"Ách xì!!!" thân hình gầy gò của Dương Chân co rúm lại trong chiếc áo đơn mỏng manh, hữu thủ cầm chắc một cái gì đó, vội vàng chạy xuyên qua đám hàng rong đang lục tục trở về, từ phía bắc thị trấn đi thẳng qua con đường nhỏ phía tây cho tới khi nhìn thấy chiêu bài của hàng thịt họ Quách.
Hắn chợt dừng chân, một cái ngọc trâm vỡ ít nhất cũng phải ba trăm đồng, sự cắt xén của lão bản nương đã khiến những tính toán tới rạc người của hắn trở thành công cốc, rốt cục hắn phải tự mình gọt giũa ra một cây mộc trâm, không biết Tiểu Du tỷ có nhận không? Liệu nàng có cười nhạo mình là một kẻ nghèo mạt hạng không?
Thế nhưng hai cha con bọn họ sau khi năm đó đã hỏa táng cha hắn xong vẫn quan tâm giúp đỡ cho hai mẹ con hắn, mà hắn thì đâu phải là người chịu ơn không báo.
Trong lúc còn đang tính toán, lại chợt mường tượng bóng hình thướt tha ấy hiện ra trước mắt, hắn liền lấy hết dũng khi định bước tới.
Đột nhiên một luồng âm phong quét qua bên thân, một người cao gầy mặc áo đỏ chạy qua rất nhanh, thần sắc vô cùng vội vã.
Dương Chân chợt ngoái lại, nhìn chăm chú vào bóng người vừa chạy đằng xa, mắt chớp chớp mấy cái. Mái tóc xổ tung của ngươi kia chẳng phải màu đỏ hay sao?
Hắn lẽ nào lại là yêu nhân mà hòa thượng kia đã nói?
Nghĩ tới đó, tim hắn bất giác đập thình thịch.
Những tâm sự vừa mới rồi đều bị gạt ra sau, trong mắt chỉ còn lại bóng người màu đỏ phất phơ kia mà thôi.
Ngay cả chân cũng không tự chủ được tự nhiên bước theo.
Người kia chạy tới ngã tư, liền rẽ sang con đường phía đông, đó là con đường dẫn lên núi. Cách đấy hơn nửa dặm có vài ngọn núi nhỏ bao quanh lấy một ngọn núi rất cao chu vi xung quanh tới hơn mười dặm. Trên núi có một tòa miếu sơn thần hoang phế từ lâu.
Dương Trân đứng trên bậc đá xanh nhẵn bóng, cảm nhận từng cơn gió núi quét qua người, nhìn lên bóng người đàn ông cao gầy đang leo thoăn thoắt trên sơn lộ, dần dần biến mất trong tàng cây rừng rậm rạp.
Hà Dương tiểu trấn là nơi hắn sinh ra và lớn lên, từng tấc đất đều quen thuộc vô cùng, sau khi mẹ hắn cũng qua đời, cho dù cuộc sống của hắn rất khó khăn túng quẫn nhưng hắn vẫn cảm thấy rất yêu mến cái vẻ vừa an bình vừa nhiệt náo của địa phương này.
Công việc ở khách sạn tuyệt không nhẹ nhàng gì, từ nhỏ hắn ta luôn luôn bị bắt nạt, bị bắt làm những công việc nặng nhọc, nhưng sự kiễn nhẫn đặc hữu của một gã thiếu niên đã khiến hắn nhẫn nhịn chịu đựng tất cả, ngoan cường mà sinh tồn.
Hơn nữa, nhưng kẻ hàng rong, những nhà buôn lưu động mỗi lần tới từ những nơi xa xôi đều đem theo biết bao thần bí cố sự, điều đó cũng đủ làm hắn quên đi những ấm ức thường ngày, nhanh chóng mê mẩn với những chuyện của thế giới bên ngoài.
Nge nói yêu quái đối với người ta đều rất là đáng sợ, chọc trời khuấy nước, sinh linh đồ thán, nếu quả thực là yêu quái xuất hiện ở nơi này thì không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì?
Nơi này có người mà hắn căm ghét, cũng có người mà hắn yêu mến... Trái tim không chịu an phận của hắn chợt rung động, hắn đột nhiên cảm thấy phải làm một cái gì đó, lại tưởng tượng ra những cố sự phong trần kỳ hiệp mà hắn đã nghe, cái đó gọi là anh hùng tìm cách cứu thế nhân.
Dừng thân một lát, gã thiếu niên đột nhiên chuyển người chạy ngược lại. Bởi không để ý, lúc qua đầu đường liền va vào một người làm đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng, tức thì nổi lên một trận chửi bới ầm ĩ. Dương Chân vội vội vàng vàng nhỏm dậy xin lỗi liên mồm.
Đại hán kia lại chẳng chịu thôi, giơ tay tóm lấy Dương Chân ném hắn văng ra xa hơn nửa trượng, suýt nữa đập vào làm đổ một gánh hàng rong, rốt cục lại dẫn tới một trận chửi bới nữa.
Hắn nằm co rúm như con tôm khô trên nền đá lạnh ngắt, toàn thân đau như dần, nhưng không hề rên la tiếng nào, nghiến răng ngồi dậy, thấy gã đại hán kia vẫn không chịu ngừng, liền vội vàng làm ra mặt cười ngây thơ hối lỗi, chỉ có hai bàn tay hắn giấu trong tay áo là nắm chặt thành quyền đầu.
Người kia cảm thấy có chút vô vị, chửi lầm bầm mấy câu rồi xoay người bỏ đi.
Khi Dương Chân vừa mới lấy lại được tinh thần, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy hai cái đầu sáng bóng lấp lóa trước mắt.
Đưa hai cánh tay mềm mại hữu lực đỡ hắn dậy, Linh Bảo hòa thượng cười hi hi nói: "Sư phụ bói cho ngươi đúng thật đấy, hi hi"
Dương Chân ngoái đầu nhìn lại gã hán tử đã biến mất vào trong đám người, thầm than là xui xẻo, rồi phủi bụi đất trên người đột nhiên nói: "Đại sư, ta vừa mới thấy một gã quái nhân tóc đỏ."
Hai hòa thượng cả già lẫn trẻ thần sắc lộ vẻ khẩn trương, đồng loạt nhìn hắn hỏi: "Nó ở chỗ nào?"
Dương Chân liền vội vàng dẫn hai thầy trò hòa thượng chạy một mạch theo con đường quen thuộc lên đỉnh núi, tới tận cuối con sơn lộ quanh co rậm rạp thì nhìn thấy trong rừng cây rì rào thấp thoáng một góc tường cũ nát màu đỏ.
Chỗ này hắn cực kỳ quen thuộc, mặt phía nam của sơn miếu là một vách đá rất cao, dưới chân là dòng Nộ Giang cuộn chảy, những lúc hắn rỗi rãi thường rất thích cùng một người chạy tới nơi này ngắm sơn xuyên, thì thầm tâm sự, tưởng tượng ra thế giới rộng lớn bên ngoài.
Trên bầu trời nổi lên một tràng sấm ầm ì, gió lạnh vù vù thổi tới càng lúc càng mạnh, sắc trời đột nhiên trở lên u ám.
Nơi núi rừng thường ngày đầy bách thú sinh linh vui đùa, dường như chẳng còn sinh khí.
Dương Chân ngẩng đầu nhìn lên trời, xuyên qua tán tùng bách xanh ngắt. Bầu trời xám ngắt như có chút hung dữ, sắp mưa rồi sao?
Lòng hắn chợt do dự, chân liền dừng lại.
"Phổ Tế đại sư, hay là tiểu tử.. hay là..."
"Tiểu thí chủ, ngươi có thể quay về rồi, lão nạp đã cảm nhận được nó." Phổ Tế đại sư khuôn mặt nghiêm trọng, hạ giọng nói.
"Cũng chỉ là một con tiểu yêu quái, hừ." Linh Bảo chợt như có vẻ chẳng thèm để ý, nghiêng đầu nhìn Dương Chân đầy vẻ chế diễu.
"Ngươi..." Dương Chân bị tên Linh Bảo hòa thượng niên kỷ cũng chỉ tương đương kia đả kích, sắc mặt liền đỏ rần lên. Hắn cực kỳ ghét bị người ta coi thường, chỉ là nhìn hai người bước đi, chân hắn lại như mọc rễ tại chỗ, không nhúc nhích được nửa bước.
Đi theo hay là không theo?
"Oành" trên trời lại đánh xuống một luồng sét.
Màu trời ảm đảm, cuồng phong thét gào, núi rừng bắt đầu nghiêng ngả, mây đen cuồn cuộn đầy trời.
Dương Chân đứng trên sườn núi nhìn ra, cái bóng mờ khổng lồ của Côn Lôn sơn tận chân trời phía tây cũng như có mấy phần uy nghiêm đáng sợ. Trong thị trấn dưới chân núi, đám người như những con kiến nhỏ vội vàng thu dọn đóng cửa hàng quán, lớp lớp chen nhau chạy qua chạy lại.
Trong lòng hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước khi mẹ hắn quá đời, trên cái giường trong căn nhà nhỏ ngoài trấn phía tây, đã nắm lấy tay hắn thều thào nói: "Con ơi, mẹ chịu chẳng nổi nữa rồi, con sau này chỉ có thể dựa vào chính khả năng của mình mà thôi... Con ơi, con nhất định phải kiên cường..."
Chuyện xưa hiển hiện trước mắt, trong người Dương Chân đột nhiên xông lên một luồng nhiệt khí, chạy lan ra khắp toàn thân.
Hắn gằn từng bước từng bước tiến lên phía trước.
Hết phần 2