Gió gào sương lạnh, âm khí dày đặc, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng kêu thảm thiết của loài chim đêm vô danh khiến người ta sởn tóc gáy. Buổi đêm trong trò chơi so với đêm tối hiện thực sáng hơn rất nhiều, trong vòng vài trăm mét quanh người đều có thể nhìn rõ, không chút nào ảnh hưởng hoạt động.
Trương húc căn bản không lòng dạ nào nhìn ngó cảnh vật xung quanh mà chỉ ra sức đào mộ trong bãi đá hoang, phần mộ quả thực là có thể đào được nhưng là không biết bên trong có quan tài cùng hài cốt hay không. Hắn xúc xẻng như bay, đất đá văng lên, đào được ba thước mà ở dưới ngoài đất cũng chỉ có đất, không hề có thêm bất cứ thứ gì.
Chẳng lẽ những ngôi mộ này chỉ để gạt người ? Vậy thì làm ra chiếc xẻng này để làm gi ?
Bất chợt hệ thống thông báo: chúc mừng người chơi Hoa lộ thủy đã đạt được danh hiệu kẻ trộm mộ! Công đức trị giảm 100.
Kẻ trộm mộ ? Trương húc suýt té xỉu, vẹt sạch tài sản mua cái xẻng, lại mất không ít sức lực đào móc mà chỉ được cái danh hiệu hạ lưu, cái danh hiệu này để làm gì, có thể khoe ra với các mỹ nữ sao ? Công đức trị kia là gì ?
Hắn mở thuộc tính của mình ra, quả nhiên, phía góc dưới có dòng công đức trị mà giờ biểu hiện là -100. Công đức trị là giá trị thể hiện đạo đức cùng công lao qua đó đánh giá phẩm hạnh của người chơi, một bộ phận trang bị cùng kỹ năng sẽ có yêu cầu công đức trị, NPC cũng nhìn công đức trị mà tỏ thái độ khác nhau. Đây chính là giới thiệu của hệ thống.
Mặc xác cái gì công đức với cả không công đức, Trương húc vốn không phải là một chính nhân quân tử, dù có thêm hay bớt cũng không khiến hắn bận tâm chút nào. Trương húc lại tự cổ vũ mình, tìm một tấm bia mộ lớn nhất đào xuống.
Lại đào xuống sâu ba thước, bên dưới cũng chẳng hề có quan tài hay xương cốt gì nhưng chợt có thông báo: trộm mộ thành công, công đức trị giảm 100, ngài kiếm được một chiếc đinh quan tài.
Quả nhiên là có thiết kế cho việc trộm mộ, có điều lập trình viên không chế tạo hài cốt cùng quan tài, chỉ cần đào tới một độ sâu nhất định coi như thành công. Đinh quan tài là cái gì, để bán sắt vụn sao? Trương húc nghi hoặc mở túi Càn khôn ra, bên trong có một chiếc đinh đã rỉ, dài khoảng năm tấc, một đầu nhọn, ở đầu kia thì hơi bẹt, giống hệt như loại đinh quan tài mà nông dân mấy thập kỷ trước sử dụng. Ngay cả dòng giới thiệu cũng là màu đỏ!
Đinh quan tài: pháp bảo không định phẩm giai. Là cái đinh quan tài thời cổ, bởi hấp thu hơi độc xác chết mà thành lợi khí âm độc, sau khi phóng ra có thể tự động bay về, tốc độ 400 trượng/s, thời gian làm lạnh 5s, không hao pháp lực, lực sát thương 65 – 95, kèm thêm hiệu quả nhiễm độc, sau khi trúng đinh mỗi phút tự động trừ 100 máu trong 10 phút, đan dược bình thường không thể giải trừ.
Trương húc mừng rỡ ra mặt, không ngờ đào được pháp bảo, còn là trang bị hoàn mỹ cấp hồng sắc, tuy không phải pháp bảo truyền thuyết cấp, tên cũng không dễ nghe nhưng dù sao cũng là pháp bảo a, trò chơi mới bắt đầu nửa ngày có mấy ai có thể có được pháp bảo ? Lực tấn công tuy không cao nhưng liên tục mất máu 10 phút, cao nhất đạt tới 1095 máu, đan dược bình thường không thể giải trừ hơn nữa thời gian làm lạnh chỉ có 5s, nếu liên tục trúng phải mấy đinh thì dù máu trâu mấy ngàn cũng không chịu nổi nhiệt, thời điểm này ai có được huyết trị cao đến vậy ? Quả là món đồ cực phẩm chuẩn bị để đánh lén, giết người, diệt Boss.
Cái xẻng này quả thực đáng giá 12 lượng vàng, lại không biết có thể đào ra bao nhiêu trang bị nữa. Trương húc cười dài rồi đem quan tài đinh trang bị trên mục pháp bảo lan, giơ xẻng lại bắt đầu điên cuồng đào, chỉ cần có pháp bảo mạnh mẽ dù căn cốt 50 cũng không sao, công đức trị có giảm mấy trăm nghìn cũng không liên quan, đào, hung hăng đào xuống.
Sau ba giờ đồng hồ, chưa bao giờ làm việc nặng nên Trương húc đã cạn kiệt sức lực, tất cả đám mộ đều bị đào lên, quả nhiên đào được thêm bảy món trang bị hoàng sắc, thuộc tính cũng không phải quá xuất sắc cùng một thanh kiếm gãy và vài chục lượng bạc nhưng không có thêm pháp bảo nào. Xem ra lập trình viên đã sớm thiết định rồi, xuất hiện một chiếc đinh quan tài đã phi thường may mắn vì không có khả năng ngay bắt đầu trò chơi mà người chơi lại kiếm được quá nhiều thần khí pháp bảo.
Thông tin của thanh kiếm gãy là: danh kiếm do thợ rèn nổi tiếng làm ra, đã bị gãy mòn, không thể sử dụng.
Thanh kiếm gãy này dùng để làm gì? Trang bị khẳng định là không thể, không biết có thể lấy bán sắt vụn cho lò rèn không nữa.
Sau cơn mưa giông vầng trăng lộ ra như một lưỡi liềm, Trương húc lê thân thể mỏi mệt quay về thôn Hồng hà, trong trò chơi lao lực quá mức cũng sẽ mệt, xem ra phải thoát ra đi nghỉ một lúc. Lơ đãng đi ngang qua lò rèn, người thợ rèn đang ra sức đập búa vừa thoáng thấy thanh kiếm gãy trong tay Trương húc chợt hú lên:” Hoa thiếu hiệp, ngươi tìm được thanh kiếm kia ở đâu ra? Nó rất giống với thần kiếm mà tổ phụ ta tạo ra a.”
“Thần kiếm ?” Trương húc ngây ra nhưng lập tức phản ứng:” Đúng, là thần kiếm ! Đây chính là một bảo bối a !”
“Thiếu hiệp, ngươi có thể để thanh kiếm này lại cho ta được không, tuy nó đã không thể dùng được nữa nhưng đối với ta rất có ý nghĩa kỷ niệm, chỉ cần ngươi chịu bán giá cả có thể bàn bạc.”
Thì ra gã thợ rèn biết thanh kiếm này không dùng được nữa, Trương húc có chút thất vọng nhưng mắt vẫn xoay tròn:” Để lại cũng không thành vấn đề, có điều thanh thần kiếm này ta đoạt từ một con hổ tinh ngàn năm, thực sự là cửu tử nhất sinh, phải hết sức thành ý mới được.”
Trên tay thợ rèn chợt xuất hiện một bộ áo giáp màu đỏ:” Đây là bộ giáp một vị tướng quân đi ngang qua nhờ ta sửa giúp nhưng vị tướng quân đó không may trọng thương mà chết, ta giữ lại cũng không dùng đến, nếu thiếu hiệp thích thì cứ giữ lấy.”
Trương húc nhìn thoáng qua, xích đồng giáp (chanh sắc): sử dụng một ít xích đồng tinh chế thành giáp, lực phòng ngự khá cao, cấp 10 có thể trang bị được, phòng ngự 42 – 85, +5% kháng tính ngũ hành pháp thuật, người sử dụng không thể dùng pháp thuật.
Đồ tốt, phòng ngự lực cao dọa người, 10 cấp cơ bản không thể đâm thủng được, tuy rằng đạo sĩ không thể mặc nhưng hầu hết người chơi 10 cấp đều chưa học được pháp thuật gì, đúng là một tiểu cực phẩm hiếm có. Dùng một thanh sắt gỉ đổi lấy bộ áo giáp tinh phẩm như vậy đã không hề công bằng.
“Giá này ta hơi thiệt, phải thêm cả tờ giấy nợ của ta nữa mới được.”
“Được !” Người thợ rèn thực mau mắn đưa bộ áo giáp cùng tờ giấy nợ ra. Trương húc chỉ đành giao thanh kiếm gãy cho hắn, trong lòng lại cực kỳ buồn bực, sớm biết gã ngốc này rộng rãi như vậy thì đã nâng thêm giá lên, bắt hắn trả thêm một chút tiền nữa mới phải.
Hệ thống vang lên thông báo: ngài hoàn thành nhiệm vụ ẩn dấu “Bảo kiếm tổ truyền bị mất”, đạt được 50000 kinh nghiệm trị.
Hào quang kim sắc lóe lên liên tục, Trương húc lập tức lên tới 9 cấp, thể lực toàn bộ hồi phục, mỏi mệt vừa nãy nháy mắt biến mất.
Phê, cực kỳ phê, may mắn hết sức khi gặp được ngốc đại thúc này, tính ra chỉ với 10 lượng bạc hắn mua được chiếc xẻng, có được công cụ trộm mộ, lại đi đào phần mộ tổ tiên nhà hắn, đào được thanh kiếm gãy của tổ tiên hắn mà ngược lại khiến hắn cảm động đến rơi lệ, trang bị cực phẩm cùng lượng kinh nghiệm khổng lồ a, loại mua bán này mong là càng nhiều càng tốt!
Bên tai vang lên tiếng chuông nhỏ, chính là thiết bị thông báo khi quá mệt nhọc nhắc hắn nên thoát ra đi nghỉ, một nhu cầu sinh lý gì đó của hắn đã đến cực hạn.
Hiện tại chưa thể thoát ra được, gã thợ rèn không phải nói là chỉ có ba chiếc xẻng như vậy sao ? Như vậy người khác cũng có thể nghĩ tới trộm mộ, phải tiên hạ thủ vi cường, đào trước một ít cổ mộ lớn, lý tưởng nhất là tìm được hai chiếc xẻng kia, đặt hết ở trong túi của mình. Hắn bèn hỏi người thợ rèn về hai chiếc xẻng kia nhưng từ lúc đổi được thanh kiếm gãy rồi người thợ rèn ngoài chuyện mua bán vũ khí chứ không hề nói thêm điều gì khác. Có lẽ hắn cũng chẳng biết hai chiếc xẻng kia đang ở nơi chân trời góc biển nào nữa.
Có pháp bảo mạnh mẽ không dùng thử sao có thể ngủ yên được ? Trương húc rời khỏi thôn nhỏ, vừa khẽ hát một bài hát cũ vừa xoải bước. {giảm bớt 2 câu hát}
Giữa tiếng kêu của vô số quái điểu, các loại tiểu quái thú đều hoảng sợ chạy trốn, từ tay Trương húc không ngừng phóng ra một tia sáng không đậm không nhạt, tất cả dã thú dần biến thành kinh nghiệm trị của hắn sau tiếng kêu rên, dù là tiểu quái có máu trên 90 cũng không qua nổi một chiêu, vừa trúng đinh thì lần giảm 100 máu đầu tiên cũng xuất hiện coi như thêm thành cho nên thương tổn lực thực tế là 165 – 195.
Không biết đi bao xa, từ sâu trong khu rừng rậm ven đường đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ, thanh âm giống người lại giống thú, uẩn hàm lửa giận vô cùng bi phẫn. Trương húc giật mình nghiêng người lắng tai nghe, lại một tiếng gầm nữa vang lên, loáng thoáng xen lẫn tiếng quát tháo:” Vây chặt nó lại, nó sắp treo rồi !”
Có người đánh Boss! Tinh thần Trương húc chợt tỉnh lại, giờ đây trong tay có pháp bảo, thực lực đã khác trước, người thấy là có phần, có thể cướp được thì sẽ cướp.
Rừng cây cũng không quá rậm rạp, ngẫu nhiên có vài đầu gấu chó 10 cấp xuất hiện, Trương húc đang mải nghĩ đến con Boss kia nên cũng hết sức đi vòng qua, càng tiến lên trước tiếng hô càng rõ ràng, không ít tiếng quát tháo, ít nhất cũng có năm sáu chục người.
Lại đi tiếp về phía trước mấy trăm thước đã tới chỗ đám đông đang đánh Boss, cành lá bay tán loạn, đao kiếm múa lượn, hơn mười người đang vây chặt một con quái vật đầu người thân vượn, hai tay một chân loạn chém, nếu không phải chỉ có một chân thì con quái thú kia thực sự rất giống với con kinh kong trong phim mấy năm trước.
Trương húc nhìn kỹ phía trên đầu quái vật hiện lên dòng chữ màu xanh biếc : sơn tao, 20 cấp, huyết trị ???
Thần dị kinh của Đông phương sóc viết : trong chốn rừng sâu phía tây có loại nhân yêu này, thân cao hơn trượng, mặt người thân vượn, không sợ người mà chỉ sợ pháo nổ.
Không thể tượng rằng lại gặp được Sơn tao lục boss truyền thuyết cấp, tục đốt pháo mừng năm mới nghe đồn chính là vì dọa quái thú này mà thành, quả nhiên là rất có lai lịch.
Trong {Phong thần thời đại} boss chia làm lam, vàng, xanh biếc, tím bốn loại. Màu lam cùng màu vàng đều là boss cấp chỉ huy, chỉ cần một người chuẩn bị kỹ càng cũng có thể đấu được; màu xanh biếc là quái thú truyền thuyết cấp, không có vài chục đến hàng trăm người đừng nghĩ chạm tới nó; màu tím là boss thần thoại cấp, sau khi bị diệt cũng không xuất hiện nữa, dưới vạn người rất khó địch lại.
Mặc dù mới 20 cấp nhưng boss màu xanh biếc dễ giết vậy sao ? Vì sao con quái kia lại đứng im chấp nhận bị chém khắp người thế kia ?
Trương húc dụng tâm quan sát kỹ càng mới phát hiện âm mưu của đám người kia. Bọn họ mắc ba sợi thừng lớn ở trong rừng, hai đầu buộc chặt vào các rễ cây cổ thụ nghìn năm, sau khi dụ con Sơn tao kia tới liền chặt nút thắt khiến nó vướng vào vòng dây thừng mà không thể thoát ra, lại phân ra mười mấy người dùng lưới giăng chặt lấy nó. Quái vật đáng thương kia chỉ có một chân, bị vướng nên không thể đứng dậy nổi, lại không thể tấn công quá xa nên đành rống giận mặc người đâm chém.
Đám người săn boss dùng cung bắn hoặc chém trộm sau lưng Sơn tao một nhát rồi bỏ chạy hết sức mạch lạc chứng tỏ có tổ chức, có kế hoạch, lại thực hiện rất chuẩn.
Trương húc đối với chiến thuật của đám kia khá thích thú nên cố ý tìm kiếm người chỉ huy đám săn boss kia, không nhìn còn khá, vừa thấy cơn giận của hắn liền bốc lên.
Không phải oan gia không gặp gỡ, gã chỉ huy có chút anh tuấn nhưng vẻ mặt câng câng không phải Kim thiếu gia thì là ai ?
Lv14, tiểu tử kia tăng cấp nhanh thật, hắc hắc, không biết có thể chịu được mấy lần chọc từ cái đinh của ta a? Trương húc nở nụ cười âm hiểm vô cùng, khẽ tay nhẹ chân ngồi xuống sau gốc cây. Các ngươi cố gắng chém đi, giúp ta đem boss đánh chỉ còn một giọt máu rồi tính.
Sau nửa tiếng, lượng máu của Sơn tao chỉ còn lại một chút, Trương húc bèn phóng đinh quan tài vào người đứng ở phía ngoài cùng khiến hắn hét toáng lên:” Ai u, ta bị thương rồi!” Vừa định lấy đan dược ra định uống nhưng còn chưa tới miệng thì bạch quang đã lóe lên, xác hắn vật xuống dưới đất.
Trương húc rat ay không hề lưu tình, quan tài đinh không ngừng bắn ra, bạch quang liên tục nhấp nháy, đảo mắt đã giết mười mấy người. Đám đông bắt đầu hoảng sợ :” Vì sao nhiều người treo như vậy, chết như thế nào ?”
“Cẩn thận, boss có pháp thuật viễn công.”
Kim thiếu gia hô to:” Đừng hoảng hốt, ổn định, tất cả lui lại một đoạn, nhìn kỹ xem nó dùng pháp thuật gì.”
Màn đêm đã buông xuống, trong rừng thì tối om mà hào quang của quan tài đinh lại là màu vàng sẫm nên không ai phát hiện sau lưng có người đánh lén. Trong rất nhiều trò chơi đều thiết định boss đầu lĩnh có kỹ năng tuyệt mệnh, là một kích trí mạng hoặc diện tích rộng, đội tìm bảo sắp thành lại bại nhiều đếm không xuể nên bọn Kim thiếu gia đều cho rằng Sơn tao bắt đầu bộc phát.
Trương húc rat ay hầu hết là những gã giữ võng, từng người gục xuống, Sơn tao tuy vẫn chưa thoát ra được nhưng không gian để cử động dần tăng lên, trong một tiếng gầm lớn kéo phải đẩy trái, cánh tay quét ra khiến những kẻ không tránh kịp liền biến thành thịt vụn, bạch quang lóe sáng, chỉ nháy mắt đã chết hơn nửa quân số, những kẻ còn lại cũng đại loạn.
Trương húc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, quan tài đinh liên tục bắn ra, lại hạ gục thêm mấy người nữa. Rốt cục có một người lv khá cao không bị giết ở vòng đầu trúng độc kêu lên:” Không phải boss, có người ở đằng sau đánh lén chúng ta…” chưa nói hết câu đã lóe lên quay về thôn báo tin.
Phía Kim thiếu gia kinh hoảng chạy tán loạn, trong rừng cây tối om không nhìn thấy nửa bóng người nào nữa, thừa dịp hỗn loạn Trương húc lại dùng quan tài đinh đánh lén thêm vài người. Đến lúc phát hiện vị trí kẻ đánh lén thì phía Kim thiếu gia chỉ còn có ba người, chúng phóng ra phía sau gốc cây nhưng ở đó nào còn có ai, bất chợt từ một gốc cây gần đó lóe sáng hào quang vàng sẫm, thêm hai người gục xuống, chỉ còn lại một mình Kim thiếu gia .
Cho dù người chơi trên 10 cấp cũng không thể chịu được quá ba phút, trên thực tế lực công kích của pháp bảo còn có thể được cộng thêm lực công kích trụ cột của người dùng, tuy Trương húc căn cốt chỉ có 50 nhưng lực sát thương của quan tài đinh cộng lại cũng hơn 200, chưa kể mỗi phút trừ thêm 100 máu, đám đông cấp thấp kia nếu không treo mới là bất ngờ.