“Chủ nhân vĩ đại, ta nghĩ ngài chắc hiện tại đang đói bụng lắm rồi, ta đi kiếm cái gì cho ngài ăn nhé”
Cáp Mỗ Lôi Đặc vừa mới không lâu đã bị Phó Hào hành hung một trận, lúc này tinh thần hắn hưng phấn bừng bừng, ngược lại đó là tinh thần của Phó Hào cực kì sa sút mệt mỏi có chút thở hổn hển. Vừa nhìn thấy Phó Hào rốt cục cũng dừng tay, Cáp Mỗ Lôi Đặc lập tức đình chỉ thanh âm rên rỉ, sau khi nịnh nọt vài câu liền quay lưng ưỡn cái bụng phệ hướng ở chỗ sâu nhất trong đầm lầy bay đi.
Hắn cũng không phải muốn chạy trốn, trên thực tế, trong khoảng thời gian Phó Hào vun nắm tay, Cáp Mỗ Lôi Đặc cũng đã lựa chọn thần phục. Tuy rằng mới thoát khỏi sự ngược đãi của con thằn lằn đầm lầy. Lúc này lại không thể không phủ nhận rằng mình bị Phó Hào ngược đãi thành người hầu, nhưng mà hắn cảm thấy rằng chính mình có nhiều bi ai mà thôi, ngược lại việc này cũng đã trở thành thói quen của hắn.
Đối với lá gan nhỏ đến cực điểm của hắn mà nói, chỉ cần có thể còn sống thì trong đầu gã chỉ còn hai chữ nhận mệnh mà thôi.
Hung hăng phát tiết lên trên con Cáp Lôi Mỗ Đặc một hồi, Phó Hào oán khí trong người cũng tiêu tán đi không ít, nguyên bản tính cách của Phó Hào lần nữa khôi phục lại, tuy biết rõ hoàn cảnh của mình bây giờ không ổn định nhưng cũng lạc quan chấp nhận tình hình này.
Nằm trên mặt đất, nhìn thân ảnh ngốc nghếch của Cáp Mỗ Lôi Đặc, Phó Hào trong nội tâm không khỏi âm thầm cảm thấy kì quái.
Đối với khí lực nắm tay của mình hắn là người rõ ràng nhất.
Tuy rằng Lực Thần Quyết thoạt nhìn không có tác dụng gì quá lớn, bất quá chỉ mới tu luyện đến cảnh giới thứ nhất, nhưng mà nắm đấm của hắn hiện tại ít nhất cũng không dưới năm trăm khí lực, cái loại lực lượng này coi như là con thổ hùng nếu như không có sự chẩn bị đầy đủ lại tùy ý để Phó Hào hành hung một trận, cho dù không bị đánh chết tươi, ít nhất cũng phải chịu trọng thương.
Thế mà tên Cáp Mỗ Lôi Đặc kia, tuy rằng tại thời điểm bị đánh kêu la thảm thiết, nhưng lúc này trông hắn ta như không có chuyện gì xảy ra, dường như người bị Phó Hào ngược đãi lại là người khác vậy.
Tên Thần Thánh cự long này chính là một tên nhát gan, nhưng thân thể lại rất cường hãn, Phó Hào xoạch miệng, lại lần nữa ở nội tâm dâng lên niềm tự hào mà ảo tưởng. Sau này gặp lại, lão gia hỏa Lan Địch kia biết mình thu một đầu Thần Thánh cự long làm người hầu, chắc chắn cái bộ dáng của lão sẽ giật mình chết khiếp đây!
Cái lão gia hỏa này thường ngày vẫn nói Thần Thánh cự long tính tình vốn rất cao ngạo, cho nên lão tự hào rằng năm đó, chính mình đã đánh cho một con Thần Thánh cự long bầm dập đến nỗi quần lót nó cũng giao ra là chuyện tình cao ngạo cỡ nào. Nhưng mà mình bây giờ không chỉ đánh cho cái quần lót của Thần Thánh cự long rơi ra mà ngay cả lông tóc đều nhổ xuống hắn cũng ngoan ngoãn, chắc hẳn ngươi không làm được điều này a!
Chỉ là nghĩ đến tình cảnh hiện tại, còn không biết bao giờ mới gặp lại La Địch lão gia hỏa đây, hưng phấn trong lòng Phó Hào vừa mới đây thôi lại chùng xuống.
Hôm nay đã trải nghiệm quá nhiều sự tình, mừng rỡ có, bi ai cũng có khiến cho tinh thần Phó Hào mệt mỏi đến cực điểm, trong đầu cũng đã bắt đầu hỗn loạn lên, rốt cục cũng nghiên đầu ngủ lúc nào cũng không biết.
** *
“Chủ nhân thân ái nhất của ta ơi, ngài rốt cuộc đã tỉnh dậy, ngài xem người hầu thành kính nhất mang đến cái gì tốt nhất cho người!”
Phó Hào vừa mới mở mắt ra, thanh âm nịnh nọt có chút buồn nôn của Cáp Mỗ Lôi Đặc lại vang lên lần nữa, đối với tên bụng phệ này mà nói, chỉ có bị thằn lằn đầm lầy hành hạ đã vài thập niên, công phu nịnh nọt đã luyện tới cảnh giới cao thâm khó lường, qua chuyện này có thể nói công phu vỗ mông ngựa của hắn có thể ví như thần tồn tại.
Đối với loại nịnh nọt ghê tởm này, Phó Hào coi thường tiếp nhận, nhất thời hắn giật mình kinh ngạc hỏi: “Đây là cái đồ chơi gì”
Đây là một loại quả thoạt nhìn có ánh vàng rực rỡ, to bằng nắm tay, hình dạng rất ư là cỗ quái. Tựa như hai cái hình tròn liên tiếp một lớn một nhỏ tồn tại cùng nhau, thoạt nhìn trông như bộ dáng hồ lô.
“Chủ nhân vĩ đại, đây chính là thứ tốt nhất trong toàn bộ đầm lầy này đó, ngài hãy nếm thử mùi vị tuyệt đối là thiên hạ vô song ”. Quơ quơ đại não, Cáp Mỗ Lôi Đặc trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam không hề che dấu nhìn quả thực năm trong tay Phó Hào, trong miệng không ngừng nuốt nước miếng, bộ dáng cực kỳ không hề mong muốn chút nào.
Thấy bộ dáng cực kì tham lam của hắn, Phó Hào trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười. Tuy rằng vừa mới tiếp xúc với hắn nhưng Phó Hào lúc này dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra, tên có cái bụng phệ tuyệt đối không phải là dị dạng mà cực kì tham lam ăn uống, từ bộ dáng trước mắt là có thể chứng minh điều này rồi.
Tự hỏi, loại quả kim sắc lúc này từ bên ngoài truyền ra từng đợt mùi thơm nhàn nhạt, lại nghe Cáp Mỗ Lôi Đặc khoác lác, trong nháy mắt Phó Hào cũng muốn thèm ăn, không nói nhiều lời há miệng cắn một miếng.
Giằng co một ngày trời, thể lực Phó Hào sớm đã tiêu hao không còn một mống, ngược lại lúc này thật sự đã đói bụng. Hắn cũng không sợ Cáp Mỗ Lôi Đặc đưa cho hắn ăn quả có độc, dù sao hắn đã ở trong rừng sinh sống suốt mười năm nhưng cũng chưa từng gặp qua loại quả này, nhưng dựa vào hương vị của nó, Phó Hào có thể dễ dàng nhận ra quả kia tuyệt đối không có độc.
Kim sắc quả thập phần giòn, cùng với Phó Hào trước kia lúc ở sâu trong núi ăn măng có phần tương tự, bất quá có phần ngon hơn, hơn nữa còn có chút cổ quái. Kim sắt quả này sau khi ăn vào không ngờ còn mang theo một loại năng lượng làm cho Phó Hào cảm thấy thân thể một trận ấm áp và một loại cảm giác thoải mái, giống như trong nháy mắt tất cả mệt mỏi tiêu thất. Thể lực mất đi trong phút chốc hồi phục lại hết toàn bộ.
Trái cây kia tuy rằng không nhỏ, nhưng đối với Phó Hào mà nói thể tích ấy kém nhiều lắm. Bất quá dăm ba miếng cũng chui vào trong bụng, tuy rằng bởi vì loại trái cây có chỗ cỗ quái, nhưng cảm giác đói bụng lúc này hoàn toàn tiêu tán. Nhưng bởi vì hương vị thơm ngon Phó Hào vẫn còn cảm giác thèm thuồng, mở miệng hỏi: “Còn không? Cứ như vậy có một trái thôi sao?”
Sặc! Cáp Mỗ Lôi Đặc lập tức một trận nghẹn họng, dùng sức nuốt nước miếng vài trận, khuôn mặt lộ ra vẻ khổ sở, móng vuốt ngắn nhỏ vuốt vuốt cái bụng da của mình có vẻ sợ hãi nói: “Thực xin lỗi, chủ nhân vĩ đại. Nguyên bản thứ này thật rất nhiều, bất quá mấy trăm năm trước ta đã ăn hết, hiện tại chỉ còn một quả này”
Nói xong Cáp Mỗ Lôi Đặc cúi thấp đầu như sợ chủ nhân trách phạt.
“Quên đi! Không có cũng không sao“ Phó Hào tuy rằng trước kia bị đại tiểu thư Y Tát Bối Nhĩ bồi dưỡng thành một kẻ chuyên ăn vặt, nhưng là trước kia cũng bởi vì sức ăn quá lớn cộng cuộc sống thiếu thốn mới như vậy, Cùng với tên Cáp Mỗ Lôi Đặc này sinh ra vì được ăn mà tồn tại hoàn toàn bất đồng, vừa rồi cũng bởi vì trái cây kia quá tuyệt hảo khiến hắn lưu luyến không thôi.
“Đúng rồi, đây là địa phương nào?” Quay đầu đánh giá xung quanh Phó Hào có chút nghi ngờ hỏi.
Hắn nhớ rất rõ, lúc hắn trước khi nằm ngủ trên mặt đất bên cạnh đầm lầy, nhưng là bây giờ chung quanh toàn thạch bích, rõ ràng là đang ở bên trong một sơn động nào đó.
“Chủ nhân vĩ đại, đây là cung điện của ta, Ai, hiện tại nơi này đã hoàn toàn thuộc về chủ nhân vĩ đại ngài, người xem nơi này cũng không tệ lắm phải không?” Nhìn thấy Phó Hào rốt cuộc không truy cứu đến chuyện kim sắc quả kia, rốt cuộc Cáp Mỗ Lôi Đặc vỗ cái bụng phệ của mình kiêu ngạo nói.
Cung điện? Đây là cung điện sao? Phó Hào khó có thể tin nhìn thoáng qua Cáp Mỗ Lôi Đặc, nhìn nhìn lại chung quanh, thiếu chút nữa không một hơi trên không đến cười ngất xỉu đi.
Nơi này là một cái sơn động không sai, nhưng là cũng vẻn vẹn chỉ là một cái sơn động mà thôi, hơn nữa là hoàn toàn trống rỗng, đừng nói là cung điện thậm chí một chút tảng đá và cỏ khô dư thừa cũng không có, mà hắn ta dám nói là cung điện.
Trông thấy thần sắc Phó Hào có chút cổ quái, Cáp Mỗ Lôi Đặc lần nữa có chút sợ hãi dâng lên, cẩn thận hỏi : “Chủ nhân chẳng lẽ đối nơi này không hài lòng sao? Nơi này chính là địa phương khô ráo duy nhất trong khuôn viên mấy chục dặm tại bên trong đầm lầy này đó”
Vừa lòng! Ta con mẹ nó, quá vẹn toàn ý chứ! Phó Hào nghiến răng nghiến lợi mắng thầm, bất quá trong lòng cũng hiểu được, tại đây, bên trong cái đầm lầy ẩm ướt, có thể tìm được một cái sơn động khô ráo ẩn thân qua ngày cũng có thể được xưng là “Cung điện” rồi. Hơn nữa, chính bản thân hắn vốn xuất thân là nghèo hèn ở trong cái sơn động này cũng là chuyện bình thường, nên cũng không so đo gì tới chỗ ở. Dựa lưng vào vách đá hắn cùng với Cáp Mỗ Lôi Đặc cùng nói chuyện phiếm, cũng đại khái rõ ràng tình hình hiện tại.
Hiện tại hắn đang ở trong khu vực gọi là Hắc sắc đầm lầy diện tích không nhỏ, mà hắn lại ở nơi sâu nhất bên trong đầm lầy. Chỉ có hướng Đông, phương Bắc tiến lên mới có thể rời khỏi nơi này. Bất quá nơi đó là một mảnh rất khu rừng rậm rạp, nghe nói bên trong sinh hoạt vô số đại ma thú thực lực mạnh, hơn nữa rừng rậm diện tích rốt cuộc có lớn bao nhiêu có hay không có đường đi ra ngoài, Cáp Mỗ Lôi Đặc một chút cũng không rõ ràng. Hắn mặc dù đang nơi này sinh sống qua mấy trăm năm, nhưng là còn chưa có rời đi khỏi Hắc sắc đầm lầy một bước, cũng bởi vì Hắc sắc đầm lầy có địa hình độc đáo, mới để cho Cáp Mỗ Lôi Đặc có thể hạnh phúc sống đến bây giờ, nói cách khác, phỏng chừng sớm đã bị ma thú ăn luôn mất rồi.
Xem ra nhất thời không thể rời khỏi nơi này, Phó Hào bất đắc dĩ thở dài đang chuẩn bị hỏi Cáp Mỗ Lôi Đặc một số chuyện khác, thì một thanh âm cổ quái đột nhiên vang lên. Thanh âm này tựa hồ là tiếng gió, lại giống như tiếng binh khí va chạm để cho hắn nghe cảm thấy quái dị mà bên trong đó lại thập phần cảm thấy thân thuộc.
“ Đây là động tĩnh gì mà quái lạ vậy?” Phó Hào biến sắc, dũng mãnh đứng bậc dậy.
Cáp Mỗ Lôi Đặc lúc này tựa hồ có chút mệt nhọc, mí mắt rủ rợi nhẹ giọng nói: “Chủ nhân vĩ đại, loại này thanh âm tồn tại đã lâu, là từ nơi này cách một khoảng không xa có một cái tiểu sơn cốc, bên trong đó có một khối đá mà âm thanh vừa rồi là do trên bề mặt tảng đá truyền đến, trước kia thường xuyên làm cho ta ngủ không ngon giấc, bất quá lâu dần cũng thành thói quen rồi!”
Trên tảng đá truyền ra? Phó Hào trong lòng cảm giác cổ quái càng đậm, một tay nắm lấy Cáp Mỗ Lôi Đặc bắt đứng lên, cũng không nhiều lời, trầm giọng quát: “Dẫn ta đi đến đó nhìn xem!”
Cơn buồn ngủ bị cắt đứt, Cáp Mỗ Lôi Đặc nhất thời cảm thấy bất mãn, mặc kệ nó phản kháng, chỉ có thể lặng lẽ lầm bầm than thở vài câu, mang theo Phó Hào hướng tới hướng Tây Nam tiến đến ......