"Ầm… Ầm!"
Trêm bầu trời ảm đạm, mây đen vần vũ, từng đạo Lôi Điện màu tím không ngừng chớp sáng xuyên qua đám mây, tựa như một tấm lưới khổng lồ bao phủ cả thiên địa, đánh dấu một cơn bão tố sắp thành hình.
"Chết tiệt bọn ngu ngốc các ngươi, còn ngây ngốc ra đó làm gì, không nhanh đuổi hai tên chướng mắt này đi cho ta. Chúng lại dám mạo phạm Tam phu nhân của Phượng Hoàng gia tộc chúng ta, thật là không biết sống chết.”
Trong căn phòng nhỏ, một trung niên nhân mập lùn đang không chút lưu tình, tức giận mắng bốn người đứng trước mặt.
Bốn người này là những nô bộc cấp ba của Phượng Hoàng gia tộc, đối diện với nô bộc cấp một là Phạm Bội Tư, họ căn bản cũng chẳng có một chút địa vị gì, chỉ dùng dáng vẻ khúm núm cầu tình.
“Nhanh lên một chút, các ngươi chỉ là bọn đầu heo ăn cơm trắng, đem bọn chúng đuổi ra khỏi Phượng Hoàng gia tộc cho ta.”
Phạm Bội Tư vẻ mặt không còn kiên nhẫn chỉ vào hai thân ảnh đang co rúm trong góc phòng, đó là hai người một già một trẻ, lúc này đang sợ hãi nhìn Phạm Bội Tư vênh mặt hất hàm sai khiến.
"Dạ"
Bốn thanh niên nô bộc đáp lời, sau đó tựa như một bầy chó điên nhào tới một già một trẻ, kéo hai người như kéo hai bó củi mang ra ngoài cửa.
"Bọn khốn kiếp các ngươi buông ông nội ta ra"
Thân ảnh nhỏ gầy vừa lên tiếng là một đứa trẻ mặt mũi thanh tú, khi nó thấy lão nhân sống nương tựa với mình bị kéo lê đến nỗi gương mặt bị sưng đỏ, cả người vô lực liền không khỏi hô lớn.
"Chết tiệt, tiểu súc sinh còn dám kêu gào, nếu không phải ngươi chọc giận Tam phu nhân thì Chân Hoàng Các chúng ta đây như thế nào lại bị dính líu, lại khấu trừ của chúng ta mất mười ngân tệ lương tháng"
Gương mặt béo ú của Phạm Bội Tư thoáng run lên, ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc nhìn đứa trẻ.
"Là do Tam phu nhân cố ý tìm ông nội ta gây phiền toái, biểu cho ông nội ta di chuyển cái bình hoa kia, cái bình hoa đó nặng như vậy sao ông nội của ta có thể đem đi được, cho nên nó vỡ là phải thôi"
Đứa trẻ đang không ngừng chật vật tránh né, nhưng mặc cho nó giãy dụa thế nào đi nữa thì vẫn bị hai thanh niên nô bộc nắm chặt trong tay.
"Tiểu súc sinh ngươi còn dám nói lung tung, lão tử ta liền đánh chết ngươi tại đây."
Phạm Bội Tư đôi mắt lộ ra một tia ác độc quát lớn, mặc dù một già một trẻ này là người trong dòng họ Phượng Hoàng gia tộc, nhưng thân phận của bọn họ còn thấp hơn so với nô bộc thông thường.
Bởi vì một già một trẻ này là những tội đồ của Phượng Hoàng gia tộc, cộng thêm đứa trẻ bản thân lại là một phế vật tu luyện.
Vì vậy hai người mặc dù là người của dòng họ, nhưng địa vị ở bên trong Phượng Hoàng gia tộc còn thua xa với một nô bộc. Không chỉ có những người trong Phượng Hoàng gia tộc hết sức chán ghét hai người, ngay cả đám nô bộc cũng thỉnh thoảng trêu chọc một già một trẻ, lấy họ làm niềm vui.
"Khụ khụ"
Lão giả bị bắt ra khỏi phòng bởi vì vô lực phản kháng, cộng thêm cổ áo bị ghìm chặt nên gương mặt đỏ bừng, kịch liệt ho khan.
"Lão phế vật ngươi làm hại bổn gia gia, để cho đại gia ta bị trừ mười ngân tệ tháng nầy!"
Phạm Bội Tư càng nhìn một già một trẻ càng thấy khó chịu, liền dời bước đi ra gian phòng bên cạnh. Lúc đi ra còn tiện chân đạp một cước nặng nề trên bụng lão nhân.
"Bụp…!"
Lão nhân đã sớm không thở nổi, bị một cước của Phạm Bội Tư như vậy liền phun luôn một ngụm máu tươi trên miệng, bắn đầy lên người Phạm Bội Tư.
"Ông nội…!"
Đứa trẻ nhìn thấy búng máu của lão nhân, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt cực kỳ tức giận quát.
"Chết tiệt…!"
Phạm Bội Tư y phục dính đầy máu tươi, ngay cả trên mặt của hắn cũng bị phun trúng. Dưới lớp máu tươi, gương mặt như heo của Phạm Bội Tư lại càng thêm dữ tợn. Hắn tức giận không hề nữa cố kỵ cái gì nữa, mà cũng không cần cố kỵ, dù sao địa vị của một già một trẻ trong Phượng Hoàng gia tộc là quá thấp kém.
Coi như là giết chết bọn họ, chỉ sợ cũng không có mấy người sẽ để ý. Hai người trong Phượng Hoàng gia tộc chẳng khác nào hai người đã chết. Hơn nữa Phạm Bội Tư sở dĩ có thể trở thành nô bộc cấp một trong Phượng Hoàng gia tộc là bởi vì hắn đã đạt đến tu vi Nhân Cảnh đệ nhị trọng
Phạm Bội Tư tựa như một quả cầu thịt đi tới trước người lão nhân, sau đó lại đạp một cước nặng như búa bổ lên người lão.
"Hự…."
Với tình trạng thân thể suy nhược của lão nhân, sao có thể tiếp nhận được một kích như vậy, lập tức vỡ nát lồng ngực, xương cốt gãy lìa đâm xuyên qua trái tim lão nhân .
"Tiểu Dạ…"
Trong đôi mắt lão nhân tràn đầy vẻ lo lắng nhìn gương mặt co rúm của đứa trẻ. Trước khi chết lão vẫn còn lo lắng về cháu của mình.
"Ầm… rầm.. rầm…!"
Thân thể lão nhân phảng phất mất đi lực chống đỡ, ngã ngửa trên mặt đất.
"Ông nội…!"
Một tiếng rú dài như dã thú trước khi chết truyền ra từ trong miệng đứa bé. Một đứa trẻ như nó sao có thể thừa nhận việc người ông luôn đùm bọc mình chết đi. Nó điên cuồng giãy đạp, rồi nhân lúc hai thanh niên nô bộc đang sững sờ với tình cảnh trước mắt mà thoát ra ngoài.
"Ông nội, ông mau tỉnh a! Nhìn Tiểu Dạ này, Nhìn Tiểu Dạ đi mà…!"
Đứa trẻ nhào tới trước người lão nhân, nhìn vào gương mặt còn đọng lại nét lo lắn của lão, trong lòng điên cuồng đau đớn.
"Chết tiệt, chết thì đã chết rồi! Gào thét cái gì mà gào thét!"
Sau khi giết chết lão nhân, sự tức giận vì bị trừ lương tháng mười ngân tệ trong lòng Phạm Bội Tư liền giảm xuống .
"Rống…!"
Đứa trẻ đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào vẻ mặt khinh thường của Phạm Bội Tư, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc điên cuồng .
"Làm gì vậy, tiểu súc sinh, ngươi còn muốn cắn ta ta sao?"
Nhìn thẳng vào đôi mắt điên dại và oán độc của đứa trẻ, Phạm Bội Tư không biết tại sao trong lòng mình thoáng phát lạnh, với vu Nhân cảnh đệ nhị trọng thế nhưng lại có cảm giác như thế, điều này làm cho Phạm Bội Tư cảm thấy buồn cười không ít.
Chẳng qua là trong lúc hắn không hề phòng, đứa bé đã nhào tới, sau đó hung hăng cắn mạnh trên cánh tay Phạm Bội Tư.
"A!"
Phạm Bội Tư rống lên một tiếng thê lương.
"Tiểu súc sinh, nhả ra cho ta, nhả ra mau!"
Phạm Bội Tư trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, đứa trẻ kia cắn xé điên cuồng như muốn làm cả cánh tay Phạm Bội Tư đứt rời. Phạm Bội Tư muốn để cho hắn nhả ra, căn bản là chuyện không thể nào.
"Tiểu súc sinh chết tiệt, đi chết đi! Cùng lên đường với gia gia ngươi đi!"
Thống khổ mãnh liệt khiến Phạm Bội Tư tung mạnh một chưởng vỗ vào trên đầu đứa trẻ .
"Két…!"
Bốn tên nô bộc đứng chung quanh run lẩy bẩy, bọn họ sắp phải nghe âm thanh vỡ vụn trên đầu đứa trẻ, giống như quả dưa tây bị bóp nát vậy.
"Ông nội, Tiểu Dạ đi cùng người…!"
Tiểu Dạ trong ánh mắt tràn đầy vẻ mờ mịt, một chưởng của Phạm Bội Tư kia không hề lưu tình, thiếu chút nữa làm đầu của nó bể nát.
Từng dòng máu đỏ tươi như huyết xà chảy ra từ đỉnh đầu, che lấp gương mặt Tiểu Dạ khiến nó chẳng khác nào một ác quỷ dữ tợn. Ngay lúc linh hồn Tiểu Dạ sắp phải tan biến thì một cỗ lực lượng thần bí từ trong đầu Tiểu Dạ tràn ra, ổn định lại linh hồn của nó, sau đó một vùng kí ức khổng lồ như nước lũ tràn ngập khắp đại não Tiểu Dạ, dung hợp cùng với kí ức của nó.
"Ầm…!"
Trong đầu Tiểu Dạ phảng phất như vang lên vô số tiếng nổ, một ký hiệu yêu dị xuất hiện trên mi tâm nó, phát sáng rực rỡ. Thời gian như ngừng chảy, Tiểu Dạ đột nhiên mở trừng đôi mắt đầy máu của mình, gắt gao nhìn thẳng vào vẻ mặt đang phẫn nộ của Phạm Bội Tư
"Vô cùng cám ơn một chưởng của ngươi!"
Lời nói của Tiểu Dạ trong khiến Phạm Bội Tư ngây người:
"Ngươi nói gì? "
Đôi mắt đỏ như máu của Tiểu Dạ nhìn thẳng vào Phạm Bội Tư, khóe miệng nhoẻn một nụ cười tà mị:
"Cảm ơn ngươi đã mở ra kí ức bị phong ấn của ta. Thì ra là ta lại là một xuyên việt giả a!"
"Xuyên việt giả?"
Phạm Bội Tư bị biến hóa trước mắt của Tiểu Dạ làm cho ngây dại, choáng váng không hiểu.
"Loại người thông minh cỡ ngươi thì làm sao hiểu được cái gì gọi là xuyên việt giả, thế nhưng vì cảm tạ một chưởng của ngươi đã làm kí ức ngủ say trong ta tỉnh lại, ta sau này nhất định sẽ hảo hảo báo đáp ngươi" Tiểu Dạ nói.
"Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết?"
Phạm Bội Tư nhận thấy sự bất thiện trong lời nói của Tiểu Dạ, thầm ớn lạnh nói.
Tiểu Dạ nghe Phạm Bội Tư nói vậy, huyết sắc trong đôi mắt trở càng trở nên dữ tợn, tựa như một thị huyết cự thú nhìn thẳng vào Phạm Bội Tư:
"Nhớ kỹ, từ hiện tại trở đi, tên của ta không phải là phải là Hoàng Vô Dạ, mà gọi là Yêu Dạ!"
-o0o-