Kim Lăng thành là cố đô của lục triều, dựa vào Chung Sơn, bên bờ Trường Giang, từ khi Việt Vương Câu Tiễn xây thành nơi đây, bao đời vẫn là vùng đất binh gia tranh đoạt, khói lửa chiến tranh của lịch sử vẫn vấn vít quẩn quanh trên tòa thiên cổ danh đô nguy nga tráng lệ…
Từ cửa Đông đến cửa Tây sông Tần Hoài trải dài mười dặm, hoa thuyền, hoa phường vang tiếng đàn ca, quy tụ kim phấn lục triều, mông lung không biết bao lâu đài thành quách.
“Yên lung hàn thủy, nguyệt lung sa,
Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia.
Thương nữ bất tri vong quốc hận,
Cách giang do xướng “Hậu Đình Hoa”[1].
Trong một con thuyền hoa rực rỡ, cùng tiếng nhạc du dương dìu dặt, tiếng ca thanh thoát mà bi thương cất lên, giọng ca uyển chuyển, bi ai. Người tựa đã say, say trong tiếng ca réo rắt tuyệt mỹ ấy, say bên đóa hoa diễm lệ tuyệt trần, say trước màu rượu sóng sánh như hổ phách, say trong lòng mỹ nhân… mỹ nhân yêu kiều yểu điệu tựa đóa mai khôi mong manh, không chịu nổi sức nặng cơ thể y, lảo đảo như muốn ngã. Thân hình y cao lớn khôi vĩ, trên gương mặt anh tuấn trắng trẻo, thấp thoáng một nụ cười lãng đãng bất kham.
Trời đang rét đậm, Kim Lăng thành chìm ngập trong gió tuyết băng giá, trên người y chỉ khoác một chiếc cẩm y đắt tiền mềm mại, mới tinh, mà phảng phất như không hề cảm giác thấy cái lạnh, ngược lại còn phanh áo ra, để lộ đám lông ngực rậm rạp, bên đùi y, một mỹ nhân khác đang cầm cây lược ngà bóng như pha lê dịu dàng giúp y chải chuốt. Bên phải y, là một chiếc kỷ thấp, bên trên đặt một chiếc bình bằng sứ thanh hoa ở Cảnh Đức trấn, trong bình cắm một bó hoa đỏ rực diễm lệ, trong bóng mờ thấp thoáng gác nghiêng một thanh đao. Cán đao làm bằng gỗ tùng thượng hảo hạng, cổ lão mà trơn bóng, vỏ đao nhìn cũng rất cổ xưa, trên tấm vỏ da cá mập xanh ấy, lờ mờ hiện lên những đường vân cổ kính. Đao còn chưa rời vỏ, đã toát lên hàn ý băng lạnh ghê người rồi. Thanh đao này chính là sinh mạng y, con người y chính là linh hồn của thanh đao này. Con người y, trái tim y đều đã cùng thanh đao hòa thành một thể, xưa nay chưa từng rời nhau quá một thước - để đao ở nơi có thể vươn tay lấy được, lúc giết người mới là thuận tiện nhất, đây là kinh nghiệm sau mấy chục trận chém giết y mới tổng kết ra được.
Cẩm y nhân khẽ lắc lắc bầu rượu trong tay, hai mắt nhìn thẳng, trợn lên nhìn gã thanh niên đang ngồi đối diện. Thanh niên này bề ngoài cũng tương đối anh tuấn, nhưng nét mặt lại tái nhợt như tuyết, thấp thoáng ẩn hiện vẻ gì đó bệnh hoạn mệt mỏi. Trên người y khoác một tấm áo da cáo trân quý, nhưng tựa hồ vẫn không thể ngự hàn, không ngừng xoa xoa hai tay vào nhau, đưa lên miệng hít hà hơi ấm. “Đại thiếu gia, nếu huynh thấy lạnh, có thể uống vài chung…” Nhìn bộ dạng y, cẩm y nhân bỗng bật cười, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao dâng lên vẻ thương hại, khẽ thở dài một tiếng, “chỉ vài chén rượu thôi, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến sức khỏe của huynh đâu.”
“Trương Nhất Thiếp nói rồi, trong vòng ba năm, ta nhất định không được đụng đến tửu sắc, bằng không cả đời sẽ biến thành phế nhân.” Gã thanh niên lắc đầu cười khổ, phảng phất như vô cùng ảo não, “xem ra mỹ tửu giai nhân của huynh, đêm nay ta vô phúc hưởng thụ rồi.”
“Lời Trương Nhất Thiếp đó, chưa chắc đã đáng tin đâu.” Cẩm y nhân hoàn toàn không cho là vậy.
“Y là đại phu y thuật cao minh nhất ở Kim Lăng, danh tiếng lẫy lừng cả vùng Giang Nam này, ta không thể không tin.”
“Dù ta không biết mùi vị võ công bị phế đau đớn thế nào, nhưng cũng rất hiểu cho tâm trạng của huynh, chắc hẳn là vô cùng khó chịu.” Cẩm y nhân khẽ lắc lắc chung rượu trong tay, ít nhiều cảm khái nói, “đường đường Kim Lăng đệ nhất công tử Long đại thiếu gia, đang vào độ nhân sinh đắc ý cần tận hoan tận lạc, vận mệnh không ngờ lại đen đủi đến thế, thật là đáng tiếc, đáng tiếc!”
Long đại thiếu gia không ngờ lại còn cười cười, thần tình không hề có chút buồn bã, điềm đạm nói: “Ta thì thấy chẳng có gì không hay cả, hồi đó ta cũng có muốn học võ đâu, nếu không phải hai vị sư phụ ta cứ ỷ mạnh cưỡng ép, nằng nặc đòi truyền võ công cho ta, hôm nay ta cũng không rơi vào cảnh sống không bằng chết thế này rồi.”
“Phu phụ bọn họ là thế ngoại cao nhân lừng danh tứ hải, võ công cao thâm khôn lường, trên giang hồ cũng không biết có bao người hi vọng được họ chỉ điểm cho đôi chút, chỉ khổ nỗi là không có cơ hội mà thôi, vậy mà huynh chẳng hề coi trọng chút nào vậy ư?” Ánh mắt cẩm y nhân lộ ra vẻ kinh ngạc.
Long đại thiếu gia lại cười cười, ngậm miệng không nói gì nữa.
Cẩm y nhân nhấp một ngụm mỹ tửu, chậm rãi hỏi: “Lương Bách Triệu phế võ công của huynh, chẳng lẽ huynh không muốn báo cừu?”
“Thù này đương nhiên phải báo, nhưng không phải lúc này.” Ánh mắt Long đại thiếu gia ngưng lại, nhãn thần rực lửa hận cừu.
“Thế đợi đến lúc nào?”
“Chắc là không quá lâu đâu, gia phụ sớm đã có sắp xếp rồi.” Giọng Long đại thiếu gia bỗng nhiên trở nên trầm ổn lạnh lùng, “lần này, ông ấy nhất định phải triệt để đánh gục Lương Bách Triệu, khiến hắn muốn khóc mà không có nước mắt, vĩnh viễn không đứng lên được nữa.”
“Ồ, ông ấy muốn triệt để đánh bại Lương Bách Triệu? Ta thì cho rằng chuyện này căn bản là không cần đợi thêm nữa.” Trong mắt cẩm y nhân thoáng hiện vẻ giảo hoạt, “thế lực Lương Bách Triệu mấy năm gần đây giảm sút đi nhiều, hiện giờ người giúp được hắn chỉ còn lại có mỗi mình Mễ Cao mà thôi, cha huynh còn lo ngại gì nữa?”
“Mễ Cao chỉ là loại cùng nho, tự nhiên không đáng ngại, có lẽ… gia phụ chỉ là muốn Lương Bách Triệu không còn bất cứ cơ hội nào chuyển mình mà thôi.”
“Ông ấy cho rằng bây giờ thời cơ chưa tới?”
“Vạn sự đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ có gió đông.”
“Rốt cuộc ông ấy có kế hoạch gì?”
“Huynh cũng hiểu tính cách gia phụ lắm mà, trước khi chắc chắn mười phần, ông ấy tuyệt đối không hé răng thổ lộ nửa lời đâu.” Long đại thiếu gia lắc lắc đầu nói.
“Nhưng mà…”
“Đao gia… Đao gia…” Một lá thuyền nan dập dềnh theo sóng trôi tới, người trên thuyền cao giọng hét gọi.
Cẩm y nhân lại khẽ chau mày, sắc mặt có chút không vui: “Tống lão tam, ngươi đến đây làm gì?”
Lá thuyền nan chớp mắt đã áp lại gần, Tống lão tam tung người nhảy lên: “Đao gia, có người đưa tới một bức thư.”
“Thư? Kẻ nào đưa tới?”
Tống lão tam lấy trong ngực ra một lá thư, lắc đầu rồi ngần ngừ nói: “Một thiếu niên lạ mặt… theo cảm giác của tôi, có lẽ y vẫn còn là một thiếu niên…”
“Ngươi nói cái gì?” Cẩm y nhân nhíu mày, đưa tay nhận lấy.
“Y chỉ nói một câu thôi ạ.” Tống lão tam lắp bắp, “y nói, những gì y muốn nói đã viết cả trong thư rồi.”
Cẩm y nhân giơ lên hướng gió phẩy khẽ, bức thơ mở ra, ánh mắt vừa chạm phải hàng chữ , gương mặt liền lập tức đổi sắc.
“Trong thư viết gì vậy?” Long đại thiếu gia thấy sắc mặt y là lạ, không nén được mà buột miệng thắc mắc.
Cẩm y nhân mím chặt đôi môi mỏng dính, không nói lời nào, chầm chậm giơ bức thư ra. Trong khoảnh khắc, sắc mặt Long đại thiếu gia cũng đột nhiên biến đổi. Chỉ thấy trên mảnh giấy đó viết: giờ ngọ hôm nay, cách Thái Bình môn năm mươi dặm; ta đợi ngươi, đợi ngươi cúi mình dưới đao của ta. Lạc khoản không thấy ghi tên người, nhưng trong mấy dòng đơn giản mà rõ ý đó, mỗi một chữ đều phảng phất tràn đầy sát khí băng lạnh đến thấu xương thấu cốt.
“Phong thư này được đưa tới lúc nào vậy?” Cẩm y nhân sắc diện âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên mặt Tống lão tam, trầm giọng hỏi.
“Chừng nửa nén nhang trước, tiểu nhân nhận được, liền lập tức đưa tới đây ngay.” Tống lão tam thấp thỏm trả lời, cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Thiếu niên đó hình dáng trông thế nào?”
“Không biết.”
Cẩm y nhân trợn trừng mắt lên, giận giữ quát: “Không biết? Chẳng lẽ mắt ngươi mù rồi à?”
“Cho dù không mù thì cũng coi như mù rồi.” Tống lão tam cười khổ lắc đầu, “lúc thiếu niên đó tới, tiểu nhân căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, bởi vì hắn lạnh quá, sát khí nồng quá, chỉ cần hắn lại gần thêm một chút, tiểu nhân cứ như bị đẩy xuống địa ngục…”
“Hoang đường, hoang đường!” Trong tiếng quát, cẩm y nhân vung ra một chưởng.
Y xuất thủ không hề nhanh, Tống lão tam rõ ràng đã nhìn thấy y xuất thủ, nhưng lại không sao tránh né được, “bách” một tiếng, ăn phải một cú bạt tai, cả người văng lên, ngã bịch xuống sàn thuyền bên ngoài.
“Đao huynh, lai giả bất thiện, theo ta, cứ mặc kệ hắn cho xong.” Long đại thiếu gia nheo nheo mắt nhìn cẩm y nhân đang nổi giận đùng đùng, nhẹ giọng nói.
Cẩm y nhân trợn mắt, cơn giận chưa nguôi đã lại bùng lên: “Kẻ này đã dám khiêu chiếu Tố Mệnh Đao, ta cũng muốn xem xem hắn có năng lực gì mà muốn giết ta.”
“Huynh nhất định phải đi à?” Long đại thiếu gia không khỏi chau mày.
“Đương nhiên là đi, ta nhất định phải móc tim tên kia ra nhắm rượu.” Cẩm y nhân trợn mắt lườm Tống lão tam nét mặt đầy vẻ oan khuất, hét lớn: “Tống lão tam, chuẩn bị ngựa, ta muốn con nhanh nhất.” Y ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, lẩm bẩm nói: “Giờ Ngọ, tại sao phải đến giờ Ngọ? Giờ Ngọ lâu quá, ta không đợi được…”
oOo
Gió thổi vù vù, hoa tuyết đầy trời. Trong gió Tây, bên cổ đạo, một người đang đứng. Người này rất trẻ, một thân bạch y như tuyết, phảng phất như hòa thành một thể với đại địa mênh mông. Gã quá lạnh, cũng quá đỗi an tĩnh - một vẻ lạnh lùng ăn sâu vào cốt tủy, nhưng lại mang theo một thứ sát khí bức nhân.
Gã đứng đó, thẳng như một mũi thương, lại cứng rắn kiên nghị như tảng nham thạch đã phong hóa, cơ hồ như dù cho gió tuyết có cuồng bạo tới nhường nào, cũng không thể khiến gã khuất phục. Gã ngẩng cao đầu, gương mặt trong gió tuyết lờ mờ thấp thoáng. Đôi môi gã rất mỏng, mím chặt lại thành một đường tơ, chiếc mũi cao, thẳng, tựa một ngọn núi nhô lên, hàng lông mày đen sậm, tựa như hai con rồng đang uốn lượn tung bay băng qua vầng trán rộng. Đôi mắt gã, không ngờ trong thiên hạ này lại có một đôi mắt mê người, tràn ngập mị lực như thế. Ánh mắt gã mênh mang, phảng phất có gì đó u uất, song thần thái lại vô cùng phấn chấn, nếu chẳng phải sát khí quá nồng đậm, hàn ý quá nặng nề, thiếu đi một chút ôn tình, thì đây tuyệt đối là một đôi mắt không gì có thể sánh nổi, đủ khiến tất cả nữ nhân trên thế gian này thần hồn điên đảo, ý loạn tình mê. Không thể phủ nhận, đây là một thiếu niên anh tuấn tới độ gần như hoàn mỹ rồi.
Trên đời này đương nhiên không thể tồn tại người nào tuyệt đối hoàn mỹ. Khuyết điểm duy nhất của thiếu niên này, chính là gương mặt quá đỗi lạnh lùng quá đỗi nhợt nhạt, trắng như tuyết giá, lạnh tựa băng sương, phảng phất như được điêu khắc từ bạch ngọc, lại cơ hồ như cắt ra từ băng tuyết, bất luận thế nào, cũng đều không thể khiến người ta nghĩ rằng đây là một gương mặt của con người.
Gió thổi tung mái tóc gã, vạt áo tung bay làm gã tựa hồ như đang cưỡi gió mà đi. Nhưng gã không hề cử động, từ đầu chí cuối, từ đầu tới chân, đều chưa từng cử động, ánh mắt thẳng tắp, nhìn ra xa tít tắp, chừng như đang chờ đợi ai đó.
Gió tuyết đang lúc dữ dội nhất, một thớt khoái mã vượt gió vượt tuyết lao nhanh, bốn vó tung bay, vó ngựa rơi xuống đâu, tuyết hoa lại bay lên tung tóe tới đó. Gió rít vù vù, cắt qua mặt đau rát, Tố Mệnh Đao lại càng thúc ngựa phi nhanh, chẳng mấy chốc, một người một ngựa đã tới trước mặt thiếu niên kia.
“Ngươi đến rồi!” Thiếu niên không cười, giọng nói lạnh như tuyết, buốt cắt xương, mảnh tựa đường tơ, chẳng hề có chút dấu tích.
“Ta đã đến rồi!” Giọng Tố Mệnh Đao cũng rất lạnh, không mang chút cảm tình, “Ngươi chính là kẻ đã hạ chiến thư với ta?”
“Ừm!” Cằm thiếu niên kia hơi vểnh lên một chút, “ngươi có biết tại sao ta hẹn ngươi tới đây không?”
“Trên giang hồ, không ít kẻ muốn khiêu chiến với ta, lẽ nào ngươi cũng là một trong số đó?”
“Ngươi sai rồi, ta đến là để giết ngươi.”
“Tại sao muốn giết ta?” Tố Mệnh Đao không nén nổi phá lên cười, “để nổi danh?”
“Chẳng vì sao cả.” Thiếu niên vẫn không cười, cũng không biết có phải mặt gã đã bị gió tuyết làm đông cứng rồi, hay là vì gương mặt được điêu khắc từ băng tuyết hay không nữa.
“Thế nào cũng phải có một lý do chứ.”
“Không có lý do.” Thiếu niên thở dài một tiếng, lắc đầu nói, “không cần lý do.”
“Ngươi là ai?”
“Ngươi không cần biết ta là ai.”
“Ngươi dùng đao?” Sắc mặt Tố Mệnh Đao dần trở nên băng lạnh, “nhưng tại sao, ta không nhìn thấy đao của ngươi?”
“Ta tuyệt đối là có đao.” Nhắc đến đao, ánh mắt lãnh khốc của thiếu niên tựa như lần đầu tiên lộ ra có chút cảm tình.
“Được, rút đao đi.” Đồng tử Tố Mệnh Đao từ từ thu lại, sát khí trong mắt nồng đậm như hàn sương.
“Ta đang đợi.” Cơ hồ như thiếu niên cũng cảm nhận được sát khí của đối phương, hít sâu một hơi, “đợi ngươi, đợi ngươi xuất đao.”
“Tại sao phải đợi ta xuất thủ trước?”
“Đao của ta có thể xuất thủ bất cứ lúc nào.”
“Ngươi không cần đợi.” Song mục Tố Mệnh Đao đanh lại, mặt trầm xuống, “choang” một tiếng, đao đã rời vỏ, một đạo bạch quang bổ thẳng tới, hàn khí kinh người.
“Hảo đao.” Thiếu niên buột miệng tán thưởng, đồng tử đã chầm chậm co lại.
“Đao của Tố Mệnh Đao, vốn là hảo đao.”
Thân thế Tố Mệnh Đao ly kỳ huyền bí, thành danh đã nhiều năm nhưng xưa nay chưa ai biết sư thừa lai lịch y ra sao, đao của y gọi là Tố Mệnh Đao, phải dùng huyền thiết trăm năm rèn suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành, sắc bén vô song, đặt cọng lông lên thổi khẽ một hơi là đứt, chém sắt như bùn, xếp hàng thứ năm trong đương kim Thần Binh Lợi Khí Bát Đại Gia.
Chỉ cần là người trong giang hồ, hầu như không ai là không biết Thần Binh Lợi Khí Bát Đại Gia của Mai gia phu phụ biên soạn, tổng cộng viết về tám thứ binh khí lợi hại nhất võ lâm, trong đó Lãnh Nguyệt Loan Đao của Du Long đại hiệp Diệp Mãn Thiên năm xưa là thiên hạ đệ nhất, thứ hai là trấn sơn chi bảo của Thiên Sơn phái, Vô Tình Đoạn Trường Kiếm, kế đó là Truy Phong Kiếm của Tư Đồ Nhất Long, Ma Thủ của Lữ Phụng Tổ, Tố Mệnh Đao, Câu Hồn Thương của Giang Thượng Phi, Kim Ngân Long Phụng Hoàn của Vu Bất Bại, đứng cuối cùng là Ô Long Tiên của Tiên Hiệp Phương Thiên Tinh trong Võ Lâm Tứ Hiệp.
Mai gia phu phụ là thế ngoại cao nhân có bối phận cao nhất võ lâm đương kim, cũng là một trong bốn đôi phu thê kỳ dị của giang hồ, mỗi lời mỗi câu họ nói ra, cơ hồ như đều không còn gì để hồ nghi nữa.
Thiếu niên cũng vẫn đứng bất động ở đó, tựa như một cây cột chống trời ghim chắc vào mặt đất, cơn gió mạnh thổi qua làm mái tóc gã tung bay tán loạn.
Đúng lúc này, đao của Tố Mệnh Đao đã xuất thủ, tay y khẽ nghiêng đi, thanh đao trong tay liền lao vút đi như một dải lụa. Một đao này, tựa mũi tên rời cung, chẳng những nhanh mà còn tàn độc hết sức. Một kích này, y đã quyết đắc thủ bằng được - trước tiên lấy thanh thế đè ngược, chế ngự địch nhân vốn là đạo để giành chiến thắng.
Thiếu niên vẫn an nhiên đứng vững như bàn thạch ở đó, không ngờ cũng chẳng hề có ý né tránh, cơ hồ như đã chắc chắn mười phần có thể hóa giải được đao này vậy. Hàn quang lưu động, đao khí nặng nề ép tới. Một đao này vốn chém vào hông bên trái của thiếu niên, song Tố Mệnh Đao bỗng thấy trước mắt hoa lên, thiếu niên đã đột nhiên tới bên trái y. Gã động thân muộn, nhưng cực nhanh, dường như sớm đã tính chuẩn được thời gian và phương hướng của đao này rồi vậy - giờ thì dù Tố Mệnh Đao có lăng lệ cỡ nào cũng không uy hiếp được gã nữa. “Hảo khinh công.” Tố Mệnh Đao không kìm được lớn tiếng tán thưởng, y chỉ thốt lên có ba chữ, nhưng đã rung rung cổ tay chém ra tám đao. Lần này, y xuất đao càng hung hãn, càng tàn độc, càng nhanh hơn gấp bội. Đao quang mù trời, đao khí mịt đất; đao tựa cầu vồng, đao như thiểm điện. Thiếu niên kia cuối cùng cũng bạt đao, hàn quang chớp hiện, đao đã cầm trong tay. Tuy gã xuất đao chậm, song lại hậu phát tiên chế, lập tức xuyên phá luồng đao quang của đối phương, ánh đao trắng nhợt, lưỡi đao băng lạnh. Đao quang nhàn nhạt thấp thoáng lóe lên, nhạt tựa mưa xuân, nhẹ như hoa tuyết buổi đông tàn.
Đao quang lóe lên, một trời đao ảnh bỗng dưng tan biến.
Thân hình Tố Mệnh Đao run rẩy, chẳng những cánh tay cầm đao run rẩy, mà trong lòng cũng dâng trào một nỗi khiếp sợ không tên. Y cảm nhận được sát khí nồng nặc bao phủ khắp xung quanh, phảng phất như vì sự xuất hiện của thanh đao trên tay thiếu niên mà càng thêm nặng nề chết chóc - thanh đao thật đáng sợ, nhưng y lại không nhìn thấy hình dáng nó thế nào.
Trong tiếng gầm cuồng nộ, đao của Tố Mệnh Đao lại chém ra. Lần này không có đao quang đao ảnh rợp trời, tốc độ cũng chẳng như bôn lôi thiểm điện - một đao này tựa như con độc xà đang tiềm phục, tĩnh lặng mà hung mãnh vạn phần.
Đồng tử thiếu niên co giật rút lại. Một đao này, không ngờ lại chẳng có lấy một kẽ hở, tựa như gió không biết từ hướng nào thổi tới, cũng không biết rồi sẽ thổi tới nơi đâu - đây mới là thứ đao pháp đáng sợ. Thiếu niên không cử động, vẫn đứng vững như bàn thạch ở đó, phảng phất như dù cả thiên địa có sập lún, gã cũng quyết không ngã xuống - dĩ tịnh chế động, tịnh quan kỳ biến. Bất động, kỳ thực chính là cực hạn của động. Gió tuyết rít lên điên cuồng, đao của Tố Mệnh Đao tựa một trận cuồng phong, bỗng nhiên tăng tốc.
Đúng lúc này, thiếu niên đột nhiên cử động. Đao quang vút lên rồi lập tức biến mất, hai tia máu bắn tóe ra, rải trên mặt tuyết, đẹp mà tà dị.
Tất cả mọi động tác đều dừng sững lại, thanh đao trên tay thiếu niên đã biến mất, cả người gã trông tựa một tòa tuyết sơn lạnh lẽo, trên đùi trái một mảng máu đỏ tuôn ra như suối, vết thương vừa sâu vừa dài, lòi cả thịt ra.
Tròng mắt Tố Mệnh Đao lòi ra như cá chết, vẻ mặt hỗn loạn mà phức tạp, toát lên lên vẻ kinh dị, sợ hãi và cả hoài nghi. Y bỗng có một cảm giác hết sức kỳ quái, cảm thấy thân thể mình đã hoàn toàn phân ly, phảng phất như đã biến thành hai mảnh. “Bịch bịch” thân hình y đổ gục xuống. Y vẫn còn chưa quên, chỉ một nháy mắt trước đó, đao của thiếu niên đã lướt qua eo lưng y - một đao chém làm đôi. Tố Mệnh Đao tuy tuổi còn trẻ, nhưng nghiên cứu đao pháp hết sức tinh thông, chỉ sợ đã vào cảnh giới siêu phàm, danh gia đao pháp trên giang hồ cũng chỉ có vài người là đấu ngang hàng được với y, thử hỏi ai có thể tưởng tượng nổi, y lại không tiếp nổi một đao của gã thiếu niên này cơ chứ?
“Ta là sát thủ, giết người không phải để nổi danh…” Thiếu niên lạnh lùng nhìn gương mặt vặn vẹo của y, chậm rãi buông từng chữ một. Tố Mệnh Đao dường như còn chưa tắt hơi thở, tận hết chút sức tàn thốt lên câu cuối cùng: “đao, pháp, nhanh, quá!”
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Nước lồng khói tỏa, cát trăng pha,
Thuyền đỗ sông Hoài cạnh tửu gia.
Con hát biết chi hờn mất nước,
Cách sông còn hát “Hậu Đình Hoa”.
(Thơ Đỗ Mục - Bản dịch của Khương Hữu Dụng)