Khi bạch ngọc Hải hồn hoa rơi xuống, khung cảnh huyền ảo bên hải hồ vẫn thanh tĩnh như thường. Hồ nước trước mặt Nam hải nhị công chúa vẫn trong vắt, không gian tĩnh lặng, nghe được cả tiếng vân vụ trôi trên mặt hồ.
Cũng như vân vụ biến ảo vô thường, đóa bạch hải hồn hoa mang lại cho nàng chút cảm xúc vui vẻ, qua không bao lâu đã tiêu thệ vô tung. Hảo mộng hư vô phiêu miểu dạng vậy, ngàn năm nay nàng đã gặp qua không biết bao nhiêu lần. Chỉ là, sau mỗi lần vui vẻ, còn lại bên nàng chỉ là khói nước lạnh lẽo mà thôi.
"Thấy đỏ gặp vui", có chuyện vui gì chứ? Thanh hồ bên cạnh mình là cấm khu nơi Nam hải long vực, ngoài thiếu niên đó lần trước không hiểu sự tình đi lạc vào thì còn có ai đến? Thủy tộc biết được địa phương này cũng đều biết bên Lam nguyệt hồ dưới Bạch ngọc phong có một vị nữ thần dung nhan buồn bã, tính tình nóng nảy, nếu có ai không cẩn thận tiến vào sẽ bị nàng phẫn nộ dùng phong bạo đánh nát người. Nghĩ đến đây, Tịch Ảnh cảm thấy có chút ủy khuất: sống không được vui, đâu có nghĩa là bất cận nhân tình chứ?
"Người thiếu niên đó, liệu có lầm đường mà trở lại đây không?"
Nữ hài nhân đang buồn bã bỗng nhớ đến người thiếu niên có đôi mắt sáng lần trước, lại nhớ đến thần tình lúng túng của y, những lời y an ủi nàng, thế là khóe miệng của nàng bất chợt lộ nét cười hiếm có. Dù sao cũng đang rảnh rỗi, nàng lại nhớ từng lời của thiếu niên thêm mấy lần nữa, đợi đến khi nghĩ xong, một ngày cũng đã trôi qua hết.
Tịch Ảnh đứng tựa gốc Hải hồn hoa, mắt nhắm lại hồi tưởng những khoảng khắc hôm đó, nàng không chuyển động càng khiến khung cảnh tịch mịch lạnh lẽo.
Chỉ là, sự tịch mịch này hôm nay không duy trì lâu, nữ thần đang nhắm mắt suy tưởng đột nhiên cảm giác thoáng có tiếng động lạ thường, lập tức mở bừng hai mắt nhìn lên thượng không Bạch ngọc phong, trong sắc nước mông lung đột nhiên có một quang ảnh đỏ như lửa bay lên, nhanh như lưu tinh, chớp mắt đã chuyển đến thượng không Lam nguyệt hồ rồi bất thình lình từ trên cao hạ xuống, ngừng trên thanh hồ trước mặt.
"Là ngươi?"
Thấy thân ảnh của vị khách đến, Tịch Ảnh vừa kinh vừa mừng.
Thì ra không biết vì sao lại tấu xảo đến như thế, người hiện đang đứng trên mặt hồ chính là thiếu niên mà nàng đang nghĩ đến. Chỉ là đợi Tịch Ảnh nhìn rõ thì phát hiện trên thân thể thiếu niên đó hiện có dị dạng:
Người lần này lại xông vào đang ẩn trong một phiến hỏa ảnh, toàn thân giống như không ngừng phun hỏa diễm ra ngoài, đôi mắt vốn trong sáng hiện đã chuyển sang đỏ rực, cũng tựa như muốn phóng hỏa. Đặc biệt khiến Tịch Ảnh cảm thấy rất kì quái đó là, trong phiến hỏa ảnh đó, trên mặt thiếu niên không ngừng xuất ra từng hạt mồ hôi vàng rực, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau nhỏ xuống.
Người mà Tịch Ảnh quan sát chính là Tỉnh Ngôn. Hiện tại trong đầu Tỉnh Ngôn toàn những âm thanh ong ong, khắp người nóng bức vô cùng, hết sức khó chịu. Y hiện đã không thể nghĩ được vì sao sau khi được Long linh tử chiêu đãi, cả người đều trở nên như muốn nổ tung, giống như trong huyết quản có ngàn vạn đạo nhiệt lưu di chuyển khiến thân thể biến thành nóng bỏng. Hiện tại máu trong thân thể như đang sôi lụp bụp như muốn bạo phát ra ngoài bất cứ lúc nào. Trong lúc mơ hồ, Tỉnh Ngôn phảng phất như nghe có thanh âm đang hô hoán bên tai y:
"Nổ đi, nổ đi! Bùng nổ sẽ giúp ngươi giải thoát!"
Tuy rất muốn nổ tung nhưng không biết vì sao, thiếu niên đang chịu sự giày vò vẫn còn lại chút tỉnh táo để nhận ra, một khi nghe theo sự dụ hoặc đó, bản thân sẽ vạn kiếp bất phục!
Cố gắng chống cự sự dày vò đau khổ đó, không biết trùng hợp thế nào, hay là số mệnh đã sắp đặt, trong lúc khó chịu bay nhảy lung tung lại dẫn y quay trở lại Lam nguyệt hồ đã từng ngộ nhập lần trước.
Đến khi đứng trên mặt hồ, nhìn thấy nữ tử yểu điệu đứng dưới gốc Hải thụ hoa, đầu óc Tỉnh Ngôn bỗng nổ "Oành" một tiếng, chỉ bất quá trong nháy mắt y đột nhiên biết rõ bản thân muốn làm gì! khi cổ dục vọng bùng lên, hai mắt y biến thành đỏ rực hệt như mắt thú, quang ảnh đỏ thắm cũng phảng phất xuất hiện màu hồng nhạt.
Thế là vị thần nữ đang không biết phản ứng thế nào bỗng thấy trong mắt thiếu niên lộ ra thần tình thống khổ, chậm chạp đưa tay lên hướng về phía nàng xua xua tay, ngụ ý kêu nàng mau đi đi.
"Muốn ta đi sao?"
Phỏng đoán dụng ý của thiếu niên, Tịch Ảnh có chút do dự bất quyết. Chỉ là sự ngập ngừng thoáng chốc ấy đã khiến nàng vạn kiếp bất phục!
Trong sát na, nữ thần phong bạo linh tư mẫn duệ cảm giác rõ rệt thiếu niên phía trước nàng đột nhiên như biến thành một người khác, một cổ dương khí mãnh liệt nóng bừng lan tỏa nhanh chóng, bao trùm lên không gian xung quanh nàng. Lúc này, Tịch Ảnh cảm giác bản thân đối diện, không còn là thiếu niên hòa nhã từng biết, mà là một giao long hung ác tiềm phục vực sâu đã lâu!
Đợi nàng phát giác thì đã muộn, thiếu niên vốn đang vùng vẫy tranh đấu trên mặt hồ đột nhiên y phục trên người văng tứ tung, chớp mắt đã hoàn toàn khỏa thân.
"Á!"
Thấy tình cảnh xấu hổ đó, nữ tử dưới Hải thụ hoa vội chuyển thân bỏ chạy, chỉ là đến lúc này, nữ thần phong bạo vốn thần lực tràn đầy lại đột nhiên cảm thấy cả người mềm nhũn, đôi chân không thể động đậy. Trong khoảng khắc như lửa xẹt, thiếu niên không một mảnh vải che thân đã lao ào tới, như ác long hung mãnh đè ngã nàng xuống đất.
Nam hải nhị công chúa rất ít lên tiếng thất thanh kêu lên, trong tiếng kêu gần như tiếng khóc, không đợi nàng phản ứng, y phục trên người đã bị thiếu niên xé tan nát lộ ra áo lót màu hồng. Nội y mỏng manh ngắn cũn không che được đường nét uyển chuyển nhấp nhô của thân thể thiếu nữ, sắc đỏ trong mắt thiếu niên càng tăng.
Chỉ là, đối diện công kích bất thình lình đó, tuy lúc đầu Tịch Ảnh kinh hoảng thất thố, nhưng sau khi y phục bị thiếu niên điên cuồng xé nát thì nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Lúc này, tuy thân thể vẫn mềm yếu vô lực nhưng với thần lực thiên sinh của nữ thần phong bạo nơi Nam hải, nếu muốn đánh tan xương nát thịt kẻ xâm phạm mình thì cũng chỉ là chuyện đơn giản.
"A!"
Ngay lúc này, đôi chân mềm mại chưa từng tiếp xúc với người khác giới của nàng lại bị thiếu niên kiềm chặt, dường như là phản ứng bản năng, khi sự nóng bỏng khác thường do da thịt tiếp xúc dâng lên thì giữa đôi mày của Tịch Ảnh lập tức thoát ra một đạo gió xoáy thần tốc, chỉ cần nàng khẽ thôi động thì ngọn gió xoáy nhỏ đó tức thì sẽ biến thành một luồng phong bạo sắc bén như đao cắt lấy thân thể thiếu niên.
Còn lúc này, thiếu niên hai mắt đỏ rực chỉ chăm chăm trước mặt không có chút phòng bị nào, chỉ cần Tịch Ảnh hành động thì y lập tức bị chém nát thành vô số mảnh. Chuyện này vốn rất dễ dàng, thế nhưng nữ thần đang kinh nộ sau khi nhìn người thiếu niên tấn công mình thì lại phân vân.
Chỉ là trong thoáng chốc ấy, thân thể mềm mại của nàng đã bị xâm chiếm. Thiếu niên vốn đang tự áp chế cơ thể như muốn nổ tung của mình đột nhiên cảm thấy đã đột phá được một tầng huyền quan thần bí, tâm tình kích động bất an, hỏa nhiệt lưu động theo máu cuối cùng đã tìm được một nơi trú ngụ. Cảm giác ấy hệt như đang chịu nóng bức mà gặp được mùa xuân ấm áp, tất cả sự bức bối, kiềm nén đều xả hết vào động huyệt ôn noãn đó.
Vào thời khắc âm dương giao hòa đó, hai thân thể đang quấn lấy nhau dưới gốc Hải thụ hoa cùng lăn ùm vào trong hồ nước kế bên. Thanh hồ vốn yên tĩnh cuối cùng đã dâng một trường phong bạo, mưa gió ầm ầm, mặt hồ chìm vào trong không gian u ám.
Hai vị nữ tì đang canh giữ ngoài cấm khu nghe tiếng mưa gió bên trong cấm khu thì đưa mắt nhìn nhau, nói "Công chúa lại đang thi diễn phong bạo pháp thuật", rồi rút vào trong vỏ trai to đùng tiếp tục mộng đẹp. Hai bọn họ không hề biết, khi bọn họ ngủ ngon thì bên trong hồ nước đã ngàn năm chưa từng đổi sắc lúc này lại có một sợi màu đỏ tươi bập bềnh rồi tan lẫn vào nước...
Phong bạo rồi cũng dần tan, thiếu niên được mời đến long cung làm khách, sau mấy ngày mơ mơ màng màng, khi tỉnh lại thì đột nhiên phát hiện bản thân đang ở trong một gian tiểu ốc thô sơ.
"Ta có còn ở trong long cung không?...Long linh tử đâu? Lão vừa rồi không phải mời rượu ta sao, còn kêu ta thưởng thức tiên hoa trong ngự uyển long cung?"
Trong đầu xuất hiện những suy nghĩ đó, Tỉnh Ngôn liền định ngồi dậy. Chỉ là mới vừa động đậy thì cảm thâý thân thể trống rỗng, cơ thể vừa nhắc lên được một chút lại ngã oạch xuống mặt giường gỗ.
Bị té đau lại khiến đầu óc y tỉnh táo trở lại, nỗ lực quay đầu quan sát khung cảnh xung quanh, Tỉnh Ngôn phát hiện trên tường nhà có treo những con cá đã phơi khô, còn có mấy tấm lưới cũ kỹ rách rưới.
"Ủa, sao đột nhiên ta lại ngủ ở trong nhà này?"
Tuy thân thể vẫn còn khó chịu nhưng hiện tại đầu óc Tỉnh Ngôn đã hoàn toàn tỉnh táo.
Đang khi y ngưng tụ khí lực toàn thân, định vùng dậy lần nữa thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng ngâm sảng lãng, ngoài mấy câu đầu nghe không rõ, ca từ khúc sau đều truyền rõ vào tai Tỉnh Ngôn:
"Mây trắng trùng trùng che phủ núi, lưới giăng giăng phủ mặt biển xanh
Ngẩng đầu tợp một hơi rượu ấm, chiều buông sắc thẫm mảnh buồm căng..."
Nghe tiếng ca ngâm hào sảng, ngôn từ thanh nhã, Tứ hải đường chủ đang ở nơi lạ liền cảm thấy an tâm. Qua không bao lâu, đợi âm thanh bận rộn bên ngoài vơi đi thì thấy có người tiến vào phòng:
"Vị công tử này đã tỉnh rồi à?"
Nằm trên giường gỗ đưa mắt nhìn qua, Tỉnh Ngôn thấy một hán tử sắc mặt hồng hào đang hòa nhã nhìn y.
"Tôi đang ở nơi nào?"
Thấy có người vào, Tỉnh Ngôn lập tức hỏi về nơi này.
Sau một phen đối đáp với ngư nhân, Tỉnh Ngôn mới biết đây là Úc thủy tiếp giáp với Nam hải. Không biết sao, bản thân ba ngày trước lại nổi trôi theo dòng Úc thủy, may mà được vị ngư phu Dư lão lục này cứu, hôn mê suốt ba ngày ba đêm, mãi đến hôm nay mới tỉnh lại. Trong lúc đối đáp, Dư lão lục thắc mắc hỏi y:
"Công tử, tiểu nhân thấy ngài hôn mê mấy ngày nay, không giống như rơi xuống nước bình thường mà giống như đã đánh nhau liều mạng vậy. Chỉ là tiểu nhân lúc phát hiện ngài thì trên người ngài y phục chỉnh tề, tiền trong túi cũng không mất, rõ ràng không phải là đám cướp làm!"
"Vậy sao..."
Thấy ngư nhân nghi hoặc hỏi, Tỉnh Ngôn nỗ lực hồi tưởng nhưng chỉ đành cười khổ, lắc đầu biểu thị bản thân đã không thể nhớ nổi, bất quá biết tiền không bị mất khiến y rất cao hứng. Trò chuyện một lúc, Tỉnh Ngôn bỗng nhớ đến vừa rồi nghe ngư phu ngâm xướng liền hỏi:
"Ân cứu mạng của ân công, tiểu tử tự nhiên ghi nhớ. Chỉ là không ngờ ân công chuyên nghề đánh cá lại có thể ca một khúc ca nho nhã đến thế!"
Nghe Tỉnh Ngôn tán thưởng, Dư lão lục đỏ bừng mặt, cười nói:
"Công tử chớ cười, Dư lão lục tôi chỉ là nghe tiên sinh dạy học trong thôn phụ cận dạy vài câu, lúc làm việc thì ca cho vui tai".
Dư lão lục tiếp tục:
"Tiểu nhân thấy thân thể công tử lạnh lẽo nên mang cho ngài một bát canh nóng đây, mau uống cho ấm người".
Sau khi uống xong bát canh, Tỉnh Ngôn gần như lập tức lấy lại thể lực, y nghĩ phải chi có Tuyết Nghi ở đây thì kêu nàng học cách nấu sau này nấu cho y dùng. Trò chuyện linh tinh thêm một lúc, đợi khi cử động đã như thường, Tỉnh Ngôn liền tạ ơn cứu mạng rồi cáo từ. Lúc đi dĩ nhiên có lấy tiền ra để tỏ lòng biết ơn nhưng ngư phu nhất định không nhận. Thế là Tỉnh Ngôn đành đem mấy chiêu thức dưỡng tâm tu thần ra dạy, Dư lão lục rối rít cảm tạ. Khi chuẩn bị lên đường, Tỉnh Ngôn hỏi thăm gần đây có khu chợ nào bán đủ loại hàng hóa hay không thì được biết ở gần đây chỉ toàn là chợ cá mà thôi.
Thấy thiếu niên sau khi nghe nói thì lộ thần sắc thất vọng, Dư lão lục liền hỏi y muốn mua gì. Nghe Tỉnh Ngôn đáp Dư lão lục mới biết thì ra y muốn mua thổ sản Nam hải về làm quà cho hai cô gái ở nhà.
Dư lão lục nghe xong lập tức lên tiếng: "Công tử chờ chút". rồi quay người đi vào nhà lấy ra hai chuỗi vòng cổ được kết bằng vỏ ốc đưa cho Tỉnh Ngôn.
Cầm hai chuỗi ốc trong tay, Tỉnh Ngôn quan sát thì thấy vỏ ốc trắng như ngọc có những đường vân màu hồng, nhìn rất xinh xắn. Y mừng rỡ lại lấy tiền định đưa cho ngư phu, thế nhưng ngư phu thuần phác liên tục khước từ, cho đến khi bị Tỉnh Ngôn ép quá mới chịu nhận.
Trong lòng cảm niệm ân tình cùa ngư phu thuần phác, Tứ hải đường chủ nhàn du Nam hải đã mấy ngày, cất tiếng ngâm ca trong chiều tà, lên đường quay về Thiên điểu nhai.
Chỉ là, Thượng Thanh đường chủ đang một lòng quay về La Phù sơn không hề biết, dưới đáy Nam hải phía sau y đang nổi lên một trường phong bạo bất thường!