Chiếc Lincoln chống đạn đen trũi lao vun vút trên đường cao tốc, theo sát phía sau là bốn chiếc xe hộ tống. Kỹ thuật lái xe của Nhền Nhện quả là siêu đẳng, người ngồi trong xe không cảm thấy một mảy may rung lắc.
Kathy hiển nhiên đã quen với việc gia đình mình được các sát thủ “chăm sóc”, bởi lúc này cô bé đã nói cười vui vẻ với Martin như không có chuyện gì xảy ra, có điều dư quang phía đuôi mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía Mười một, biểu tình đầy khinh miệt.
“Cha, hắn là ai thế?” Cuối cùng Kathy chỉ vào Mười một, hỏi vẻ không chút kiêng nể.
Martin vuốt nhẹ mái tóc mượt như nhung của con gái, cười mỉm: “Là vệ sĩ cha mới mời đến.”
“Hả? Vệ sỹ?” Kathy tuy đã sớm đoán được thân phận của Mười một nhưng vẫn rất khó tin, một vệ sĩ sao có thể bị tiếng súng làm cho thần người ra như vậy?
Ánh mắt coi thường lại liếc Mười một, giọng bất chợt cao lên: “Cha định dựa vào hắn?”
Martin không hề ngăn cản Kathy. Với ông ta, trước khi hết hợp đồng thì các vệ sĩ này đều là tài sản cá nhân, không cần thiết phải khách khí, huống hồ quả thực ông ta cũng rất không hài lòng với những biểu hiện vừa rồi của Mười một.
Mười một thản nhiên nhìn lại Kathy, mặt không có chút biểu cảm, đoạn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khoang xe trang bị rất sang trọng, có TV, đầu quay DVD, thậm chí còn có cả một quầy bar nhỏ. Kathy vừa nhâm nhi rượu vang đỏ với cha, vừa nói chuyện trên trời dưới biển, trong khi Đao Thương ba người vẫn giữ nguyên tư thế ngay ngắn đầy trách nhiệm.
Chỉ có Mười một là thả lỏng người dựa lưng lên ghế, khóe miệng lúc nào cũng thường trực một vẻ uể oải đặc trưng. Kathy càng nhìn hắn càng thấy tức, thật không biết ai là ông chủ, ai mới là vệ sĩ đây?
Suốt chặng đường cô bé không hề nhã nhặn với Mười một, thậm chí còn bật ra mấy lời hết sức khó nghe. Martin vì yêu con gái nên không hề lên tiếng, nhưng Mười một vẫn thản nhiên ngồi ngắm cảnh, xem như cô chủ xinh xắn chua ngoa kia không hề tồn tại.
Chạy suốt hai giờ, cuối cùng đoàn xe cũng tiến vào một trang viên ngoại ô thành phố. Hai cánh cửa sắt mở lớn, đợi đoàn xe vào trong rồi tự động đóng lại.
Vẻ ngoài Mười một vẫn lười nhác như thường ngày, thực ra hắn không lúc nào lơi là quan sát, nhận ra trong trang viên cách mấy bước lại lắp một camera, góc quay dày đặc dù là một con nhặng cũng không giấu nổi tung tích.
Trang viên này rõ ràng là một căn cứ được quân sự hóa, Martin thực sự chỉ là một thương gia thôi sao?
Đoàn xe dựng lại bên ngoài một biệt thự sang trọng rộng thênh thang, tốp vệ sĩ từ trong những chiếc xe hộ tống ùa ra, vây kín xung quanh chiếc xe của Martin.
Cửa mở, người đầu tiên bước xuống là bốn người Đao Thương, vây chặt Martin và Kathy ở giữa đi vào nhà, Mười một vẫn lờ đờ thong thả đi theo sau.
Đám vệ sĩ kia không vào theo mà tách ra làm bốn tốp, trở lại vị trí canh phòng bên ngoài.
Một phụ nữ trung tuổi kiều diễm đon đả ra đón hai cha con, dung mạo bà ta hao hao giống Kathy, điểm khác biệt có lẽ chỉ là sự thành thục đối lập với vẻ tươi trẻ thiếu nữ. Mười một đã thấy người phụ nữ này trong sấp tài liệu, bà ta là Jolie vợ Martin, mẹ của Kathy.
“Mẹ!” Kathy lập tức sà vào lòng bà nũng nịu. Jolie dịu dàng vuốt ve tóc con gái, đôi mắt xanh lấp láy nhìn về phía Martin.
Khuôn mặt béo phị của Martin khó khăn lắm mới lộ được vẻ dịu dàng, lúng búng: “Em không thấy khoẻ thì không cần ra cũng được mà!”
Jolie buông Kathy, bước lên cởi áo khoác cho Martin, đưa cho người hầu phía sau, giọng ôn nhu: “Em không sao, anh đi lần này thế nào?”
Martin gật đầu: “Thuận lợi, Quỷ thủ cử bốn vệ sĩ tinh nhuệ nhất cho anh, còn tặng miễn phí một người nữa.”
“Hưm!” Kathy nhếch mép, giọng châm chích: “Rẻ thì lấy đâu ra mà tốt, đồ tặng miễn phí càng là đồ vứt đi!”
“Kathy!” Jolie trách móc nhìn con gái.
“Vốn dĩ là vậy mà...” Kathy vin tay mẹ, tay chỉ thẳng vào Mười một, bất mãn: “Hắn ấy à, vừa nghe tiếng súng đã sợ đứng đần cả ra rồi, động đậy một ngón chân cũng không nổi, còn có thể bảo vệ ai nữa chứ?”
Jolie ái ngại nhìn Mười một, đoạn quay sang Martin: “Chuyện ở sân bay em đã nghe, anh thật sự không sao chứ?”
Martin cười vang: “Anh có thể làm sao được chứ? Anh đã nói rồi mà, lần này mời đến đều là những tinh anh trong Tổ chức. Có họ ở bên cạnh, em yên tâm tuyệt đối được rồi!”
Jolie thở dài: “Anh mỗi ngày đều ra ngoài như vậy, em thực sự rất lo lắng. Kathy hãy còn nhỏ...”
Martin vỗ nhẹ bả vai mềm của Jolie, an ủi: “Em yên tâm, chuyện này anh sẽ cố gắng giải quyết sớm. Kathy, thời gian này không được an toàn, phải hạn chế ra ngoài biết không?”
Kathy nhỏ nhẹ: “Con biết rồi, thưa cha!” nhưng nhìn mặt rõ ràng cô bé không cam lòng.
Martin quay sang Jolie, hạ giọng: “Em cũng thế!”
Jolie cười: “Em đâu ra ngoài, có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Tuy cười nhưng bất kỳ ai cũng nhìn ra, nụ cười của bà có vẻ gì đó rất khiên cưỡng.
“Ông chủ...” Sa Tướng tiến lên trước, nhắc nhở: “Nếu ông không phiền thì chúng tôi muốn đi xem tình hình xung quanh một chút.”
Martin lập tức gật đầu: “Không vấn đề gì! An toàn là trên hết!”
Sa Tướng quay lại, nghiêng đầu ra hiệu. Đao Thương theo gã ra ngoài, Nhền nhện và Tả Thủ vẫn ở lại bên cạnh Martin. Chỉ một thoáng sau Sa Tướng và Đao Thương đã trở lại, Đao Thương trải một tấm sơ đồ ra trước mặt, bốn người xúm quanh hạ giọng bàn bạc. Mấy phút sau lại đến lượt Nhền nhện và Đao Thương, mỗi người xách một chiếc hòm gắn máy giám sát cảm biến nhiệt do Quỷ thủ vừa nghiên cứu chế tạo, đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, không một ai đến hỏi ý kiến của Mười một, hình như đã quên mất sự tồn tại của hắn. Mười một cũng không lầy thế làm phiền, thảnh thơi đứng một bên, ngoài Kathy thỉnh thoảng ném tới hắn một ánh mắt đầy khó chịu, hoàn toàn không ai chú ý đến hắn.
Trời gần tối, cuối cùng Sa Tướng bốn người đã lắp đặt và điều chỉnh xong các máy giám sát cảm biến nhiệt. Trong tổ chức “Quỷ thủ” có một phòng chuyên trách nghiên cứu các sản phẩm an ninh mới, máy giám sát cảm biến nhiệt là một trong số đó.
Nhìn bề ngoài, phát minh mới này chẳng khác nào camera lỗ ngầm, có điều thay cho hình ảnh thì máy lại nhạy với các nguồn nhiệt. Một khi có nguồn nhiệt thâm nhập vào trong phạm vi kiểm soát, máy chủ đầu kia sẽ tự báo động. Kết hợp với camera quang học, có thể nói tòa nhà đã được bảo vệ ở mức hoàn hảo nhất.
“Cha, con muốn trở lại trường!” Trên bàn ăn, Kathy đột nhiên đưa ra yêu cầu.
Bốn người Sa Tướng và Mười một sắc mặt lạnh tanh đứng sau ghế. Chủ nhân dùng bữa, họ hoàn toàn không có phần, chỉ sau đó mới thay phiên nhau đi ăn.
Martin trìu mến nhìn con gái, thở dài: “Kathy à, cha cũng biết thời gian này con đang rất khó chịu, nhưng tất cả đều vì sự an toàn của con cả…”
Kathy chợt trề môi: “Cha chẳng nói đã có tinh nhuệ làm vệ sĩ rồi sao? Cắt cho con một hai người chẳng phải được rồi ư?” Cô bé bỏ dao ăn, níu cánh tay Martin làm nũng: “Được không cha...? Con sẽ ngoan ngoãn mà, tan học là lập tức về ngay...”
“Nhưng…” Martin có vẻ rất khó xử, hiển nhiên đang chao đảo kịch liệt giữa lý trí và tình cảm.
“Kathy!” Jolie làm ra vẻ bực mình: “Con đừng có làm bừa, nếu cắt vệ sĩ cho con, ngộ nhỡ khi cha con gặp nguy hiểm, nhân thủ không đủ thì làm sao?”
Kathy phùng miệng vẻ không cam chịu, đoạn nghiêng đầu hằm hằm liếc Mười một. Mười một biết dụng ý trong cái nhìn của cô bé: “Đồ vô dụng, nếu nhà ngươi có chút bản lãnh thì ta đã khỏi phải chịu ấm ức rồi!”.
Mười một nhất quyết không giải thích gì thêm, quay sang chỗ khác làm như không biết gì.
Kathy tức tối quẳng con dao ăn trên tay, đứng dậy buông thõng: “Con no rồi, vào mạng đọc Tinh Thần Biến đây!”
Martin lắc đầu cười khổ: “Con bé bướng bỉnh, thật là...”