Hắn nhớ rõ, trước kia khi hỏi Lan Địch về Phong Hào Đấu Thần, lão đã tỏ vẻ rất khinh thường: "Phong Hào Đấu Thần là cái rắm gì chứ!?"
Nếu lão cũng là Phong Hào Đấu Thần thì tuyệt sẽ không nói lời như vậy.
"Ha hả! Thiếu gia, Phong Hào Đấu Thần cũng chỉ là một thân phận mà thôi, thực tế trên đại lục cũng chỉ có một phần nhận danh Phong Hào này, vẫn còn một số cường giả không thèm để ý tới nó, nhất là kiểu người như Lan Địch và Lâm đại thúc của ngài, vốn xuất thân từ Liệt Thần Các, đối thủ một mất một còn với Thần Điện, thì Phong Hào của bọn họ tính là cái gì!" Bố Nhĩ lại cười cười đáp.
Ách! Phó Hào thêm một lần nữa mắc nghẹn, không khỏi tự mắng mình quả là một tên ngốc tử, chuyện sờ sờ như vậy còn không nhớ được.
Phong Hào Đấu Thần là Thập cấp Đấu thần, thế nhưng Thập cấp Đấu thần không nhất định là Phong Hào Đấu Thần, điều này quá dễ hiểu.
"Ha ha!" Có lẽ biết được Phó Hào đang quê cơ, Bố Nhĩ tiếp tục cười: "Giai vị trước của lão nô thì không nói, với cảnh giới bây giờ cứ tính là Cửu cấp Đấu thần đi, nhưng tính chất Đấu khí của lão nô thì đồng giai không thể so được, riêng chiến lực thôi, hẳn cũng ngang ngửa không sai biệt nhiều với Lan Địch bá bá ngài đâu à!"
Lão cũng có thể so lực với Thập cấp? Phó Hào một lần nữa phải há mồm. Vậy thì quá tốt đi, đã có Lan Địch cùng với Lâm đại thúc là Phong Hào Đấu Thần phò tá, thực lực của hắn đã rất lớn mạnh rồi, nay lại thêm gia hỏa Bố Nhĩ này, thì cường đại đến mức nào, khó mà tin được. Kịch chấn qua mau, vui sướng liền tràn tới.
Hắn cũng biết hành trình đến Thiên Vương Cốc lần này, thân thế vẫn còn điểm mơ hồ, Lan Địch và Lâm đại thúc cũng không rõ ràng được song thân phụ mẫu của mình là ai, nhưng không ngờ lại có thêm thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Đơn giản mà nói, chuyến đi này, là một quyết định hoàn toàn sáng suốt của Phó Hào.
Đầu tiên là kết giao được với Ngõa Cách, thiết lập được tình cảm thân thiết với vị Thú nhân Vương tử tính tình hào sảng phóng khoáng đó, cùng với mình đứng chung chiến tuyến, tạo thế đối lập giữa bộ tộc Thú nhân với Giáo đình, về sau sẽ là trợ lực không nhỏ.
Sau đó lại tìm được Thần Dẫn Quyết, tuy vẫn bị quái điểu Tắc Khắc Tư (Sussex) tọa trấn mà chưa thể lấy ra được, nhưng không sớm thì muộn cũng của mình. Về phần Tuyệt Hồn Hồ cứ tính là một thứ đồ chơi nguy hiểm, chưa chắc sau này sẽ không có bất trắc.
Cho nên thu hoạch lớn nhất, chính là Bố Nhĩ trước mắt.
Một người đạt tới thực lực Phong Hào Đấu Thần, lại trở thành thủ hộ giả cho mình, vận khí như vậy, tin là trên Đại lục, cho dù người thừa kế của các thế lực cường hãn như Thần Điện cùng với ba đại gia tộc kia nghe được cũng thèm đến nổi đập đầu vào gối mà chết a.(:P)
Bởi vì, cường giả trong các thế lực này tuy rất nhiều, nhưng dựa theo cấp bậc hiện tại của Lam Thương Đại Lục thì bất cứ Phong Hào Đấu Thần nào, kể cả Hạ phẩm, cũng đều không muốn bản thân bị ràng buộc.
Phó Hào tuyệt không chút do dự mà nghĩ rằng, có một quái vật như Bố Nhĩ thủ hộ, thì việc bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, không hề nghi ngờ gì nữa, đã được đề cao vô số lần!
Theo thói quen hắn liền cười hắc hắc, hung hăng vỗ vỗ vào vai Bố Nhĩ rồi gọi Cáp Mỗ Lôi Đặc nhân lúc trời tối mà nhanh chóng chạy ra Tạp Mạt Đại Hạp Cốc
Thiên Nguyên Thánh quả của Hắc Sắc Chiểu Trạch đành phải chờ vậy, nhưng ước mơ từ tên nhà quê biến thành cường giả, rốt cuộc đã có thể thực hiện được rồi...
Có lẽ vì Phó Hào ly khai Thiên Vương Cốc hơi sớm, người của các thế lực khác vẫn còn chằm hăm trong cái gọi là bảo tàng Đấu Thần, chưa đến kỳ hạn thì chưa chịu rời khỏi cốc, nên hắn suốt đường trở ra Tạp Mạt Đại Hạp Cốc không hề gặp bất cứ phiền toái gì.
Thuận lợi vào đến Tạp Mạt Thành, Phó Hào cũng không vội bỏ đi, mà còn tìm đến lữ điếm lúc trước. Đơn giản là vì tiêu hao quá nhiều thể lực trong thời gian vừa rồi, nên hắn muốn mua bổ sung thực phẩm mà quan trọng là vì chưa đổi được tinh hạch, hắn bây giờ nghèo mạt rệp ra.
Hỏi thăm mới biết ba ngày sau, Tạp Mạt Thành sẽ có một đại hội đấu giá khá lớn, Phó Hào bèn thong thả hẳn, cũng không tìm một cửa hàng nhỏ bán tinh hạch, mà chui vào phòng tạm thời tu luyện.
Cảm thụ được thần thức của Phó Hào tiến vào, Thức hải bên trong Đao hồn nhất thời vù vù vang động, kim sắc quang mang bạo phát rùng rùng, liên tục truyền tới bên tai những âm thanh va chạm, phảng phất như đang được rèn đúc lại.
Không chỉ thế, Khống Đao thuật cũng chậm rãi vận hành, Đao hồn bắt đầu nhẹ nhàng xoay chuyển, theo một quĩ tích huyển ảo vô cùng, tựa như có ai đó đang thong dong huy vũ, nhìn qua thập phần quái dị.
Từ sau khi sản sinh ra Đao hồn, Phó Hào cũng không như trước kia phải diễn luyện Đao pháp để đề thăng Khống Đao thuật nữa, chỉ cần thu liễm tinh thần vào trong cơ thể, Đao hồn sẽ tự động vận hành theo công pháp mà tu tập. Hơn thế, cho dù hắn không tận lực luyện đao, thì Đao hồn vẫn không hề nghỉ ngơi một khắc nào, tự động vận chuyển, chỉ là tốc độ không được nhanh mà thôi.
Vừa cảm nhận năng lượng của Đao hồn đang không ngừng chậm rãi tăng trưởng, Phó Hào vừa tập trung thần thức quan sát cho được hai chữ trên bề mặt đang phát tán quang mang kim sắc rực rỡ của nó.
Đáng tiếc là, quang mang đó quá mức chói lòa, hắn không cách nào làm cho Đao hồn thu liễm lại bớt, nên vô phương nhìn rõ được như ý.
Bất đắc dĩ thở dài, Phó Hào đành đem toàn bộ tâm thần quán chú vào tu luyện, liền liên tục nghe được những âm thanh yếu ớt khe khẽ vang lên, như thiên chuy bách luyện, Đao hồn giờ giống một thanh tuyệt thế Thần binh đang được rèn đúc không ngừng, từ từ mà phát triển....
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng đó đã hai ngày trời. Ăn vội vài miếng lót dạ, thậm chí còn lười phản ứng lại cái miệng bắt đầu huyên thuyên rên rỉ không ngừng nghỉ của Cáp Mỗ Lôi Đặc, trực tiếp đẩy công việc giao tiếp đầy gian khổ này giao cho Bố Nhĩ, Phó Hào đã lập tức trở lại phòng. Lần này hắn cũng không tiếp tục tu luyện Khống Đao thuật mà lấy Lục cấp Hồn khí đoạt được từ Bạch lang ra xem xét.
Theo kiến giải càng ngày càng rõ ràng về Đại lục, lại thêm đặc tính của Khống Đao thuật mà Phó Hào tu luyện, hứng thú của hắn với Hồn khí càng tỏ ra nhiều hơn. Mà khiến cho Phó Hào vui mừng không thôi, đó là kiến giải cực kỳ sâu sắc về Hồn khí của cái lão thần thần bí bí Bố Nhĩ, thậm chí lão còn hiểu được một ít về cách rèn luyện nó, bất quá cụ thể như thế nào thì lão cũng chưa chịu nói ra.
Nhưng mà như thế cũng quá đủ rồi, chí ít dọc đường trở về từ Thiên Vương Cốc, Bố Nhĩ cũng đã giảng giải rất nhiều cho hắn về Hồn khí, khiến cho gã nhà quê này trở thông tuệ hơn so với trước kia rất nhiều.
Kết quả chính là anh chàng cù lần Phó Hào đối với Hồn Khí đầy huyền bí phức tạp bị chấn động và kinh hãi không ít a.
Hồn Khí trên Đại lục tóm lại phân thành hai loại chủ yếu, một là Hồn khí Công kích, còn loại kia là Hồn khí Phòng ngự.