Khắp nơi đều là những núi rác thải ngập trời. Hai cái quang giáp lẳng lặng mai phục ở phía sau đống rác thải, mà cách chỗ bọn họ tầm một trăm thước, có năm con Bách Phệ thử đang không ngừng đào bới đống rác thải để tìm kiếm thức ăn. Bọn chúng cũng rất tỉnh táo, thỉnh thoảng ngó lên để ý tình huống xung quanh. Diệp Trọng cẩn thận đánh giá địa hình xung quanh một chút, sau đó cùng Mục Thương thương lượng vài câu.
Diệp Trọng cẩn thận điều khiển Ôn Ni, chậm rãi tiến tới gần năm con Bách Phệ thử, cũng không ngừng sử dụng các loại chướng ngại vật để che dấu thân hình. Ngừng lại ở một vị trí cách năm con Bách Phệ thử tầm hai mươi thước, Diệp Trọng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa xuất hiện sai lầm gì. Diệp Trọng vừa mới chuẩn bị ra tay, đột nhiên một trận gió chợt từ phía sau Diệp Trọng bỗng nhiên thổi tới cuốn về phía năm con Bách Phệ thử, trong lòng Diệp Trọng thầm hô to không xong, hắn liền mạnh mẽ tăng tốc độ lên mức cao nhất, hướng đám Bách Phệ thử vọt tới.
Ôn Ni giống như một viên đạn vừa bay ra khỏi nòng pháo, mang theo tiếng gió rít gào nhắm hướng năm con Bách Phệ thử phóng tới.
Nhưng đáng tiếc Diệp Trọng vẫn bị chậm một chút, ngay khi cơn gió vừa thổi qua, khứu giác linh mẫn của Bách Phệ thử ngay lập tức phát hiện ra nguy hiểm, nhất thời chia ra chạy loạn.
Diệp Trọng không hốt hoảng, cũng không vội vàng, điều khiển Ôn Ni tập trung đuổi theo một con trong số đó, nếu như để chúng nó tiến vào trong đống rác thải, vậy thì khả năng có thể bắt được chúng nó sẽ trở lên cực kỳ nhỏ. Diệp Trọng không chút để ý đến bốn con khác, cắn chặt răng tập trung vào con Bách Phệ thử kia.
Những cơn gió gào thét thổi qua bên tai, máu trong người Diệp Trọng giống như đang bừng bừng sôi trào lên, mọi thứ xung quanh dần dần mờ đi trong mắt hắn, đại não của Diệp Trọng đang cực kỳ hưng phấn, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, mỗi một lần hô hấp đều giống như muốn sử dụng hết khí lực toàn thân của Diệp Trọng, bộ ngực hắn không ngừng phập phồng theo từng nhịp hô hấp. Mỗi một lần thở ra đều mang đến cho mũi của hắn một cảm giác nóng bỏng, giống như hắn phun ra không phải là không khí mà là những luồng lửa đỏ vậy.
Nhìn khoảng cách giữa mình và con Bách Phệ thử càng lúc càng ngắn lại, hai tay của Diệp Trọng vẫn giữ nguyên nhịp độ, nhưng tiết tấu hô hấp của hắn đã bắt đầu điều tiết lại.
Bỗng dưng, Ôn Ni hung hăng ném ra một lưỡi dao găm. Đinh một tiếng, thanh trùy thủ đã cắm thật sâu xuống vị trí trước con Bách Phệ thử ba thước, con Bách Phệ thử đang dùng toàn bộ sức lực để chạy trốn, mắt thấy nó như muốn đâm đầu vào lưỡi dao găm kia, tưởng chừng như sắp sửa xuất hiện một cảnh máu tươi đầm đìa.
Chỉ thấy con Bách Phệ thử kia thân thể đột nhiên uốn éo một cách kỳ dị, hai chi trước to khỏe của nó đạp mạnh xuống mặt đất ngay phía trước lưỡi dao găm, thân hình linh hoạt mượn lực, tránh được một phen bị thương tổn, làm cho người xem được một phen trợn mắt há mồm.
Mà con Bách Phệ thử này hai mắt cũng sáng ngời, có vẻ như là không tin rằng mình có thể may mắn tránh thoát được tình thế nguy hiểm đến vậy.
Nhưng mà, may mắn không tiếp tục mỉm cười với nó, một tiếng gió bén nhọn chợt truyền tới. Với thính giác linh mẫn của mình, con Bách Phệ thử dễ dàng biết được lực lượng ẩn chứa trong tiếng gió này khủng bố đến mức nào. Không khí ở đầu gối Ôn Ni như bị xé toạc, phát ra những thanh âm khiếp người. Bất kỳ ai bị một đòn này đánh trúng bộ vị yếu hiểm, tuyệt đối không có khả sống sót.
Có khả năng tồn tại ở Phế tinh, không có một loài vật nào là lương thiện, cho dù đó là một loài mang tên là “Thử (chuột)” như Bách Phệ thử, thì dưới tình cảnh tuyệt vọng, nó cũng không có khả năng ngồi yên chờ chết!
Chỉ thấy thân hình nó chợt cong lại, cơ thể hơi hãm lại trên không trung, ngay khi Ôn Ni chuẩn bị đánh trúng nó, nó liền quay ngoắt lại hai chân trước mạnh mẽ vung lên chống đỡ, nương theo đòn đánh này, nó giống như tên rời cung nhắm hướng cổ của Ôn Ni đánh tới.
“Phốc” một tiếng, hai chân trước của nó nháy mắt bị chém đứt, những gai nhọn sắc bén lập tức xé toạc phần bụng mềm mại của nó, sau đó còn lưu lại một vết thương sâu hoắm lên chân sau của nó, vết thương sâu tới nỗi mơ hồ có thể thấy được cả xương cốt.
Ở trên Phế Tinh này, với một vết thương nặng như vậy, bất luận là sinh vật gì cũng không có khả năng tiếp tục tồn tại. Nhưng hiện tại đó không phải vấn đề mà nó cần phải bận tâm suy nghĩ, nó sở dĩ làm như vậy, chính là muốn trước khi chết có thể hung hăng giáng trả địch nhân trước mắt một kích! Cho dù một kích này của nó trong mắt địch nhân trước mặt chỉ là một kích vô cùng nhỏ bé đi chăng nữa.
Hàm răng bén nhọn của nó chớp động, lóe lên hàn quang đáng sợ, con Bách Phệ thử rất tin tưởng, với hàm răng ngay cả kim loại cũng có thể cắn đứt này, nhất định nó có thể lưu lại trên người đối phương một vết thương trí mệnh.
Tín niệm chấp nhất đó làm cho con Bách Phệ thử giống như đột nhiên như ăn phải thuốc kích thích, tâm lý không màng sinh tử làm cho nó phát ra toàn bộ năng lượng sinh mệnh còn sót lại! Một kích này tuyệt đối là một kích sắc bén nhất từ trước đến nay của nó!
Gần, càng ngày càng gần, cần cổ của địch nhân trong mắt nó càng lúc càng rõ ràng, con Bách Phệ thử bắt đầu cảm thấy hưng phấn! Chỉ cần một giây nữa, không, nửa giây cũng đủ rồi! Chỉ cần nửa giây, thì nó có thể hoàn thành một kích huy hoàng nhất từ trước đến nay của cuộc đời nó.
Đôi mắt nó đang có một ngọn lửa thiêu đốt! Đó chính là ngọn lửa rực cháy khi nó thiêu đốt sinh mệnh nhằm tạo ra một kích huy hoàng này!
Bỗng dưng, ngọn lửa trong đôi mắt nó chợt nguội lạnh!
Một thanh đao vô thanh vô thức đột nhiên âm thầm từ phía dưới đâm lên, giống như không hề gặp phải một chút trở ngại, xẻ đôi người con Bách Phệ thử này! Trong phút chốc, máu tươi cùng với nội tạng giống như nước lũ trào ra, bắn tung tóe, làm cho mặt đất bị nhuộm đỏ một mảng lớn.
Đại não của Diệp Trọng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại!
Ngẩng đầu lên nhìn lại, Mục Thương đang đứng ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn hắn. Tay hắn cầm một cây gậy Titanium dài đến 7 thước, trên đó đồng dạng cũng đang xiên một con Bách Phệ thử. Trận chiến đấu của Mục Thương đơn giản hơn Diệp Trọng rất nhiều. Ngay khi Diệp Trọng vừa bị lộ thì có một con Bách Phệ thử hốt hoảng nhắm phía hắn chạy tới, con Bách Phệ thử trong lúc hốt hoảng không hề có một chút đề phòng nào, gần như chỉ trong nháy mắt khi bị Mục Thương công kích, nó không kịp làm ra bất kỳ phản ứng kháng cự nào.
Diệp Trọng hướng Mục Thương ở phía xa xa phất tay nói: “Hi!”
Rồi sau đó lập tức đem hai mảnh thân thể của con Bách Phệ thử nhặt lên!
Diệp Trọng đắc ý khoe với Mục Thương: “Thấy thế nào? Kỹ thuật của ta cũng không tồi phải không?”
Mục Thương không mặn không nhạt bình thản nói: “Cực kỳ kém cỏi!”
Diệp Trọng phẫn nộ quát: “Cái gì? Cực kỳ kém cỏi? Ngươi không có nhìn lầm chứ?” Đối với phương diện mà mình cực kỳ tự tin lại bị người khác chẳng hề lưu tình mà đánh giá như vậy, có thể hiểu vì sao mà Diệp Trọng lại tức giận như thế.
Mục Thương không chút nào lưu tình nói: “Ngoài kỹ xảo chiến đấu miễn cưỡng thuộc loại trung cấp ra, thì kỹ thuật phi hành, kỹ xảo bắn, chiến thuật đều cực kỳ thô thiển, kinh nghiệm thực chiến của ngươi thì do tư liệu không đủ nên không thể phán đoán!”
“Không thể nào!” Diệp Trọng ánh mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Mục Thương nhún vai, bộ dáng đó làm hắn trông thật buồn cười và kỳ quái: “Đương nhiên, tỷ lệ phán đoán sai lầm chiếm 0,3%!”
Diệp Trọng không phục cãi lại: “Ngươi chắc hẳn là đang ghen tỵ với ta, nên mới cố tình đả kích ta như vậy!”
Mục Thương: “Không tồn tại loại khả năng này!”
“Vậy thì hẳn là do quang giáp mà ta điều khiển quá cũ kỹ rồi, ha ha, nhất định là như vậy, nếu không, một ngày nào đó cho ta điều khiển ngươi thử xem.”
Mục Thương im lặng một hồi, sau đó thanh âm có chút kỳ quái nói: “Tổng cộng có ba mươi mốt kẽ hở để cho lũ Bách Phệ thử chạy trốn, ngươi làm thế nào mà biết được sẽ có một con chạy tới vị trí của ta?”
“Hắc hắc, thấy ta lợi hại chưa! Đó là trực giác!” Diệp Trọng đắc ý nói.
“Trực giác?” Đôi mắt điện tử của Mục Thương đột nhiên sáng ngời: “Tư liệu không đủ, không thể tính toán!”
Diệp Trọng cười nhạt: “Tính toán? Có thể tính toàn thì còn gọi là trực giác được sao?”
Mục Thương không nhanh không chậm nói: “Chỉ là những xác xuất nhỏ có thể phát sinh mà thôi!”
“Cái gì? Ý của ngươi có phải nói phán đoán của ta chỉ là trùng hợp? Là dựa vào may mắn? Ta nói cho ngươi biết…..” Diệp Trọng tức giận kêu oa oa.
……..
Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, hai bóng người tiến về phía đường chân trời, bóng trải ngày càng dài. Phía trên đầu, trạm chuyển phát tín hiệu sừng sững nhọn hoắt xa xa nhìn tựa như một cái biển báo giao thông, luôn luôn giúp Diệp Trọng xác định đúng phương hướng trở về nhà.