Bầu trời xanh lam, không khí cũng vô cùng tươi mát, tường đất nhà ngói, núi xa mờ ảo, cây cỏ xanh tươi, mỗi cây mỗi cảnh đều giống hệt như thật, thậm chí trong hiện thực khó có thể tìm thấy nơi có không khí trong lành đến vậy. Thế nhưng ngay cạnh đó là một mảnh ồn ào huyên náo, chỉ chốt lát cạnh trương húc đã xuất hiện thêm rất nhiều người chơi, ép hắn lùi hẳn về phía sau.
Bởi vì trong trò chơi không thể giả gái nên số lượng con gái rõ ràng ít hơn con trai rất nhiều. Trang phục của tất cả mọi người đều giống nhau, thuần một bộ áo vải ngắn màu xanh, quần xám, chân đi giầy rơm, vừa ngứa vừa lạ hết sức khó chịu. Cho đến giờ trương húc đã thất vọng không nhỏ, hứng thú giảm mạnh.
Cách đó không xa có một tấm bia đá cao khoảng hai thước, ba chữ to “Hồng hà thôn” ẩn hiện trong làn rêu xanh.
Một lão nhân trông rất có khí chất đứng bên cạnh tấm bia đá, một đám người chơi đã bu lại, trương húc cũng ra sức chen vào, loáng thoáng có tiếng lão nhân đang nói :”…nước nhà suy vong, tất sinh yêu nghiệt, gần đây thiên đạo thay đổi, ngoài thôn các loại yêu vật hoành hành, làm hại không ít thôn dân, các vị thiếu hiệp nguyện ý ra tay, giải nguy cho dân chúng chăng?”
Tất cả người chơi đều nhận được hệ thống thông báo: có nhận nhiệm vụ “mở đường máu” của thôn trưởng hay không? Đương nhiên tất cả đều chọn có.
Lão thôn trưởng vuốt râu nói :”Vì cảm tạ các vị thiếu hiệp tận tâm giúp đỡ ta quyết định tặng cho các ngươi một món dị bảo của thần tiên để lại, có lẽ sẽ giúp ích được cho các vị.”
Trương húc nghe vậy mừng rỡ, không lẽ nào, vừa bắt đầu chơi đã xuất hiện dị bảo, quá may mắn! Bất chợt trong tay trương húc chợt có thêm một cái túi tiền, đồng thời hệ thống thông báo: ngươi có được Càn khôn túi, sau khi trang bị có thể sử dụng, không thể giao dịch, không thể đánh rơi.
Điên khùng, ai mà chẳng có túi tiền, cái gì dị bảo a, trò chơi này đúng là nực cười! trương húc dựa theo thông báo đem túi Càn khôn buộc sau lưng, bên trái chợt có thêm một lưu ý, hắn mở ra nhìn, hóa ra là không gian của túi Càn khôn, tổng cộng một trăm ô vuông, đồng thời có thông báo: vật phẩm người chơi nhặt được sẽ tự động nhập vào túi Càn khôn, lúc nào cần sử dụng chỉ cần kéo tên trang bị lên người là được, trong lúc chiến đấu không thể thay trang bị nhưng nếu bị hỏng có thể thêm trang bị khác.
Trò chơi mô phỏng đến 80% chân thật, đầu tiên trương húc cảm thấy khá thấp nhưng giờ lại thấy đã rất cao, choáng, nghĩ lại đi, trong hiện thực nếu mang một bộ áo giáp trên người phải mất bao lâu thời gian cùng công sức? Chỉ riêng việc tìm đúng thứ muốn dùng trong cái túi nhỏ này đã đủ phức tạp, may là có 20% sai lệch vì người chơi đặt ra chứ nếu 100% hiện thực thì không phải là chơi trò chơi mà là nhận lấy cái tội thân.
Nhiệm vụ của thôn trưởng là tiêu diệt 10 con hồ ly ở ngoài thôn, lão nhân mãnh liệt đề nghị mọi người đến lò rèn, tiệm thuốc, cửa hàng may mặc trong thôn chào qua một chút. Kỳ thật chính là làm quen các loại thao tác cùng thiết định, không khác các trò chơi truyền thông là mấy, chỉ hơn ở điểm tạo ra cảm giác thực kỳ lạ, tựa như đang đóng phim cổ trang vậy.
Trương húc cực lười, cũng không them nhìn hết giới thiệu trò chơi nên đành nghe lời trưởng thôn đi quanh một vòng. Tiệm thuốc cho hắn một bao Ngưng huyết đan, cửa hàng may cho một bộ giáp da thú, cửa hàng vũ khí tặng hắn một thanh kiếm ngắn bằng đòng xanh, xem như không phải chạy không.
Thăm hỏi xong hết các nhân vật trọng yếu này toàn thân hắn chợt tỏa kim quang, hóa ra vừa tăng một bậc. Ngoài ra trong lúc chào hỏi còn nhận được hai nhiệm vụ: cửa hàng may cần mười tấm da hồ ly, tiệm thuốc cần mười cái mật rắn.
Lúc này lại có thêm một cột trang bị bản thân. Trang bị lan chia làm: pháp bảo lan một thứ, vũ khí lan một thứ, kỹ năng thư một thứ, có thể mang quần áo, giầy, mũ, đai lưng, áo choàng cũng như ngọc bội và nhẫn.
Ở trò chơi này pháp bảo cùng vũ khí là hai loại công kích chính, trang bị sẽ tùy theo cấp bậc mà tăng lên; các loại phụ kiện của trang phục như mũ, giầy, áo choàng, đai lưng tuy không thêm nhiều lực phòng ngự nhưng có tác dụng đặc thù, như đai lưng có thể chứa các vật phẩm cần dùng gấp, áo choàng có thể mang kỹ năng đặc biệt, một vài loại giầy cực phẩm còn có thể giúp tăng tốc độ.
Đem kiếm đồng cùng giáp da thú chuyển lên người khiến lực tấn công lẫn phòng ngự đều cao hơn một chút, thân mặc giáp da thắt lưng mang kiếm rốt cục trương húc cũng có điểm bộ dáng thiếu hiệp. trương húc đăng nhập trò chơi so với hầu hết mọi người chậm gần một tiếng, mà đi quanh thôn tìm hiểu lại mất thêm một tiếng khiến hắn tụt hậu so với người khác khá nhiều, trang bị xong vũ khí hắn liền vọt thẳng ra cửa thôn, chuẩn bị giết quái.
Theo dòng người đi vào thôn, nhìn chỗ nào cũng thấy người, thường thường một con tiểu quái vừa xuất hiện lập tức có năm sáu người tiến lên chém giết, tranh cãi ỏm tỏi cực kỳ. trương húc nhìn quanh một vòng, không biết nên đi về đâu, bất chợt mắt hắn sáng lên, mục tiêu không phải quái, lại càng không phải Boss mà là mỹ nữ, tuyệt đối mỹ nữ. Từ trong biển người mặc quần áo giống hệt nhau mà chỉ liếc mắt một lần hắn đã tăm thấy nàng.
Phía trên đầu cô gái biểu hiện nickname là Tiếu ngữ yên nhiên, quả nhiên là chưa cười đã thản nhiên, lại thêm khí chất cao quý không ngờ lại khiến trương húc không dám lại gần. Nhìn kỹ nàng có làn da trắng hồng, khuân mặt như tranh vẽ, trang phục cổ lỗ của người mới chơi mang trên người nàng cũng rực rỡ hơn ra, kiều diễm như hải đường mới nở, cao nhã tựa lan chi, nếu đem bộ đạo bào của Hồ hỉ mị mặc trên người nàng thì…
Trong lòng trương húc chợt hú lên, khó chịu vừa nãy đã biến sạch, nếu có thể làm bạn mỹ nữ như vậy đã không uổng chơi trò chơi này rồi.
Tiếu ngữ yên nhiên đang lo lắng hết nhìn đông lại ngó tây, dường như đang tìm người lập đội. Tại sao không có ai tiến lên mời, chẳng lẽ mắt đám nam nhân kia đều mù cả sao? Hay là tự ti trước khí chất cao quý của nàng mà không dám tiến lên? Trương húc vuốt vạt áo, chuẩn bị hình tượng mà hắn cho rằng phong độ, đẹp trai nhất bước tới.
“ Tiếu ngữ mỹ nữ, tìm người tổ đội sao? Ta cũng còn không có đội ngũ này.“
Ánh mắt như sao sáng của Tiếu ngữ yên nhiên liếc hắn một cái, khẽ nhíu mày, không nói gì nhưng ra vẻ không chào đón.
“Hai người đánh quái tổng sẽ nhanh hơn một người đó, ta sẽ chặn quái ở phía trước giúp ngươi, cam đoan sẽ không để quái vật thương tổn nàng.“
“Tránh ra, ta đang đợi bạn.“ Tiếu ngữ yên nhiên có vẻ đã hết kiên nhẫn.
Trương húc chưa bỏ ý định, mặt trơ ra nói:“ Bạn nàng không phải là vẫn chưa tới sao, nàng chẳng lẽ cứ đợi mãi sao, không bằng chúng ta đi đánh quái trước, đợi bạn nàng tới cũng có thể tổ cùng một chỗ a. Gặp nhau là có duyên, chúng ta có thể làm bạn được không.“
Đôi mi thanh tú của Tiếu ngữ yên nhiên nhíu chặt, trên mặt đã lộ vẻ tức giận, quay ngoắt đi. Mỹ nữ như nàng sớm đã gặp rất nhiều nam nhân nhàm chán tự mình đa tình, biện pháp tốt nhất chính là không để ý tới đối phương.
Có vài ngoạn gia đi qua thấy trương húc ngơ ngác không nén được bật cười, chỉ chốc lát tiếng cười đã nổi khắp bốn phía. Trương húc thấy mỹ nhân cáu giận, trên mặt nổi lên một mảnh đỏ hồng, xinh đẹp vô cùng bèn xán lại gần. Bấy giờ đằng sau một đám thanh niên bước tới, một nam nhân cao to lực lưỡng xông lên trước, dùng đầu vai huých lên lưng trương húc. Trương húc tự xưng thân thể ngọc thụ lâm phong so cùng người kia quả thực vẫn mảnh khảnh hơn một vòng nên bị huých lảo đảo ngã về phía trước, đụng đúng vào Tiếu ngữ yên nhiên.
Tiếu ngữ yên nhiên kinh hãi định lùi lại không ngờ lại trượt chân bật ngã, trương húc thành thuận thế đè lên thân hình mềm mại của nàng.
Trương húc thực sự cảm thấy xúc động, nếu có thể lén sờ đậu hủ hắn sẽ không từ nhưng hắn còn không háo sắc đến mức có thể ra tay trước mặt cả đám người. Miệng hắn không ngừng xin lỗi, đồng thời tay chân luống cuống đứng dậy, không ngờ bởi vội vàng nên lại ngã xuống, bàn tay bất thình lình đặt đúng ngực Tiếu ngữ yên nhiên, cảm giác mềm mại vô cùng.
Đám người xung quanh đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó cùng bật cười ha hả, tiếng huýt sáo vang lên không ngớt.
Lần này phức tạp to đây, một hai lời khẳng định là không thể giải thích được. Có điều trương húc cũng không cần giải thích, một nam nhân chợt xông vào đám đông, tay cầm kiếm đâm thẳng phía sau lưng trương húc rồi một cước đạp hắn bay ra ngoài, máu tươi nhất thời nhiễm đầy khắp người Tiếu ngữ yên nhiên.
Đau, đau như lúc bị đâm thủng ngực, đến nỗi không thể thở nổi nữa, đó chính là cảm giác duy nhất lúc ấy của trương húc, không phải độ kích thích chỉ có 10% thôi sao, tại sao vẫn đau như vậy! Bạch quang chợt lóe lên, thi thể hắn còn ở đó nhưng hắn đã xuất hiện ở hồi sinh điểm.
Mịa kiếp, chỉ là một cái hiểu lầm có đáng giá đến mức phải giết ta không? Trương húc giận dữ lao ra khỏi thôn định tìm thù nhân lý luận. Ở cửa thôn một nam nhân mặc bộ giáp bạc đang an ủi Tiếu ngữ yên nhiên sắc mặt trắng bệch vương nét sợ hãi, nhìn bề ngoài hắn có lẽ mới chỉ hai mươi, hình thức tạm coi như anh tuấn, có điều gương mặt kênh kiệu, gò má lại nhô lên khiến hắn có vẻ cao ngạo mà âm hiểm, nickname hắn là Kim thiếu gia, cấp bậc 12 cấp.
„Họ Kim kia, tại sao ngươi giết ta, ta còn chưa ngủ cùng mẹ ngươi…“
Mắt Kim thiếu gia như bốc lửa, hắn tán mỹ nữ này đã hơn nửa năm cũng chỉ mới được cầm tay vài lần, thế mà trương húc dám đặt nàng dưới thân trước mặt mọi người, còn bóp vú, thể diện của hắn còn gì nữa, mối hận này sao có thể tiêu? Hắn rút thanh kiếm lòe lòe ngân quang ra xông tới, thế như lửa điện chém lên trương húc.
Trương húc mới lv1, kỹ năng gì cũng chưa học, thậm chí ngay cả mèo chó cũng chưa từng giết nên sao có thể tránh khỏi một kiếm kia, hắn trơ mắt nhìn trường kiếm chém lên người mình.
Di, không đau, cũng chưa chết! Kiếm của Kim thiếu gia xẹt qua như không khí, không hề thương tổn một sợi tóc của trương húc, thì ra hắn còn cách mấy bước nữa mới ra khỏi an toàn khu, trong an toàn khu mọi công kích đều vô hiệu!
Kim thiếu gia giận dữ chỉ kiếm vào trương húc nói:“ Có gan thì ra đây, ta một kiếm chém chết tên tiểu tặc xấu xa ngươi.“
Ha ha, hóa ra không thể giết được ta, trương húc vững tâm, không để ý đến Kim thiếu gia, rất có phong độ hướng về phía Tiếu ngữ yên nhiên ở xa xa nói:“ Tiếu ngữ mỹ nữ, thực xin lỗi, ta thật sự không hề cố ý, bỏ qua cho ta được không?“ trương húc rất hiếm khi xin lỗi người khác nhưng dĩ nhiên là ngoại trừ mỹ nữ.
Vẻ mặt Tiếu ngữ yên nhiên thoáng hồng thoáng trắng, không hiểu là tức giận hay không, ngoảnh mặt đi không nhìn trương húc, Kim thiếu gia lại chửi ầm lên:“ Đồ chó, xin lỗi cái rắm á! Ngươi bước ra cho ta.“
„Ta sẽ không đi ra, ngươi cắn ta a?“
„Hạ lưu, nếu ngươi là một nam nhân thì bước ra cho ta.“
Trương húc cũng nổi khùng, nếu là ở mấy năm trước đây thì:“ Chửi cái l.., bản thiếu gia bắt đầu chơi từ lúc ngươi còn đóng bỉm kia, khích ta á, quên đi, có bản lĩnh ngươi vào đây mà giết ta a, ta đứng im ở đây thử xem ngươi làm gì được ta!“
„Đê tiện, vô lại, đồ rùa đen rút đầu dám làm không dám nhận! Sau này đừng để bổn thiếu gia đụng phải ngươi, gặp một lần giết một lần!“
Trương húc liếc mắt nhìn Tiếu ngữ yên nhiên một cái, khẽ áp thấp giọng cười gian nói:“ Ngực bồ ngươi mềm thực đấy, hết sức co dãn! À à, vợ ngươi ngoại tình nên ngươi mới là rùa.“
Kim thiếu gia tức đến suýt bốc khói, dùng kiếm chém lung tung khắp người trương húc mà trương húc chỉ đắc ý cười to..“
Đám đông vừa rồi xem náo nhiệt còn chưa đi giờ thú vị nhìn hai gã nam nhân bại hoại chửi bậy, lại thêm dòng người ra vào thôn khiến cửa thôn tắc nghẽn. Một người cao to chen tới, chắp tay nói với Kim thiếu gia:“ Kim huynh, Hoa lộ thủy nói không sai, vừa nãy là do ta không cẩn thận dụng phải hắn nên mới dẫn đến việc này, hắn cũng đã xin lỗi rồi, hay là thôi đi, ngươi một cao thủ lv12 cần gì phải so đo với thái điểu cấp 1 cơ chứ?“
Kim thiếu gia giận dữ:“ Chuyện của ta ngươi đừng xen vào, thì ra ngươi là đồng đảng, vậy thì xem kiếm của ta đi!“ Lời còn chưa dứt kiếm đã hướng nam nhân cao to nickname Vân thiên nhận đâm tới.
Vân thiên nhận vung kiếm chặn kiếm của Kim thiếu gia lại:“Họ Kim kia, người khác sợ ngươi nhưng còn chưa xứng để ta bận tâm, nhà ngươi có chút tiền liền rất giỏi sao? Đừng quá kiêu ngạo!“
„Giết, giết cho ta!“ Kim thiếu gia tức đến đỏ mắt, hôm nay dù là thiên vương trước mặt cũng phải giết, theo tiếng rống hổn hển của Kim thiếu gia từ phía sau hắn có khoảng ba mươi người chợt rút vũ khí xông tới.
„Tại ngươi muốn chuốc lấy nhục, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!“ Mặt Vân thiên nhận đanh lại, phất phất tay, từ đám đông xung quanh chợt có gần năm mươi người bước ra, đông gần gấp đôi đám người phe Kim thiếu gia.
„Tiểu hắc, ngươi về gọi thêm người cho ta, bất cứ ai online đều gọi tới đây.“ Kim thiếu gia gào lên với một gã nam nhân vừa đen lại vừa gầy, xem ra thế lực của hắn không hề nhỏ.
Cả hai bên đều không phải là người dễ chọc vào, một lời không hợp liền động thủ, chỉ phút chốc tiếng kêu thảm đã nổi lên khắp nơi, máu tươi tuôn chảy, tay chân bị chém bay loạn khắp nơi, thỉnh thoảng lại có bạch quang lóe lên, số người bị giết không đếm nổi. Trong các trò chơi cũ bị người giết đơn giản chỉ là bực mình, nhưng ở trò chơi Phong thần này bị giết thực sự là rất đau dớn, những ai chỉnh độ nhạy cảm đến 50% kêu gào thảm thiết khiến người ta lạnh cả xương sống.
Báo thù!
Kẻ bị giết nghiến răng nghiến lợi, người giết được đối phương thì thích chí cười to nhưng chỉ chốc lát cũng bị người khác giết chết, giết đỏ cả mắt, người từ hồi sinh điểm không ngừng chạy tới, lại tiếp tục chiến đấu. Chém, đau cũng sảng khoái.
Cả hai bên đều kêu bè gọi bạn, người đến đánh nhau càng ngày càng đông, rất nhanh đã thành cảnh tượng mấy trăm người quần PK. Tất cả mọi người đều mặc trang phục giống nhau, người chơi đi ngang qua cửa thôn bị ngộ thương không ít, trong sự bực tức cũng gọi bạn tới giết người. Dù sao không giảm kinh nghiệm cũng bạo trang bị, ngay cả người mới bắt đầu cũng đến góp vui, thể nghiệm cảm giác giết người cùng bị giết một chút. Cuộc chiến ngoài thôn càng đánh càng lớn, tiếng đao kiếm va chạm như mưa rào, thế như thiên quân vạn mã chém giết, không đến nửa tiếng đã thành cuộc đại chiến ngàn người hỗn đấu. Ngoài thôn Hồng hà xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông, ngay cả làn mây trắng trên không cũng nhuốm thành mầu máu. Kẻ gây họa Hoa lộ thủy lại ung dung đứng một mình ở an toàn khu cạnh mấy cây đèn lẩm bẩm :“Mấy thằng điên, chẳng lẽ ở ngoài đời chịu áp lực lớn hơn cả mình nên đến đây phát tiết sao.“