Trên một ngọn đồi cỏ xanh biếc, dưới cây đại thụ có một thiếu niên đang nằm ngủ, miệng ngậm một cây cỏ dài, đôi khi đột nhiên nở nụ cười đểu. Thiếu niên này chỉ cở 12-13 tuổi, khuôn mặt không tính là anh tuấn, thậm chí khi không cười đểu thì khuôn mặt lộ rõ vẽ chấc phát, bình thường đến không thể bình thường hơn, nếu có người lạ gặp hắn, có lẽ qua một ngày sẽ quên ngay.
Thân người hắn mặc bộ đồ trắng, cũng không có gì đặc biệt, nhưng thật sự đó là một bộ trang phục cấp tử y mà bao nhiêu người thèm muốn. Bên trên vai phải còn có một kí hiệu hình chữ nhật màu đỏ, ở giữa là một ngôi sao vàng năm cánh, nếu gặp được người có kiến thức thì sẽ nhận ra ngay, bởi vì đó là kí hiệu riêng biệt của Việt tộc, hơn nữa kí hiệu này đại biểu cho tộc nhân của Việt tộc, bất kì ai dám giả mạo sẽ phải chịu sự trừng phạt của họ. Trên ngực áo hắn còn đính tám hạt châu nhỏ màu vàng, cũng chỉ có Việt tộc mới có thứ này.
Lúc này có môt chiếc xe ngựa đang chạy qua lại đột nhiên dừng lại ở chân đồi. Trong xe đi ra một người to béo, khuôn mặt xấu xí lại lộ ra vẻ nham hiểm, hắn to tiếng quát người lái xe:
-Tên ăn hại này!!! Chở có chút xíu mà cũng không xong, đừng mong ta trả tiền xe cho ngươi. Thật xui xẻo!
-Xin lỗi....xin lỗi, do lúc nãy bị vấp tảng đá lớn nên bánh xe ngựa bị hỏng, xin đại gia thứ lỗi. Nhưng đại gia không trả tiền, ta...
-Ngươi còn dám đòi tiền ta, nói cho ngươi biết ta không đưa một xu.
Tên béo tỏ vẻ tức giận.
Người thiếu niên bị tiếng quát của tên béo làm cho tỉnh dậy, hắn hứng thú nhìn xem hai người, sau khi tên béo nói xong, hắn đột nhiên nở một nụ cười, chẳng qua nụ cười này giống y như nụ cười của hắn lúc ngủ. Hắn đứng dậy đi về phía hai người. Đột nhiên xuất hiện một người lạ làm cho hai người có chút ngạc nhiên.
Tên to béo quát:
-Tiểu tử, ngươi là ai?
-Ta hả, ta là Lạc Minh
Thiếu niên nở nụ cười chấc phát.
-Ngươi đến đây làm gì?
-Giúp ngươi.
-Giúp ta?
Tên béo có chút ngạc nhiên, khó hiểu.
Lạc Minh mở to mắt ngạc nhiên:
-Ngươi không muốn đi thuê xe sao? Vậy ta đi đây. Nói xong giả bộ rời đi.
Tên béo cuối cùng cũng minh bạch, vội vàng kéo hắn lại.
-Muốn chứ ngươi dẫn đường đi.
-Đại gia xin hãy trả tiền cho ta đi, dù gì cũng đi hơn hai ngày rồi!!!
Người lái xe vội vàng.
Tên béo nở nụ cười lạnh, cũng không trả lời.
Lạc Minh thấy vậy liền lấy vài lượng bạc giao cho gã.
-Ngươi về được rồi.
Thấy bạc người lái xe vội vàng cảm ơn rồi tháo chiếc xe ngựa ra, lấy ngựa phóng đi.
Tên béo hết sức ngạc nhiên, thằng này cũng đại gia gớm. Rồi hắn quay sang Lạc Minh.
-Này...ngươi.
Tên béo giật mình phát hiện, chỗ này chỉ còn lại mình hắn.
Lạc Minh dùng tốc độ cực nhanh đang chạy trên đường, khóe miệng khẽ nhếch lên. Từ đây đến thành thị gần nhất đi xe ngựa cũng mất khoảng tám tiếng, dùng thân pháp của hắn không ngừng nghỉ cũng phải bốn tiếng, còn như tên béo hắc hắc it nhất cũng phải 14-15 tiếng. Mà hắn cũng biết nơi đây không có chỗ thuê xe nào cả, còn muốn đi nhờ xe, hắn lại nở nụ cười đểu, nếu có người cho tên có bộ dạng như tên béo đi nhờ xe, chắc hẳn hắn cũng là tên điên. Hừ hừ dám phá giấc ngủ của ta.
1 ngày sau, trong một thành thị, một tên béo bộ dáng như người sắp chết đang lết đi trên đường, đột nhiên té xỉu, cả người hắn rách rưới không biết đã xảy ra chuyện gì. Một con chó đói bộ dạng cũng giống hắn đang đi qua, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nước dải chảy ra, không biết nó đang nhìn thấy gì, bổng nhiên lao tới cắn một ngụm, thần sắc tỏa ra vẻ thỏa mãn.
-Aaaaaaa!!!Mông ta!!!
Ở một nơi cách đó rất xa, một người đàn ông trung niên đang trách mắng hai người trẻ tuổi:
-Khốn kiếp!!! bảo các ngươi đi trông chừng thiếu gia lại để hắn biến mất lúc nào cũng không biết.
-Haizz.Tên tiểu tử này không biết lại gây ra họa gì nữa đây!