“Roạt! Roạt! Roạt!...”
Căn phòng mờ tối, một dãy bàn ngay ngắn xếp sát nhau, trước mỗi bàn đều có một thiếu niên, mắt đeo chụp đen bịt kín. Chỉ thấy trên mặt bàn là những linh kiện súng ống tháo rời lộn xộn, những thiếu niên này đang dựa vào trí nhớ, thoăn thoắt ráp đống linh kiện thành những khẩu súng hoàn chỉnh.
“Hết giờ!”
Hiệu lệnh nghiêm khắc vang lên, gần như tất cả đều tức thì đặt khẩu súng đã thành hình trên tay xuống mặt bàn, tay vắt ra sau, đứng nghiêm tại chỗ.
“Rạt!”
Lọt lại một âm thanh chậm hơn chút ít, không theo kịp loạt tiếng động đều tăm tắp trước đó, thành ra lạc lõng trong căn phòng tối mờ.
“Chín ba!” Nam nhân trung niên trong sắc phục giáo quan bước đến trước thiếu niên chậm chạp đó, gằn giọng: “Tám phần mười giây, cậu nghĩ sao?”
Thiếu niên nọ thần thái căng thẳng, giọng khẽ run: “Xin lỗi, giáo quan!”
“Điều sáu chương mười của giáo quy là gì?”
Thiếu niên kia cắn chặt môi, đoạn dõng dạc: “Không bao giờ được nói xin lỗi, thưa giáo quan!”
“Tốt, các cậu phải nhớ: sẽ không bao giờ kẻ địch cho chúng ta nói hai chữ ‘xin lỗi’!”
“Vâng, giáo quan!”
Cặp mắt lạnh lùng nhìn thiếu niên một hồi, giọng nói chợt thấp xuống: “Chín ba, cậu lắp súng chậm mất tám phần mười giây, theo cậu thì ta nên phạt thế nào?”
Chín ba toàn thân run bần bật, nghiến răng đáp: “Tùy giáo quan xử trí!”
Viên giáo quan khẽ gật đầu: “Được, ta cho thêm một cơ hội: hãy chọn ở đây ra một người bất kỳ, thi đấu tay đôi với cậu!”
Chín ba mừng rỡ gật đầu: “Cảm ơn giáo quan!”
Chỉ nghe tiếng cười lạnh: “Tốt, chọn đi!”
Chín ba như không cần nghĩ, lập tức lên tiếng: “Số Mười một!”
Không nghe thấy số hiệu của mình, gần như tất cả đám thiếu niên còn lại đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khoé miệng viên giáo quan khẽ nhếch một nụ cười thần bí, quay đầu dõng dạc: “Số mười một, bước ra!”
Cũng là một thiếu niên chừng mười bảy tuổi, có điều so với thân hình vạm vỡ của Chín ba, số Mười một có vẻ gầy hơn hẳn, mái tóc đen hơi rối, hai mắt cũng chụp kín nên không nhìn thấy mặt, tuy nhiên có thể đoán là khá tuấn tú, khóe miệng thường trực một vẻ gì đó rất kiêu ngạo.
Tuy hai mắt bịt kín nhưng Mười một rất nhanh nhẹn chuẩn xác, vòng qua tất cả những chiếc bàn trước mặt đi thẳng tới trước giáo quan, đứng nghiêm dõng dạc: “Số Mười một có mặt!”
“Mười một, Chín ba chọn cậu làm đối thủ, có ý kiến gì không?”
Số mười một thản nhiên: “Không có!”
“Tốt!”
Giáo quan vẫy tay, hai trợ giáo bước tới kéo hai chiếc bàn ra xếp đối diện cách nhau chừng 10 mét, thu hai cây Magnum vừa lắp xong, lấy từ trong tủ hai khẩu súng ngắn có nòng dài khác thường, tháo rời linh kiện đặt trên mặt bàn.
Viên giáo quan nhìn đồng hồ, bình thản: “Sẵn sàng chưa?”
Chín ba nắm chặt tay, để hờ trên đám chi tiết súng, dáng vẻ chuẩn bị đến cao nhất, trong khi Mười một vẫn đứng thẳng, hai tay vắt sau lưng, bộ dạng nhàn hạ như mọi việc không hề liên quan đến mình.
Căn phòng im phăng phắc, chỉ nghe thấy những tiếng thở nặng nề...
“Bắt đầu!”
Hai thiếu niên hành động gần như cùng một lúc, tay phải Chín ba lập tức mở ra nắm báng súng, tay trái nhặt nòng súng giơ lên. Có điều trong lúc ấy, Mười một đã lắp xong nòng súng vào báng.
Nhìn động tác nhanh như ma quỷ của số Mười một, viên giáo quan khẽ gật đầu.
Đám học viên này được giao cho y quản dạy từ lúc còn nhỏ, chỉ có Mười một là ngoại lệ. Bảy năm trước, Tổ chức trịnh trọng đưa hắn tới, yêu cầu nhất thiết phải cho mang số Mười một, không được phép chuyển đổi. May mà số Mười một cũ trong nhóm mấy năm trước đã bị chính tay viên giáo quan bắn chết, vì thế yêu cầu này không vấp phải trở ngại nào.
Kể từ đó, học đội dưới quyền viên giáo quan xuất hiện một số Mười một thần bí. Do số Mười một gia nhập giữa chừng nên cả các học viên lẫn giáo quan khác đều không mấy hiểu về gã thiếu niên gầy gò này, chỉ viên giáo quan giàu kinh nghiệm là có những nhận xét riêng biệt. Giống như tất cả các học viên, số Mười một cũng hết sức kiệm lời, nhưng thực ra thiên tính của hắn lại khá khoáng đạt, chuyện gì đã qua thì không hề để bụng. Vì lý do đó cộng thêm dáng vẻ mảnh khảnh của hắn, những thiếu niên khác đều tưởng rằng Mười một dễ bị bắt nạt.
Giống như số Chín ba hiện giờ...
Khi phải chọn lựa đối thủ, người đầu tiên Chín ba nghĩ đến chính là số Mười một. Thực ra hắn ta cũng như hầu hết những gã trai trong đội, đều đã sai lầm nghiêm trọng!
Viên giáo quan biết, số Mười một không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài của mình. Tuy không để bụng những mâu thuẫn vặt vãnh, nhưng nếu có ai thực sự gây chuyện, Mười một ra tay sẽ tuyệt đối lạnh lùng, lạnh lùng hơn bất cứ ai. Nghĩ tới kết cục của một gã cậy khỏe từng chọc giận hắn, ngay cả một giáo quan giết người không ghê tay như y cũng phải bất giác ớn lạnh...
Bình thường Mười một không bao giờ thể hiện, thậm chí còn cố tình giấu đi thực lực của mình, nhưng quan sát hắn từ nhỏ nên viên giáo quan biết, thực lực thật sự của số Mười một tuyệt đối không kém bất cứ ai trong ba người xuất sắc nhất.
Tuy vừa rồi thực hành chậm mất tám phần mười giây nhưng thực ra Chín ba không hề là một kẻ hậu đậu, hơn nữa đây còn là cuộc thi sinh tử...
Lẫy cò... lò xo... kim hỏa... hai tay Chín ba thoăn thoắt như múa ... chỉ còn một bộ phận cuối cùng...
Ổ đạn, ổ đạn…
Bàn tay Chín ba quờ quạng trên bàn, cuối cùng cũng nắm được vào ổ đạn. Đúng lúc ấy, phía đối diện truyền đến một tiếng “rắc” giòn giã.
Chín ba giật mình, cả người run lên, bởi gã biết đó là tiếng đạn lên nòng, cũng có nghĩa là khẩu súng trong tay số Mười một đã sẵn sàng phát hỏa.
Không một chút chần chừ hay vội vã, động tác của số Mười một hài hòa như hành vân lưu thủy, hai cánh tay cầm súng giơ ngang, nhắm vào chính giữa trán Chín ba...
Cảm nhận thấy hơi thở của sự đe dọa, Chín ba vội dịch sang bên theo bản năng. Mười một khẽ nghiêng đầu, khóe miệng thoáng nhếch một nụ cười khinh mạn, nóng súng đồng thời di chuyển như đóng đinh vào trán số Chín ba.
“Đoàng...!”
Làn khói xanh từ nòng súng bốc lên, giữa trán Chín ba đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng bết máu, ngã vật ra sau, biểu tình trên mặt vẫn đầy vẻ không cam nguyện.
Viên giáo quan mặt vẫn lạnh tanh, đảo mắt nhìn cái xác trên mặt đất, gật đầu tán thưởng: “Rất tốt, Mười một! Cho ta biết kiểu loại và tính năng súng !”
Giọng Mười một lập tức đều đều vang lên: “Tên: Desert Eagle, dài nòng cơ sở: 254, có thể thay nòng dài. Tầm bắn cơ sở: 50 mét, tầm bắn nòng dài: 200 mét, lực xuyên mạnh. Khuyết điểm: độ giật quá lớn.”
Giáo quan khẽ gật đầu: “Được rồi, tháo chụp mắt!”
Có vẻ đã được luyện tập hàng trăm nghìn lần, mấy chục thiếu nhiên đồng loạt bỏ chụp mắt.
Miếng che màu đen hạ xuống, Mười một lộ ra một đôi mắt hết sức thông minh, bình thản đến lạnh lùng, khuôn mặt hài hòa tuần tú khác thường. Nét mặt vẫn còn mang một chút ngây thơ, không có gì liên tưởng đến việc vừa rồi hắn đã thản nhiên ra tay giết chết một đồng đội, mà cái xác ấy lúc này vẫn còn nằm lăn lóc trên mặt đất.
Ánh mắt giáo quan đảo qua một lượt ba mươi sáu gã thiếu niên, trầm giọng: “Sáng nay dừng tại đây, các cậu có một tiếng đồng hồ ăn trưa, đúng 12 giờ 30 tập trung ở công trường. Ai đến muộn sau này khỏi cần đến nữa!”
Cả bọn đều hiểu hàm ý câu nói “sau này khỏi cần đến nữa”, bởi lẽ ở trên đảo này, chỉ có xác chết mới không phải tham gia huấn luyện!
Giáo quan lạnh lùng nhìn Mười một, không nói thêm câu nào, quay người rời đi. Mấy chục thiếu niên cũng không ai mở miệng, lặng lẽ ra khỏi cửa theo thứ tự.
Số Mười một nhìn lại cái xác trên mặt đất, khẽ lắc đầu, đặt khẩu súng vẫn cầm trong tay lên bàn, hòa vào hàng ngũ ra khỏi phòng.