Chương 3 Rủ rê và lý do
“Tít, tít, tí…ít…”
Tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên và Tất Cường bò ra khỏi giường. Hắn ngáp ngắn ngáp dài khi làm những công việc thường ngày của con người. Nửa tiếng sau, hắn chạy ra khỏi nhà và bắt đầu một ngày mới bằng một cuộc chạy thể dục vòng quanh khu tập thể. Tiếp đó, hắn đủng đỉnh đi ăn sáng kiêm bữa trưa tại một cái quán cơm bình dân gần nhà.
Khi trở về căn phòng của mình, Tất Cường ngạc nhiên khi thấy có hai người đàn ông mặc một bộ comle đen lịch sự đứng trước cửa
“Hai anh hỏi ai?”
Hắn hỏi. Một người đàn ông bước lên đối mặt với hắn nói
“Anh có phải là Tất Cường?”
“Phải. Các anh tìm tôi có việc gì?”
Tất Cường nhíu mày hỏi. Người đàn ông mỉm cười thân thiện nói
“Dĩ nhiên là có việc. Nhưng anh có chỗ nào để nói chuyện riêng tư hơn không? Chúng tôi không muốn gây chú ý.”
Tất Cường nhíu mày một chút rồi mời họ vào nhà. Hai người đàn ông lịch sự cởi giày để trước cửa khi vào nhà. Tất Cường thấy vậy thì có cảm giác buồn cười xen lẫn xấu hổ, căn phòng của hắn bẩn không kém gì một cái sân chung không có người dọn vệ sinh. Hai người đàn ông không hề nhìn những thứ đó lấy chỉ một lần. Dường như đối với họ, một căn phòng nhỏ bé đầy rác rưởi là một thứ quá mức bình thường và quen thuộc.
Người đàn ông khi nãy lại lên tiếng
“Trước hết xin tự giới thiệu. Tôi là Thánh Long còn anh ấy là Hellsing. Chúng tôi cùng làm cho một tổ chức nên có thể coi như là đồng nghiệp của nhau. Hôm nay, chúng tôi đến đây là để mời anh gia nhập với chúng tôi. Chúng tôi đảm bảo đãi ngộ cao hơn cái công ty vận chuyển con con mà anh đang làm việc nhiều.”
Gia nhập? Gia nhập cái gì? Một công ty hay một tổ chức mafia, bọn buôn lậu…? Tất Cường không hiểu gì cả. Bản thân hắn chẳng có bất cứ thứ gì đặc biệt để cho một tổ chức nào chú ý đến. Những người giống như hắn trên đời này thật sự quá nhiều. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi cho thanh tĩnh đầu óc rồi hỏi lại
“Các anh có thể nói rõ hơn được không?”
Người tên Long cười cười bảo
“Giải thích ra bằng lời thì phức tạp lắm. Chi bằng tôi làm cho anh hiểu.”
Câu nói làm Tất Cường ngơ ngác. Long vung tay lên. Một cảm giác kỳ dị xuất hiện, Tất Cường hoảng hốt lao người sang bên cạnh, nhưng quá muộn. Cơ thể hắn đột nhiên trở lên mất trọng lực, nhẹ nhàng bay lơ lửng trong không khí. Người hắn quay quay như những phi hành gia vũ trụ trong phim.
Tất Cường há hốc mồm kinh hãi. Tay chân hắn cứng đờ không thể động đậy. Một lúc sau, Tất Cường bình tĩnh lại. Hắn vội vàng tìm cách thoát ra, nhưng vô ích. Mọi sự vẫy vùng của hắn chỉ khiến cho cơ thể hắn xoay vòng vòng như một cái chong chóng. Mất một lúc lâu, Tất Cường mới tìm ra quy tắc của nó. Hắn vẫy vẫy tay chân để cơ thể có thể xoay về bình thường. Hắn hiện tại vẫn bay lơ lửng trên không nhưng đã có được một tư thế khá ổn định, nhìn hai người kia. Hai người kia thấy vậy thì cùng lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng lại rất nhanh biến mất. Gã Hellsing lên tiếng
“Như anh đã thấy chúng tôi không phải là người bình thường. Chúng tôi có những khả năng đặc biệt mà người thường không thể có. Tổ chức của chúng tôi gồm toàn những người giống như chúng tôi, rất đặc biệt. Chúng tôi cũng nhận ra anh cũng giống như chúng tôi nên đến tìm anh để mời anh gia nhập với chúng tôi. Hoàn toàn không có ý xấu.”
Tất Cường đã bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn hai người họ.
“Tôi vẫn không hiểu.”
“Được rồi. Có lẽ nói thế này thì phù hợp với cậu hơn. Chúng ta là những người ưu tú, vượt trội hơn hẳn so với những người khác. Nhưng hầu hết người trên thế giới là những người bình thường, chỉ có một số rất ít là những người ưu tú giống như chúng ta và hầu hết bọn họ chết già trước khi phát hiện sự đặc biệt của mình. Vì vậy để có thể tiếp tục tồn tại và phát triển, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau. Tổ chức chúng tôi được lập ra bởi nguyên nhân đó.”
Gã tên Long vừa dứt lời thì gã Hellsing tiếp tục
“Nói cho dễ hiểu thì chúng tôi giống như những tổ chức phúc lợi xã hội dành riêng cho những người như chúng ta. Tất nhiên, sự tồn tại và hoạt động của chúng tôi là hoàn toàn bí mật. Chúng tôi hỗ trợ nhau bằng cách cung cấp các công việc phù hợp cho từng người, cũng như đào tạo họ để họ có thể phát triển khả năng của mình.”
“Khoan đã. Trước hết, tôi muốn hỏi liệu các anh có nhầm người không? Và tại sao các anh có thể khẳng định là tôi giống với các anh.”
Tất Cường cuối cùng cũng lấy lại được sự bình tĩnh và tỉnh táo. Hai người kia nghe hỏi thì cùng mỉm cười bí hiểm
“Cái đó là một trong những bí mật của tổ chức. Chúng tôi sẽ cho anh biết ngay khi anh gia nhập. Còn nữa, việc gia nhập tổ chức hay không là hoàn toàn tự nguyện. Chúng tôi không ép buộc bất cứ ai. Bây giờ thì xin cáo từ để cậu có thời gian suy nghĩ. Nếu cậu đồng ý thì hãy liên lạc với chúng tôi theo số máy này.”
Nói xong, gã để lại một danh thiếp rồi rời đi. Tất Cường ngớ người nhìn theo hai gã mà quên mất tình trạng của mình. Khi cánh cửa nhà đóng lại thì ‘bịch’, hắn ngã oạch xuống đất, nằm lăn quay một đống trên sàn nhà.
Cú ngã đau biếng làm Tất Cường nổi sùng. Hắn mặc kệ bọn người kia có là cái gì đi chăng nữa. Nhưng chúng không thể đối xử với hắn như với một gã ăn mày như thế này được. Hắn nhất định sẽ trả món nợ này.
Tức mình, Tất Cường rủ một thằng bạn đi uống bia. Hai đứa vào một quán bia và bắt đầu vừa nhậu vừa nói chuyện ‘thế giới’. Bỗng, hai đứa cùng ngẩn ra. ‘Hệ thống báo động sinh học’ của họ đồng thời phát ra tín hiệu cảnh báo. Cả hai cùng quay ra hướng cửa quán. Hai cô gái xinh đẹp đang tiến vào.
Đó là hai cô gái đã trưởng thành, ăn mặc khá quý phái và rất phù hợp với thân hình tuyệt mĩ của họ. Hai người vừa bước vào thì tất cả lũ ‘nhậu’ trong quán đều câm de như hến. Tất Cường còn kinh ngạc hơn khi nhận ra một trong hai cô gái đó chính là cô gái hôm trước. Hắn sững người không biết phải làm sao thì thằng bạn đã đi tới tấn công cả hai cô. Thằng bạn đó không hiểu nói cái gì mà trong phút chốc bốn người đã ngồi chung một bàn và nói chuyện rôm rả.
“Để tôi giới thiệu. Đây là Tất Cường, bạn cùng công ty với tôi, còn đây là hai cô Thúy Hạnh và Kana. Mọi người cùng làm quen nhé.”
Thực ra thì từ đầu đến cuối chỉ có hai người kia nói với nhau còn Tất Cường và Kana, cô gái lần trước, chỉ im lặng. Một lúc sau, Tất Cường quyết định phải chấm dứt màn này. Hắn lên tiếng nói với Kana
“Xin lỗi, tôi có chút việc có thể nói chuyện riêng với cô một chút được không?”
Kana hơi có vẻ bất ngờ nhưng nàng không vì vậy mà bối rối. Nàng gật đầu
“Chúng ta đi đến chỗ khác nói chuyện vậy.”
Không đợi xem ý kiến của hắn, nàng đứng dậy đi ra ngoài. Tất Cường lúng túng một chút rồi đi theo. Thằng bạn của hắn thì chúm môi lại huýt sáo, chọc ghẹo. Thúy Hạnh thì che miệng cười.
Tất Cường và Kana ra ngoài. Họ đi đến một quán cà phê yên tĩnh, tìm một chỗ ngồi riêng tư một chút và gọi đồ uống. Tất Cường mở đầu
“Tôi muốn xin lỗi chuyện hôm qua. Đó là do tôi không tốt. Tôi đã lợi dụng lúc cô say rượu để làm bậy. Lúc đó, tôi cũng hơi say nên mới ....”
Kana thấy vẻ lúng túng của hắn thì bật cười
“Vậy nếu anh không say mà hoàn toàn tỉnh táo thì anh sẽ không động đến tôi sao? Chẳng lẽ tôi tệ đến mức anh không thèm động tới sao?”
Câu nói của Kana lúc đầu có vẻ đùa cợt nhưng câu sau có một chút gì đó không giống như đang đùa. Giọng nói của cô có chút gì đó chua xót, mệt mỏi,…Tất Cường giật bắn mình vì câu hỏi táo tợn ấy. Hắn lập tức hoảng lên
“Không. Không, không… Tôi không có ý đó.”
“Vậy tức là anh làm loạn không phải do anh say. Thế thì tại sao anh dám làm thế?”
“Ơ… Đó là do cô quá đẹp và quyến rũ.”
“À ra thế. Ra tôi bị hại là do lỗi của tôi đấy.”
Đến đây, Tất Cường gục hẳn. Vốn liếng tiếng Việt của hắn không đủ để hắn tìm ra câu nói gì có thể giúp hắn vào lúc này. Thực sự mà nói, bây giờ, hắn chỉ mong có cái lỗ nào đó xuất hiện ngay dưới chân để chui ngay xuống đó. Kana không thèm để ý đến hắn. Nàng ngồi nhấm nhi ly nước của nàng và để mặc cho kẻ ngồi đối diện khốn khổ khốn sở.
Một lúc sau không nghe thấy lời giải thích, Kana ngửng đầu lên. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt đã dài thuồn thuột như trái dưa chuột của Tất Cường. Nàng phì cười rồi nói
“Bình thường tôi không phải là một cô gái dễ dãi nên chắc chắn, tôi sẽ báo cảnh sát hành vi đồi bại của cậu, hoặc chí ít cũng không bao giờ ngồi nói chuyện với cậu như thế này. Nhưng không thể phủ nhận là hôm qua, cậu đã gặp may. Khi đó tôi vừa có chút vấn đề với chồng nên mới thế. Thật thà mà nói thì cậu cũng đã giúp tôi, an ủi tôi khi tôi cần một người nào đó bên cạnh. Do đó, tôi sẽ bỏ qua cho cậu lần này.”
Tất Cường cứng họng. Cô gái này thật quá mức ‘hại điện’. Chẳng lẽ con gái ngày nay đều đáng sợ đến thế sao? Nhưng đó vẫn chưa phải là tận cùng của cô ta. Kana thêm vào một câu khiến Tất Cường chết cứng toàn thân, choáng váng mặt mày
“Hôm qua, chắc cậu phải nhẫn nhịn kinh lắm nhỉ? Tôi luôn bị chồng chê là ‘kém cỏi’ trong chuyện đó nên chỉ một chút ‘khô cứng’ như đá.”
Kana bỏ đi để lại Tất Cường đã bị hóa đá. Kém cỏi? Cô ấy? Khô? Không thể nào. Hôm qua, đến tận lúc kết thúc cô ấy vẫn còn rất mềm mại. Toàn thân cô ấy không có chỗ nào không khiến hắn điên loạn. Nhưng chồng cô ấy lại chê cô ấy. Chẳng lẽ…? Không thể nào. Không thể có chuyện đó. Nhưng… Nếu nói vậy thì thực tế chiến thắng của hắn hôm qua không phải là do hắn giỏi hay do hắn đã tiến bộ mà là do đối phương cũng kém như hắn thôi sao. Nếu vậy thì…