Nói chuyện xong, Tỉnh Ngôn chào từ biệt hai vợ chồng họ, dẫn Quỳnh Dung, Tuyết Nghi đi về phía Nghi tuyết đường. Trên đoạn đường ngắn ngủi đó, tiểu Quỳnh Dung không ngừng nói, khẩn cầu ca ca đừng bắt Thủy tinh tỷ tỷ trở về, bởi vì tỷ ấy "Rất đáng thương". Thấy muội muội lo lắng dùm Thủy tinh, Tỉnh Ngôn dĩ nhiên luôn miệng khước từ.
Kì thật, nghe Thủy Nhược nói khi nãy, Tỉnh Ngôn đã biết nàng nhất định có cách lưỡng toàn kì mĩ. Có lẽ phu phụ bọn họ cùng về La Phù sơn ở, hoặc là một cách nào đó, dù sao, Tỉnh Ngôn cũng đã nghĩ qua, cho dù Thủy tinh mà y khổ cực tìm kiếm không muốn quay về thì y cũng không thể cưỡng bách. Nhiệm vụ của sư môn thì sao? Thả Thủy tinh, trở về núi chịu phạt, cho dù có bị cách chức, thậm chí bị trục xuất khỏi sư môn cũng chẳng sao, lúc đó bản thân cùng Quỳnh Dung, Tuyết Nghi quay về Nhiêu Châu mua ít ruộng cũng có thể làm lụng qua ngày. Dù thế nào, muốn y cắt đứt đoạn nhân duyên tiên phàm đó thì y ngàn vạn lần cũng không thể làm được.
Khi ở xa Tỉnh Ngôn đã thấy có nhiều người đang ở trước Nghi tuyết đường, khi đến gần thì thấy có mấy vị lão giả lớn tuổi đang chỉ huy mười mấy thanh niên đem hoa quả, phẩm vật chuyển vào trong đường, Tỉnh Ngôn còn nhận ra trong đám thanh niên đó, có vài người ở trong đám tráng đinh múa đao múa côn ngăn cản lúc y vừa đến trại.
Thấy như thế, Tỉnh Ngôn vội đến hỏi bọn họ đang làm gì.
Thấy chủ nhân đã về, mấy trưởng lão trong thôn tức thì lúng túng hoảng hốt, vội giải thích đây là tấm lòng của toàn thôn trại cảm tạ ba người Tỉnh Ngôn đã giải trừ tai ách, diệt yêu tà, đem vị Thủy muội tử mang phúc cho trại trở về. Do đó, mỗi nhà trong Thúy lê thôn đều làm bài vị trường sinh cho ba ân công, ngày ngày tưởng cúng. Còn hiện tại nhân lúc ba ân công còn chưa rời khỏi, nhà ai có gì quý đều mang đến tặng cho ân công.
"Cái này..."
Nghe trưởng lão giải thích, Tỉnh Ngôn biết sự việc trước mắt cũng giống như chuyện của Xà Thái lúc chiều.
Chỉ là, vừa rồi đối đáp một lúc với Tô Thủy Nhược mà trong đường hiện đã chất cả đống vật phẩm, không những thế hiện đám thanh niên vẫn còn đang chuyển vào không ngừng, chuyện này phải làm sao cho tốt đây?
Nhìn về phía xa còn thấy có mấy con heo đang được khiêng đến, Tỉnh Ngôn lập tức dùng lời kiên định từ chối thịnh tình của mọi người, nói tấm lòng của bọn họ thì y đã nhận, nhưng mấy người bọn y chu du tứ phương, giữa đường thấy chuyện bất bình bạt đao tương trợ, không hề mong muốn thi ân đồ báo, xin các thôn dân hãy đem vật phẩm trở về.
Nói thế nào thì nói, mấy lão nhân chỉ lắng nghe, nhưng lễ vật thì nhất định không đem về.
Tranh chấp rất lâu, cuối cùng Tỉnh Ngôn chỉ kêu Quỳnh Dung bị rách y phục nhận ít quần áo cỡ nhỏ, những thứ khác đều trả về. Thấy toàn bộ thôn dân đều không cam tâm, Tỉnh Ngôn đành nói với bọn họ, những thực phẩm thì mọi người cứ mang đến bãi đất trống bên hồ, đốt lửa ăn mừng qua khỏi tai nạn.
Đề nghị xong, thiếu niên còn cẩn thân giải thích thêm với bọn họ, nói là lão tộc trưởng không may bị hại, ở trên trời nếu thấy bọn họ vui vẻ như thế thì nhất định sẽ cảm thấy rất an ủi.
Nghe giải thích hợp lý, đám thôn dân hoan hô vận chuyển thực phẩm đến bên bờ hồ. Sau đó, cả thôn trại ồn ào cả lên, trưởng lão trong thôn thúc động từng hộ, nói ân công có lệnh, đêm nay nhất định phải đến bên hồ ăn mừng. Những người có tài nấu ăn trong thôn đều tụ tập đến trước, chuẩn bị bếp núc làm món.
Qua hơn canh giờ sau, màn đêm đã buông xuống Thúy lê trại.
Lúc này trên thiên không vẫn hồng hồng ráng chiều, không thấy có ngôi sao nào xuất hiện. Nhưng bên bờ hồ đã nổi lên một đống lửa lớn, hỏa quang rực rỡ, chiếu cả một khu vực rộng lớn sáng như ban ngày.
Có lẽ, thôn dân Thúy lê thôn sầu khổ đã lâu, chưa từng hân hoan vui sướng như hôm nay, cho nên toàn bộ tộc dân, thậm chí cả những người già đã nằm liệt giường vẫn có người khiêng đến chung vui. Đám hán tử ăn thịt uống rượu, đám thiếu nữ thì hát ca nhảy múa, thanh âm vui vẻ xuất phát từ chân tâm vang vọng, kinh động chim rừng về núi nghỉ thỉnh thoảng lại bay túa lên.
Những người tham gia yến tiệc đêm nay đều ăn vận rất lịch sự. Vợ chồng Tô thị mặc trang phục truyền thống của thôn, ngồi bên đống lửa xem mọi người ca múa. Trong ánh lửa hồng, Tỉnh Ngôn nhìn thấy thần sắc của bọn họ rất thoải mái hạnh phúc, rõ ràng mọi khó khăn đều đã qua đi.
Đang quan sát thì nghe có giọng trẻ con hỏi:
"Ca ca, thấy muội thế nào?"
Tỉnh Ngôn quay mặt nhìn, thấy tiểu thiếu nữ hiện đang mặc y phục vừa nhận được, ngồi bên cạnh Tuyết Nghi tỷ, thần sắc hy vọng nhìn y. Tỉnh Ngôn thế là tỷ mỷ quan sát, y phục Quỳnh Dung đang mặc được may theo kiểu đặc trưng của thôn, ba màu hồng, vàng, trắng phối hợp hài hòa, ở các mép áo, mép quần đều có thuê hoa văn, dưới ánh lửa nhìn rất sinh động, trên y phục lại đính những ống kim loại nho nhỏ, chỉ cần cử động nhẹ thì phát ra tiếng lanh canh thanh thoát. Tiểu thiếu nữ vốn đã rất xinh đẹp, vận y phục này vào thì càng kiều mỹ phi phàm.
Tỉnh Ngôn ngắm một lúc thì có chút xuất thần, chợt nhớ cô nhóc còn đang chờ đáp án của y. Do bị nhìn quá lâu, cô nhóc lúc này hơi không được tự tin, sắc mặt đã thoáng vẻ thất vọng, sợ ca ca có lời bình không như mong đợi.
Đang lúc Quỳnh Dung khẩn trương thì nghe ca ca của nó bình phẩm:
"Quỳnh Dung muội muội, muội không phải dễ thương lúc này,"
"A?"
Tiểu cô nương vừa nghe, nước mắt đã chực trào ra.
Thấy thế, Tỉnh Ngôn không dám chọc tiếp, vội nói:
"Là thế này, Quỳnh Dung muội không phải dễ thương lúc này mà là lúc nào cũng dễ thương, hiện còn dễ thương hơn!"
"A..."
Nghe nói thế, tiểu thiếu nữ liền hớn hở, vừa chùi mắt, vừa cười hi hi.
Buổi tiệc kéo dài hơn hai canh giờ thì kết thúc.
Có điều khiến Tỉnh Ngôn không ngờ đến là, vì yến tiệc đêm này mà về sau, hàng năm cứ vào ngày này là người Thúy lê trại lại tập trung tổ chức lửa tiệc để ăn mừng ngày trời cao phái sứ giả xuống trừ ác ma giúp bọn họ, ngày lễ này gọi là "Hỏa bả tiết". Nếu có ai thắc mắc thời gian tổ chức tiệc lại không phải ban ngày như những buổi lễ khác của Thúy lê trại, đám người già lại kể một cố sự rất lâu về hai thiếu nữ và một thiếu niên, đương nhiên, tuế nguyệt luân chuyển, càng về sau câu chuyện lại có những chi tiết thay đổi.
Lại nói Tỉnh Ngôn, hiện đã cùng Quỳnh Dung, Tuyết Nghi về Nghi tuyết đường, Tỉnh Ngôn cùng Quỳnh Dung ngồi bên bàn dưới ánh nến, nhìn Tuyết Nghi thong thả may vá lại y phục bị rách.
"Tuyết Nghi thật kiên nhẫn!"
Lúc này, nhìn tư thái nhàn nhã của Tuyết Nghi, Tỉnh Ngôn không khỏi bội phục trong lòng. Từ lúc kết thúc tiệc đến giờ, tiếng hoan hô dường như vẫn còn vang bên tai, nhất thời không khí vẫn còn chưa yên tĩnh được.
Đêm đông dần dần tĩnh lặng, mấy thiếu niên nam nữ bôn tẩu trong gió bụi giang hồ lâu nay, rốt cuộc cũng đã đến lúc an nhàn, ngồi yên lặng ngắm ánh nến trong thảo đường ở một sơn thôn xa xôi.
Học theo hành động của ca ca, tiểu Quỳnh Dung thắp thêm mấy ngọn nến để Tuyết Nghi tỷ dễ nhìn, sau đó hỏi:
"Tuyết Nghi tỷ, vá xong nhìn có đẹp như trước không?"
"Có thể".
Tuyết Nghi hồi đáp một câu lại chăm chú làm việc. Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh tự nhiên của nàng, Tỉnh Ngôn không biết sao chợt động tâm, nghĩ đến hôm nay đụng phải mãng yêu Xà Thái, bất giác chuyện xưa lại hiện lên trong đầu:
"Kì quái, khi xưa ta đánh chết Xà đại ca của cô ấy, cô ấy sau này chỉ đánh ta một chưởng thì chẳng còn trách ta".
Nghĩ đến đó, lại nhớ đến hình dáng như băng tuyết tiên tử xuất trần của Tuyết Nghi, trong lòng lại càng nghi hoặc:
"Kì thật Tuyết Nghi cũng là tiên linh sinh thành nơi động thiên phúc địa, hiện tại lại cam tâm làm tì nữ, thật là khiến ta không an tâm".
Mạch suy nghĩ cứ liền lạc nối tiếp, đến khi không nhịn được, Tỉnh Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng:
"Tuyết Nghi, ta có chuyện muốn hỏi cô..."
"Đường chủ cứ hỏi, tì tử xin nghe".
Tuyết Nghi đặt y phục trong tay xuống, yên lặng nhìn Tỉnh Ngôn đợi hỏi.
Chỉ là, Tỉnh Ngôn lúc này nghe hai tiếng "Tì tử" thì càng không an tâm, ngập ngừng một lúc mới hỏi Tuyết Nghi vì sao nàng không hận y đã giết Xà đại ca của nàng.
Nghe y hỏi, Tuyết Nghi chỉ lặng lẽ mỉm cười, nói chuyện này nàng đã nghĩ qua, không hề có chút oán trách đường chủ. Hiện tại Xà đại ca đã chết, nàng chỉ đành cầu chúc cho huynh ấy, cầu mong huynh ấy chuyển thế vào một nhà tốt.
Nghe đáp, Tỉnh Ngôn nhớ đến lúc bái nguyệt trong đêm Trung Thu, thần thái của Tuyết Nghi rất trang trọng, lúc cầu nguyện cũng lâu hơn người khác. Hiện tại nghe hồi đáp như thế, Tỉnh Ngôn cũng không muốn hỏi nhiều, dẫn động sự thương tâm của nàng. Thế là y lại chuyển sang chuyện khác:
"Kì thật Tuyết Nghi bình thường chớ tự xem là tì nữ, đó chỉ là lời nhất thời lúc đó mà thôi. Trương Tỉnh Ngôn ta cũng là người cùng khổ, không cần có tì nữ gì gì, Tuyết Nghi cô xuất thân thần kì, hà tất phải tự làm khổ như thế".
Tuyết Nghi nghe nói ngẩng đầu bẩm cáo với đường chủ:
"Tuyết Nghi không hề tự làm khổ mình. Tuyết Nghi khi đó lừa gạt đường chủ, đường chủ không vì Tuyết Nghi là dị loại mà hắt hủi, không những đối xử tốt còn bảo vệ tôi khi tôi bị ác nhân khi hiếp. Nếu như thế mà còn không tận tâm với đường chủ, Tuyết Nghi thật uổng phí đã tu hành nhiều năm..."
Nói đến đây, Tuyết Nghi luôn luôn bình tĩnh suy ngẫm kỹ lời của đường chủ, đột nhiên biến thành khẩn trương, thanh âm run rẩy:
"Đường chủ...lời của ngài vừa rồi, không phải là vì Tuyết Nghi gần đây có chỗ không đúng nên muốn trục xuất khỏi đường?"
"Ách!"
Thấy Tuyết Nghi kinh hoảng, Tỉnh Ngôn vội nói:
"Làm sao có chuyện đó, vừa rồi ta chỉ là tùy tiện nói thôi!"
Thấy lời nói có ý tốt của mình lại khiến Tuyết Nghi kinh hoảng bất an, Tỉnh Ngôn hối hận không thôi vội an ủi, cực lực thuyết minh vừa rồi chỉ muốn Tuyết Nghi thay đổi suy nghĩ, chỉ là không ngờ lại khiến nàng hiểu lầm mà thôi.
Thấy y nôn nóng giải thích, Tuyết Nghi liền an tâm, lại chăm chú may vá y phục. Lúc này tiểu nữ oa bên cạnh nãy giờ lắng nghe bọn họ nói chuyện, cũng an ủi tỷ tỷ của nó:
"Tuyết Nghi tỷ, đường chủ ca ca không đuổi tỷ đâu!"
"Vì sao?"
Tuyết Nghi mê hoặc nhìn nó.
"Bởi vì Tỉnh Ngôn ca ca nếu không vui, nhất định là vì chúng ta không ngoan, mà muội..."
Nói đến đây, tiểu nha đầu có chút xấu hổ, ấp úng một lúc mới tiếp:
"Kì thật, tuy muội rất ngoan, nhưng vẫn không ngoan bằng tỷ tỷ. Vì thế, Tỉnh Ngôn ca ca muốn đuổi, sẽ đuổi muội trước!"
"Đây..."
Nghe Quỳnh Dung nói, Tỉnh Ngôn dở khóc dở cười, đang định phản đối thì nghe tiểu nha đầu lại nói:
"Bất quá muội không sợ! Cho dù ca ca muốn đuổi muội, muội vẫn lén ở phía sau, có bỏ cũng không bỏ được!"
"..."
Sau một hồi đối đáp, trong thảo đường lại yên tĩnh, Tuyết Nghi thì tiếp tục may vá, hai huynh muội Tỉnh Ngôn lại ngồi phát ngốc, đêm vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng nến nổ lép bép.
Lại qua một lúc, đang có chút buồn chán, Tỉnh Nhôn bỗng thấy Tuyết Nghi ngừng tay, ngẩng đầu cười với y, nói ra một đoạn thoại kinh tâm động phách:
"Đúng rồi, mong đường chủ hiểu, nếu có một ngày Tuyết Nghi cũng chết đi như Xà đại ca, xin đường chủ nhất định phải luyện hóa tôi. Tuyết Nghi vốn là yêu linh dị vật, chết không gì tiếc, nếu có thể giúp công lực đường chủ tăng tiến thì rất mãn nguyện..."
Trong ánh nến lung linh, lúc Tuyết Nghi nói lời này, thần sắc vẫn ung dung điềm tĩnh, ngữ khí nhẹ nhàng, phảng phất như đang nói một chuyện rất bình thường không liên quan đến nàng.
Nhưng người nghe nàng nói lúc đầu nét mặt kinh dị phi thường, đã mấy lần định lên tiếng ngắt lời, chỉ là nhìn thần sắc kiên định của thiếu nữ thì cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Thảo đường lại chìm vào trong trầm mặc, một lúc sau mới nghe thiếu niên đột nhiên lên tiếng. Nội dung y nói, dường như cũng đang nói một chuyện chẳng liên quan gì:
"Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, đã sắp hết năm rồi, đợi xong chuyện này, ta sẽ dẫn hai người về nhà ta ăn tết, gặp mặt cha mẹ ta..."