử Linh nhớ lại chính mình vừa rồi đã làm những chuyện gì, càng nghĩ càng không thích hợp, mắt đẹp trừng trừng, trực tiếp hỏi: "Ngươi nhìn thấy ta tắm có phải không?" Nói xong, mặt mày hồng lên, hồng đỏ đến tận mang tai.
"Không... Không có..." Gia Cát Long Phi đánh chết cũng không thừa nhận.
"sắc lang, lưu manh... Vừa rồi nhìn mông của ta, bây giờ lại nhìn thân thể của ta, ta phải... phải đánh chết ngươi, đánh chết ngươi..." Tử Linh thẹn quá hóa giận, đôi bàn tay trắng như phấn, đánh dồn dập trên ngực Gia Cát Long Phi, lực đạo rất mạnh, thiếu chút nữa làm hắn hít thở không thông .
"Ô ô ...ô, ngươi nhìn mông của ta, còn nhìn thân thể của ta, về sau còn ai dám lấy ta làm thê tử đây?" Tử Linh đánh đánh, không ngờ nước mắt dàn dụa tuân rơi, không biết là thương tâm, hay là sợ tương lai không thể gả cho người khác.
Nàng dù sao cũng là một nữ tử danh giá, tự nhiên biết danh tiết thân mình rất trọng yếu, nhưng mà chưa tới một canh giờ, trước tiên nàng bị Gia Cát Long Phi nhìn mông, sau lại bị nhìn hết thân mình.
"Tính tình như ngươi ai dám lấy mới lạ? Bất quá ngươi lớn lên thật ra rất xinh đẹp ." Gia Cát Long Phi trong lòng nói thầm, nhìn bộ dáng Tử Linh như bông hoa sặc nước, hắn có chút đau lòng, nói thế nào hắn cũng là một nam nhân, một nam nhân tốt thì không nên làm cho nữ nhân rơi lệ.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ta biến ma thuật cho ngươi xem nhé..." Gia Cát Long Phi dụ dỗ, nói.
"Ma thuật? ma thuật gì?" Tử Linh mặt còn chứa lệ tò mò hỏi, nhưng vẫn chưa ngừng khóc, đôi mắt ngập nước nhấp nháy nhìn Gia Cát long Phi.
Tâm tính Tử Linh từ trước đến nay hỉ giận bất thường, nói khóc liền khóc, nói đùa thì cười vui vẻ, nhưng thích nhất một ít kích thích mới mẻ gì đó, mà ngay cả đương kim Thánh Thượng, cũng chính là phụ thân nàng cũng không có cách, mà lúc này Gia Cát Long Phi nói ra một vấn đề mới mẻ, thật đúng là nằm trong ý thích của nàng.
"Ma thuật chính là... Ảo thuật, đúng vậy, là ảo thuật..." Gia Cát Long Phi do dự một chút, vừa rồi hắn thuận miệng nói bừa, còn chưa kịp nghĩ tới mình thì có thể biến ra cái gì ảo thuật đây.
"Ngươi lại gạt ta..." Tử Linh chu miệng, nước mắt rơi rơi, đôi bàn tay trắng như phấn nắm lại nện một phát vào ngực hắn.
Gia Cát Long Phi đột nhiên linh cơ vừa động, trong lòng ngực hắn không phải là có cái bật lửa sao? mọi người cổ đại đều dựa vào "chiết tử"(một công cụ dùng để tạo ra lửa) để đốt lửa, cái này có chút phiền toái, làm sao tiện bằng cái bật lửa thời hiện đại chứ, phỏng chừng có thể lừa dối nha đầu khó chơi này.
"Trước tiên ngươi để ta đứng dậy đã, ta làm cho ngươi xem..."
"Không được, ngươi là một tên quỷ xấu xí, quỷ chạy trốn, lưu manh, sắc lang, buông ra ngươi, ngươi liền bỏ chạy ..." tính trẻ con của Tử Linh thập phần phát huy nói.
Gia Cát long Phi nghe thấy xấu hổ, cảm giác một đại mỹ nữ yểu điệu thanh tú, trong nháy mắt, liền biến thành một tiểu hài tử ba tuổi, không thèm nói lý.
"Ngươi nói ở đâu? Ta tới bắt..." Tử Linh lại nói.
"Hảo, ở trong lòng ngực ta, gần trên bên trái ..." Gia Cát long Phi bất đắc dĩ nói.
Bàn tay nhỏ bé của Tử Linh theo lời Gia Cát long Phi trên ngực hắn sờ loạn, mang theo một tia lực đạo, nhưng bàn tay vô cùng mềm mại, làm lòng hắn gợi lên chút ý nghĩ kỳ quái, hạ thân phản ứng càng thêm rõ ràng.
"Tìm được rồi..." Tử Linh lấy ra từ trên người Gia Cát Long Phi một cái bật lửa, đánh giá một chút, thấy thân nó làm bằng vỏ cứng, lắc lắc dường như còn có thanh âm chất lỏng lay động bên trong, đúng là có chút mới mẻ, "Đây là đồ vật gì vậy? Cứng ,cứng quá ..." Nói xong, nàng cầm nó hướng trên mặt đất đập, đập.
"Ai, đừng đập loạn, nó sẽ nổ mạnh ..." Gia Cát Long Phi vội vàng ngăn cản nói.
"Còn có thể nổ mạnh? Lợi hại như vậy à..." Tử Linh làm sao hiểu được nguyên lý hoạt động của cái bật lửa này chứ, bên trong nó chính là một loại nhiên liệu gây cháy đã được hoá lỏng ở dạng khí thể, nếu kịch liệt va chạm sẽ khiến nó nổ mạnh.
"Đúng vậy, rất lợi hại, đợi lát nữa ngươi sẽ biết. Bất quá, ngươi có thể hay không từ trên người ta xuống trước được không? Ta sắp bị ngươi đè chết mất..."
"Hừ, ai thích ngồi ở trên người của ngươi, được ta ngồi, xem như phúc của ngươi rồi,...à, phía dưới ngươi là cái gì a, cứng rắn như thế, đâm ta khó chịu ." nói rồi Tử Linh trên người Gia Cát Long Phi mình xuống phía dưới, chỉ thấy hạ thân hắn giống như đỉnh một cái lều trại bình thường, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Nha đầu ngươi a, nam nhân ngươi biết đều là hoạn quan, tự nhiên không biết phía dưới ta là cái gì rồi? Gia Cát long Phi tự nghĩ như thế , hắn nào đâu biết rằng, Tử Linh ở trong nhà đế vương, lại là công chúa, ngày thường nhìn thấy đều là thái giám, không tiếp xúc quá vài nam tử, nàng ngây thơ không biết, cũng chỉ biết là thái giám đều là bị thiến cái gì đó, nhưng lại không biết là cái gì bị thiến? Vừa rồi nghĩ muốn thiến Gia Cát long Phi, cũng chỉ là nhất thời la hoảng mà thôi, nhưng Gia Cát Long phi sợ tới mức hai chân run rẩy.
"Là cây gậy..." Gia Cát Long Phi tức giận đứng lên trả lời.
"Ở trong quần ngươi còn giấu cây gậy gì chứ?" Tử Linh vẫn hiếu kỳ hỏi.
Trời ạ, ta điên mất rồi. Gia Cát Long Phi sắp phát điên, giờ hắn mới hiểu, nguyên lai Tử Linh tuy rằng bề ngoài tuyệt mỹ tựa thiên tiên, nhưng phỏng chừng trong đầu tất cả đều là mơ hồ, nói chung còn rất ngây thơ.
"Đưa cái bật lửa cho ta đi, ta biểu diễn ma thuật cho ngươi xem."
"Nga." Tử Linh đem cái bật lửa trả hắn.
Gia Cát Long Phi tiếp nhận cái bật lửa, liền hướng bàn trang điểm trên đó có một cái đèn cầy đi đến.
Tử Linh tự nhiên tò mò đi theo sát, chỉ thấy Gia Cát Long phi lấy ra chụp đèn, bên trong lộ ra ngọn đèn, trong tay cái bật lửa "Đát" một tiếng, bỗng nhiên hiện ra ngọn lửa, sau đó dùng lửa đó thắp ngọn nến trong đèn cầy.
"Oa, hay quá, cái này đến tột cùng là cái gì vậy nha? So với "chiết tử" còn lợi hại hơn..." Tử Linh vừa thấy một màn vừa rồi nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tiếp theo vỗ tay bốp bốp, vẻ mặt thập phần hưng phấn.
"Hắc hắc, lợi hại chứ." Gia Cát long Phi hai hàng lông mày nhướng lên, xem ra nha đầu này đúng là dễ bị lừa a!
"Lợi hại, lợi hại..." Tử Linh liều mạng gật đầu, từ trong tay Gia Cát Long Phi đoạt lấy cái bật lửa, học bộ dáng của hắn muốn đánh ra ngọn lửa, nhưng làm thế nào cũng đánh không ra .
"Ngu chết mất, ta dạy cho ngươi..." Gia Cát Long Phi thấy thế, cười cười, hai tay đến gần từ phía sau Tử Linh tiến tới cái bật lửa trên tay nàng, nhất thời hơi thở nam tính làm choTử Linh tâm tình đột nhiên bối rối nhảy dựng lên, trong lòng dẫy lên một loại rung động không hiểu, vẻ mặt không khỏi lại đỏ ửng hồng phấn, nhìn rất mê người.
"Lấy tay đặt ở chỗ này, ngón cái nhẹ nhàng ấn xuống, "đát", như thế này sẽ có được lửa?" Gia Cát long Phi cẩn thận dạy Tử Linh một lần.
Tử Linh y trang làm theo lời Gia Cát Long Phi đánh bật lửa, rốt cục cũng bật được ngọn lửa, nhất thời hoan hô vui mừng nhảy lên, bộ dáng vừa đáng yêu lại mê người vô cùng.
"Thứ này tạm thời ta không thể cho nàng, nói không chừng về sau còn dùng đến..." Gia Cát Long Phi âm thầm tính toán, rồi lấy ra từ trong túi tiền một mặt gương nho nhỏ bằng thủy tinh.
"Đây là cái gì? Thật đẹp... . Ngươi sao lại có nhiều đồ chơi tốt như vậy." Tử Linh đoạt lấy gương thủy tinh, yêu thích không buông tay nói.
"Thích đồ vật này vậy sao?" Gia Cát Long Phi nhân cơ hội hấp dẫn nói.
"Thích, thích."
"Chúng ta ở đây làm cái điều kiện, thế nào? Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta liền đem đồ vật này tặng cho ngươi..." Gia Cát Long Phi cười xấu xa nói.
"Thật vậy chứ?" Tử Linh làm sao đoán được tâm tư Gia Cát long Phi, thản nhiên nói.
"Chỉ cần ngươi đáp ứng, vậy mọi chuyện giữa chúng ta xóa bỏ nhé, ngươi cũng không thể nói cho Triệu tiểu thư là ta vụng trộm chốn ở trong phòng của nàng, coi như bí mật của hai chúng ta, vậy đồ vật này liền tặng cho ngươi, được không."
Tử Linh do dự một chút, nhìn Gia Cát long Phi liếc mắt một cái, nghĩ thầm, bản thân mình đều bị hắn nhìn hết, cho dù giết hắn, cũng không lấy lại được, hơn nữa hắn cũng là một tên thú vị, hắn còn nhiều điều ngạc nhiên gì đó. Nghĩ như thế, liền gật đầu nói: "Hảo, ta sẽ không giết ngươi, cũng không nói cho Ngọc Nhi tỷ tỷ rằng chuyện ngươi ở trong phòng nàng, bất quá từ hôm nay trở đi, ngươi phải chơi với ta."
"Tiểu nha đầu nhà ngươi, con quỷ nhỏ này, còn dám uy hiếp ta." Gia Cát Long Phi nhìn Tử Linh liếc mắt một cái, có chút do dự, dù sao Tử Linh tính tình hỉ nộ vô thường, đi theo nàng không nghi ngờ đúng là như làm bạn vơi cọp cái, vẫn nên giữ khoảng cách với nàng thì tốt hơn.
"Nếu ngươi không đáp ứng, bây giờ ta phải đi nói cho Ngọc Nhi tỷ tỷ chuyện kia..." Tử Linh nói đi là đi, liền xoay người hướng cửa bước đi.
"Uy, uy, được, tính ta sợ ngươi, bất quá ta là nô tài, mỗi ngày đều phải làm việc, không có bao nhiêu thời gian cùng ngươi đi chơi ." Gia Cát Long Phi ôm một tia hy vọng.
"Việc này thì đơn giản, ta nói Ngọc Nhi tỷ tỷ một tiếng, như vậy thì tốt rồi..."
Gia Cát Long Phi hoàn toàn xem thường nhỏ này rồi, hắn thật đã quên, vừa rồi Triệu Ngọc Nhi cùng nàng có bộ dáng thân như tỷ muội, nếu nói nàng muốn một nô tài theo hầu hạ không phải quá dễ dàng sao?
Tương lai sau này, bắt đầu trở nên tăm tối a...