Một thân đồ tang trắng bằng vải thô, trên đầu một vành khăn trắng, như một con thiên nga nhỏ thập phần thanh tú, ánh mắt hồng hồng, lông mi vẫn còn ướt đẫm, chiếc mũi nhỏ cũng đỏ bừng lên vì lạnh, đang sợ hãi nhìn hắn.
Trịnh Thiếu Bằng cũng kinh ngạc nhìn nàng, Dương Hàn Thị? Thật là còn quá nhỏ đi? Cũng không phải chỉ mới lần một lần hai. Tuy rằng đối với chết đi sống lại , nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới, hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm, chẳng qua vừa nhìn thấy thê tử trẻ tuổi này trong lòng hắn cực kỳ quái dị.
Thân thể đang ngồi chồm hỗm đã cực độ suy yếu, trong chốc lát lại lắc lư muốn ngã, miễn cưỡng chống đỡ lại thân hình, cười cười, hắn nói:
- Không cần sợ hãi, ta còn chưa có chết.
Hàn Ấu Nương đôi mắt mở thật to chằm chằm nhìn hắn một hồi, nước mắt từ từ trào ra, ánh mắt mông lung, được nửa ngày bỗng nhiên òa khóc.
Tiếng khóc này của nàng khiến cho Trịnh Thiếu Bằng cảm thấy một cỗ hàn khí chạy thẳng lên não, phải có rất nhiều chua sót cùng ủy khuất trong lòng mới có thể khóc như cào xé ruột gan đến như vậy.
Tiếng khóc của Hàn Ấu Nương càng trở nên thương tâm, hai tay siết chặt thành quan tài, nàng sợ khi buông tay ra hắn sẽ lại đi mất. Bình thường nàng không oán trách không hối hận một lòng chiếu cố hắn, từ khi trở thành phu thê tới nay, hai người thậm chí còn chưa nói với nhau được mấy câu, kỳ thật hai người thậm chí còn không có tình cảm gì sâu đậm.
Nhưng bây giờ nàng mới biết được là hắn có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với mình. Cho dù là hắn chỉ còn một hơi thở, chỉ có hắn, nhà này mới có thể toàn vẹn mà tồn tại, hắn mới chính thức là trụ cột của căn nhà này.
Trịnh Thiếu Bằng nghe nàng khóc lóc, trong lòng dâng lên cảm giác chua sót, vừa định an ủi nàng, muốn nói vài câu: “Lần đầu gặp mặt, xin được chiếu cố nhiều hơn” hoặc tương tự như vậy, tiếc là cơ thể không chịu nghe lời, miệng như bị keo dán kín, cái gì cũng không nói nên lời, ngược lại hai mắt vừa chớp một cái đã lại lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Trên linh đường lại một trận nhốn nháo, tỉnh táo lại Hàn Ấu Nương vừa khóc vừa nhờ người mang hắn ra khỏi quan tài. Dương lão thái gia cũng đã từng nghe nói qua chuyện có người chết đi rồi sống lại nên cũng không quá mức kinh ngạc. Nhìn thấy Dương Lăng sống lại, trong lòng mặc dù xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy cao hứng nhiều hơn.
Dù sao Dương Lăng cũng là người duy nhất có công danh, trong tộc có một người như vậy cũng cảm thấy vinh quang, dù sao hắn cũng là nhất môn huyết mạch Dương thị của mình.
Lúc trước nghe lời con trai khích động, chạy tới cướp đoạt tài sản, cố nhiên là tính toán cho con mình, nhưng trong tâm tư hắn ngược lại cũng có nửa phần lo lắng sợ rằng tiểu góa phụ này không giữ được đạo làm vợ, vài năm nữa sẽ mang cả gia sản tái giá, bây giờ đường chất sống lại, vấn đề này đã không còn phải lo lắng, tâm ý kia cũng liền bỏ đi.
Hắn hết sức khó xử đi gọi người tới giúp đỡ nâng đứa cháu mình đặt lên giường, lại đi mời thầy thuốc, bận rộn cả ngày giúp đỡ xong, rồi mới cùng con cháu trở về.
……………………………………..
Hai chén cháo ngô, một đĩa dưa muối,Trịnh Thiếu Bằng chín kiếp làm người lương thiện, lần cuối cùng chuyển thế mới được cùng thê tử ăn bữa cơm đầu tiên. Một ngọn đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, trong căn phòng tràn đầy mùi khói.
Đầu thai chuyển kiếp tám lần, không phải hào phú thế gia cũng là quyền cao chức lớn, gia sản kếch xù, mỗi lần đến bữa ăn, có lần nào đến nỗi cái bụng sùng sục kêu réo như bây giờ. Thân phận của Trịnh Thiếu Bằng giờ đây là Tuyên Phủ tú tài Dương Lăng thời Đại Minh Hoằng Trị năm thứ 17, miễn cưỡng nuốt một miếng mà đến bảy phần khó khăn mới trôi.
Hàn Ấu Nương ngược lại cảm thấy hương vị thật sự ngọt ngào, cơm rau tuy rằng quá mức đạm bạc, nhưng trượng phu sống lại, hơn nữa lại tự dậy ăn cơm, trong lòng nàng cảm thấy một sự vui mừng cùng thỏa mãn nho nhỏ.
Nhìn trong nhà chỉ có bốn bức tường, Dương Lăng không khỏi âm thầm thở dài, nhìn thấy Hàn Ấu Nương căn bản vẫn còn là một tiểu nữ hài, đang cầm chén cháo ngô húp thập phần ngọt ngào, còn dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ mép chén, Dương Lăng trong lòng không khỏi cảm thấy chua sót, nghĩ:
- Tên quỷ Phán Quan chết tiệt, xem ra hắn đùa giỡn mình rồi đây, sớm biết thế, không bằng lúc trước cứ hưởng thụ cái cảm giác làm ức vạn phú hào, mặc dù có chút lớn tuổi........ Bây giờ thì phải làm sao? Đúng là từ vạn tuế giảm mất thiên tuế, còn không bằng tên hai năm trước, ít nhất..... Cô vợ này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng hiện tại chỉ có thể nhìn mà thôi.
Hắn trong lòng tính toán, nhìn Hàn Ấu Nương đặt bát xuống, liền đẩy nửa bát cháo ngô còn lại của mình qua cho nàng ôn nhu nói:
- Còn không no sao? Đây ăn nốt phần của ta đi.
Hàn Ấu Nương lúc này mới can đảm nhìn thoáng qua nam nhân của mình, bộ dáng của hắn thập phần tiều tụy, nhưng tinh thần đã bắt đầu tốt hơn rất nhiều, đôi mắt cũng đã có thần thái, thấy ánh mắt ôn nhu của hắn dương lên nhìn mình, Hàn Ấu Nương không khỏi thẹn thùng, mi mắt cụp xuống nhẹ nhàng nói:
- Tướng công, người vừa mới lành bệnh, nên ăn nhiều một chút.
Dương Lăng ngẫm nghĩ trong đầu tìm cách xưng hô với nương tử hắn, bất quá loại xưng hô của người xưa hắn gọi ra thật sự cảm thấy không quen, cũng may tại vì Dương Lăng từ khi bị bệnh, cả ngày đều không tỉnh táo, ngay cả ánh mắt cũng lười mở ra, cũng chưa từng mở miệng gọi tên nương tử, vì thế hắn liền gọi nhũ danh của nàng, nói:
- Ấu Nương, ta vừa khỏi bệnh, cho nên cũng không ăn được nhiều, nàng không ăn, như vậy sẽ lãng phí.
Hàn Ấu Nương suy nghĩ, nhìn hắn ngại ngùng cười cười, đón lấy bát cháo thấp giọng nói:
- Đa tạ tướng công.
Dương Lăng tinh tế đánh giá nàng, nữ hài này đã bỏ đi tang phục, đổi qua một bộ vải thô màu xanh, khuôn mặt nàng xem ra còn non nớt, có thể là do nhiều năm tập võ, ngược lại dáng người đã có vài phần giống một đại cô nương đã trưởng thành, dung mạo thanh tú, làn da hơi hơi đen, nhưng lông mi nồng đậm, mũi cao, đôi môi phúng phính, mắt to đen nhánh, dáng vẻ thập phần đáng yêu.
Phát giác trượng phu đang nhìn mình, Hàn Ấu Nương còn tưởng rằng mình ăn uống có điểm nào không nhã nhặn, không khỏi có chút thẹn thùng nghiêng người xoay đi. Từ khi thành thân tới nay, đây cũng là lần đầu tiên nàng có thể cùng trượng phu ngồi cùng một chỗ ăn cơm, tuy nói làm vợ chồng đã hơn nửa năm, nhưng ấn tượng của nàng về người trượng phu này vẫn hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ biết tên của hắn, biết hắn là đệ nhất anh tài trẻ tuổi ở Tuyên Phủ, là người duy nhất có công danh trong tộc, ngoài ra hoàn toàn không biết thêm điều gì.
Căn phòng này chính là phòng chính giữa, vừa bước vào cửa nhà là chiếc bàn ăn này, bên phải là lối vào phòng ngủ, bên trong còn thoang thoảng mùi vị của thuốc. Bên trái vốn là chỗ ngủ của cha mẹ Dương Lăng, nhưng từ khi phu thê lão nhân gia qua đời thì đã bỏ không, chỉ còn dùng làm nơi chứa một ít tạp vật.
Cũng là phòng khách đồng thời cũng là linh đường của Dương Lăng, Hàn Ấu Nương sợ hắn vừa mới khỏi bênh còn yếu ớt, kiên trì không cho hắn vận động, dìu hắn đến đầu giường đặt gần lò sưởi, sau đó mang câu đối, vàng mã của những người đến phúng viếng cùng linh cữu hủy đi. Đến khi xong việc thì toàn thân cũng vã đầy mồ hôi.
Nhìn Hàn Ấu Nương nhanh nhẹn dọn dẹp gọn gàng trong phòng, Dương Lăng không khỏi thở dài một hơi, đều nói xã hội hiện đại con gái được tiếp xúc nhiều điều, muốn ăn gì cũng có, cho nên phát dục sớm, nhưng trưởng thành sớm thì có hơn gì? Trưởng thành sớm chẳng qua là thân thể phát triển mà thôi, nhìn xem Hàn Ấu Nương, đây mới là tâm trí thành thục trưởng thành.
Con gái mười lăm tuổi, vừa mới chỉ là khúc dạo đầu lại phải hầu hạ một người bệnh nằm liệt giường, nhà lại nghèo xơ xác, thật đúng là làm khó nàng, cũng không biết trong hơn nửa năm này nàng sống như thế nào. Nhìn thấy nàng nhu thuận cùng xinh đẹp, Dương Lăng bất giác có chút động tâm, nữ hài nhi thanh tú thuần khiết này làm trong lòng hắn sinh ra cảm giác thương cảm cùng yêu quý. Ngẫm lại hắn có sống nhiều lắm cũng chỉ được thêm hai năm, hắn thật sự không thể làm hỏng người ta được.
Hàn Ấu Nương thu dọn xong quay lại thấy hắn ngồi đó nhìn mình đánh giá, trên mặt không khỏi nóng lên, hơn nửa năm nay, ngày nào nàng cũng trông mong cho nam nhân này tỉnh lại, hôm nay hắn thật sự tỉnh lại, bị hắn nhìn như vậy nàng liền cảm thấy không được tự nhiên.
Nàng ngượng ngùng xấu hổ đi vào nhà, khơi ngọn đèn cho sáng thêm một chút, thấy ánh mắt hắn còn nhìn theo mình, hai má lại càng nóng lên, không biết làm sao nói chuyện cùng hắn, khuôn mặt càng đỏ bừng hơn, nàng đi tới kéo tấm chăn mỏng đắp ngang đùi hắn lắp bắp nói:
Tướng công, người vừa mới hồi phục, nên nghỉ ngơi nhiều, thiếp....thiếp đi sang nhà đại nương bên cạnh một lát sẽ trở về.
Nói xong liền đi nhanh ra khỏi phòng như bị đuổi.
Dương Lăng mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn biết bản thân mình thực ra chẳng có bệnh gì, chẳng qua từ lúc nhập xác tới giờ, vì có một thời gian dài nằm trên giường, hơn nữa thiếu dinh dưỡng cho nên tứ chi mới vô lực, sức lực bên ngoài tuy không ổn định, nhưng thật ra không có trở ngại gì quá lớn.
Hàn Ấu Nương chạy ra ngoài, hắn liền xốc chăn lên bước xuống giường. Nhân cơ hội vừa đến hắn cũng muốn làm quen một chút. Vừa nhìn quanh một vòng tim hắn liền nguội lạnh một nửa, nơi nơi đều trống trơn, thật đúng là cái nhà chỉ có bốn bức tường, thật sự đáng thương.
Đi đến phòng đối diện, từ miệng Hàn Ấu Nương nói, hắn đã biết gian này nguyên lai là nơi song thân Dương Lăng đã ở, bây giờ đã để không chỉ còn một ít tạp vật bên trong. Hắn đi đến gần cửa thấy túi chứa lương thực, mở ra thấy bên trong còn không được nổi một bát đầy, khó trách buổi tối nàng nấu hai chén cháo, uống hết bát của mình cùng nửa bát của hắn đã cảm thấy .thoả mãn, không biết đã bao nhiêu ngày nàng không được ăn một bữa cơm no, Dương Lăng đột nhiên cảm giác có chút cay cay nơi mũi.
Như vậy để sống những ngày sắp tới sẽ là một vấn đề, làm sao có thể qua được mùa đông sắp tới? Ta nói muốn chết cũng phải chết no, đâu có nói làm con ma đói chờ chết. Hắn trong lòng không ngớt chửi rủa tên Phán Quan cùng bọn tiểu quỷ.
Gian phòng không lớn, trong phòng lại không có thứ gì, đi lại vài lần hắn liền đẩy cửa đi ra ngoài. Sơn thôn ban đêm một mảnh tối đen , ánh đèn le lói từ trong nhà không chiếu được xa, căn bản khác hẳn nông thôn ở thời hiện đại, khắp nơi sáng ngời. Nhìn bầu trời, vầng trăng lưỡi liềm đã bị mây đen che phủ, hắn cảm thấy khí lạnh thấu xương, khắp nơi tĩnh lặng, cũng không biết Ấu Nương đi đã đi đâu, hắn đang muốn trở về phòng, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa có thanh âm vang lên, sau đó có tiếng chó ầm ĩ sủa vang.
Lắng tai nghe, chỉ nghe cách đó không xa một giọng nữ già nua nói:
- Ấu Nương à, đêm tối đi đường phải chú ý một chút nha.
Sau đó lại nghe được âm thanh trong trẻo của Ấu Nương:
- Ai, cám ơn Lý đại nương, chờ sang năm nhà cháu thu hoạch lương thực, nhất định sẽ trả cho người.
Dương Lăng lặng lẽ đi đến bên bức tường thấp, đứng lên đống tuyết dưới chân tường ngó sang bên kia. Chỉ thấy một bà lão mái đầu đã bạc trắng đang giơ ngọn đèn, một tay bám vào cánh cửa. Còn Ấu Nương vừa nói vừa đi ra khỏi cửa.
Chỉ thấy lão bà lắc đầu thở dài một tiếng, trong phòng âm thanh một lão nhân vang lên:
- Lão bạn già, bọn thát tử đã tới thu thuế rồi, lương thực của chúng ta cũng không còn thừa nhiều đâu.
Lão thái bà một tay bám cánh cửa lầu bầu nói:
- Ai, ta biết, nhưng hài tử Ấu Nương này thật rất đáng thương, có thể giúp được thì nên giúp. Lại nói Lăng nhi kia sau này chắc chắn sẽ có công danh, đại nạn mà không chết, tất tương lai sẽ có phúc lớn ....
Cánh cửa đóng lại, âm thanh phía bên trong không nghe rõ nữa. Dương Lăng nghe thấy cánh cửa trong sân nhà mình vang lên một tiếng, thân ảnh xinh xắn đi đến, không tự chủ cất hai bước về phía trước đón nàng.
Hàn Ấu Nương thoáng thấy trong sân có bóng người, trong lòng chợt chấn động, nghĩ chắc đó là tên vô lại Dương Tuyền lại muốn tới tận nhà đùa giỡn, nàng một tay cầm nửa túi lương thực, một tay thuận từ phía sau vơ lấy cây gậy, thấp giọng quát:
- Cút ra ngoài cho ta, nếu không.... nếu không ta sẽ gọi nam nhân của ta.