Không khí ở trận đầu lại căng thẳng, Tần Mỵ Nương sực nghĩ ra một kế rồi lạnh lùng nói tiếp :
- Nể mặt Thiên Sơn Long Nữ buông tha thằng nhỏ này không phải là không được, nhưng...
- Nhưng, thế nào?
- Nhưng người khác có bằng lòng hay không, điều đó tôi không được rõ.
Nói xong cô ả liếc mắt nhìn Sư Diện Quái Mạ Thiên Sơn Long Nữ lại hỏi tiếp :
- Nếu vậy Hội chủ hãy buông tha người trước, còn người khác bằng lòng hay không, ta sẽ có cách đối phó.
Tần Mỵ Nương không do dự gì cả, phẩy tay gọi liền hai người tránh hẳn, hai người đó liền buông tay lui về phía sau. Hai Bang chủ đang định lên tiếng hỏi, thì Tần Mỵ Nương đưa mắt ra hiệu bảo đừng lên tiếng. Hồng Y Nữ đứng cạch đó thấy vậy, đôi mày đang cau có, bỗng trợn ngược lên. Chí Tôn loạng choạng đi tới trước Thiên Sơn Long Nữ, trong lòng rất cảm động và nói :
- Đồ cô cô, xin phép tiểu bối cho tôi được gọi như vậy. Ơn đức này tôi không dám nói là báo đền, nhưng nếu Chí Tôn tôi còn sống sót ngày nào, thì thế nào, cũng ghi lòng tạc dạ không bao giờ dám quên.
Nói xong, mặt chàng lại lạnh lùng ngay, hai mắt của chàng tía ra hai luồng ánh sáng đầy căm hờn. Thiên Sơn Long Nữ thấy chàng thiếu niên ấy gọi mình là cô cô trong lòng cảm khoái vô cùng, nàng ngắm nhìn mặt Chí Tôn hình như muốn tìm kiếm cái gì vậy. Sau cùng nàng lẩm bẩm khẽ nói :
- Sao giống y hệt thế?
Nàng bỗng biến sắc mặt, đang vui vẻ bỗng biến thành rầu rĩ hai mắt đẫm lệ, rồi cúi xuống. Chí Tôn nghe nàng nói, “sao giống y hệt thế”, chàng không hiểu nàng nói y đó là ai, trong lòng thắc mắc vô cùng. Sư Diện Quái Ma cười khì khì một hồi, rồi phi thân tới nhìn Thiên Sơn Long Nữ với đôi mắt đầy hung ác và tức giận, rồi trầm giọng hỏi :
- Có phải nữ hiệp muốn cùng lão phu đọ sức chăng?
- Phải đấy, lão ma đầu phải trả thằng nhỏ này cho ta.
Sư Diện Quái Ma nhe cặp nanh trắng nhỡn, cất tiếng cười hì hì :
- Thằng tiểu quỷ đấy à! Nó đã trêu vào hai Bang một Hội thì làm sao trả cho được, nữ hiệp đừng mong chuyện đó vô ích.
Thiên Sơn Long Nữ nổi giận quắc mắt :
- Lão Quái ma, mi nhất định không trả Chí Tôn cho ta à?
Sư Diện Quái Ma nghiến răng trèo trẹo, máu giận xung lên đỉnh đầu, y tung song chưởng nhằm đánh tới Thiên Sơn Long Nữ, hai biến thành tám, khí mạnh vô tả. Tám chưởng lại tuôn ra tám luồng gió bão, có thể bạt núi, đổ non. Thiên Sơn Long Nữ chợt thấy thế chưởng chết người của Sư Diện Quái Ma, nàng vội nhảy lùi vài bước tránh khỏi tám luồng tử khí kinh hồn, lập tức nàng tuốt kiếm ra múa vèo vèo chín đường tuyệt kiếm, ào ào phản công lại Sư Diện Quái Ma, kêu rít trong không gian nhu tiếng hú của những oan hồn uổng tử. Sư Diên Quái ma giật mình, tung mình lùi đến mấy trượng để tráng 9 đường tuyệt kiếm ảo diệu của Thiên Sơn Long Nữ, tức thì y vung song chưởng lên, vận hết mười thành lực, đánh trả lãi đối phương vô cùng khốc liệt.
Lúc đó, chỉ còn thấy hai chưởng của lão Quái ma vù vù trong từng gió lốc như bão táp mưa sa, ầm ầm sấm động. Tuy kiếm thuật Thiên Sơn Long Nữ cực kỳ ảo diệu, nhưng về nội lực, nếu đem so với Sư Diện Quái Ma, thì nàng còn sút yếu một phần, thành ra tuyệt kiếm của nàng khó bề tung hoành ngang dọc được, luôn luôn bị cặp chưởng vô cùng ác liệt của lão Quái ma đánh lùi văng trở lại. Thiên Sơn Long Nữ sợ thầm, nàng không dám lấy tuyệt kiếm đấu chọi ngang ngửa với cặp chưởng khủng khiếp của Sư Diện Quái Ma, mà phải nhảy lùi lại bảy bước để tránh. Thắng thế, Sư Diện Quái Ma càng tỏ ra hung tợn khác thường, y phóng luôn hằng loạt mấy chưởng truy kích Thiên Sơn Long Nữ, quyết hạ nàng trong nháy mắt.
Thiên Sơn Long Nữ không đón đỡ, nàng bỏ chạy đủ tám vòng rồi trụ bộ lại tuông ra một lượt mấy ngọn kiếm phong hết sức khốc liệt. Chưởng khí va nhằm kiếm phong, phát ra những tiếng nổ long trời lở đất, rồi xoắn lấy nhau chẳng khác trận cuồng phong bão tố giữa trời. Nhân cơ hội đó, Thiên Sơn Long Nữ trở nên thân pháp nhẹ nhàng, nàng múa tuyệt kiếm chém bên đông, sả bên tây, che chở cho mình và cho cả Chí Tôn đang ngồi thừ ra như một cái xác không hồn bên vách đá. Bị tấn công tới tấp, Sư Diện Quái Ma giận xung tóc trán, y xĩa hai chưởng cực ác nhằm ngực Thiên Sơn Long Nữ, buộc nàng phải nhảy tạt sang bên né tránh. Tức thì nhanh hơn chớp giật, Sư Diện Quái Ma lao thẳng chiếc đầu với toàn công lực tới chỗ Chí Tôn. Y nhanh tay chộp ngực chàng để moi tim nuốt sống.
Biết không còn một thân pháp lanh lẹ nào có thể cứu Chí Tôn cho kịp cái chộp ngực khủng khiếp để moi tim nuốt tươi của Thiên Diện Quái ma, Thiên Sơn Long Nữ mau như chớp phóng ngay ngọn tuyệt kiếm xỉa đúng giữa khe cách cặp chưởng của Sư Diện Quái Ma và ngực Chí Tôn trong đường tơ kẻ tóc. Ngón vận lực phóng tuyệt kiếm ấy vì quá cấp bách, Thiên Sơn Long Nữ xuất hết mười phần thành lực mạnh không thể tưởng. Sư Diện Quái Ma sắp chộp ngực Chí Tôn moi tim nuốt sống, bất đồ thoáng thấy tuyệt kiếm của Thiên Sơn Long Nữ vèo tới quá ác liệt, y tự nghĩ: “Nếu chộp ngực Chí Tôn thì ngọn tuyệt kiếm cũng đồng thời xuyên ngang nách, còn không cũng nhất định cụt một cánh tay”, nên lão Quái ma đàng buộc buông miếng mồi ngon, vung chưởng trải tuôn ra một luồng gió mạnh đánh bạt tuyệt kiếm bay vèo lên trời, rồi nhảy lùi một bước trợn cặp mắt quái ác trừng trừng nhìn Long Nữ.
Lẹ như luồng chớp, Thiên Sơn Long Nữ nhảy đến cứu Chí Tôn đồng thời gặp lúc tuyệt kiếm bắn vèo lên không trung, nàng phất tay toan thu hồi thì chợp nhận ra sau lưng Chí Tôn có 3 người vừa nảy bổ tới. Sợ có chuyện chẳng lành xảy đến, Thiên Sơn Long Nữ liền hồi bộ, nàng phóng ra một loạt chưởng phong bảo vệ Chí Tôn vì hoài nghi ba người đó sắp tấn công chàng. Quả nhiên, ba người đó chính là bọn Tần Mỵ Nương, Trương Mân, và Lý Vân Hạo, chúng thấy Sư Diện Quái Ma sắp chộp được Chí Tôn thì tỏ vẻ mừng, nhưng khi thấy Thiên Sơn Long Nữ ném tuyệt kiếm cứu nguy cho chàng trông như bạch diện thư sinh đó, chúng giận dữ phóng tới, quyết trợ lực với Quái ma bắt cho kỳ được con mồi, để mổ bụng thâu hồi nội đơn lại. Tuy vậy, đối với Tần Mỵ Nương, và ma nữ dâm dục này không hiểu có phải ả nhất định trợ chiến để thâu nội đơn, hay còn một độc thủ nào khác.
Phần Thiên Sơn Long Nữ, nàng rất lo xa, dù biết thân pháp và công lực mình đã địch nổi Sư Diện Quái Ma, nhưng nếu cùng một lúc một Hội hai Bang nhảy vào trợ chiến với lão Quái ma thì nguy hiểm cho nàng vô cùng. Lại nữa, nàng dư hiểu hiện giờ ẩn sau lưng bọn này, còn có cả lũ ma đầu khinh tởm khôn lường, nếu chúng ào ra một lượt, nàng sẽ khó lòng tránh khỏi sa cơ. Nàng thừa biết tất cả bọn chùng đều đang thèm rỏ dãi nội đơn trong bụng Chí Tôn, mà chàng đã tình cờ nuốt được.
Lúc ấy, cả Sư Diện Quái Ma, Tần Mỵ Nương và bọn một Hội hai Bang đều đã trụ bộ lại, chúng hầm hầm nhìn Thiên Sơn Long Nữ, khí bốc lên đầy mặt, khiến cho chúng trông hung ác càng lại hung ác thêm. Chí Tôn trông thấy lũ ma đầu quá dữ dằn, chàng lo sợ cho tánh mạng Thiên Sơn Long Nữ, liền bảo thầm nàng :
- Chạy trước đi cô cô ạ! Cô cô ở lại với tiểu đồ cũng chẳng ích gì, mà còn có hại đến tính mệnh nữa, vì bọn chúng đã đông, lại hung tợn, khát máu cô cô hãy rời khỏi nơi này sớm là hơn...
Thiên Sơn Long Nữ day mặt lại, nhìn Chí Tôn bằng sóng mắt dịu dàng, biểu lộ tình thương, nàng cất giọng hiền lành :
- Này chú bé, từ ngày ta dấn bước trên chốn giang hồ đến nay, chưa hề biết khuất phục trước một uy lực nào, cô cô sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đây, nếu bọn ma đầu chưa chịu buông tha chú bé.
Mấy lời chí thiết của Thiên Sơn Long Nữ. khiến Chí Tôn vô cùng cảm khích, tự nhiên chàng thẹn thò cúi gầm mặt xuống, vì chàng nghĩ nếu nàng không mến chàng, thì chẳng đời nào nàng lại thốt ra những câu ân tình như thế.
Sư Diện Quái Ma thấy miếng mồi ngon đã kề tậm miệng, thế mà bỗng dưng bị Thiên Sơn Long Nữ cản ngăn, y nổi giận trợn dọc hai mắt, chia cặp nanh bén nhọn, giọng nói ồ ề kinh dị :
- Này Đồ Tuệ Phương, người chớ ỷ lại vào kẻ tiền bối của ngươi, buộc lão phu không hành động nếu ngươi dám gan dạ một mình đối chọi với lão phu thì dù ngươi mình đồng da sắt, lão phu cũng không hề nhát sợ chút nào.
Hai Bang một Hội đứng ngoài nghe Sư Diện Quái Ma nhắc tới sư phụ của Thiên Sơn Long Nữ là Đồ Thiên Di Tân Chung Ly Mộ Hoành, thảy đều giật mình kinh sợ, ngó nhau mà lè lưỡi. Thực ra, lũ ma đầu hai Bang một Hội sở dĩ nể nang Thiên Sơn Long Nữ, không phải chúng ngán sợ cái tài nghệ cao diệu của nàng, mà vì kiên oai lão anh hùng quán thế Chung Ly Mộ Hoành, đã ngót ngoài trăm tuổi tiếng tăm vang như sấm động cách đó năm sáu mươi năm về trước. Thân pháp và công lực của lão anh hùng không sao đo lường được, khắp giới giang hồ võ lâm nghe đến tên là đã rùn mình sởn gáy rồi. Cho nên, tuy ngoài miệng Sư Diện Quái Ma nói cứng cỏi như vậy, chớ thực ra trong lòng ma đầu vẫn ngai ngái sợ thầm lão anh hùng Chung Ly Mộ Hoành, bởi vì nếu đem so thân pháp và công lực của y so với Thiên Sơn Long Nữ, thì hai người cũng suýt soát ngang nhau, chưa chắc bên nào thủ thắng được bên nào.
Nghe Sư Diện Quái Ma nói dứt, Thiên Sơn Long Nữ biểu môi tỏ ý khinh khi đáp :
- Này Sư Diện Quái Ma, ta Đồ Tuệ Phương kể từ ngày đặt chân trên chốn giang hồ tới nay chưa hề mượn danh sư phụ ta để bắt nạt người, ta khuyên ngươi chớ nên hồ đồ với bậc tiền bối ấy.
Trong thâm tâm Sư Diện Quái Ma chỉ muốn chiếm cho kỳ được một viên nội đơn trong bụng Chí Tôn, để y trở nên một nhân vật cừ khôi nhất trong giới võ lâm, mà bấy giờ trở ngại chính của y là Thiên Sơn Long Nữ, nàng là cây đinh đóng trước mặt y, nhất định y phải hạ nàng rồi mới có thể mổ bụng Chí Tôn mà cướp đoạt nội đơn.
Do thế, Quái ma cười khì khì mấy tiếng rồi nói :
- Được rồi, nếu ngươi đã có gan một mình trải mật, thì hãy xem chưởng lục của lão phu.
Nói dứt tiếng, Sư Diện Ma Quái sấn lên nửa bước, phóng ra năm chưởng liền một lúc, thế mạnh vô lường. Thiên Sơn Long Nữ đứng cách chỗ Chí Tôn ngồi không đầy năm thước, nếu nàng tránh đi nơi khác là tức khắc chàng sẽ bị chưởng phong của lão Quái ma đánh nhằm không thể nào sống sót được. Vì vậy nàng đứng nguyên một chỗ, mím chặt môi lại, gom công lực vào tả hữu chưởng đỡ liên tiếp năm ngọn chưởng ác liệt của Quái ma, nghe... độp... độp... luôn mấy tiếng khô khan.
Thiên Sơn Long Nữ bị chưởng phong đẩy lui hai bước, nàng sợ đối phương tiến đánh tiếp, nên nhanh như điện chớp, rút thanh trường kiếm múa lên chín đường soèn soẹt như xé lụa tấn công tới tấp Sư Diện Quái Ma, khiến cho y đỡ không kịp, phải lùi hơn trượng đứng thở hồng hộc.
Nắm phần thủ thắng, Thiên Sơn Long Nữ sấn tới hai bước, định múa thanh trường kiếm chém lão Quái ma, đồng thời chiếm lại phần đất cũ, thì y nhanh như chớp giật phóng song chưởng tới toan cộp lấy kiếm của Long Nữ. Nhưng đã dè dặt từ trước, nên khi thấy Sư Diện Quái Ma tới, tức thì Thiên Sơn Long Nữ đã vụt kiếm chém ngaỵ Do đó trận đánh càng phút càng tăng phần ác liệt. Đánh nhau hơn năm trăm hiệp, cả Thiên Sơn Long Nữ và Sư Diện Quái Ma sức lực thảy đều kiệt quệ, chưởng lực. kiếm phong đều chậm lại thỉnh thoảng họ lừa thế hiểm, thộc sâu một luồng kiếm quái ác, hoặc vèo sang một chưởng chết người.
Đứng ngoài trông vào tuy không thấy gì dữ dội, nhưng những tay cừ khôi võ thuật đều nhận ngay Thiên Sơn Long Nữ và Sư Diện Quái Ma đã đến trí mạng với nhau quyết một mất một còn. Mặc dù đang trong hiểm nghèo như thế, nhưng Thiên Sơn Long Nữ luôn luôn chiếm phần đất trước mặt Chí Tôn, chừng gần một thước, để che chở cho chàng khỏi bị nát thây vì những ngọn chưởng phong bồm bộp đánh sang. Thấy đánh mãi không đẩy lùi được Sư Diện Quái Ma, Thiên Sơn Long Nữ sốt ruột vô cùng, thình lình nàng vẫy thanh trường kiếm chém bạt lão Quái ma một thế “Tinh La Kỳ Bá” hết sức khủng khiếp...
Thế kiếm kỳ bí này từ ngày Long Nữ xuống núi tới nay chỉ dùng lần này là lần thứ hai, vì khi dùng tới nó tất cả địch thủ sẽ bị hạ ngay, nếu không chết thảm, thì cũng bị cụt tay hay tàn tật. Cho nên, lưỡi trường kiếm vừa bay ra, là đã trông thấy muôn ngàn ánh hào quang gồm đủ năm sắc lạnh buốt kinh người chụp xuất đầu Sư Diện Quái Mạ Chợt thấy Thiên Sơn Long Nữ sử dụng ác kiếm, Sư Diện Quái Ma toát mồ hôi hột, y biết không còn có thể nào rút lui kịp nữa, nên đành trí mạng, vận tả hữu chưởng gom đủ mười hai thành lực, hết sức đẩy mạnh ác kiếm ra. Đồng thời, lão Quái ma nhe cặp nanh bén nhọn cắn “bụp” một tiếng, tức thì đầu môi phún máu tươi. Y vận hết nội lực, nhắm vào giữa mặt Thiên Sơn Long Nữ phun phèo tới...
Đó là ngón “Huyết Châu Xạ Ảnh”, một môn võ độc hiểm vô song của Sư Diện Quái Ma mà it khi nào y dùng tới, trường hợp khẩn bách như lúc bây giờ, y mới dùng tới nó, vì dùng nói phải phí thêm mười năm võ công luyện tập, nội lức mới có thể trở lại như xưa. Sở dĩ phải đánh ngón khốc liệt một còn, một mất này là vì lão Quái ma bị Thiên Sơn Long Nữ dồn vào một thế bí, y phải liều chết để tìm một con đường sống sót...
Lũ ma đầu hai Bang một Hội nãy giờ đứng ngoài xem trận đầu kinh khủng giữa Sư Diện Quái Ma và Thiên Sơn Long Nữ chợt thấy hai người dùng độc thủ hại nhau, thảy đều hoảng hồn, khiếp mật, nơm nớm chờ xem hồi mãn cuộc.
Giữa lúc Sư Diện Quái Ma không sao tránh kịp, liền bị thanh trường kiếm của Thiên Sơn Long Nữ chém cụt phăng một cánh tay máu tuôn như xối, y rú lên khủng khiếp, loạnh choạng muốn ngã quỵ xuống. Thiên Sư Long Nữ cũng bị một giọt máu “Huyết Châu Xạ Ảnh” của Quái ma phun trúng ngay mép trán bên phải, đồng thời ba giọt máu thi nhau bắn giữa mặt nàng nhanh không thể tưởng. Nếu Thiên Sơn Long Nữ để ba giọt máu sau cùng bắn trúng la tức khắc mặt nàng vỡ ra, sẽ in như quỷ dữ. Nhưng Thiên Sơn Long Nữ đã nhận ra kịp ba giọt “Huyết Châu Xạ Ảnh” đó, nàng loang ngay ngọn kiếm “Tinh La Kỳ Bá”, nhờ sức gió đánh hất mấy giọt máu ra xa, lạ lùng thay, nó phát ra một tiếng lẻng kẻng rợn người.
Tránh khỏi ngọn võ cực ác của Sư Diện Quái Ma, Thiên Sơn Long Nữ nhẹ nhõm, tuy vậy nàng cũng loạng choạng té, vì vết thương nơi trán phía phải của nàng bị giọt máu “Huyết Châu Xạ Ảnh” đầu tiên của lão Quái ma trúng nhằm nàng té ngồi xuống đất, buông tiếng thở hồng hộc. Sư Diện Quái Ma sau tiếng rú đau đớn, y đã lấy lại được thăng bằng, giơ ngón tay trái điểm vào huyệt đạo chỗ tay vừa bị thanh trường kiếm chặt đứt. Lập tức giòng máu tươi đang tuôn chảy liền ngừng ngaỵ Chẳng để lỡ cơ hội, lão Quái ma nhảy bổ tới chộp bắt Chí Tôn, hùng hổ không khác nào con sư tử mình người vồ lấy con dê con.
Thiên Sơn Long Nữ thoáng thấy Chí Tôn sắp nguy cơ, nàng đành lấy mắt mà ngó chớ không thể nào xoay sở kịp. Bỗng nhiên người con gái nhảy vụt tới cản lại :
- Khoan đã lão quái, hãy dừng tay lại.
Đương sắp sửa chộp con mồi ngon béo, sực thấy có người nhảy tới cản trở, Sư Diện Quái Ma giận dữ, y dừng lại ngước mắt coi kẻ nào gan dạ như thế. Tức thì, một ngọn gió độc mạnh từ tay cô gái vút sang đẩy bật Sư Diện Quái Ma bắn lùi trở về vị trí cũ. Lão Quái ma tức muốn vỡ mật, nhưng cũng sợ thầm ngọn “chưởng phong” quái ác của người con gái, y trố mắt nhìn ra, thì chẳng ai khác hơn là Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương, Hội trưởng Bách Linh hội, nàng đứng thản nhiên cười mãi với lão Quái ma, cặp mắt tình tứ lẳng lơ chỏ vào mặt y, như trêu tức, châm chọt. Nhưng luồng gió thốc, Tử Y Khách Lý Vân Hạo, Bang chủ bang Tử Vân và Hoạt Bành Tổ Trương Mân, Bang chủ bang Vạn Thọ cũng đồng lao tới một lúc, đứng hai bên tả hữu Tần Mỵ Nương, hai gã nghênh mặt vào vênh, trông dễ ghét vô cùng.
Dửng chỏm tóc trán, Sư Diện Quái Ma quát :
- Tần Mỵ Nương, mi phản lão phu à?
Tần Mỵ Nương thôi cười, cô ả nghiêm sắc mặt hỏi vặn lại :
- Lão Quái ma, ta Tần Mỵ Nương, đường đường một Hội chủ của hội Bách Linh, ta với mi chưa hề quen biết, chỉ mới vừa gặp nơi đây mà thôi, hà cớ mi bảo ta những lời hồ đồ như thế?
Lý Vân Hạo và Trương Mân cũng đồng quát một lượt :
- Lão Quái ma chớ nên miệt thị Tần hội chủ, mà ăn năn không kịp đấy.
Thấy ba vị Hội chủ bênh nhau ra mặt như thế, Sư Diện Quái Ma căm tức vô cùng, nhưng biết mình kém thế, nếu sinh sự ắt nắm phần thảm bại hoàn toàn, cho nên lão Quái ma đấu dịu, trầm giọng nói :
- Lão phu thể theo điều ước mật lúc nãy, phải ra sức đuổi cả quần hùng ra khỏi nơi này, thì nội đơn trong bụng thằng bé con kia sẽ thuộc về tay lão phu. Bây giờ quần hùng đã bị đánh lui, tại sao mi cản trở lão phu? Thế mà mi bảo không bội ước?
Tần Mỵ Nương trề cặp môi đỏ chót, cất giọng khinh khi :
- Ta không bội ước ai cả.
Sư Diện Quái Ma nghiến răng kèn kẹt :
- Mi bảo không bội ước, thế sao vừa rồi mi phóng ác chưởng đánh lén lão phu?
Tần Mỵ Nương vùng cười khan, chốc lát cô ả lạnh nhạt bảo :
- Lúc nãy khác, ngay bây giờ tình thế đã thay đổi khác, ta không thể để mi mổ bụng thằng nhỏ đó lấy nội đơn dược, ta muốn nó sống.
Sư Diện Quái Ma gầm lên như cọp rống :
- Hồ Ly Tinh! mi lớn gan mật thật, mi dám lừa đảo ta à?
Tần Mỵ Nương đương hầm hầm sắc mặt, bỗng cười sằng sặc đáp :
- Lão Quái ma! chắc ngươi đã quên mất rồi, lúc nãy ngươi có hứa với ta trong chốc lát ngươi sẽ hạ hết quần hùng, vậy mà tới bây giờ địch thủ vẫn còn kia...
Cô ả ngừng lại đưa tay chỉ Thiên Sơn Long Nữ, rồi nói tiếp :
- Nàng Đồ Tuệ Phương đó ngươi đui à? Thế thì thằng nhỏ đó bây giờ được coi như là của Hội, tất cả chúng ta đều có quyền sử dụng nó, hà tất ngươi phải phàn nàn vô ích.
Mấy lời nói ngang ngược lẫn xấc láo của Tần Mỵ Nương khiến cho Sư Diện Quái Ma tức muốn bung cả lồng ngực, y ngầm nghĩ thua trí đàn bà mà hơi giận bốc ngùn ngụt lên đầu. Tuy vậy, lão Quái ma cũng chỉ đành ngậm bồ hòn hậm hực thôi, chớ không biết phải ăn nói làm sao với Tần Mỵ Nương nữa cả. Lúc bấy giờ, ánh mặt trời đã ẩn sau ngọn đồi thoai thoải, gió từ xa từng cơn đem về một sự lạnh lẽo tái tê, xa trong dưới rặng cây sương chiều mờ quyện. Trên đập Nghiệt Long Đàm, xác chết nằm la liệt ngổn ngang, người cụt đầu, kẻ vỡ bụng, gan ruột đổ ra lòng thòng thật là khủng khiếp. Trong khi đó, Chí Tôn đã hồi tỉnh lại, chàng đưa mắt trông thấy Thiên Sơn Long Nữ bị giọt “máu cẩu” của lão Quái ma đánh nhằm, máu nhỏ ròng ròng xuống vai áo, nàng nhăn nhó có vẻ đau đớn.
Chí Tôn vô cùng cảm khích, chàng hiểu Thiên Sơn Long Nữ cũng vì chàng mà ra thân thể ấy, nên chàng rán sức bỏ lê mấy bước, lại gần nàng, nước mắt rỏ xuống hai hàng, giọng rung rung hỏi :
- Đồ cô cô ạ! cô cô nghe trong mình hiện giờ có việc gì không, tiểu đồ lo ngại quá.
Thiên Sơn Long Nữ nhìn Chí Tôn bằng cặp mắt buồn rầu đáp :
- Không sao cả chú bé à, Đồ cô cô chỉ tiếc mình không đủ tài sức cứu chú bé ra khỏi chốn hang hùm nanh sói này thôi... Chứ sự thật vết thương của Đồ cô cô tuy xem có phần nặng nhưng không sao cả.
Chí Tôn xót xa :
- Cũng vì tiểu đồ mà Đồ cô cô phải xông vào chốn hiểm nguy suýt nữa bỏ mạng nơi chốn này rồi, tiểu đồ thật đáng trách.
Thiên Sơn Long Nữ hết sức cảm động vì câu nói chân thành của Chí Tôn nàng nhìn chàng một lát rồi nói :
- Chẳng có gì đáng trách cả, người võ hiệp hễ thấy việc nghĩa là làm, ở đây bọn Quái ma quá lộng nếu ngày nào còn bọn chúng, là ngày đó còn thảm họa cho những con người cầm kiếm trên bước giang hồ như trường hợp của chú bé đây...
Nhưng Thiên Sơn Long Nữ im bặt không nói nữa, nàng nghĩ nói ra chỉ càng gieo hoang mang ghê sợ cho Chí Tôn thôi. Tự nhiên, nàng cảm thấy xót thương cho số phận của chàng, nàng bị thương, giờ đây không còn ai tiếp cứu, tính mệnh của chàng nào khác chiếc lá treo đầu cành, có bao giờ lũ ma đầu tha hồ mổ bụng chàng để thâu lấy nội đơn mà chàng đã nuốt chửng đi lúc nãy? Thiên Sơn Long Nữ nghe chừng như ai cầm gươm xuyên thủng vào quả tim của nàng đau nhói, nàng nhìn trộm chàng mà nước mắt như chực trào ra...
Nhìn bọn ma đầu đang vây chặt xung quanh, những bộ mặt quái ác, luôn luôn hướng về phía mình, Chí Tôn thừa hiểu cái số mệnh quá mỏng manh của chàng như thế nào rồi, chàng tưởng tượng tới phút Sư Diện Quái Ma dùng mười móng tay nhọn như gươm của y móc toạt chàng ra, ruột gan đổ lòng thòng tuông trào những giọt máu tươi, để y moi lấy nội đơn trong bụng chàng, mà bắt phải rùng mình, sởn gáy với cái trò man rợn khủng khiếp của lũ ma đầu hiểm độc.
Chết! Chết!...
Cái ý nghĩ ấy cứ mãi lỡn vỡn trong đầu óc Chí Tôn, làm mồ hôi chàng xuất ra dầm mình, thân thể chàng lạnh toát, rung rẩy. Không phải Chí Tôn sợ chết, cái định luật của con người trước sau gì rồi cũng phải đến. Chàng hiểu trong đời rồi ai cũng phải có một lần chết, chàng không thể tránh khỏi được, nhưng ở đây, cái chết đến với chàng quá ư thảm khốc, hơn nữa, chàng phải chết trong tay của một kẻ tử thù. Tên ma đầu đã sát hại sư phụ chàng một cách dã man, chàng còn mang nhiều sứ mạng lớn lao mà chàng chưa giải quyết. Chàng chết đi sẽ hỏng tất cả, những gì đã ký thác cho một mình chàng. Thế nhưng bây giờ, chàng đã như cá nằm trên thớt, để tựa miệng hùm, bọn ma đầu hai Bang một Hội và Sư Diện Quái Ma đang nhìn thèm rỏ nước dãi nội đơn trong bụng chàng, có đời nào chúng để cho chàng thoát ra khỏi nơi này, mà hông được sống sót, để trả mối đại cừu chàng đã nặng mang!
Chàng hận vì hiện giờ chàng không còn cử động được, để có thể liều một trận sống chết với Sư Diện Quái Ma, tên ma đầu khủng khiếp nhất của kẻ thù môn phái, ngày nào y còn sống là mối họa to tát cho những dư đồ sư phụ chàng. Uất hận bốc lên tận đỉnh đầu, Chí Tôn nghiến răng trèo trẹo, máu ứa ra đầu môi, chàng nhìn chòng chọc Sư Diện Quái Ma như muốn ăn tươi nuốt sống tên ma đầu khát máu nhất trần gian ấy. Nhưng chỉ trong giây lát, sực nghĩ đến số phận mình, chàng bỗng ngậm ngùi nấc lên :
- “Sư phụ ôi! Con đã phụ lời trối trăn của sư phụ trước khi thầy nhắm mắt lìa cõi trần, vì con chỉ là một tên học trò hèn yếu, vô năng không giết được kẻ tử thù, để làm tròn lời di chúc của sư phụ. Giờ đây con có chết cũng cam đành, con xuống dưới tuyền đái xin chờ sự trừng phạt gắt gao của sư phụ...”
Chí Tôn ứa lệ, chàng bùi ngùi một lát, rồi day qua Thiên Sơn Long Nữ nói :
- Đồ cô cô! đối với công ơn của Đồ cô cô tiểu đồ không biết lấy chi đền đáp cho xứng đáng, tiểu đồ chỉ hận mình đã hèn yếu không tự cứu sống được mình, để ngày nào đó gặp lại cô cô, hầu trả lại một phần nào công đức.
Thiên Sơn Long Nữ sáng bừng ánh mắt đẹp, nàng bùi ngùi nói :
- Này tiểu tử! có lẽ cơ trời đã sắp đặt từ trước, nên mới khiến xui chúng ta gặp nhau một cách tình cờ giữa rừng núi hoang vu này, và cũng có lẽ con tạo đã an bài nên chùng ta đang cùng ở trong hoàn cảnh quá đau thương bi đát, mà xung quanh lũ ma đầu nham hiểm đang chực hờ cướp mất cuộc đời. Tuy nhiên trời xanh có mắt, kẻ hiền hay mắc nạn xưa nay vẫn là thường... Tiểu tử nay tuổi hãy còn lắm xuân xanh, chẳng lẽ tạo vật nỡ dứt đi cho đành hay sao, biết đâu trong nháy mắt sắp đến đây, chẳng có dị nhân tới cứu tiểu tử khỏi vòng nguy hiểm? Đồ cô cô khuyên tiểu tử hãy nên mạnh dạn trước nguy hiểm dù kề bên cổ... Riêng Đồ cô cô đối với tiểu tử đó là bổn phận chớ chẳng phải công ơn chi cả. Tiểu tử đừng lo chuyện đó.
Lời nói của Thiên Sơn Long Nữ dường như một liều thuốc nhiệm mầu chạy rần vào cơ thể của Chí Tôn, khiến tinh thần chàng tự nhiên phấn khởi khác thường, chàng tuy còn bị vết thương khá nặng, nhưng tưởng chừng như khỏe hẳn. Chàng ôn tồn nói :
- Lời Đồ cô cô vừa nói, tiểu đồ nghe như lời giáo huấn quý báo nhất trong đời, nếu còn được sống sót ở thế gian này, tiểu đồ nguyện tạc dạ ghi xương đến chết cũng không bao giờ quên được.
Chợt nhìn vết thương còn rỉ máu trên trán Thiên Sơn Long Nữ, chàng hỏi :
- Thưa cô cô, chẳng hay vết thương nơi trán của cô cô hiện giờ ra thế nào, có nghe nhức nhối lắm không?
Thiên Sơn Long Nữ cao giọng đáp :
- Hình như thương tích của Đồ cô cô không mấy gì nặng lắm, chỉ bị ám độc của tên Quái ma ra máu một chút thôi... Hừ...
Nàng quắc mắt nhìn bọn ma đầu đang đứng xung quanh, rồi bảo Chí Tôn :
- Chúng nó muốn mổ bụng tiểu tử để cướp lấy nội đơn à? Hừ... Trừ phi nào Đồ cô cô không còn sống trên cõi đời này nữa, chúng mới mong thực hiện nỗi cái thủ đoạn hen mạt khát máu ấy, nếu còn Đồ cô cô còn thở... Thì...
Dứt tiếng Thiên Sơn Long Nữ chực lồm cồm đứng dậy, nhưng vì sức lực của nàng đã kiệt, tứ chi rã rời, nên khi vừa đứng lên là nàng đã té quị xuống như cũ, tự nhiên mấy giọt lệ trong khóe mắt nàng trào ra. Chí Tôn thấy thê, chàng bỗng trở nên vô cùng tuyệt vọng, đưa mắt nhìn cái vẻ đẹp mỹ miều của Thiên Sơn Long Nữ dù năm nay tuổi nàng đã quá ba mươi, chàng cảm thấy xúc động bồi hồi trước người thiếu phụ xinh đẹp ấy, hai hàng nước mắt của chàng chảy xuống ròng ròng, chàng khẽ bảo :
- Thôi Đồ cô cô ạ! chào vĩnh biệt nhau nhé! cô cô ở lại cõi trần, rán mà giữ gìn tấm thân kẽo phải chết thảm vì lũ ma đầu độc hiểm này.
Thiên Sơn Long Nữ nghe mấy lời trăn trối của Chí Tôn, nàng không dám nhìn chàng mà day mặt đi nơi khác nức nở, đau thương. Giữa lúc đó, Sư Diện Quái Ma nóng nảy việc mổ bụng Chí Tôn lấy nội đơn, y không nhịn nhục Tần Mỵ Nương được nữa, liền phát ra tiếng cười khì khì vô cùng kinh dị như tiếng ma tru quỷ khóc, rồi y lẹ làng thọc tay vô bộc mang bên sườn, lấy ra một vật đen sì, to bằng quả đấm, bốc mùi hương sặc sỡ...
Y chìa vật đen sì thơm lạ ấy ra cười lạt :
- Các ngươi hãy coi đây!
Tần Mỵ Nương nhìn thấy vật đen sì trên tay Sư Diện Quái Ma liền tái mặt rú lên :
- Trời! Xạ Hương Oanh Thiên Đạn!
Cả Tử Y Khách, Lý Vân Hạo, và Hoạt Bành Tổ Trương Mân nhận ra vật đó thảy đều kên lên khủng khiếp như Tần Mỵ Nương, vì họ biết “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” là một quái vật độc nhất vô nhị trong đời, nó có sức tàn phá vô cùng khốc liệt, nếu y mang ra sử dụng thì tất cả quần hùng có mặt hôm nay thảy đều ra tro mạt. Người đứng ngoài một dặm cũng có thể bị mất mạng như không, mà lúc nãy nhờ nó lão Quái ma đã quật chết con Ngưu Long Giao. Khi ấy một bọn ma đầu lẫn quần hùng đứng trên bờ đập ngó thấy viên “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” thảy đều vỡ mật bay hồn, rủ nhau chạy ào xa xa, chứ không dám đến gần Sư Diện Quái Ma như trước nữa. Đến như bọn Hội chủ dâm ác, hung bạo như Tần Mỵ Nương, Lý Văn Hạo, và Trương Mân còn phải tháo mồ hôi hột, nhảy lùi hơn năm trượng đứng đưa mắt nhìn Sư Diện Quái Ma sắp chợp bắt Chí Tôn moi bụng thâu nội đơn.
Thực ra cùng cực lắm, Tần Mỵ Nương mới đành co tay, dừng bước, để cho lão Quái ma hoành hành một cõi như vậy, chứ trong thâm tâm của cô ả, đang ngầm tìm độc thủ, để lật ngược thế cờ, bắt Chí Tôn con mồi béo bở. Tử Y Khách, Lý Vân Hạo, Hoạt Bành Tổ Trương Mân tuy hết sức khiếp sợ món ác khí của Sư Diện Quái Ma, nhưng họ vẫn hậm hực nhìn lão Quái ma, tìm một sơ hở đường tơ kẻ tóc, sẽ vèo đến hạ địch thủ chiếm giật lại nội đơn, vì cả hai thừa biết nếu nội đơn lọt vào tay của lão Quái ma, là công lực y từ đấy trở thành vô địch không còn ai chế ngự được y nữa. Đoán hiểu được dự tính của bọn Tần Mỵ Nương. Sư Diện Quái Ma rống cười kinh dị, y chìa viên “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” ra dọa nạt ba người :
- Ở đâu đứng yên đấy, cử động một tí đừng trách lão phu sao tàn ác nhé.
Ba vị thủ lãnh hai Bang một Hội kinh hãi, không ai dám cử động chút nào cả, họ sợ Sư Diện Quái Ma lầm lẩn, có thể cho nổ viên “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” là tất cả chẳng còn ai sống sót. Nhận thấy lịnh truyền của mình hiệu nghiệm, không gặp một sức kháng cự nào, Sư Diện Quái Ma cất tiếng cười khì khì rồi quát :
- Tất cả những người ở đây phải vâng lịnh lão phu dang xa khỏi nơi này mười trượng.
Không dám cãi lịnh Sư Diện Quái Ma, Tần Mỵ Nương, Lý Vân Hạo và Trương Mân thảy đều tháo lùi ra ngoài hơn mười trượng, cả ba lấy mắt ngó lườm lườm viên “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” trên tay lão Quái ma, mà trong lòng vô cùng bực tức, nhưng chẳng ai dám hở môi nói một lời nào mnữa cả. Quát đuổi xong ba tên chủ Hội của hai Bang một Hội, lúc bấy giờ Sư Diện Quái Ma mới đến trước mặt Thiên Sơn Long Nữ trầm giọng bảo :
- Đồ Tuệ Phương, cái thù chặt đứt cánh tay ta, để chút nữa đây thế nào rồi ta cũng phải trả, bây giờ có khôn hồn muốn được sống sót thêm tí thời gian, thì hãy ngồi yên một chỗ cho ta mổ bụng lấy nội đơn thằng nhỏ đó, bằng nghịch lại, ta moi mốt trái tim ngươi nuốt sống luôn một thể.
Nói dứt, Sư Diện Quái Ma quắt mắt nhìn quanh một lượt coi ai nấy đã làm theo lệnh y chưa rồi đút viên “Xạ Hương Oanh Thiên Đạn” trở vào bộc, đoạn vươn năm móng nhọn sắt như gươm xồng xộc chạy tới chỗ Chí Tôn ngồi.
Xem tiếp hồi 5 Hải Âu Quái Khách