Chương 0: Tân sinh mới.
Mưa như là thác nước, sấm sét trên không trung nổ vang như muốn xé rách cả bầu trời.
Mây đen quay cuồng, cuồng phong gào thét, mưa như trút nước.
Bệnh viện Tử Thần, Lục Hành Không gia chủ Lục gia đứng ở trước của sổ của phòng khác xa hoa, nhìn thấy thời tiết quỷ dị bên ngoài, vẻ mặt ngưng trọng:
- Quý nhân sinh ra nhiều mưa gió , cũng không biết bên tiểu Du như thế nào rồi?
- Phụ thân , không có việc gì.
Lục Thanh Minh an ủi nói:
- Bệnh viện Tử Thần là bệnh viện tốt nhất Thiên Đồ, Tần Tiểu Lạc là bác sĩ tốt nhất của của khoa sản ở quốc nội.
Lục Hành Không chỉ vào hai vầng sáng trắng đen đang giao vào nhau trên bầu trời, cười nói:
- Song Long Hí Châu, trời sinh dị chủng, tiểu tử này vừa mới ra đời liền mang đến động tĩnh lớn như vậy , sau này sẽ được như vậy hay không? Cháu của Lục Hành Không ta sẽ có tiền đồ rộng mở.
- Đừng là một tên bại họa là tốt lắm rồi.
Lục Thanh Minh trêu chọc nói .
- Hắn dám.
Lục Hành Không ánh mắt lạnh thấu xương , trong mắt bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh khiếp người:
- Lục gia ta không cần phế vật.
“Ầm”
Lại một tiếng sét nữa nổ vang trên bầu trời, làm cho lỗ tai của người đau nhức, thân thể run rẩy .
Nếu không phải Lục Hành Không cùng Lục Thanh Minh đều có tuyệt học gia truyền hộ thể , sợ bị tiếng sét này hù dọa mà té ngã xuống đất.
Trong rừng rậm vạn thú yên tĩnh , trong vực sâu quần ma cúi đầu .
Mưa to đầy trời đột nhiên xuất hiện đầy sao.
Đây là thời không rối loạn , là sự nghịch thiên.
Trên bầu trời hai quầng sáng đen trắng hạ xuống, mái nhà của bệnh viện nổ tung, ánh sáng màu vàng óng chiếu rọi thiên địa , nháy mắt biến mất không thấy gì nữa .
| Oa”
Một tiếng khóc trẻ con truyền ra từ phòng sinh, sau đó nghe được tiếng hô ngạc nhiên của bác sĩ Tần Tiểu Lạc:
- Sinh rồi….a….
Lục Hành Không vẻ mặt mừng rỡ , nụ cười cũng chưa nở rộ đã nghe được tiếng quát tháo:
- Có chuyện gì?
- Con đi xem.
Lục Thanh Minh nói rồi chạy nhanh vào khu vực phòng sinh.
…
- Tình huống như thế nào?
Lục Hành Không trầm giọng hỏi.
- Làn da đen như than, ánh mắt mù cho tới bây giờ còn không có biện pháp mở , thất khiếu chảy máu , tim đập rất yếu, sợ là…
Lục Thanh Minh hốc mắt ướt át , khó có thể nói ra lời..
“Rầm”
Lục Hành Không vỗ một cái xuống bàn trà, nháy mắt bàn trà hóa thành tro tàn.
- Lão tặc thiên lấn Lục gia ta.
- Phụ thân…
Lục Hành Không nhắm mắt không nói , thật lâu sau , trầm giọng hỏi:
- Nghe nói hôm nay có một tên nha hoàn sinh nữ nhi?
- Vâng, là thị nữ của tiểu Du.
Lục Thanh Minh chợt trừng to mắt , bộ dáng kinh ngạc, nói:
- Phụ thân, người….
- Đổi.
- Phụ thân, đây chính là cốt nhục của Lục gia chúng ta, là cháu ruột của người…
- Ta nói rồi , Lục gia chúng ta không cần phế vật.
Lục Hành Không lạnh lùng quát:
- Chẳng lẽ ngươi muốn để bên ngoài biết Lục gia chúng ta sinh ra dị dạng sao? Ngươi muốn để cho bọn hắn biết cháu của Lục Hành Không ta, con của Lục Thanh Minh ngươi bị sét đánh sao?
- Nhưng mà tiểu Du bên kia thì…
- Nó mệt rồi, hẳn là đang nghỉ ngơi.
Lục Hành Không thanh âm trầm thấp rất nhiều:
- Con hãy đi chăm sóc nó đi.
Lục Thanh Minh cúi đầu đi ra bên ngoài, thân hình vốn cao lớn hiện giờ có chút đơn bạc.
- Đứa nhỏ đó tên là Lục Khế Cơ.
Lục Hành Không nói.
- Là sao?
- Tên của đứa nhỏ ấy là Lục Khế Cơ, là tên ta chuẩn bị cho nó.
Lục Hành Không nói:
- Sáng sớm ngày mai, để nó đi ra tiếp nhận ca ngợi cùng vinh quang đi.
- Vâng phụ thân.
Lục Thanh Minh thanh âm khàn khàn nói .
Hắn biết chuyện mà phụ thân đã quyết định cũng chính là sự thật.
Con hắn…
Không , hắn chưa từng có con trai.
Con gái của hắn gọi là Lục Khế Cơ.