Richard còn chưa hiểu lời Gordon nói nhưng rất nhanh thôi, chừng nửa giờ sau, hắn đã được gặp anh chị em của mình và thật sự rất có ý tứ. Còn ý tứ như nào thì vài năm sau hắn mới thật sự hiểu được…
Thời khắc gặp mặt, Richard thân thể cứng ngắc dựng thẳng lưng như bức tượng, hai mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường, không chút nhúc nhích. Đây là phòng tiếp khách trong nội bảo, nằm khác khu kiến trúc với sảnh ăn lúc trước, thuộc về nội bộ gia tộc sử dụng. Nơi này trang sức phú lệ xa hoa khác với khu lạnh lẽo âm ám kia. Cả phòng khách sáng ngời, độ sáng không kém ban ngày là bao, những cây nên trên giá ngoại trừ hiệu quả tỏa sáng còn tăng thêm độ ấm trong phòng. Hai bên trái phải Richard ngồi đầy anh chị em hắn. Cụ thể thì hắn có hai em trai và sáu chị em. Richard trước giờ chưa từng nghĩ mình có nhiều anh chị em như vậy, đây còn mới chỉ là cùng cha khác mẹ. Nếu như tính anh chị em có huyết mạch Archimonde thì sợ là số lượng phải gấp mấy lần.
Hai em trai hắn ngồi bên trái còn chị em gái hắn ngồi bên phải. Richard ngồi giữa không ngừng cảm nhận ánh mắt lửa nóng quét qua thân thể mình như thể hắn là ma thú trân quý chờ giải phẫu vậy. Khác với Richard ngồi im không nhúc nhích, đám anh chị em hắn càn rỡ hơn nhiều.
Trong ánh mắt hai em trai hắn nhìn hắn có hiếu kỳ, miệt thị và địch ý lộ rõ, cái gì cũng có chỉ là không có tình thân mà thôi. Cái nhìn của bọn họ làm lông tơ trên cổ Richard dựng đứng, chỉ khi cảm nhận được sát ý thân thể hắn mới có phản ứng này. Mà sáu chị em gái hắn tuổi tác bất đồng, lớn nhất đã ưỡn ngực căng phồng lên tuyên bố bản thân là thiếu nữ mà nhỏ nhất có lẽ còn chưa đến năm tuổi. Ánh mắt các nàng nhìn hắn phức tạp hơn nhiều, có hiếu kỳ, có xem xét và do dự. Thậm chí hai thiếu nữ lớn nhất còn ngồi gần nhau, không ngừng nhìn Richard bàn tán, đôi lần còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn. Không lâu sau, Richard cũng biết được ánh mắt này hàm nghĩa như nào, đó là ánh mắt khi nữ nhân muốn lên giường cùng nam nhân!
Richard một lời không nói, hắn cũng không biết nên nói gì. Đám anh chị em hắn cũng không có ý định nói chuyện cùng hắn, tất cả chỉ không ngừng bán tán, săm soi hắn, có những ánh mắt sắc bén lạnh lùng như muốn đâm hắn, có ánh mắt nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Thời gian gặp mặt không dài, chỉ có mười phút nhưng Richard lại cảm giác như một ngày trôi qua, phi thường dài và khó chịu. Đợi khi quản gia dẫn hắn rời phòng, hắn mới biết áo lót mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau này Richard mới biết được, lần gặp mặt mười phút này thật ra là nghi thức đại biểu cho công nhận hắn có huyết mạch Archimonde, trở thành thành viên của gia tộc Archimonde. Mà nghi thức này, cũng để giúp các thành viên biết nhau, có cơ hội lựa chọn.
Trưa hôm sau, Richard dưới vòng vây của một tiểu đội kỵ binh rời khỏi pháo đài Hắc Hoa Hồng. Sau bữa tối đó, Richard chưa từng gặp mặt cha hắn. Hình như gặp mặt cha dễ hơn hắn tưởng tượng và cũng lãnh đạm hơn. Hắn vốn là không mong đợi lần gặp mặt này nhưng không biết vì sao, khi rời khỏi Ashan, hắn lại có chút mất mát. Đông đảo anh chị em nhắc nhở hắn chỉ là một đứa con bình thường mà thôi.
Nhưng là Richard lại khẽ nắm chặt tay, móng tay thậm chí đâm vào lòng bàn tay. Hai hình ảnh đan xen vào nhau trong lòng hắn, một hình ảnh là đông đảo anh chị em, một hình ảnh khác là lửa cháy hừng hực. Hắn đột nhiên cảm giác được mẹ chết vì người đó không đáng…
Đội ngũ lần này đi hướng tây, trong hàng kỵ sĩ hộ tống có cả Mordred. Lần này, vị kỵ sĩ này không nói nhiều thường thì cả ngày cũng chỉ nói mấy câu.
Hành trình trầm lặng này kéo dài hai mươi ngày. Trên đường xuyên qua rừng Hắc Ám, vượt qua dòng sông Roman, men theo sơn mạch Pale đi tiếp mười ngày vượt qua lãnh địa của mười vị quý tộc trong đó có một vị đại công mới đến được mục đích lần này, ma pháp tháp Thâm Lam, truyền kỳ đại ma đạo sư Tô Hải Luân.
Không gian là có lực lượng, không gian rộng lớn sẽ mang đến áp lực thực chất. Khi đứng ở Thâm Lam, Richard mới biết một tòa ma pháp tháp cao hơn năm trăm mét là rộng lớn như nào. Đó không phải kiến trúc đơn thể mà là quần thể kiến trúc lấy màu xanh nước biển làm chủ thể, trải dài từ sơn mạch Hằng Đông đến hải vịnh Băng Nổi. Kiến trúc mang theo phong cách Gothic, vách tường lơ lửng được trang trí bằng những bức tượng điêu khắc tinh xảo lơ lửng, cổng vòm nhọn san sát cao ngất, năm màu năng lượng lượn lờ quanh đỉnh tháp, cả tòa ma pháp tháp như bay vút lên không.
Rất nhanh, Richard đã được gặp Tô Hải Luân, nữ nhân sở hữu các danh hiệu truyền kỳ pháp sư, thủ hộ giả Thần Thánh Đồng Minh, đồ long giả và cũng là sư phụ Gordon chọn cho hắn. Nhưng khi đứng trước mặt Tô Hải Luân, hắn mới biết hóa ra người ta còn chưa đáp ứng sẽ dạy hắn.
Richard lúc này đứng trong đại sảnh ma pháp của Tô Hải Luân, đây là một không gian như mộng như ảo. Bốn vách tường không biết chế tạo từ tài liệu gì mà không ngừng tỏa ánh xanh nước biển, óng ánh bóng loáng như ngọc vậy, tựa như có thể nhìn vào rất sâu, lại như không thể nhìn xuyên qua. Trên mặt đất và bốn vách thỉnh thoảng có luồng sáng xoáy vòng tới lui, chúng nó vận chuyển không chút quy luật, linh động như có sinh mạng, như một đàn cá tung tăng vui đùa vậy.
Trên đài cao, một bảo tọa do cả khối thủy tinh điêu khắc thành mà Tô Hải Luân ngồi trên bảo tọa, vị trí đặt chân cao ngang cằm Mordred, vượt quá đỉnh đầu Richard nhiều. Vị trí này nói rõ nàng cao cao tại thượng nhưng lấy thân phận của nàng, ai cũng không cảm thấy thất lễ. Mái tóc vàng dài của nàng tùy ý buộc, váy dài trễ ngực phong cách cung đình để lộ cả mảng vai và ngực trắng bóc. Da thịt nàng nõn nà đến mức khó tin làm ai nhìn thấy cũng có xung động muốn cắn một phát. Đương nhiên, được hy vọng hạ miệng xuống cắn nhất là hai bờ ngực no tròn kia, sau đó mới đến gương mặt xinh đẹp của nàng. Nhìn bề ngoài, nàng nhiều nhất mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, nàng mang theo vẻ đẹp cổ điển trên gương mặt tràn ngập trang nghiêm, nhìn qua thoạt tưởng nữ thần hàng lâm.
Người mới gặp nàng hoàn toàn không thể liên hệ được nữ nhân trẻ tuổi này lại là pháp sư truyền kỳ. Nhưng là dù ma pháp sư trẻ tuổi nhất cũng biết Thâm Lam đã được xây dựng quá trăm năm.
Hai tay nàng đan chéo đặt trên đầu gối, mỗi ngón tay đều đeo bao ngón tay thật dài, chúng nó đều được chế tạo từ ma pháp tinh kim bên trên khảm đầy bảo thạch và hoa văn. Thật ra những hoa văn trên đó đều là ma pháp trận, bảo thạch trên đó đều là bảo thạch ma pháp quý hiếm. Trong mắt người hiểu đồ, những bao ngón tay này đều là ma đạo khí mạnh mẽ, có lẽ đã vô hạn đến gần thần khí. Mà mười ngón tay của nàng đều đeo bao ngón tay! Hoa tai và dây chuyền của nàng là những sợi tơ bện lại, thậm chí cũng là ma đạo khí!
Thủy tinh vương tọa vô cùng chói mắt cho dù là Richard còn trẻ chưa hiểu chuyện cũng biết nó quý như nào, nhưng thật ra tòa đại sảnh này giá trị gấp trăm lần thủy tinh vương tọa. Ma pháp sư dùng vực sâu thủy tinh để khảm nạm pháp trượng thì ở đây lại được dùng để ốp tường!
Đứng ở ma pháp đại sảnh, Richard đột nhiên thấy năng lực cảm giác của mình tăng lớn, bắt đầu có từng tia năng lượng tiến vào thân thể hắn. Lực lượng như tơ mảnh tiến vào thân thể hắn, bị hắn hấp thu, ý thức Richard đột nhiên vang lên thanh âm pha lê vỡ vụn giống như có một bức tường ngăn vô hình vỡ nát, giúp cảm giác của hắn được giải phóng triệt để.
Thế là một giây sau, Richard chạm đến ma lực hải dương! Đây là một biển ma lực, không sáng, đáy biển trầm tối lưu động tùy thời có thể vô thanh vô tức nuốt đi cả một con cá voi, nếu như Richard rơi vào nó thì nháy mắt sẽ bị nó nuốt gọn, thậm chí không tạo chút gợn sóng nào. Mà hiện tại Richard đang đứng trên mặt biển!
Cảm giác hỗn loạn này làm Richard nháy mắt tái nhợt, thân thể không tự chủ được dần run rẩy nhưng cảm giác này vô cùng chân thực làm hắn không thể phán đoán.
Lúc này Mordred đang thảo luận vấn đề học phí với Tô Hải Luân.
"Đại nhân nói xin ngài xem ở tình cảm trước kia mà dốc lòng dạy bảo thiếu gia."
"Tình cảm trước kia? A, ta nhớ ra rồi, hầu tước của các ngươi còn nợ ta thật nhiều tiền."
"Đã trả xong tiền vốn rồi."
"Tiền lãi đâu?"
Thảo luận chữ số với ma pháp sư là vô cùng không sáng suốt nên Mordred lập tức nói sang chuyện khác, lật con bài thứ hai: "Richard thiếu gia có thiên phú ma pháp siêu trác."
"Hừ, mỗi năm có mấy chục thiên tài muốn theo ta học ma pháp! Cả thần quyến giả ta cũng cự tuyệt ba bốn tên!"
Mordred nghiêm túc đưa ra con bài tiếp: "Trên người thiếu gia có huyết mạch Archimonde, vô cùng thuần khiết, trình độ không kém đại nhân là bao. Chí ít đời này không có ai có thể so với thiếu gia."
Hai mắt ma pháp sư truyền kỳ chợt tỏa sáng, không ngờ làm cả ma pháp đại sảnh lóng lánh như là cự long nhìn thấy bảo thạch vậy. Ngữ khí của nàng vẫn bình tĩnh nhưng ai cũng có thể thấy nàng đang cố áp chế: "Như vậy ta có thể làm gì?"
"Ngài có thể tùy ý dày vò!" Lời này sao cũng không giống Mordred khát máu có thể nói ra. Trên thực tế, đây là nguyên lời của hầu tước. Nhưng là khi nói những lời này, biểu tình của Mordred vẫn vô cùng trang nghiêm.
Ngay lúc này, dị dạng của Richard làm Tô Hải Luân và Mordred chú ý.
Tô Hải Luân như có suy nghĩ, chậm rãi nói: "Tiểu tử này không ngờ có thể cảm ứng ma pháp trong ma pháp đại sảnh này, cũng không kém cỏi. A, cũng miễn cưỡng đủ tư cách theo ta học tập ma pháp."
"Vâng!" Mordred khẽ ngậm cười nói. Nhưng là trong lòng hắn lại không nghĩ thế, đại sảnh này dùng vực sâu thủy tinh chế thành, cường độ ma lực cao đến loại kỵ sĩ thuần vũ lực như hắn cũng cảm nhận được, có gì khó cơ chứ? Mượn cớ như này cũng quá gượng gạo đi…
"Nhưng là, như vậy còn chưa đủ." Tô Hải Luân nói: "Hai vị diện trong tay Gordon cũng không sai, ta muốn lợi ích mười năm, vị diện nào cũng được."
"Thời gian vị diện?"
"Không, thời gian Noland!"
Khóe miệng Mordred khẽ mấp máy nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Như vậy đã hơi vượt qua giới hạn của Gordon đưa ra nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận. Noland cho dù không phải chủ vị diện duy nhất thì cũng là một trong những vị diện cấp cao. Theo pháp tắc không gian, tốc độ chảy thời gian của Noland chậm hơn vị diện cấp thấp. Mười năm ở Noland có lẽ đến cả trăm năm ở vị diện cấp thấp. Đây chính là một nửa lợi ích của Gordon, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch khoách trương sau này. Phải biết, mục tiêu kế tiếp của Gordon là tiến quân thủ đô đế quốc - tòa thành truyền kỳ Faust. Muốn đặt chân ở nơi truyền kỳ này, dù chuẩn bị nhiều đến đâu cũng thấy không đủ.
Cho đến lúc này, Mordred mới nhớ đến một câu truyền ngôn về vị đại nhân vật này, "quỷ hút máu".
Mà câu nói khác của nàng lại càng thêm nổi tiếng: "Ta không nhất định mạnh nhất, nhưng nhất định giàu nhất."
Nhưng là Tô Hải Luân lại nói: "Lần cầu khấn vĩnh hằng long điện tiếp theo, ta sẽ trợ giúp Gordon."
Tâm tình Mordred cũng được buông lỏng, điều này ăn ý với giới hạn hầu tước đưa ra nhưng hắn lập tức có cảm giác kỳ dị, chuyện trọng đại như vậy, lại không có chút dò xét và mặc cả nào, đôi bên nhanh chóng đàm phán xong. Rất ăn ý a!
Nhiệm vụ quan trọng đã hoàn thành, Mordred lập tức rời đi. Trước khi đi, hắn nhịn không được quay đầu nhìn Richard, trong ánh mắt tràn ngập phức tạp. Khi một người tụ tập lợi ích một trăm năm của một vị diện, bất kể người này diện mạo ra sao thì người khác cũng phải nhìn bằng ánh mắt phức tạp.
Tô Hải Luân nhè nhẹ vẫy tay, mười tám pháp sư mười hai cấp lập tức lui ra ngoài chỉ còn lại Tô Hải Luân và Richard đang khổ sở chống đỡ ma lực xung kích. Tuy mồ hôi đã ướt đẫm áo lót nhưng Richard vẫn duy trì cố gắng không ngã xuống, kiên trì rèn luyện từ nhỏ lộ rõ hiệu quả.
Trên thủy tinh vương tọa, truyền kỳ pháp sẽ khẽ nhịp ngón tay, hai ngón va chạm phát ra thanh âm đinh đinh. Ma lực từ hồ ma pháp nhanh chóng lắng lại, ảo ảnh trong đầu não Richard cũng biến mất theo đó. Khi tất cả ma lực từ hồ ma pháp tụ tập trên người Richard dù hắn là kẻ ngu cũng biểu hiện ra thiên phú ma pháp "siêu trác". Thủ đoạn nhỏ như này, Mordred khẳng định nhìn thấu mà Tô Hải Luân cũng không có ý định giấu diếm. Cũng không phải không có thủ đoạn nào cao hơn chỉ là nàng lười nhác không dùng mà thôi.
Lý do dù vụng về cũng là lý do, Mordred dù nhìn thấu cũng không dám nói ra. Đây mới là điểm then chốt!
Richard dần bình phục hô hấp ngẩng đầu lên đón ánh mắt của Tô Hải Luân. Hắn không khỏi hơi ngớ, tuy nàng vẫn cao cao tại thượng, khí thế từ nàng nguy hiểm hơn ma thú mạnh mẽ nhất hắn từng gặp nhưng bề ngoài nàng mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, mà da thịt nàng trắng nõn nà, bộ ngực nảy nở làm người chỉ muốn cắn một miếng, đây là sư phụ hắn sau này sao?
"Cha ngươi đã 'bán' ngươi mấy năm cho ta." Chữ bán được nàng nói rất mơ hồ làm Richard không có kỹ năng lắng nghe không nghe thấy được. Mà thậm chí hắn nghe rõ thì cũng không hiểu được. Vừa rồi khi sát nhân cuồng mặc cả cùng đại ma đạo sư, hắn đang thống khổ chống đỡ ma lực xung kích, căn bản không biết những chuyện bên cạnh.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi là học sinh của ta. Tất cả mệnh lệnh của ta ngươi đều phải hoàn thành bất kể đó là gì." Thanh âm của Tô Hải Luân tràn ngập uy nghiêm lạnh lùng.
"Dạ." Richard khẽ trả lời, trên đường tới đây hắn đã học trách nhiệm và nghĩa vụ của ma pháp học đồ.
Tô Hải Luân khẽ phủi móng tay, hai cao giai pháp sư vào trong dẫn Richard rời đi. Từ khi Tô Hải Luân thừa nhận hắn là học sinh, vì biểu lộ khiêm tốn và kính trọng, Richard một mực cúi đầu cho nên hắn không nhìn thấy sau vẻ lạnh lùng kia là nét ngây thơ mỹ lệ, thậm chí nàng còn nhìn hắn đầy khác thường. Ánh mắt này, như là gấu lớn nhỏ dãi thèm thuồng nhìn món ngon cá hồi vậy…
Lúc này, ma pháp đại sảnh chỉ còn lại một mình Tô Hải Luân. Nếu như thêm chút thời gian, chính nàng cũng không biết mình có thể nhịn cười không nữa. Trên gương mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập vui mừng, xoát một tiếng, ma pháp quyển trục mở ra trước mặt nàng. Bên trên quyển trục là ma pháp địa đồ 3D, được đánh dấu chi chít vô số vị diện.
Tô Hải Luân vui vẻ nhìn quét qua vị trí mười mấy cự long, nàng quyết định sẽ đi cướp cự long một phen để ăn mừng tâm tình vui vẻ ngày hôm nay.
"Đêm nay làm gì đây? Cướp của con này hay con này? Hay là cướp mấy con luôn đây?" Vị pháp sư truyền kỳ này còn đang khổ sở lựa chọn.