Đợi Tuyết Nghi may vá y phục rách xong, hai cây nến cũng đã cháy gần hết. Ba người trong tiểu ốc nơi sơn thôn đêm đông chia tay nhau đi nghỉ ngơi, không biết có phải do thụ yêu sơn quái quanh vùng đã bị diệt trừ hay không mà đêm nay hết sức yên tĩnh. Nằm trên giường ở phòng ngoài, Tỉnh Ngôn chỉ nghe tiếng trở mình trong phòng phía trong, đây chắc là Quỳnh Dung vì nghe ca ca nói dẫn về nhà ca ca nên hưng phấn ngủ không được. Qua một hồi lại nghe mấy tiếng chó tru vẳng trong thôn, thiếu niên cả ngày mệt mỏi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, đang ở bên Bích thủy đường khoác nước rửa mặt, Tỉnh Ngôn thấy trên con đường đất trong thôn, Thủy Nhược toàn thân y phục trắng thong thả men theo con đường quanh hồ đến chỗ y.
Thấy nàng đến, Tỉnh Ngôn nhớ lại lời nói của nàng hôm qua, vội đón nàng tiến vào Nghi tuyết đường.
Vào trong nhà, Tô Thủy Nhược lại chẳng gấp nói chuyện chính, cứ ngồi tán gẫu với Tỉnh Ngôn. Trong lúc nói chuyện, Tỉnh Ngôn thỉnh thoảng đề cập chuyện hồi sơn, Tô Thủy Nhược chỉ mỉm cười, nói chuyện này cứ đợi vị Tuyết Nghi cô nương đến hãy nói. Lúc này Tuyết Nghi đang ở bên trong giúp Quỳnh Dung muội muội chỉnh trang y phục.
Nói chuyện một lúc Tỉnh Ngôn biết được Nghi tuyết đường mà bọn họ nghỉ mấy ngày nay chính là nơi thành hôn của Thủy Nhược và A Phúc. Trước khi mấy người Tỉnh Ngôn vào ở, vị thanh niên chân thật mất đi ái thê chẳng thiết làm gì, cứ thường đến Nghi tuyết đường quét dọn tưởng niệm ái thê.
Nghe Thủy Nhược nói như thường, nhưng Tỉnh Ngôn đặt mình vào vị trí Tô A Phúc, cảm thấy nếu chính mắt nhìn ái thê đi vào tử lộ, nhất định thống khổ phi thường.
Lại đàm đạo một lúc thì Khấu Tuyết Nghi dẫn Quỳnh Dung từ trong bước ra. Thấy có khách nhân, Quỳnh Dung vừa chùi đôi mắt còn ngái ngủ, vừa lễ phép chào vị đại tỷ tỷ đó.
Lúc này mọi người mới nói đến chuyện chính. Thì ra khác với Tỉnh Ngôn suy nghĩ, Thủy Nhược không hề nghĩ đến chuyện mang tướng công của nàng về La Phù sơn. Thủy Nhược nói với mấy người Tứ Hải đường, nàng tu hành mấy ngàn năm ở động thiên phúc địa, cũng cảm nhận lạnh lẽo mấy ngàn năm. Lần này xuống núi mới biết trong trần thế có rất nhiều thú vị, hiện tại nàng gặp được người tương ái, thụ hưởng hương vị ái tình, như thế làm sao cam lòng quay lại động thiên phúc địa lạnh lẽo cho được.
Nghe nàng nói như thế, Tỉnh Ngôn bất giác đưa mắt nhìn sang Tuyết Nghi, thấy nàng dường như cũng đang đồng cảm.
Thấy Thủy Nhược không chịu quay về sư môn, Tỉnh Ngôn cũng không thất vọng. Chỉ là nghĩ một lúc, cảm thấy nên khuyên mấy câu, cho dù không thành cũng không phụ sự ủy thác của chưởng môn.
Chỉ là chưa còn lên tiếng thì Thủy tinh linh giỏi hiểu ý người đã nhìn ra tâm tư của y, giành nói trước:
"Đường chủ chớ nhọc công. Người là ân công của ta, ta sao để ân công khó xử được. Vừa rồi Thủy Nhược cũng nói, đợi có Tuyết Nghi muội thì sẽ đưa ra phương pháp lưỡng toàn kì mĩ, chính là vì muốn nhờ Tuyết Nghi muội giúp đỡ".
"A! Chuyện này có liên quan đến Tuyết Nghi?"
Tỉnh Ngôn vừa nghe thì rất tò mò. Thủy Nhược lại tiếp:
"Đường chủ cũng biết, lão thụ yêu trước đây nhân lúc ta đang mang thai, pháp lực đại tổn, thi triển tà pháp khống chế ta. Sau đó muốn bức Thủy tính chân nguyên của ta để giúp lão tu hành, sớm ngày phi thăng. Nếu đường chủ đến chậm một bước, e là lão đã đạt được mục đích. Hơn nữa thủy nhuận mộc, đến lúc đó, cho dù ân công có thần kiếm cũng khó mà hàng phục được lão".
"A, ta chưa từng nghĩ đến. Nhưng chuyện này có quan hệ gì với Tuyết Nghi?"
Nghe Thủy Nhược nói, Tỉnh Ngôn ẩn ẩn đã đoán được sơ sơ, nhưng vẫn muốn xác minh. Nghe y hỏi, Thủy tinh linh thong thả nói:
"Trương đường chủ, nếu như Thủy Nhược đoán không lầm, Tuyết Nghi cô nương có đầy đủ thủy mộc, đặc biệt mộc tính rất cao".
"A..."
Nghe Thủy Nhược nói ra lai lịch của Tuyết Nghi, Tỉnh Ngôn hơi bất ngờ, hỏi:
"Thế thì sao?"
"Như thế, Thủy Nhược không cần hồi sơn. Tuyết Nghi cô nương rất thích hợp tích thủy, chỉ cần ta đem Thủy chi tinh hoa bức ra giao nạp vào người cô ấy là được. Mong Trương đường chủ hộ pháp cho ta!"
Xem ra Tô Thủy Nhược đã quyết tâm, nói liền một mạch không nghỉ, không cần chờ ý của Tỉnh Ngôn đã đứng lên, mắt nhắm tay chấp lại trước ngực, chớp mắt cả thân thể đã chìm trong quang hoa lam sắc, vầng quang hoa lam sắc long lanh trong suốt mềm mại biến chuyển quanh người, bên trong vầng quang có rất nhiều bọt bóng nho nhỏ không ngừng bắn ra, như muốn phá vỡ màng quang lam sắc đó. Tỉnh Ngôn ở kế bên cảm thấy lãnh khí xộc thẳng vào xương, cho dù khi ở ma châu đảo tiềm nhập dưới biển, hàn khí cũng không lạnh đến mức này. Hiện tại hàn khí từ quang sắc lam hoa đó xâm nhập cơ thể dường như không thể kháng cự.
May mà thủy khí chí âm chí hàn dó không duy trì lâu, vầng quang lam sắc từ từ thu lại, sau một lúc đã ngưng kết thành một quả cầu óng ánh màu xanh không ngừng xoay chuyển trên lòng tay Tô Thủy Nhược. Màu sắc quả cầu càng lúc càng đậm, quang mang xanh nhạt đã chuyển thành xanh sẫm.
"Đây chính là 'Thủy chi tâm'".
Tô Thủy Nhược nói nhỏ. Lúc này, nhìn thủy nguyên chí thuần do nàng tự bức khỏi thân thể mình, thần tình của Thủy Nhược cũng có chút phức tạp. Ngẩn ngơ một lúc, nàng hét khẽ một tiếng, Thủy chi tâm đó đột nhiên bay lên, sau đó chầm chậm bay đến phía thiếu nữ đối diện rồi biến mất. Liền đó, thân thể Tuyết Nghi chợt ánh lên xanh biếc, bất quá chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại như thường, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thấy như thế, Tô Thủy Nhược tuy tâm lực rất hao tổn, thần sắc mệt mỏi, nhưng vẫn hiện nét cười, dường như rất tán thưởng. Tỉnh Ngôn nhớ tới hai chữ "Hộ pháp" của Thủy Nhược, vội vận Thái hoa đạo lực, một cổ thanh lực chí thanh chí thuần hóa thành một luồng lưu quang xâm nhập vào thân thể Thủy Nhược, giúp nàng nhanh hồi phục tinh lực nguyên khí.
Lại qua một lúc, đợi Thủy Nhược hơi hồi phục, miễn cường cười nói:
"Cảm tạ đường chủ, đợi Tuyết Nghi muội về đến Thượng Thanh cung, đem Thủy chi tâm phóng nhập vào trong Địa thạch thái cực trên Phi vân đỉnh, "Thủy cực tứ tượng tụ linh trận" lập tức có thể vận chuyển, hỗ trợ đệ tử Thượng Thanh tu luyện".
Nghe giọng điệu của Tô Thủy Nhược vẫn như là thành viên của Thượng Thanh cung, ngưng một chút nàng lại cố nói tiếp:
"Bất quá, hiện tại không biết Tuyết Nghi muội có chịu giúp ta một chuyện không?"
"Tỷ tỷ cứ nói, Tuyết Nghi nhất định tận lực làm!"
"Vậy ta thay mặt thôn dân toàn trại cảm tạ ân đức của cô nương!"
Thì ra, nghe Tô Thủy Nhược nói, Thúy lê thôn đúng là hậu duệ của Xuy Vưu, do hành động tàn ác trong đại chiến thượng cổ mà bị trời cao nguyền rủa. Chỉ bất quá đã qua mấy ngàn năm, trớ chú cũng nên được giải trừ. Việc Thủy tinh linh hạ sơn chính là thuận theo kiếp số, giải trừ trớ chú cho Hỏa lê dân. Chỉ là mấy tháng nay đã làm gần xong những chuyện quan trọng, chỉ cần tạo thêm một trận tuyết nữa là đại công cáo thành, nào ngờ bỗng xuất hiện lão thụ yêu tàn ác phá hỏng sự thể. Còn nàng hiện tại dù qua kiếp nạn, Thủy chi tinh nguyên vẫn còn nhưng một hai năm cũng khó mà thi pháp tạo tuyết.
Do đó, hiện tại Thủy Nhược thỉnh cầu Tuyết Nghi sau khi có được Thủy chi tâm thì thay nàng tạo một trận tuyết, như thế sẽ chấm dứt hạn hán ở đây, giúp cư dân an cư lạc nghiệp, no cơm ấm áo.
Nghe Thủy tinh tiền bối khẩn cầu, Tuyết Nghi tự nhiên đồng ý. Kì thật, Tô Thủy Nhược không hề biết, chuyện tạo tuyết kiểu này, ba người Tứ Hải đường đã làm qua. Giống như ở Trinh Dương trước đây, cho dù không có Thủy nguyên tương trợ, chỉ cần Tỉnh Ngôn phối hợp với Tuyết Nghi thì đã làm được. Chính vì thế, Tỉnh Ngôn cũng vỗ ngực đảm bảo với Thủy tinh tiền bối, chuyện tạo tuyết cứ giao cho Tứ Hải đường.
Sau khi tiễn Tô Thủy Nhược đi, chuyện tạo tuyết không hề lập tức tiến hành. Bởi vì nghe Tô Thủy Nhược nói, Thủy chi tinh nguyên nàng đã tu tập mấy ngàn năm, sau khi li thể thì nàng không chịu được lạnh lẽo, nàng sẽ cùng phu quân đến nam phương nóng bức để ẩn cư.
Thời khắc ly biệt đến rất nhanh, chiều hôm đó vợ chồng Thủy Nhược đã cáo biệt mấy người Tỉnh Ngôn, sau đó trong ánh mắt đưa tiễn của toàn bộ thôn dân, hai vợ chồng dìu nhau chầm chậm ra đi. Trước đó, Thủy Nhược có nói với Tỉnh Ngôn, hài tử trong bụng nàng nếu là con trai sẽ đặt tên là "Niệm Ngôn", nếu là con gái thì đặt tên "Quỳnh Tuyết", kỷ niệm ân tình của mọi người với vợ chồng bọn họ.
Khi vợ chồng họ đã đi xa, thôn dân cũng dần giải tán, Tỉnh Ngôn không biết nghĩ đến chuyện gì, cứ đứng ngây ngốc xuất thần nhìn theo hình bóng của vợ chồng Thủy Nhược. Hai cô gái bên cạnh y cũng yên lặng đứng nhìn, gió núi thoảng qua thổi lất phất vạt áo ba người. Thật lâu sau, khi tỉnh thần nhìn lại thì xung quanh đã không còn thôn dân nào.
Ba ngày sau, Tuyết Nghi sau khi được đường chủ ưng thuận liền thi thuật tạo tuyết cho Thúy lê thôn. Thế là trong không trung mùa đông âm ám, thân ảnh Tuyết Nghi lả lướt như tiên nữ, hoa tuyết lúc đầu bay bay quanh người nàng rồi dần lan rộng, chốc lát sau nơi nơi đều có tuyết trắng, toàn bộ thôn dân vô cùng xúc động quỳ trên đất, không ngừng bái lạy vị tiên nữ ở trên trời.
Tác pháp hoàn tất, Tuyết Nghi nhẹ nhàng hạ thân phía trước đường chủ trên nền tuyết trắng phau, mỉm cười thi lễ bẩm báo: "Bẩm đường chủ, tì tử may không nhục mệnh, xin đường chủ kiểm tra".
Cho đến lúc này, đám thôn dân mới tỉnh ngộ, thì ra vị nữ thần hô phong hoán tuyết cho bọn họ, lại chỉ là thủ hạ của thiếu niên đó.
"Nhọc cô rồi, Tuyết Nghi!"
Thấy Tuyết Nghi thi lễ, Tứ Hải đường chủ mỉm cười, thần sắc tỏ vẻ tán thưởng. Còn tiểu Quỳnh Dung cũng đem đến một chiếc khăn cho Tuyết Nghi tỷ lau mồ hôi. Mặc dù không có giọt mồ hôi nào nhưng Tuyết Nghi vẫn nhận chiếc khăn lau sơ mặt rồi trả lại cho tiểu muội muội.
Lúc này vị băng tuyết nữ tử đứng trước mặt Tỉnh Ngôn, không biết có phải vì nhận được "Thủy chi tâm" hay không mà tư dung vốn đã diễm tuyệt lại càng hút hồn người. Tuyết trắng, tiên nữ, khung cảnh cứ như là tiên giới.
Hai ngày sau, đoàn người Tứ Hải đường cáo biệt dân chúng trong thôn, nhắm hướng quê hương Tỉnh Ngôn mà đi.
Đối với Tuyết Nghi, Quỳnh Dung mà noi, lần đầu tiên đi bái kiến cha mẹ của đường chủ, không chỉ tiểu nữ oa hưng phấn suốt đường đi, cả nữ tử luôn thanh lãnh cũng trở nên khẩn trương bất an.
"Không biết cha mẹ ca ca có thương ta hay không?”
Trên đường đi Quỳnh Dung cứ hỏi đi hỏi lại câu đó, rồi cũng tự hồi đáp:
"Nhất định sẽ thích! Bởi vì cha mẹ ca ca thương ca ca, mà ca ca lại thương ta, vì thế nhất định cũng thương ta!"
Tìm được câu trả lời hợp tình hợp lý cho mình, tiểu nữ oa càng lúc càng tự tin, nhưng mỗi lần nó tự hỏi tự trả lời thì Tuyết Nghi tỷ của nó lại càng khẩn trương. Có câu "Càng gần về nhà thì càng nôn nóng", thế nhưng hiện tại trong đoàn, người nôn nóng nhất lại chẳng phải là thiếu niên đang về nhà.
...
Cứ thong thả mà đi, nửa tháng sau cũng đã gần đến Nhiêu Châu thành. Bởi vì chiếu theo lễ tiết, lần đầu đến nhà phải mang lễ vật, Tuyết Nghi, Quỳnh Dung mỗi khi đến đâu cũng đều siêng năng đi tìm phẩm vật đặc biệt của nơi đó. Nghe nói, người già thì hơi kén ăn nên hai tỷ muội luôn lưu ý tìm kiếm món ngon dọc đường. Chỉ là những món ăn đó không thể giữ lâu, kết quả đều chui vào bụng ba người bọn họ trước khi hành trình kết thúc.
Bọn họ cứ ăn uống dọc đường liên tục như thế, mãi đến khi cả tiểu nữ oa tham ăn cũng cảm thấy ngán ăn thì Nhiêu Châu thành luôn lẩn quẩn trong tâm trí bọn họ cũng đã xuất hiện trước mặt.