Thông Châu nằm ở phía tây Cửu Châu của Trung Nguyên Đại Địa.
Dãy Côn Lôn Sơn nguy nga sừng sững, chọc trời xuyên mây, kéo dài hàng ngàn dặm, trông giống như một con rồng tung hoành từ nam sang bắc, ngạo nghễ với trời xanh, sơn xuyên linh khí hội tụ khí thế như đoạt thiên địa, thách thức tạo hóa.
Trên các đỉnh thuộc dãy Côn Lôn Sơn, băng truyết phủ quanh năm, mây trắng bao quanh lưng chừng núi. Bên dưới là vực sâu cốc thẳm, cây cối um tùm xanh tươi vạn dặm.
Hết thảy những kỳ cảnh trong thiên địa đều như tập trung cả tại nơi hùng vĩ này, bởi vậy mới nói là "Côn lôn sơn thập lý bất đồng thiên". (Dãy Côn Lôn đi mười dặm thì bầu trời cảnh vật đã đổi khác).
Từ xưa tới nay, từ trên đỉnh cao của Côn Lôn Sơn tuyết vẫn tan chảy thành ba dòng sông lớn đổ vào Trung Nguyên, nuôi dưỡng ức triệu dân tình bá tánh của thần châu. Bởi thế, Côn Lôn Sơn từ cổ đã được coi là tiên sơn của Cửu Châu.
Thánh địa Tiên Phủ của giới đạo môn tu chân thuộc Côn Lôn phái cũng nằm trong Côn Lôn Sơn.
Côn Lôn phái là môn phái có lịch sử lâu đời, đã tồn tại từ hơn ba ngàn năm trước, có thể coi là đứng đầu chính đạo của Trung thổ đương thời. Trong trận Thần chiến từ thời thượng cổ, sau khi Bất Chu Sơn sụp lở, cửu châu đại loạn, Huyền tông chia thiên hạ thành ba phần. Tổ sư sáng lập ra Côn Lôn phái coi như tạo ra huyền tông sơ khai thời thượng cổ là Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã dùng đại pháp lực thần thông tại Côn Lôn Sơn khai phá ra bảy mươi hai ngọn núi chọc trời, truyền lại cho môn nhân tiếp tục phát triển.
Sau đó chi phái của Tây Vương Mẫu đã theo tới Côn Lôn Tiên Phủ sử dụng một ngọn để tu luyện, Côn Lôn phái từ đó đàng hoàng trở thành đệ nhất đạo môn trong giới tu chân.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân công đức viên mãn, phi thăng về thiên giới.
Trải qua hơn ngàn năm tồn tại và phát triển, trong Côn Lôn Phái có ba chi phái cùng nhau đột khởi tại các ngọn Thái Hạo, Thiếu Hạo và Vương Mẫu. Ba ngọn núi này liền trở thành Tam Thánh Sơn, về sau trở thành ba tông phái là Đạo, Pháp, Thánh.
Cho tới ngày nay, môn hạ Côn Lôn phái lên tới hơn ba ngàn người, cao thủ như mây, uy chấn tam giới, cùng với Linh Tiêu phái ở Thiên Trụ Sơn và Thái Nhất môn ở Trung Nam tạo thành ba đại phái đứng đầu tại Trung thổ. Thậm chí còn được xếp ngang hàng với Thiên Phật tự trên Vân Đỉnh Sơn và Thông Thiên các tại Bồng Lai trở thành ba môn phái cực lớn trong giới tu chân toàn thiên hạ.
Đương kim chưởng môn của Đạo tông thuộc Côn Lôn phái là Nhất Nguyên Chân Nhân, của Pháp tông là Nhất Đức Chân Nhân, của Thánh tông là Cơ Hương Tiên Tử. Cả ba người đều có tu vi siêu phàm nhập thánh, xoay chuyển tạo hóa. Danh tiếng của Côn Lôn tam thánh hiện thời không có ai sánh kịp.
Đối với những người thường dân phàm tục dưới núi, các truyền thuyết về tiên đạo trên Côn Lôn Sơn trong lòng họ được sùng kính cực kỳ.
Cửu Châu thần thoại truyền thuyết lại bắt đầu mở ra một trang mới.
Nộ Giang, con sông chảy tử Côn Lôn Sơn kéo dài ngàn dặm xuống chân núi phía đông, bắt đầu từ Thông Châu thì chuyển mình chảy về hướng đông nam, qua Ung Châu và Cung Châu rồi đổ ra đông hải, nước chảy cuồn cuộn tới mấy ngàn dặm.
Vùng thượng du của Nộ Giang, nước chảy uốn lượn hiền hòa, hai bên bờ đầy cổ thụ cao ngút, núi non trùng điệp. Xuôi về phía hạ du hơn năm trăm dặm chỉ có một đại trấn duy nhất là Lạc Thủy thành.
Hà Dương trấn lại nằm ở dưới chân núi cách Côn Lôn Sơn chừng hơn trăm dặm, ở bờ bắc vùng thượng du của Nộ Giang.
Những dược liệu, cổ mộc ngàn năm, sơn cầm kỳ thú trong núi hấp dẫn các cánh buôn tụ tập tại bến sông Hà Dương, dần dà trở thành thị trấn, hai bên phía đông và phía tây lại lưu thông tới hai vùng đất đai màu mỡ tại trung du và thượng du của Nộ Giang.
Thị trấn hướng trục nam bắc thuận theo khe núi, núi sau sông trước, nhà cửa mọc lên chi chít, có cả trăm nơi để tụ tập mua bán. Ngay sát bến sông có một căn Quy Lai Khứ khách sạn, thương nhân qua lại không có ai là không biết.
Hai tầng lâu gác ẩn ẩn trong tán cổ thụ, chiếc cờ hiệu dài màu nâu treo tít trên cao đón gió tung bay, từ xa đã có thể nhìn thấy.
Trưa hôm nay, trời trong nắng ấm, cửa trấn đột nhiên xuất hiện hai hòa thượng một già một trẻ.
Hai người đều mặc áo cà sa màu nguyệt bạch, đi chầm chậm qua cổng vòm, nổi bật lên giữa đám phu áo vải thô xỉn nơi bến sông. Lão hòa thượng hàng mi trắng dài rủ xuống mắt, khuôn mặt quắc thước, dáng vẻ trang nghiêm, tả thủ cầm một chuỗi la hán niệm châu sắc đỏ tươi, phong độ ung dung đích thị là một cao tăng đắc đạo.
Bên cạnh ông là một hòa thượng nhỏ tuổi da trắng mặt tròn vành vạnh, mi thanh mục tú, miệng tươi cười lộ hàm răng trắng bóc, dáng vẻ y như ông cụ non.
"Có khách tới kìa, còn ở đó ngủ gật!" Giọng nói sắc bén là của lão bản nương, tiếng nói đột nhiên vang lên đánh thức Dương Chân đang ngủ nơi bục cửa.
"Biết rồi, biết rồi." Dương Chân càu nhàu dụi mắt, dè chừng liếc lão bản nương tại quầy hàng một cái, vắt chiếc khăn dài lên chạy ra ngoài hướng về phía bến sông mà nhìn ngó. Tức thì cảm thấy vô cùng thất vọng chẳng buồn quay đầu lại, kêu lên một giọng nặng nề.
"Tiểu thí chủ, làm phiền vậy!"
"Xin chào đại sư phụ." Dương Chân đứng yên bắt chước bộ dạng để trả lễ, "Nhị vị đại sư phụ muốn ăn cơm hay là nghỉ lại?"
"Dám hỏi thí chủ, ở đây có thấy một người ngoại tộc tóc đỏ ăn mặc lòe loẹt đi qua hay không?" Lão hoàng thượng khẽ niệm một tiếng phật pháp nhẹ nhàng hỏi thăm.
"Tóc đỏ, ngoại tộc?" Dương Chân tức thì tỏ ra đầy vẻ kinh ngạc, cặp mắt tinh linh chớp chớp, nghiêng đầu cố nhớ giây lát, rốt cục lắc đầu.
"Là một con yêu quái!" Tiểu hòa thượng đứng bên cạnh cố ý làm ra vẻ hù dọa.
"Yêu quái?" Dương Chân há hốc miệng tới cả nửa ngày, đột nhiên nhìn thấy nét mặt của tiểu hòa thượng béo trắng này thoáng có vẻ cười cổ quái, tức thì minh bạch, liền chỉ về phía tây nói giọng bực tức: "Trên Côn Lôn Sơn có thần tiên, yêu quái dám mò tới Hà Dương trấn ta ư? Hừ!"
Lão hòa thượng cùng tiểu hòa thượng nhìn nhau một cái, không nhịn được cười phá lên.
"Tiểu Chân tử, lại bắt chuyện với hòa thượng nghèo rớt đó làm chi, lại đây nào!" Giọng nói của lão bản nương không cao nhưng vẫn vang vọng từng hồi bên tai Dương Chân.
Lão hòa thượng tu vi cao thâm, nghe bà ta châm biếm mà chẳng hề biến sắc, có lẽ sớm đã quen với việc này, nhưng tiểu hòa thượng thì sa sầm mặt, thở phù phù nhìn vào phía trong khách sạn.
"Ặc, thì đến!' Dương Chân làm mặt quỷ với gã tiểu hòa thượng sau đó quay lại.
"Sư phụ, Linh Bảo đói rồi." Lúc này tiểu hòa thượng chợt ngước mắt nói nhỏ.
"Ngươi đã đạt tới cảnh giới tịnh thân mà vẫn còn tham thực dục, đúng là nghiệt đồ." Lão hòa thượng trừng mắt nhìn Linh Bảo một cái đầy vẻ yêu mến, vừa nói vừa cất bước theo Dương Chân tiến vào cửa khách sạn.
Trong khách sạn bố cục rộng rãi, lại đang lúc vắng vẻ, mấy chục chỗ ngồi cả lầu trên lầu dưới chỉ có lác đác mấy người.
"Hai ấm trà xanh, một bát mì rau." Dương Chân cao giọng ứng thanh, chạy vào bên trong.
Lão bản nương thấy có khách tới, miễn cưỡng làm mặt cười đánh tiếng chào hỏi, trong khi lão bản đang ngồi trên chiếc ghế cao bên cạnh khảy khảy bàn tính lại làm như không nghe thấy gì.
Hai sư đồ ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa, quay mặt ra ngoài đường, lác đác chỉ có mấy người bán rong cùng với phu khuân vác.
"Tiểu Chân tử, đứng có đứng ngớ ra đó, qua đây!" Lão bản nương đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền đứng dậy ngay tại quầy.
Dương Chân thu lại ánh mắt đang nhìn nơi đầu đường, chấn chỉnh thần sắc, trong lòng cảm thấy kì quái sao lão đầu kể chuyện hôm nay còn chưa tới, sự tích Huyền nữ nương nương bảy lần đấu thiên ma kia có thể nghe cả trăm lần mà không chán, liền ngoảnh đầu nhìn nụ cười đầy lợi lộc của lão bản nương, tinh thần chợt rúng động, vội cẩn trọng chạy tới.
"Lão bản nương, có gì dặn dò?"
"Đây là lương tháng đầu..." Lão bản nương lấy ra một nắm tiền đồng thả lanh canh trên mặt quầy.
"Phát, phát tiền công phải không?" Dương Chân còn đang cho rằng phải đi lấy cho lão bản nương cái gì đó, len lén hít vào một hơi, niềm sung sướng dâng lên tận óc. Phát tiền công! chiếc ngọc trâm mình hứa với Tiểu Du tỷ cuối cùng cũng có thể mua được rồi. Vừa tính toán, bất giác người cũng tung tăng tới gần quầy bàn.
"Chậm đã." Lão bản nương thu liễm nụ cười, đột nhiên đưa tay chặn lên nắm tiền đồng
"Nghe bọn người làm nói tháng này ngươi vừa đánh vỡ ba cái bát, trừ đi mười hai đồng." Lão bản nương vừa nói vừa từ nắm tiền trên bàn gạt ra một ít.
"Ngươi đến trễ hai lần, trừ đi sáu đồng nữa."
Dương Chân mắt thấy nắm tiền kia của mình đã hụt đi khá nhiều, cảm thấy đau lòng khôn tả, đưa ánh mắt cầu xin nhìn về phía lão bản đang khảy bàn tính ở bên cạnh chờ đợi, nhưng ánh mắt của ông ta chỉ lạnh lùng ra vẻ lực bất tòng tâm.
"Xong rồi, tám mươi hai đồng, Tiểu Chân tử ngươi cầm lấy đi." Khuôn mặt tròn trịa như trái trứng ngỗng của lão bản nương lộ nét cười, lớp phấn dày bịch trên mặt giống như rơi xuống mấy phân, đưa tay đẩy nắm tiền vào bàn tay run run của Dương Chân.
Lúc này, một gã bồi bàn tại khách sạn tới sát bên mình Dương Chân, cười nhạo hắn một cái.
"Đáng ghét, vì cái gì mà cũng làm việc như vậy, tiền công lại ít bằng một nửa, chả lẽ lại vì ta ít tuổi hơn hay sao chứ?" Dương Chân trong lòng ngấm ngầm thóa mạ, sự vui mừng lúc nãy đột nhiên trở thành lạnh ngắt, khuôn mặt gầy gò ngơ ngẩn, chả buồn giận nhận lấy đám tiền công, lại nhìn về phía khuôn mặt khiến vô số nam nhân trong trấn điên đảo kia của lão bản nương, cảm giác buồn nôn bất giác dấy lên tận cổ.
"À, phải rồi, một lát nữa qua nhà Quách đồ gia xem xem có thịt tươi không, nghe nói hết rồi phải không?" Lão bản nương vỗ xuống mặt quầy gọi với theo.
Dương Chân lí nhí ứng thanh, quẳng chiếc giẻ xuống chạy ra ngoài cửa.
"Thí chủ, đợi đã!"
Lão hòa thương kia đang cầm chung trà khẽ nhấp một hớp, đột nhiên gọi Dương Chân đang định chạy đi trở lại. Thần tình lão vui vẻ thoái mái, làm như trà này chính là cống phẩm thượng hạng vậy.
"Đại sư, người có gì dặn dò?" Dương Chân trong lòng nóng nảy nhưng vẫn lễ phép như trước, hướng mặt về phía trước chờ đợi.
Lão hòa thượng nhìn Dương Chân từ trên xuống dưới một lần, đầu mi ngưng đọng, nhẹ nhàng nói: "Thí chủ ấn đường nổi vệt đen, sắp có huyết quang tai kiếp, không nên đi ra ngoài..."
Dương Chân đột nhiên há miệng cứng lưỡi, không biết nói gì cho phải.
Tiểu hòa thượng Linh Bảo kia đang cầm bát mì, cúi đầu húp sột soạt, nghe lời liền nhìn sư phụ đầy vẻ kỳ quái, hai sợi mì rau còn lủng lẳng ở bên mép.
"Lão hòa thượng này nói năng lung tung gì thế, tên Tiểu Chân kệ ông ta đi, mau đi làm việc đi!" Lão bản nương xen vào, giọng nói đầy vẻ thúc giục.
Dương Chân ứng thanh định chạy ra, lão hòa thượng kia lại nói:
"Thí chủ từ nhỏ đã mồ côi, số mệnh hay gặp tai họa, tuổi chừng mười hai, có phải chăng?"
Dương Chân dừng chân, đứng ngây người ra cả nửa ngày, quay đầu nhe răng nói: "Bói toán hả? Chu hạt tử (người mù họ Chu) ở phía đông trấn cũng có thể bói được cho ta vậy, hừ!" Nói đoạn liền chạy một mạch chẳng thấy đâu nữa.
Lão hòa thượng nhìn chăm chú bóng hình Dương Chân cho tới khi hắn biến mất vào trong dòng người nơi đầu đường, rồi thở dài một cái.
"Sư phụ, Linh Bảo sao không biết người còn có thể bói số mạng vậy?" Linh Bảo lấy ống tay áo lau miệng, đưa cặp mắt tròn xoe thì thầm hỏi.
Lão hòa thượng thu hồi ánh mắt đang nhìn nơi đầu đường, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu Linh Bảo, hạ giọn nói: "Ăn mau đi, huyết yêu Đa Di La kia chỉ ẩn náu trong vòng trăm dặm quanh đây thôi, truy đuổi cả ngàn dặm cũng có kết quả rồi."
"Chỉ sợ giống lần trước, lại chạy thoát mất..." Linh Bảo cười hi hi rồi nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay của sư phụ.
(Hết phần 1)