Ánh sáng mặt trời giữa trưa len qua các tán cây rọi vào một khuôn mặt nhỏ bé ngồi khoanh chân, lòng bàn tay cậu có mười bốn viên ngọc nhỏ đang quay xung quanh một viên ngọc lớn màu đỏ. Câu bé đó chính là Sa, đã hai năm rưỡi trôi qua bây giờ câu đã cao đến 1m3, mặt trên người một bộ quần áo màu tím.
-Phù!!
Thở ra một hơi, những viên ngọc dần dần hạ xuống lòng bàn tay của Sa, mắt vẫn nhắm chặt câu đứng dậy ném những viên ngọc vào trong túi lớn bên phải chân cậu. Mặt dù đôi mắt không hề mở ra nhưng những viên ngọc cậu ném ra không hề có một viên nào bị trượt. Đây cũng chính là một khả năng đặc biệt của cậu, suốt khoảng thời gian luyện tập cậu nhận ra rằng tinh thần lực càng mạnh thì cậu càng cảm nhận môi trường xung quanh một cách rõ ràng hơn. “Nhìn” về phía cái túi, Sa suy nghĩ:
“Hai năm trước mình chỉ có thể cảm nhận trong vòng hai mét, hơn nữa tât cả thứ mình cảm nhận chỉ là những đường nét màu trắng. Bây giờ mình đã có thể cảm nhận trong vòng 15 mét và cũng cảm nhận được màu sắc mana của mọi vật, giúp mình phân biệt được mọi vật mà không cần phải đoán mò nữa”
-Saa ơi, em đâu rồi?
Một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của Sa, mặt tái lại cậu vôi vàng thu chiếc túi lớn vào túi không gian của mình.
“Chết tiệt, lại là cô nhóc đó. Sao mà lúc nào cũng tìm mình là sao?”
Từ phía ngoài vườn một cô nhóc cao khoảng 1m4 chạy vào, khuôn mặt dễ thương, mặc một bộ váy màu trắng. Vừa chạy cô bé vừa hét gọi Sa, một lúc sau có vẻ như gọi mãi mà không thấy trả lời cô bé dừng lại một cây gậy pháp sư của trẻ con xuất hiện trên tay cô bé. Trong bụi rậm cách đó khá xa, ngay khi cô bé lây cây gậy ra dao dộng mana đã báo cho Sa biết, mặt mày nhăn nhó cậu cằn nhằn:
-Lại thế nữa tồi.
Sa vừa dứt lời cô bé cũng đã giơ cây gậy lên nói to:
-Gió, hãy tìm bạn của ta.
Ma pháp trận xuất hiện dưới chân cô bé rồi một cơn gió nhẹ nổi lên, luồn qua từng ngọn cỏ thổi đi khắp khu vườn. Khi luồn gió thổi tới chỗ Sa đang núp, cô bé hét lên:
-Đây rồi!
Tiếng hét của cô bé kèm tiếng bước chân chạy tới ngày càng gần, lắc đầu chán nản, Sa đứng dậy giậy giơ tay về phía cô bé đang chạy tới nói:
-Chị Rosie, em…Hự
Chưa kịp nói hết câu một vật thể bay đã xác định đâm thẳng vào Sa, tiếp theo là tiếng của cô bé Rosie:
-Sao chị gọi mà em không trả lời ?
-Em không nghe thấy.
-Lúc nào chị gọi em cũng bảo không nghe thấy.
-Được rồi, vậy có việc gì không ạ ?
Sa nhìn Rosie rôi nói, cô bé này là chị họ của cậu, nói đúng hơn là họ hàng xa lắc xa lơ tận đâu nhưng tại vì quan hệ giữa mẹ của Rosie và hoàng hậu khá tốt nên cô bé vẫn thường ghé qua chơi.
Nghe Sa hỏi lại cô bé hớn hở nói liến thoắng:
-Đi với chị, bố chị mới gửi về một con Cú ba mắt, đi xem với chị không ?
-Cú ba mắt, ma thú cấp 2B ?
-Đúng vậy! thế nào đi không ?
Cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau Sa đứng dậy lấy trong túi không gian ra một chiếc áo choàng dành cho trẻ con. Mặc lên người chiếc áo choàng che kín toàn bộ cơ thể cậu, Rosie nhìn Sa rồi hỏi:
-Em đang làm gì vậy ?
-Không phải chị bảo dẫn em đi xem cú ba mắt à ?
-Đúng vậy, nhưng sao em lại ăn mặc như vậy ?
-Vậy chị nghĩ cận vệ hoàng gia sẽ cho em rời khỏi đây à, được rồi chị dẫn đường đi.
-Được rồi đi theo chị.
Vừa nói Rosie nắm lây tay Sa lôi cậu chay ra ngoài khu vườn, khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ. Sa lúc này cũng đang rất háo hức vì đây là lần đầu tiên cậu được gặp trực tiếp một ma thú.
Hai thân hình nhỏ chạy băng qua những dãy hành lang, mặc dù trên đường gặp rất nhiều vệ binh nhưng không có ai nghĩ rằng dưới lớp áo choàng chính là Sa. Chạy một lúc lâu, tới môt cánh cổng lớn hai bên là mười sáu vệ binh cầm thương đang đứng gác, khi thấy Rosie một người ăn mặc hơi khác so với những người còn lại chạy ra:
-Tiểu thư Rosie người có cần giúp gì không ?
Lắc đầu Rosie nói:
-Không cần đâu bác Roland, cháu muốn về nhà một lúc, cháu quên mất món quà mà cháu định tặng cho Sa ở nhà rồi.
Người tên Roland nghe thấy thế hơi ngẩn ra, mắt của ông ấy nhìn sang thân hình mặc áo choàng bên cạnh Rosie:
-Tiểu thư Rosie, đây là….
-Đây là bạn của cháu. Được rồi, bác Roland cháu cần về gấp bác tránh đường cho cháu đi mà.
Nghe thấy thế Roland cười rồi đứng sang một bên, Rosie nắm lấy tay Sa chạy rồi nhanh chóng biến mất ngoài cửa lớn, Roalnd nhìn theo suy nghĩ gì đó rồi lắc đầu quay lại chỗ cũ.
Rosie và Sa vừa chạy ra ngoài một khoảng sân rộng lớn hiện ra trước mắt, lúc này hai người đang đứng trước những dãy bậc thang dài, phải có đến hàng chục bậc thang nối từ bậc cửa xuống sân. Nhìn về phía xa bên phải của sân có một dãy vài chiễ xe ngựa được trang trí xa hoa, Rosie nắm tay Sa chạy về phía một chiêc trong số đó. Khi tới đủ gần dùng tinh thần lực Sa có thể “nhìn” thấy hình dáng của chiếc xe, nó to cỡ mười mét vuông, không rõ làm bằng gì mana nó tỏa ra khá lạ. Trong lúc Sa mãi đánh giá chiếc xe cả hai đã tới phía dưới nó, một lão bộc chạy ra mở cửa xe nói đều đều:
-Tiểu thư Rosie có việc gì vậy ạ ?
-Ông Bertold ông đưa cháu ra chỗ trại thú của ba cháu đi, cháu muốn cho bạn của cháu thấy con Cú ba mắt.
“Nhưng không phải người tới thăm hoàng tử Sa sao” Bertold ngạc nhiên” Và vị này là…?”
“Đây là bạn cháu mới quen” Rosie nắm lấy cánh tay của lão bộc “Được rồi mà ông Bertold sao người lớn lúc nào cũng hỏi hiều vậy chứ ?”
Bertold cười xòa, rồi ông nắm lấy bàn tay của Rosie giúp cô bé leo lên xe. Quay sang nhìn Sa cả người trùm kín trong chiếc áo, Bertold đưa ra một cánh tay, ông phân vân không biết gọi cậu là gì.
“Cảm ơn ông Bertold” một giọng nữ vang lên từ trong áo choàng, cánh tay nhỏ cầm lấy bàn tay Bertold làm điểm tựa leo lên xe.
“Không có gì thưa tiểu thư” Bertold mỉm cười đáp lại, ông không hề nhận ra Rosie ở trong xe lúc này đang há hốc mồm nhìn vào vị “tiểu thư” mà ông vừa đáp lại.
Bước vào trong khi cánh cửa chiếc xe vừa đóng lại Sa bỏ mũ trùm đầu ra ngồi xuông tấm nệm dày trên xe, “nhìn” sang bên cạnh Sa thấy Rosie vẫn đứng nhìn chằm chằm vào cậu, hơi khó chịu cậu nói:
-Có chuyện gì vậy chị Rosie ?
-Làm sao em làm được việc đó
-Việc gì cơ ?
-Giọng của em ấy.
“Ah cái đó hả ?” Sa sờ vào cổ cậu “Đó là một thủ thuật, nó không cần nhiều mana chủ yếu là chị phải điều khiển mana của không khí phía trong cổ chị theo một lộ tuyến nhất định, khi nói nó sẽ làm giọng chị thay đổi”
Rosie ngồi xuống nhắm tịt mắt lại, có vẻ cô bé muốn thử làm ngay lâp tức. Khoảng năm phút sau cô bé mở mắt ra rồi càu nhàu:
-Khó quá, chị không làm được.
“Được rồi, để làm được nó đòi hỏi khả năng điều khiển tinh thần lực rất mạnh, chị vẫn chưa thể làm được đâu” Vừa nói Sa vừa lấy ra môt quyển sách có tựa đề “Ma pháp trận tổng cương”
Rosie nhăn nhó, cô bé thấy Sa lấy ra quyển sách thế là cô bé lao tới chụp lây quyển sách ném thẳng ra ngoài cửa sổ xe.”Sách của em!” không kịp phản ứng Sa lao về phái cửa sổ cố chụp quyển sách lại nhưng vô ích, quay sang nói với Rosie giọng bực tức:
-Chị làm gì vậy?
- Lúc nào em cũng đọc sách, còn lâu mới tới nơi em chơi cờ ma thuật với chị đi.
“Không chơi” Sa lèm bèm trong miệng” Lúc nào gần thua chị đều chơi xấu”
Nghe Sa nói mặt Rosie hơi hồng lên, cô bé lấy bàn tay vỗ cái bốp vào đầu Sa nói to ”Chị chơi xấu lúc nào chứ, lần này chị sẽ thăng cho mà xem”. Vừa nói cô bé vừa lấy trong túi không gian ra một bàn cờ đặc biệt, nó có hình tròn một ma pháp trận sao sáu cánh được khắc trên mặt, phía trên có những hình người tí hon trong suốt.
“Thế nào, em chon cách chơi đi, một chọi một hay là đấu đội” Rosie vểnh mũi lên nói với Sa
Sa lấy tay đẩy bàn cờ về phía Rosie đưa ra một bộ mặt coi thường:
-Tùy chị, chơi kiểu nào thì chị cũng không thắng được.
Lần này mặt của Rosie đã đỏ như một quả ớt, nói với giọng tức giận:
-Được rồi để xem em làm thế nào.
Đặt tay lên bàn cờ Rosie truyền mana vào, ngay lập tức trên bàn cờ xuất hiện những dòng chữ
“-Đấu đội 4-4
-4 pháp sư cấp 2, không hiệp sĩ
-Địa hình: lâu đài”
Rồi bàn cờ hiện lên một mô hình lâu đài trong suốt, phía trong có thể thấy có bốn hình người tí hon mặt áo choàng pháp sư. Trong tay Sa và Rosie nắm hai viên ngọc tách ra từ bàn cờ rồi nói:
“-Bắt đầu”